Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 48: Cho xin tí thu hoạch.



Trước khi rời khỏi làng Anh Quân quyết định quay lại cắt chút da và móng vuốt của Đại bích hổ mang theo, hắn hy vọng ở khu an toàn cũng có nhiệm vụ tiêu diệt chúng như vậy hắn chỉ cần giao ra thứ này sẽ có được điểm cống hiến ngay khi vừa tới nơi, thuận lợi cho sinh hoạt.

Tới chiều cả nhóm thành công đi ra khỏi rừng cây rậm rạp, phía trước là một khoảng đất trống kéo dài cho tới tận chân tường thành, nhìn từ xa khu căn cứ được gia cố rất vững chắc, tường xây bằng gạch bên trên có giăng lưới sắt, cao khoảng 30 mét.

“Thời gian biến động xảy ra chưa đầy một tháng vậy mà họ lại xây được bức tường cao đến vậy, đúng là bội phục.”

[Lượng người trong khu căn cứ không đùa được đâu, gần như là nơi tập hợp toàn bộ người sống của tỉnh N, không dưới 10.000. Với số lượng đó thì tường bao là cái đinh gì, hít thở vài ngày là xây xong ngay thôi.]

“Anh từ giờ chúng ta sẽ sống ở nơi đó sao?” Minh Tiêu nắm tay Anh Quân chỉ về hướng căn cứ.

“Đúng vậy.”

Cả ba đi vào vùng đất trống, nơi đây chẳng có cây cối che chắn, gió tốc bụi bay thẳng vào người rất khó chịu.

[Có người đang nhắm tới nhóm bọn anh, người quen.] Biết Tuốt cảnh cáo.

“Đứng lại.”

Giọng nữ vang lên. Trong cánh rừng nơi mà nhóm Anh Quân vừa rời đi bốn bóng người bước ra từ bụi rậm, có vẻ bọn họ đã mai phục sẵn ở đây từ trước đề chờ đợi con mồi.

[Ba người trong số họ chính là những người đã xuất hiện trong khu rừng đêm qua, cô gái, hai chàng trai đứng sau cô ta, còn chàng trai cao lớn miệng đeo rọ chó đang đứng cách bọn họ vài bước chân là thành viên mới đêm qua tôi không thấy hắn.]

Anh Quân nhìn về phía họ, cô gái ăn mặc rất đẹp, tóc tai chải chuốt gọn gàng, còn tô son môi. Thời kì này mà còn trang điểm chỉnh chu được vẻ bề ngoài như vậy chắc chắn là người có đời sống tốt trong căn cứ. Hai chàng trai đứng sau cô ta trông như sứ giả hộ hoa, một tên khá gầy cao, gò má cao, đôi mắt giăng đầy tơ máu. Tên còn lại hơi thấp mặt tròn, trông khá trẻ, đôi mắt của hắn khá đặc biệt, tròng mắt không phải màu đen mà là màu xám.

[Ba người đứng cùng nhau là Tiến hóa giả, thông số như sau.

Cô gái. Thiên phú thứ nhất ‘phi thủy’ cho phép cô ta bắn ra một giọt nước nhỏ, thiên phú này rất thích hợp để ám sát do nước có màu gần giống với màu sắc của ánh sáng tự nhiên.

Thiên phú thứ hai ‘Pháo thủy’ cho phép cánh tay cô ta chuyển hóa thành nòng pháo bắn ra một viên đạn lớn bằng nước có sức công phá mạnh, tầm bắn ngắn độ năm mét, nhưng lỡ như hứng trọn thì tan xác chẳng chơi.

Thiên phú thứ ba, ‘Rồng nước’ cho phép cô ta gọi ra một vòi rồng nước tốc độ xoáy cao tới mức có thể cắt nhỏ đối thủ.

Cô gái này sở hữu những thiên phú tối kỵ với Minh Tiêu, đừng để cô bé đối đầu với ả.

Linh lực: cấp C 3000, không bằng Minh Tiêu nhưng do thiên phú nước quá khó chịu nên rất khó để Minh Tiêu có thể trên cơ ả.

Độ biến dị: 70, rất ổn.

Phương hướng biến dị: vi sinh vật trong nước.]

