Muốn mua được đồ sỉ giá rẻ lại là hàng thật một trăm phần trăm thì phải lên tỉnh. Từ khi chuyển về quê phương tiện duy nhất giúp hắn di chuyển chính là xe máy, đánh xe từ làng lên tỉnh cần ba mươi phút. Hắn đi vào chợ tỉnh nổi tiếng nhất, sầm uất nhất tìm tới các tạp hóa lớn.
“Chị mình có nhận nhập hàng cho người mở quán không?”
Chị chủ quán dáng người mập mạp nhanh nhẹ bước ra. “Chú muốn mở quán tạp hóa à? Lớn không?”
“Lớn chị, cỡ siêu thị mini nhỏ ấy.”
“Vốn tầm nhiêu?”
Chị ta hỏi khá kỹ, nhưng do không chuyên về mảng này nên hắn cũng không biết việc hỏi han vốn của chị ta là đúng hay sai, bèn lựa lời.
“Cũng khá chứ không nhiều.”
“Vậy thì vào đây đi.”
Chị ta gọi hắn vào, giới thiệu các mã hàng, hỏi hắn muốn mua những gì. Bây giờ thứ mà Anh Quân muốn chính là đồ ăn, sữa, nước khoáng, một số đồ dùng cá nhân, hắn cung cấp một danh sách. Chị chủ bật cười khuyên hắn mua thêm một số kẹo lạng và bim bim cho trẻ em, mặt hàng cho con nít thời nay bán rất chạy.
Lúc đó khuôn mặt của Minh Tiêu hiện lên, hắn liền gật đầu nhưng số lượng lấy không nhiều, tiếp đó là gia vị, sau cùng hắn hỏi tới gạo.
“Em đi tới cuối chợ ở đó có một đại lý gạo xuất khẩu rất ngon, em có thể hỏi ở đó.”
Anh Quân đưa một nửa số tiền hẹn ngày nhận hàng sẽ giao số còn lại, sau đó đi tới tiệm gạo. Hắn không biết đến lúc đó còn ga điện để dùng hay không, nhưng đối với người Việt cơm là thức ăn không thể nào thiếu trong từng bữa ăn, hắn không muốn bỏ qua nguồn lương thực này.
Quả như chị quán giới thiệu, nơi này có rất nhiều loại gạo, hắn nhắm tới loại gạo để được lâu vẫn giữ độ thơm ngon, ông chủ liền giới thiệu một dòng gạo Thái. Anh Quân lấy số lượng đủ ăn trong một năm rồi nhờ ông chủ giao tới nơi ở của mình.
Vì là vùng thôn quê không có địa chỉ nhà như thành phố nên hắn chỉ có thể hướng dẫn người giao hàng tới được địa điểm nổi bật trong làng rồi ra đón.
Ông chủ tò mò hỏi: “Sao mua nhiều gạo vậy?”
“Cháu tính mở quán tạp hóa gia đình.”
“Cháu mở ở đâu?”
“Tại quê cháu, xã Thanh.”
Ông chủ thật lòng khuyên bảo: “Nếu chỉ mở trong xã nhỏ, nên kinh doanh gia vị, bánh kẹo đừng bán gạo, ở quê người ta không thiếu nhất là gạo, ở đây chú bán gạo đa số cũng chỉ cho những hộ gia đình giàu có làm công việc bàn giấy, chứ nông dân chẳng mấy khi quan tâm đến gạo đâu.”
Anh Quân gật đầu xem như lắng nghe lời ông chủ, nhưng vẫn trả tiền, còn cười đùa nói: “Nếu không bán được cháu để ăn, biết đâu được qua năm tận thế ghé tới lúc đó người nông dân cũng chẳng có lúa mà ăn.”
Ông chủ tưởng hắn nói đùa cười sang sảng.
Anh Quân quay người rời đi, hắn nói vậy chỉ hi vọng có người thích tò mò chuyện lạ để tâm trữ đồ dùng.
[Lời cảnh cáo của anh không có tác dụng đâu, người ta đang sống hạnh phúc mấy ai tin qua năm là tận thế.]
“Tao biết chứ, nhưng không nói sẽ khó chịu.”
[Cẩn thận họ chửi anh là điên đó.]
“Kệ đi.”
Ngày hôm sau hàng hóa được giao tới, Anh Quân cố ý hẹn hai tiệm cùng một ngày để xe lớn ào ạt chạy vào làng gây sự chú ý, hắn hy vọng việc làm của mình sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới ai đó. Nhưng hắn đã nhầm, khi biết được hắn mua trữ đồ ăn chuẩn bị đón tận thế mọi người trong làng bắt đầu cười nhạo, một số bà thím rảnh rỗi còn dùng câu chuyện mua đồ của hắn ra buôn chuyện vào những buổi chiều khiến cho nội dung bay xa tới mấy trăm dặm lại còn tam sao thất bản đủ cả.
Bác Vương hàng xóm lâu năm bằng với tuổi bà ngoại qua đời cách đây ba năm của hắn lo lắng qua nhà khuyên bảo: “Anh Quân, cháu đừng nghe mấy lời đồn nhảm trên mạng, thời nay làm gì có tận thế.”
Anh Quân lấy ra số kẹo mới mua được, mời trà bác. “Không có lửa sao có khói hả bác, những người đăng các bài viết đó họ chắc phải nghe phong thanh được điều chi rồi mới làm vậy. Hơn nữa cháu có tiền chuẩn bị chút không thừa, lỡ tận thế không tới thật cháu lại mở tạp hóa nhỏ bán rẻ cho mọi người.”
