Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 47: Trao đổi lấy bào tử.



Minh Anh và Minh Tiêu lo lắng chờ đợi, khoảng mười phút sau Anh Quân trở lại mang theo một lọ thủy tinh bên trong chứa mật ong.
“Anh tìm được thứ này.” Anh Quân vui vẻ nâng cao lọ mật ong cho hai cô gái nhìn.

“Anh cần thứ này làm gì?” Minh Anh hỏi.

“Để làm món tỏi mật ong.” Dứt lời Anh Quân bước xuống ruộng nhổ tỏi.

Củ tỏi rời đất to không kém gì quả dưa hấu, hắn trợn mắt khó tin, với kích cỡ này thì có mà ăn cả tháng cũng chẳng hết.

Để công việc nhổ tỏi hoàn thành nhanh nhất có thể, hắn nhờ Minh Tiêu và Minh Anh hỗ trợ. Minh Anh liên tục thắc mắc lý do vì sao hắn lại muốn thu lấy thứ này, hơn nữa lại muốn nhổ hết, con số không hề nhỏ, kích cỡ bất thường khác xa loại tỏi trước kia, trông có vẻ không an toàn lắm.

“Anh Quân anh dám ăn thứ này sao?” Minh Anh chỉ vào củ tỏi trên tay hỏi.

Anh Quân trầm tư, hắn không biết hiện tại con người đã tìm ra cách đặt tên các chủng loại cho con người và quái vật hay chưa, nhưng nếu đã đi chung với Minh Anh thì sớm hay muộn chuyện về các chủng loài cô cũng sẽ biết. Thay vì trả lời câu hỏi của cô, hắn bèn nói lại những gì Biết Tuốt từng phổ cập cho cô nghe, còn giải thích cách dùng thiên phú của chính Minh Anh cho cô.

“Anh có thể nhìn ra vấn đề của tôi ư?” Minh Anh kinh ngạc.

Câu hỏi này khiến Anh Quân nảy ra một ý định.

“Thật ra tôi có ba thiên phú, thiên phú thứ nhất là ‘đôi mắt dược sư’ cho phép tôi nhìn ra nồng độ linh lực thuần khiết và không thuần khiết trong cơ thể sống, chính vì vậy tôi biết được loại thực nào ăn được loại nào không và có tác dụng gì.

Thiên phú thứ hai như cô đã từng thấy là ‘đường đao tinh chuẩn’ với thiên phú này nó cho phép tôi loại bỏ mầm bệnh độc của sinh vật khác kể cả con người và giúp tôi chiến đấu. Thiên phú thứ ba là ‘nhận biết’ chỉ cần nhìn thấy đối tượng tôi sẽ nhận ra họ sở hữu thiên phú gì, độ linh lực là bao nhiêu.”

Hắn nói dối không hề chớp mắt, Minh Anh tin sái cổ, còn không ngừng khen ngợi hắn.

“Như tôi đã nói cô là Thiên thần thế giới, còn Minh Tiêu là Chủng phàm ăn, Chủng phàm ăn do thiên tính phàm ăn không trừ bất cứ loài vật nào kể cả con người nên chắc chắn Tiến hóa giả sẽ đề phòng bọn họ. Còn cô lại là Thiên thần thế giới, chủng người cực hiếm, nên cô và cả Minh Tiêu lẫn tôi chúng ta cần tự bảo vệ mình, có ai hỏi hãy cứ khai là Tiến hóa giả.”

Minh Anh đã nghe được giải thích từ phía Anh Quân nên răm rắp nghe theo, cô nàng khá choáng váng khi biết mình lại tiến hóa vào chủng người hiếm đến vậy, thiên phú hình như cũng rất bá đạo. Trước kia cô chỉ đọc nó theo bản năng khi vươn tay các ký tự hiện lên trong đầu, tác dụng cũng hiểu nhưng không sâu sắc bằng Anh Quân, giờ nhờ hắn cô đã rõ mình có năng lực và linh lực như thế nào.
Thu hoạch xong số tỏi biến dị, nhìn kích thước từng téo tỏi, Anh Quân dám chắc hắn có thể dùng tới nửa năm, với số lượng mật ong hắn tìm được không đủ để chế biến toàn bộ số tỏi ở đây thành tỏi ngâm mật ong.

