Minh Tiêu đã được sắp xếp cho đối thủ xứng tầm, Anh Quân hoàn toàn tin tưởng vào cô bé, dù kinh nghiệm chiến đấu không nhiều nhưng với số linh lực cấp B chói lóa, cô bé dư sức vã chết cấp C 2000, cộng với đó hơi cay chính là thiên địch của kẻ thích hít khí.
Sắp xếp xong một đối thủ, Anh Quân quan sát đội hình địch, bên bọn họ có 4 người, nhưng nhóm hắn chỉ có 3 người, hắn cần phải chia hợp lí nếu không đội nhà sẽ gặp bất lợi.
“Cung cấp nốt thiên phú mấy kẻ còn lại.” Hắn yêu cầu Biết Tuốt.
[Tên lùn kia chính là kẻ có ‘nhãn thần’.
Thiên phú của hắn có số lượng khiêm tốn nhưng không vừa. Thiên phú thứ nhất ‘nhãn thần’ cho phép nhìn trong mọi môi trường, có khả năng nhìn thấu chuyển động của đối thủ và có thể chia sẻ tầm nhìn với người của đội mình.
Thiên phú thứ hai, ‘bóng mắt’ cho phép hắn tạo ra bóng mờ che đi tầm nhìn của đối thủ.
Độ linh lực: D 1.800.
Độ biến dị: 50.
Phương hướng biến dị: Mắt Quỷ.
Tên này anh chơi tốt, chỉ cần ra chiêu nhanh hơn khả năng nhìn thấu chuyển động của hắn là được.]
[Kẻ cuối cùng.] Biết Tuốt hít vào một hơi cho thấy kẻ này rất đáng gờm. [Hắn không phải là Tiến hóa giả mà là Chủng phàm ăn. Hắn đang cố che dấu thân phận trà trộn vào nhóm Tiến hóa giả.
Chiếc rọ hắn đang đeo có công dụng ngăn cản thiên tính phàm ăn giúp cho hắn tránh tình trạng đánh mất tự chủ, nếu tháo rọ ra hắn chính là một con chó dữ sẵn sàng cắn xé tất cả.
Thiên phú: Linh lực chuyển hóa, với thiên phú này hắn có thể điều khiển linh lực với tốc độ cực nhanh đi khắp thân thể đến những vị trí cần cường hóa trong lúc giao chiến tạo ra một lớp giáp vô hình bao bọc cơ thể, đồng thời có thể chuyển đổi tay mình về bất kỳ loại vũ khí nào hắn muốn.
Thiên phú thứ 2 ‘điên cẩu’. Đây là thiên phú chính thức của hắn, cũng là thiên phú mạnh nhất. Khi dùng thiên phú này hắn sẽ mất đi ý thức chỉ còn bản năng của loài chó điên, mọi tư thế dù đang ở trạng thái cơ thể con người vẫn hành động như chó, tốc độ được tăng lên gấp đôi, sát thương tăng gấp đôi đặc biệt linh lực sẽ được tăng lên gấp đôi, giúp hắn chiến đấu vượt cấp.
Đồng thời khi chuyển về dạng này hắn sẽ sở hữu được những năng lực của loài chó. Ký chủ hình như anh rất ghét chó?]
Anh Quân liếc nhẹ về phía ‘điên cẩu’ hắn không muốn chiến với tên này.
[Linh lực của ‘điên cẩu’: B 5.000, nếu sử dụng thiên phú có thể tăng lên gấp đôi thành cấp S 10.000, rất mạnh.
Độ quái vật hóa: 98. Ồ khá cao đấy!
Phương hướng quái vật hóa hoàn toàn: Thiên cẩu.
Kẻ này anh nên nhường cho Minh Anh, còn bản thân anh chịu khó đối đầu với hai người.]
Anh Quân: “Minh Anh, nhờ cô chiến với tên mang rọ chó kia nhé.”
Anh Quân chỉ thẳng vào mặt kẻ kia.
Đôi mắt đen của ‘điên cẩu’ điềm tĩnh nhìn thẳng vào Anh Quân không hề tỏ ra nao núng sợ hãi hay hưng phấn.