Cô gái bước về phía Anh Quân, tự động bỏ qua Minh Anh và Minh Tiêu, hướng hắn nói: “Này, nhóm anh thu hoạch rất tốt đúng không?”

Khuôn mặt tròn, da trắng, cô ta thuộc dạng phụ nữ ưa nhìn, đáng tiếc lại có thái độ cao ngạo nên rất khó để có thiện cảm.

Anh Quân lạnh nhạt đáp lại. “Chúng ta quen nhau sao?”

“Không quen.”

“Vậy xin phép không tiếp chuyện.”

Cô ả cười lớn. “Mày tưởng bọn này muốn làm thân à?”

Anh Quân nhướng mày. “Tôi không ngu như câu hỏi đó.”

Cô ta cười nhếch mét. “Miệng lưỡi được đấy nhóc con.”

“Cảm ơn quá khen rồi tôi biết mình rất trẻ, ít nhất là không cần phải bôi trét như ai kia.”

Cô ả nghiến răng có vẻ lời nói này của Anh Quân đã chạm vào nỗi đau nào đó của ả: “Lằng nhằng, có gì đưa đây, da Đại bích hổ và các bộ phận của ve chó!”

Anh Quân nhìn hai kẻ đứng sau, nếu hắn nhớ không lầm một trong số chúng có ‘nhãn thần’ vậy là tối qua kẻ kia đã phát hiện ra bọn họ và còn mò theo tới tận ngôi làng kia. Hắn hơi liếc nhìn Minh Anh và Minh Tiêu, đêm qua Minh Tiêu chưa che chắn hắn lo cô bé sẽ bị ba kẻ này vạch mặt.

“Mấy người mới tới căn cứ đúng không? Nếu mới tới thì nên biết quy tắc lễ vật đi trước là lễ khôn, ngoan ngoãn đưa đây lúc vào căn cứ lỡ có gặp nhau bọn này sẽ du di cho tí.” Cô ta ngoắc tay với Anh Quân ý hối hắn nhanh giao đồ ra.

Anh Quân bình tĩnh nhìn bàn tay của cô ta, nếu giờ hắn ngoan ngoãn giao ra thì lần sau con ả này chắc chắn cũng sẽ dở mánh cũ muốn đồ của nhóm họ, thời thế bây giờ càng nhân nhượng thì càng dễ chết.

“Không đưa, đồ chúng tôi lấy được chứ không đi nhặt, nếu nhóm cô muốn thì bỏ sức ra đi tìm đi.”

Tên gầy phía sau cô ả bước lên, cằm hất nhẹ. “Nói không nghe vậy thì ăn đập nhé.”

“Lệ Thu cô lùi lại, để tôi đập chết thằng ngu không nghe lời này!” Hắn đẩy nhẹ cô gái. Dứt câu liền nâng tay lên nắm lại, luồng khí xung quanh như bị hút vào nắm đấm đó. Hắn co tay tung ra một đấm, hình nắm đấm kết từ khí lao ra hướng về phía Anh Quân.

Anh Quân lùi lại cực nhanh bằng cách dồn linh lực vào chân tránh được cú đấm vô hình. Minh Tiêu sử dụng ‘bước nhảy của ếch’ lùi ra phía sau hắn. Minh Anh nhanh không kém dạt sang ngang né được cú đấm.

Phụt.

Cú đấm khí tan đi, để lại một lớp bụi mù trong không khí.

“Biết Tuốt cung cấp nhanh chỉ số của những kẻ còn lại.” Anh Quân yêu cầu.

[Tên vừa ra tay với anh sử dụng thiên phú ‘đấm khí’ cho phép hắn hút và tụ khí trong nắm đấm của mình và đấm ra ngoài tạo ra một lượng sát thương lớn đủ để đục thủng cơ thể đối thủ, tầm đánh khoảng 5 mét. Thiên phú có độ đánh càng thấp thì sức tàn phá càng lớn.

Thiên phú thứ hai, ‘Thu phả khí’ với chiêu thức này cho phép hắn thực hiện được hai loại, thứ nhất hắn sẽ hít khí vào miệng tạo một lực hút đủ để hút đối thủ lại gần nhằm thực hiện thiên phú một ‘đấm khí’. Thứ hai là ‘phả khí’ tức là thở ra có thể thổi bay đối thủ.