Hắn quan sát đống tỏi chất cao như một ngọn núi nhỏ trước mặt đầy suy tư.

[Anh có thể loại bỏ bớt nguồn linh lực không thuần khiết trong củ tỏi để đảm bảo an toàn.]

“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân hô lớn.

Với ‘đường đao tinh chuẩn’ theo dạng phẫu thuật hắn thành công loại bỏ được nguồn bệnh độc trong thân củ tỏi. Sau Khi nguồn bệnh độc bị cắt bỏ củ tỏi thu nhỏ lại, trở về kích thước như trước kia.

[Thông báo cho anh một tin. Độ linh lực của nó từ 10 giảm xuống chỉ còn 04.] Biết Tuốt thở dài. [Chúc mừng anh đã thành công giảm bớt được sản lượng thu hoạch, đồng thời còn giúp cho quá trình vận chuyển thêm nhẹ nhàng.]

Anh Quân vò đầu, độ linh lực giảm quá mạnh nhưng bù lại bên trong giờ đây rặt linh lực thuần khiết dùng rất an toàn. Thôi thì có còn hơn không, hắn xoay nhẹ lưỡi dao nhớ tới quy trình bóc vỏ tỏi cùng cắt lát điều thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’

Xoèn xoẹt.

Vỏ tỏi bay lên, từng tép tỏi được cắt ra ngọt xớt nằm trên mặt đất trước đó đã được hắn trải sẵn một tấm vải sạch.

“Oa, thiên phú của anh tiện thật.” Minh Anh thích thú.

[Anh đúng là phí phạm.] Biết Tuốt luôn luôn không hài lòng với cách dùng thiên phú của ký chủ.

Ngược lại Anh Quân rất vui, hắn càng ngày càng thích thiên phú này, từ khi có linh lực hắn cảm thấy tương lai đời mình tươi sáng hơn, cũng tự tin hơn.

Số lượng mật ong khá ít nên hắn chẳng dám cắt tỏi nhiều, chỉ cắt đủ ngâm một lọ thủy tinh, số còn lại gom vào túi vải tìm được mang theo để sau này dùng dần.

Thông thường tỏi ngâm mật ong xong có thể dùng ngay, nếu muốn ngon thì để lâu dài, nhưng giờ hắn đang cần nên liền lấy ra ăn thử.
“Hai người có muốn thử không?” Hắn hỏi hai cô gái.

Minh Tiêu và Minh Anh gật đầu.

Anh Quân rất cần loại thực phẩm này nên hắn không cho hai cô gái quá nhiều, chỉ cho mỗi cô một thìa.

Sau khi cho thìa tỏi ngâm mật ong vào miệng hai mắt Minh Anh sáng lên, cô thích tới nổi kì kèo xin Anh Quân thêm một thìa nữa. Nhưng Anh Quân chẳng cho còn lấy tép tỏi chưa ngâm ra đưa cho cô ăn tạm, đáng tiếc Minh Anh không chịu cô nài nỉ hắn không thôi, nhưng Anh Quân rất cứng, hắn ghét ăn tỏi nguyên tép phải là tỏi qua chế biến hắn mới chịu cho nên Minh Anh có xin thế nào hắn cũng không ra thêm thìa nào.

Minh Tiêu chớp mắt nhìn Anh Quân, nhóc không bao giờ làm khó anh trai, chỉ cần anh ấy muốn cho sẽ tự cho không cần năn nỉ như thế.
Minh Anh bĩu môi mắt nhìn chằm chằm lọ thủy tinh chứa tỏi ngâm mật ong vừa ngọt vừa cay trên tay Anh Quân, lát sau cô như nhớ ra điều gì gồng mình, đẩy ra một bào tử nhỏ nở trên đỉnh đầu.