Khi nghe Anh Quân giao Điên cẩu cho một cô gái, ả đàn bà trong nhóm bốn người cười lớn. “Tôi vốn không muốn An Khê ra trận nhưng xem ra đối thủ lại rất muốn chiến. An Khê giao cô ta cho cậu đấy nhớ nhẹ tay thôi dù sao đó cũng là một cô gái xinh đẹp.”
An Khê bước lên hướng về phía Minh Anh.
Bên Minh Tiêu cuộc chiến đã đến hồi gay cấn, Minh Anh cũng không muốn mình yếu thế hơn cô bé tám tuổi nhỏ con ấy, lũ rêu trong người đang kêu gào cô nhanh tiến lên để chứng minh cho Anh Quân thấy cô là một người con gái mạnh mẽ và có thể hỗ trợ hắn.
“Xin phép nhé chàng trai.” Minh Anh nháy mắt với An Khê, nâng chân chạy ra xa, cô muốn có một khoảng không chiến đấu lý tưởng đỡ vướng chân đồng đội.
Anh Khê xẹt một cái biến mất tại chỗ, hắn không có thuật thấu di hay dịch chuyển tức thời, đó là tốc độ di chuyển được linh lực cường hóa xuống đôi chân.
Khu vực ở giữa chỉ còn lại Anh Quân, cô gái và tên lùn.
“Muốn chơi cùng lúc với hai người chúng tôi à?” Cô gái mỉm cười trông rất thích thú, nhưng đôi mắt ả thì lại không như thế, sắc bén như muốn đâm thủng đối phương.
“Hai người bọn cô chẳng bỏ để tối xỉa răng.” Anh Quân đáp lại với vẻ thờ ơ.
Dứt câu hắn yêu cầu: “Đừng nói nhiều lên luôn đi.”
Cô ta cười nhạt, quay đầu nói với tên lùn. “Phan Văn, cậu đứng đây chơi đi, một mình tôi chiến với tên yếu nhớt này được rồi.”
Dứt câu cô ta nâng bàn tay hướng về phía Anh Quân hô lớn: “Phi thủy.”
Phiu.
Một giọt nước nhỏ bắn ra từ ngón tay giữa lao về phía Anh Quân.
[Chật với thiên phú này thì nên đọc thầm, nó là đồ chơi ám sát đấy, đọc lớn mất linh.] Biết Tuốt tắc lưỡi đầy tiếc rẻ.
Anh Quân vung dao lên: “Đường dao tinh chuẩn.”
Hắn đã muốn thử chiến bằng chiêu thức này với một đối thủ con người từ lâu rồi và giờ điều đó đã thành sự thật.
Với linh lực ăn cắp được nhỉnh hơn đối thủ 1.000 Anh Quân thành công chém đôi ‘phi thủy’ đường dao lao thẳng về phía cô ta, buộc ả phải vươn tay lên.
Cánh tay của ả phát ra ánh sáng xanh lam hóa thành nòng pháo được kết tinh từ nước, bên trong cuồn cuộn sóng tụ lại xoáy thành vòng tròn tạo ra một viên đạn lớn.
“Pháo Thủy!” Ả hét lớn. Quả cầu nước bắn ra va vào đường đao.
Ầm!
Nước tan đi để lộ ra khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu của cô ta, cánh tay nòng pháo thu lại trở về dạng tay bình thường.
“Lệ Thu cô có muốn tôi hỗ trợ không?” Tên lùn tiến lên.
Lệ Thu mím môi gật đầu. “Dùng ‘nhãn thần’ bắt thóp chuyển động của tên này cho tôi.”
“Được.”
[Xử lý tên có ‘nhãn thần’ trước, linh lực của hắn yếu nhưng chiêu thức rất khó chịu.]
Anh Quân điều linh lực xuống chân phóng thẳng về phía tên ‘nhãn thần’.
“Hắn tới đây, trực diện mặt tôi.” Tên lùn hét lớn.
Lệ Thu lao qau đứng chắn trước mặt tên lùn, vươn tay lần nữa dùng: “Pháo thủy.”
Phụt.
Một quả đạn thủy bắn ra.
“Đường đao tinh chuẩn.”
Ầm!
Lần này cú nổ mạnh ép Anh Quân trượt dài về phía sau để lại một đường cày kéo lê trên mặt đất.