Thiên phú ba, ‘ngưng khí’ cho phép hắn cản trở bước tiến của đối thủ, làm chậm di chuyển, đồng thời có thể tạo ra một bức tường khí vô hình che chắn cho bản thân.

Linh lực cấp: C 2100.

Độ biến dị: 60.

Phương hướng biến dị: Vi sinh vật ô nhiễm trong không khí.]

Phía trước tên gầy có vẻ rất tự tin với năng lực của mình, hắn vận động nhẹ cơ thể sẵn sàng cho một trận chiến đáng mong đợi.
[Kẻ này có thể giao cho Minh Tiêu, với thiên phú từ ớt hắn dám thực hiện ‘thu phả khí’ là toi ngay.]

“Minh Tiêu.” Anh Quân gọi cô bé. “Giao cho em tên này, hắn chẳng là cái thá gì với em đâu.”

Tên gầy nhìn thấy một đứa nhóc được điểm danh liền cười lớn. “Tao không chơi với trẻ con, nếu trẻ con ra trận tao chấp thêm thằng to là mày. Thế nào?”

Anh Quân vỗ vai Minh Tiêu. “Một mình em gái tao đủ để búng mày đăng xuất khỏi đây rồi, thêm tao nữa hơi bất công cho mày.”

Tên gầy nhướng mày. “To mồm nhỉ.”

Minh Tiêu bước lên, hùng hồn nói: “Đánh với tao, một mình tao đủ chấp hai đứa như mày rồi.”

Tên gầy ra vẻ ngạc nhiên ‘ồ’ lên một tiếng, bẻ cổ kêu răng rắc. “Nhóc con anh trai đây không thích nương tay, nên có bị đau cũng đừng khóc nhè đấy.”

“Ờ, tiện đây cũng nói luôn, tôi thích đâm đối thủ thành cái sàn.” Nói rồi cô bé chủ động tấn công. “Bước nhảy của ếch.”

Cả người Minh Tiêu bật lên cao, bay xuống đảo nhẹ người. “Hơi thở của rồng.”

Tên gầy cười khinh vươn tay, nắm khí, hô vang: “Đấm khí.” Tụ khí rồi tung về hướng Minh Tiêu.

“Phi tiêu chỉ thiên.” Tóc cô bé đâm ra bay xuyên qua lớp hơi thở của rồng phừng phực nổi lửa. Lửa đỏ ánh vào con ngươi của đối thủ, tên gầy khiếp sợ với thiên phú này của Minh Tiêu, hắn nheo mắt chờ đợi cú va chạm.

Rầm!

Nắm đấm của hắn va vào tóc của Minh Tiêu, chỉ thoáng mắt liền bị phá, những lọn tóc mang theo lửa đỏ hừng hực khí thế đâm thẳng về phía hắn, sức nóng cùng hơi cay tỏa ra khiến tên gầy choáng váng.

“Phả khí.” Hắn buộc phải cắt thiên phú ‘thu phả khí’ ra làm đôi, thở ra một luồng khí đẩy Minh Tiêu bay ra xa.

Cô bé đảo người tiếp đất với tư thế ếch ngồi.

“Mạnh đấy!” Tên gầy siết tay thành đấm gằn giọng.

“Mày vốn không xứng là đối thủ của tao.” Minh Tiêu cười nhếch mép.

Tên gầy tức giận, hai chân bước sang ngang đứng tư thế tấn, mắt hướng thẳng về phía Minh Tiêu. “Được lắm, hôm nay anh đây sẽ xem nhóc là đối thủ, nhóc xứng đáng để được anh đối xử nghiêm túc.”

Minh Tiêu dửng dưng: “Ồ!”

Chân mày trái của hắn giật nhẹ, con nhóc trước mặt hắn tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú lại không vừa, hắn có cảm giác hôm nay đi cướp đồ không xem ngày. Nhưng giờ hắn lại không muốn rút lui, lui lúc này chẳng khác gì nhận thua, hơn nữa số người bên hắn là bốn, đánh một một không được thì chơi hội đồng, bốn đánh ba không chột cũng què.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?