Cô chỉ vào đỉnh đầu: “Anh hình như rất thích ăn bào tử của tôi, vậy giờ trao đổi nhé, anh để cho tôi một ít tỏi ngâm mật ong tôi cho anh một bào tử.”

Anh Quân giật nhẹ khóe miệng, hắn đang lo không biết phải làm cách nào để xin bào tử từ Minh Anh thì giờ đây cô nàng đã tự nguyện hiến dâng nó cho hắn. Anh Quân hơi lưỡng lự, tỏ cho cô thấy món tỏi ngâm mật ong còn quý hơn cả bào tử của cô.

“Anh không chịu sao?” Minh Anh buồn rầu. “Tôi chẳng có gì để trao đổi với anh cả, món tỏi ngâm mật ong làm tôi nhớ tới trà chanh mật ong mẹ tôi thường pha cho tôi vào buổi sáng, nên rất muốn ăn.”

Minh Anh cố tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương hại từ Anh Quân. Anh Quân nhìn cô nàng, thái dương xuất hiện chút nếp nhăn vì tự hỏi. Mật ong và chanh thường là chua ngọt còn tỏi là cay hăng ngọt, sao cô nàng lại có thể liên kết chúng lại với nhau được thế.

Thấy việc kéo lê đã đủ để đạt hiệu quả, hắn hắng giọng, tỏ ra nhân nhượng. “Thôi được rồi, tôi sẽ chia cho cô nhưng tôi có điều kiện.”

Minh Anh sáng mắt, nếu lúc này cô có đuôi chắc chiếc đuôi ấy đã quất tới tạo ra gió. “Anh nói đi.”

“Số tỏi này nếu tôi và cô mỗi ngày cùng chia nhau ăn ba thìa, thì nội trong năm ngày sẽ hết, cho nên tôi muốn cô mỗi ngày phải dùng bào tử để đổi với tôi, một bào tử ba thìa mật ong chia ra vào sáng, trưa, tối.”

Minh Anh hơi lưỡng lự. “Này có phải hơi chát quá không!”

Anh Quân lắc đầu, mở balo toan cất đi lọ mật ong ngâm tỏi. Minh Anh liền xuống nước. “Thôi được rồi, tôi chấp nhận.”

Anh Quân đạt được mục đích mỉm cười. “Vậy tính từ hôm nay luôn nhé, giờ tôi lấy một bào tử trưa và tối nay sẽ đưa cô một thìa tỏi ngâm mật ong.”

Minh Anh không chịu. “Không được tính luôn thìa buổi sáng, anh phải khuyến mãi chứ.”

Anh Quân chấp nhận. “Được thôi.”

Dứt lời hắn vươn lên nắm lấy bào tử của Minh Anh bứt xuống một cách tàn bạo. Cô nàng nhìn bào tử bị đưa vào miệng của người khác mặt mếu máo.

“Con của tôi!”

Anh Quân ngại quá quay mặt đi hạ răng nhai rôm rốp lòng thầm nói lời xin lỗi với mấy nhóc rêu con chưa ra đời.

Tất cả là tại mẹ của bọn mày, do cô ta háu ăn đừng trách tao!

Vị thanh ngọt chẳng thay đổi, khi nuốt vào hắn có cảm giác vùng bụng thoải mái lạ thường.

[Ký chủ tốt lắm, tiếp tục phát huy, sớm ngày gom đủ bốn bào tử con, anh sẽ chính thức không phụ thuộc vào Minh Anh nữa.]

Anh Quân mỉm cười, nhìn lọ tỏi ngâm mật ong, thật không ngờ lại có thể dùng cách này để đạt được thứ mà mình muốn.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?