“Mẹ kiếp!” Lệ Thu nhổ một hơi trọc khí, rất hiếm kẻ phá được ‘pháo thủy’ của ả tên này là người đầu tiên.
“Hắn dùng lại chiêu cũ, đường dao chém tới trực diện.” Tên lùn cảnh cáo.
Lệ Thu lách người né đi, nhưng bất ngờ thay đường cắt màu trắng vẫn bám theo cô ta, tốc độ cực nhanh, buộc Lệ Thu liên tục tung ra ‘pháo thủy’
Mất tới ba quả đạn ‘pháo thủy’ ả mới thành công phá được lưỡi dao màu trắng.
[Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh có khả năng truy kích đối thủ mà anh đã nhắm tới cho đến khi giết được họ hoặc bị phá đi, đó chính là căn nguyên của cái tên, đường đao tinh chuẩn.]
“Phan Văn dùng ‘bóng mắt’ đi.” Lệ Thu yêu cầu.
[Lùi xa chiêu này không thể né, nó hệt ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh.] Biết Tuốt nhắc nhở.
Anh Quân lật đật lùi lại, nhưng đáng tiếc ‘bóng mắt’ vẫn đuổi tới, phủ một lớp màng đen qua mắt hắn khiến hắn trở thành người mù.
“Rồng nước, cắt nhỏ hắn đi.” Lệ Thu hô lớn.
Từ dưới lòng đất ngay vị trí Anh Quân đứng một vòi rồng nước bắn lên, quay xung quanh hắn.
“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân chém ra hai đường đao thành công phá tan ‘rồng nước.’
“Hự!”
Hắn rên lên một tiếng, bóng đen biến mất khỏi mắt, tay phải theo bản năng ôm lấy vai trái, nơi đó xuất hiện một lỗ thủng máu ồ ạt chảy ra.
Lệ Thu cười ranh mãnh. “Mày mạnh hơn tao tưởng, vốn dĩ tao rất ít khi sử dụng ‘phi thủy’ theo dạng ám sát, nhưng lần này mày đã ép tao phải dùng đến nó.”
[Xin lỗi tôi không kịp báo cáo.]
“Không cần xin lỗi, nếu lúc đó mày báo chưa chắc tao đã kịp xoay xở.” Anh Quân bóp mạnh vai mình, thiên phú này gây sát thương nhỏ nhưng cực bén, vết thương rất đau máu chảy không ngừng, nếu cứ để thế này hắn sẽ chết vì mất máu.
Hắn đưa tay vào ba lô lấy ra hũ tỏi ngâm mật ong, dộc tất cả vào miệng. “Biết tuốt kiểm tra linh lực thiên phú ký sinh đi.”
[Linh lực đã tăng nhưng chỉ được 100.]
Hắn liền lấy ra thêm năm củ tỏi nhét vào miệng.
“Hắn làm trò gì vậy?” Lệ Thu nghiêng đầu hỏi Phan Văn.
Hắn lắc đầu. “Không biết, trông giống như đang nạp năng lượng.”
“Vậy đánh luôn đi, giải quyết dứt điểm, thằng này mạnh đấy.” Nói rồi Lệ Thu lao lên, vung tay hô lớn. “Pháo thủy.”
“Mẹ nó!” Anh Quân ném nốt tép tỏi cuối cùng vào miệng, vươn tay lên phía trước hô lớn: “Hút cạn.”
[Linh lực của thiên phú kí sinh mới nạp được 300, nên thiên phú hút cạn chỉ có thể khiến đối thủ choáng váng khoảng vài giây.] Biết Tuốt nhanh nhảu báo cáo.
“Nhiêu đó là được rồi.” Ánh mắt Anh Quân lóe lên sát ý. “Đường đao tinh chuẩn.”
Lệ Thu đang di chuyển liền chững lại, tầm nhìn phía trướng nhoáng lên trong giây lát, chỉ một thoáng đó thôi đường đao màu trắng hình lưỡi liềm đã phá tan ‘pháo thủy’ cắt thẳng về phía ả.
“Pháo thủy!” Ả vội điều ra thiên phú cản được đường đao trong gang tấc, nhưng do lực nổ mạnh ở quá gần nên Lệ Thu bị hất bay ra ngoài ngã lăn trên nền đất, hộc ra chút máu đỏ.
Ánh mắt cô ả hằn lên, tay siết thành đấm. “Mẹ kiếp, hôm nay tao phải bắn nát hắn!”
Ả bật dậy hô lớn với đồng đội: “Phan Văn hợp tác đi.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Sắp xếp xong một đối thủ, Anh Quân quan sát đội hình địch, bên bọn họ có 4 người, nhưng nhóm hắn chỉ có 3 người, hắn cần phải chia hợp lí nếu không đội nhà sẽ gặp bất lợi.
“Cung cấp nốt thiên phú mấy kẻ còn lại.” Hắn yêu cầu Biết Tuốt.
[Tên lùn kia chính là kẻ có ‘nhãn thần’.
Thiên phú của hắn có số lượng khiêm tốn nhưng không vừa. Thiên phú thứ nhất ‘nhãn thần’ cho phép nhìn trong mọi môi trường, có khả năng nhìn thấu chuyển động của đối thủ và có thể chia sẻ tầm nhìn với người của đội mình.
Thiên phú thứ hai, ‘bóng mắt’ cho phép hắn tạo ra bóng mờ che đi tầm nhìn của đối thủ.
Độ linh lực: D 1.800.
Độ biến dị: 50.
Phương hướng biến dị: Mắt Quỷ.
Tên này anh chơi tốt, chỉ cần ra chiêu nhanh hơn khả năng nhìn thấu chuyển động của hắn là được.]
[Kẻ cuối cùng.] Biết Tuốt hít vào một hơi cho thấy kẻ này rất đáng gờm. [Hắn không phải là Tiến hóa giả mà là Chủng phàm ăn. Hắn đang cố che dấu thân phận trà trộn vào nhóm Tiến hóa giả.
Chiếc rọ hắn đang đeo có công dụng ngăn cản thiên tính phàm ăn giúp cho hắn tránh tình trạng đánh mất tự chủ, nếu tháo rọ ra hắn chính là một con chó dữ sẵn sàng cắn xé tất cả.
Thiên phú: Linh lực chuyển hóa, với thiên phú này hắn có thể điều khiển linh lực với tốc độ cực nhanh đi khắp thân thể đến những vị trí cần cường hóa trong lúc giao chiến tạo ra một lớp giáp vô hình bao bọc cơ thể, đồng thời có thể chuyển đổi tay mình về bất kỳ loại vũ khí nào hắn muốn.
Thiên phú thứ 2 ‘điên cẩu’. Đây là thiên phú chính thức của hắn, cũng là thiên phú mạnh nhất. Khi dùng thiên phú này hắn sẽ mất đi ý thức chỉ còn bản năng của loài chó điên, mọi tư thế dù đang ở trạng thái cơ thể con người vẫn hành động như chó, tốc độ được tăng lên gấp đôi, sát thương tăng gấp đôi đặc biệt linh lực sẽ được tăng lên gấp đôi, giúp hắn chiến đấu vượt cấp.
Đồng thời khi chuyển về dạng này hắn sẽ sở hữu được những năng lực của loài chó. Ký chủ hình như anh rất ghét chó?]
Anh Quân liếc nhẹ về phía ‘điên cẩu’ hắn không muốn chiến với tên này.
[Linh lực của ‘điên cẩu’: B 5.000, nếu sử dụng thiên phú có thể tăng lên gấp đôi thành cấp S 10.000, rất mạnh.
Độ quái vật hóa: 98. Ồ khá cao đấy!
Phương hướng quái vật hóa hoàn toàn: Thiên cẩu.
Kẻ này anh nên nhường cho Minh Anh, còn bản thân anh chịu khó đối đầu với hai người.]
Anh Quân: “Minh Anh, nhờ cô chiến với tên mang rọ chó kia nhé.”
Anh Quân chỉ thẳng vào mặt kẻ kia.
Đôi mắt đen của ‘điên cẩu’ điềm tĩnh nhìn thẳng vào Anh Quân không hề tỏ ra nao núng sợ hãi hay hưng phấn.
Khi nghe Anh Quân giao Điên cẩu cho một cô gái, ả đàn bà trong nhóm bốn người cười lớn. “Tôi vốn không muốn An Khê ra trận nhưng xem ra đối thủ lại rất muốn chiến. An Khê giao cô ta cho cậu đấy nhớ nhẹ tay thôi dù sao đó cũng là một cô gái xinh đẹp.”
An Khê bước lên hướng về phía Minh Anh.
Bên Minh Tiêu cuộc chiến đã đến hồi gay cấn, Minh Anh cũng không muốn mình yếu thế hơn cô bé tám tuổi nhỏ con ấy, lũ rêu trong người đang kêu gào cô nhanh tiến lên để chứng minh cho Anh Quân thấy cô là một người con gái mạnh mẽ và có thể hỗ trợ hắn.
“Xin phép nhé chàng trai.” Minh Anh nháy mắt với An Khê, nâng chân chạy ra xa, cô muốn có một khoảng không chiến đấu lý tưởng đỡ vướng chân đồng đội.
Anh Khê xẹt một cái biến mất tại chỗ, hắn không có thuật thấu di hay dịch chuyển tức thời, đó là tốc độ di chuyển được linh lực cường hóa xuống đôi chân.
Khu vực ở giữa chỉ còn lại Anh Quân, cô gái và tên lùn.
“Muốn chơi cùng lúc với hai người chúng tôi à?” Cô gái mỉm cười trông rất thích thú, nhưng đôi mắt ả thì lại không như thế, sắc bén như muốn đâm thủng đối phương.
“Hai người bọn cô chẳng bỏ để tối xỉa răng.” Anh Quân đáp lại với vẻ thờ ơ.
Dứt câu hắn yêu cầu: “Đừng nói nhiều lên luôn đi.”
Cô ta cười nhạt, quay đầu nói với tên lùn. “Phan Văn, cậu đứng đây chơi đi, một mình tôi chiến với tên yếu nhớt này được rồi.”
Dứt câu cô ta nâng bàn tay hướng về phía Anh Quân hô lớn: “Phi thủy.”
Phiu.
Một giọt nước nhỏ bắn ra từ ngón tay giữa lao về phía Anh Quân.
[Chật với thiên phú này thì nên đọc thầm, nó là đồ chơi ám sát đấy, đọc lớn mất linh.] Biết Tuốt tắc lưỡi đầy tiếc rẻ.
Anh Quân vung dao lên: “Đường dao tinh chuẩn.”
Hắn đã muốn thử chiến bằng chiêu thức này với một đối thủ con người từ lâu rồi và giờ điều đó đã thành sự thật.
Với linh lực ăn cắp được nhỉnh hơn đối thủ 1.000 Anh Quân thành công chém đôi ‘phi thủy’ đường dao lao thẳng về phía cô ta, buộc ả phải vươn tay lên.
Cánh tay của ả phát ra ánh sáng xanh lam hóa thành nòng pháo được kết tinh từ nước, bên trong cuồn cuộn sóng tụ lại xoáy thành vòng tròn tạo ra một viên đạn lớn.
“Pháo Thủy!” Ả hét lớn. Quả cầu nước bắn ra va vào đường đao.
Ầm!
Nước tan đi để lộ ra khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu của cô ta, cánh tay nòng pháo thu lại trở về dạng tay bình thường.
“Lệ Thu cô có muốn tôi hỗ trợ không?” Tên lùn tiến lên.
Lệ Thu mím môi gật đầu. “Dùng ‘nhãn thần’ bắt thóp chuyển động của tên này cho tôi.”
“Được.”
[Xử lý tên có ‘nhãn thần’ trước, linh lực của hắn yếu nhưng chiêu thức rất khó chịu.]
Anh Quân điều linh lực xuống chân phóng thẳng về phía tên ‘nhãn thần’.
“Hắn tới đây, trực diện mặt tôi.” Tên lùn hét lớn.
Lệ Thu lao qau đứng chắn trước mặt tên lùn, vươn tay lần nữa dùng: “Pháo thủy.”
Phụt.
Một quả đạn thủy bắn ra.
“Đường đao tinh chuẩn.”
Ầm!
Lần này cú nổ mạnh ép Anh Quân trượt dài về phía sau để lại một đường cày kéo lê trên mặt đất.
“Mẹ kiếp!” Lệ Thu nhổ một hơi trọc khí, rất hiếm kẻ phá được ‘pháo thủy’ của ả tên này là người đầu tiên.
“Hắn dùng lại chiêu cũ, đường dao chém tới trực diện.” Tên lùn cảnh cáo.
Lệ Thu lách người né đi, nhưng bất ngờ thay đường cắt màu trắng vẫn bám theo cô ta, tốc độ cực nhanh, buộc Lệ Thu liên tục tung ra ‘pháo thủy’
Mất tới ba quả đạn ‘pháo thủy’ ả mới thành công phá được lưỡi dao màu trắng.
[Thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh có khả năng truy kích đối thủ mà anh đã nhắm tới cho đến khi giết được họ hoặc bị phá đi, đó chính là căn nguyên của cái tên, đường đao tinh chuẩn.]
“Phan Văn dùng ‘bóng mắt’ đi.” Lệ Thu yêu cầu.
[Lùi xa chiêu này không thể né, nó hệt ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh.] Biết Tuốt nhắc nhở.
Anh Quân lật đật lùi lại, nhưng đáng tiếc ‘bóng mắt’ vẫn đuổi tới, phủ một lớp màng đen qua mắt hắn khiến hắn trở thành người mù.
“Rồng nước, cắt nhỏ hắn đi.” Lệ Thu hô lớn.
Từ dưới lòng đất ngay vị trí Anh Quân đứng một vòi rồng nước bắn lên, quay xung quanh hắn.
“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân chém ra hai đường đao thành công phá tan ‘rồng nước.’
“Hự!”
Hắn rên lên một tiếng, bóng đen biến mất khỏi mắt, tay phải theo bản năng ôm lấy vai trái, nơi đó xuất hiện một lỗ thủng máu ồ ạt chảy ra.
Lệ Thu cười ranh mãnh. “Mày mạnh hơn tao tưởng, vốn dĩ tao rất ít khi sử dụng ‘phi thủy’ theo dạng ám sát, nhưng lần này mày đã ép tao phải dùng đến nó.”
[Xin lỗi tôi không kịp báo cáo.]
“Không cần xin lỗi, nếu lúc đó mày báo chưa chắc tao đã kịp xoay xở.” Anh Quân bóp mạnh vai mình, thiên phú này gây sát thương nhỏ nhưng cực bén, vết thương rất đau máu chảy không ngừng, nếu cứ để thế này hắn sẽ chết vì mất máu.
Hắn đưa tay vào ba lô lấy ra hũ tỏi ngâm mật ong, dộc tất cả vào miệng. “Biết tuốt kiểm tra linh lực thiên phú ký sinh đi.”
[Linh lực đã tăng nhưng chỉ được 100.]
Hắn liền lấy ra thêm năm củ tỏi nhét vào miệng.
“Hắn làm trò gì vậy?” Lệ Thu nghiêng đầu hỏi Phan Văn.
Hắn lắc đầu. “Không biết, trông giống như đang nạp năng lượng.”
“Vậy đánh luôn đi, giải quyết dứt điểm, thằng này mạnh đấy.” Nói rồi Lệ Thu lao lên, vung tay hô lớn. “Pháo thủy.”
“Mẹ nó!” Anh Quân ném nốt tép tỏi cuối cùng vào miệng, vươn tay lên phía trước hô lớn: “Hút cạn.”
[Linh lực của thiên phú kí sinh mới nạp được 300, nên thiên phú hút cạn chỉ có thể khiến đối thủ choáng váng khoảng vài giây.] Biết Tuốt nhanh nhảu báo cáo.
“Nhiêu đó là được rồi.” Ánh mắt Anh Quân lóe lên sát ý. “Đường đao tinh chuẩn.”
Lệ Thu đang di chuyển liền chững lại, tầm nhìn phía trướng nhoáng lên trong giây lát, chỉ một thoáng đó thôi đường đao màu trắng hình lưỡi liềm đã phá tan ‘pháo thủy’ cắt thẳng về phía ả.
“Pháo thủy!” Ả vội điều ra thiên phú cản được đường đao trong gang tấc, nhưng do lực nổ mạnh ở quá gần nên Lệ Thu bị hất bay ra ngoài ngã lăn trên nền đất, hộc ra chút máu đỏ.
Ánh mắt cô ả hằn lên, tay siết thành đấm. “Mẹ kiếp, hôm nay tao phải bắn nát hắn!”
Ả bật dậy hô lớn với đồng đội: “Phan Văn hợp tác đi.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?