“Cháu này?” Bác Vương vỗ nhẹ tay lên bàn. “Sao cháu có thể nói như vậy, tiền bạc kiếm đâu có dễ.”
Anh Quân cười cười nói sang chuyện khác không để bác tiếp tục quan tâm tới chuyện hắn trữ hàng.
Bác Vương thấy không thể nào khuyên ngăn nổi một người cứng đầu bèn thở dài đứng lên đi về. Lúc ra đến cổng Anh Quân níu nhẹ tay bác. “Bác dặn dò mấy người con ở xa, nếu rảnh cuối năm nên về nhà thăm bác.”
Bác Vương không biết nói sao với niềm tin mù quáng vào chuyện tận thế của Anh Quân, nhưng lời này bác lại muốn nhận, nhà bác có tới tận ba người con, cả ba đều đã lập gia đình nhưng ở xa, mấy năm mới về thăm bác một lần, một cụ già cô độc sống ở thôn quê không tránh khỏi luôn muốn con cháu sum vầy.
Bác khuyên Anh Quân thêm vài câu rồi rời đi. Mọi người trong làng giờ ai cũng nhìn Anh Quân với ánh mắt quái đản, nhiều bà cô tiếc hận vì một chàng trai khôi ngô như thế lại mắc bệnh lạ tin vào tận thế, dốc tiền mua đồ trữ trong nhà.
Chuyện bay qua tới tận mấy làng mấy xã, không ít người tò mò tới tận xã Thanh để nhìn xem chàng trai nọ chuẩn bị cho thời tận thế, người tới xem không ít kẻ trộm ghé vào đêm cũng không vừa.
May mắn Biết Tuốt có thể đảm nhận chức vụ cameraman, chỉ cần có kẻ đột nhập nó ngay lập tức báo động, lúc này Anh Quân mới thấy được công dụng của bao ngày luyện tập gian khổ theo quy trình của Biết Tuốt, khả năng chịu đựng của hắn cao hơn, lực tay khỏe hơn, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.
Bốn thằng trộm bị hắn đá đít ra khỏi nhà, co giò bỏ chạy. Anh Quân ném khúc gỗ vào góc phòng nhìn căn buồng chất kín thức ăn, thở dài. “Tao rất hy vọng những gì mày nói đừng xảy ra, chỉ cần hán hạn tới là được, lúc đó tao sẽ bán mấy thứ này ra để kiếm lời.”
Biết Tuốt hú hồn với cách nghĩ của ký chủ: [Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ tới việc làm giàu sao. Nói cho anh biết tương lai sau này người ta không tính bằng tiền đâu mà là bằng điểm cống hiến, điểm cống hiến nhiều mới được gọi là kẻ giàu. Thức ăn và các đồ dùng khác đều có hạn sử dụng, anh không thể dùng được lâu. Bây giờ tiền giấy còn giá trị nhưng chỉ được vài tháng nữa, nên tôi khuyên anh có nhiêu tiêu hết đi đừng để vô ích.]
“Tao nghi ngờ mày là một phần tử khủng bố được gửi đến để làm suy thoái nền kinh tế nước nhà.”
Biết Tuốt không còn lời gì để nói.
Dù cải chày cải cối với Biết Tuốt nhưng Anh Quân vẫn tin tưởng nó, hắn dùng tiền đi sắm quần áo giày dép và cả dao, thậm chí còn không quên mua thuốc men, trữ thêm chút đồ cho bác Vương và cô bé Minh Tiêu. Hai người đó dù sao cũng là người thân thiết nhất với hắn ở ngôi làng này.
Còn một tháng nữa sự kiện đầu tiên mở màn cho bi kịch loài người sẽ xảy ra, Anh Quân vừa hóng tin tức vừa chuẩn bị làm thêm vài loại thuốc thảo dược, dù hiện tại chỉ có thực vật bình thường nhưng hắn cũng muốn chuẩn bị sẵn để phòng hờ, biết đâu được ở những ngày đầu thuốc thảo dược của hắn vẫn có tác dụng.
“Anh Anh Quân.”
Có tiếng gọi nhỏ bên ngoài ô cửa sổ. Anh Quân bước ra ngoài liền bắt gặp cô bé Minh Tiêu, trời đã tối nhà Minh Tiêu không mở đèn không biết người nhà cô bé đi đâu hết.
“Em vào nhà đi, bố mẹ em và hai anh trai hôm nay đi đâu à?”
“Vâng, họ đi ăn cưới chị họ ở làng bên mai mới về.”
“Thế từ trưa tới giờ em ăn cơm chưa?”
Minh Tiêu mím môi lí nhí đáp: “Có ăn một chút.”
Anh Quân hiểu ngay chút này chắc chắn không thể gọi là ăn, liền vào kho lương thực lấy cho cô bé sửa cùng chút kẹo vị bạc hà, rồi pha cho nó một bát mì tôm.
“Cảm ơn anh.” Minh Tiêu nhận lấy bát mì từ tay Anh Quân.
“Ăn đi, nếu mai họ mới về hôm nay cứ ở đây với anh.”
Minh Tiêu gật đầu, cô bé thích ở bên nhà anh trai hơn là về nhà mình, nơi ấy không xem cô bé là người nhà.
Sau bữa ăn Anh Quân dẫn Minh Tiêu vào nhà kho lấy cho cô bé một bộ quần áo mới. Minh Tiêu nhìn đống đồ ăn chất chồng, hỏi: “Em nghe mọi người nói anh chuẩn bị đồ ăn đón tận thế?”
“Đúng vậy, em có tin anh không?”
Minh Tiêu nhìn thẳng vào mắt Anh Quân, nói chắc nịch: “Chỉ cần là lời anh nói em đều tin, anh nói tận thế đến chắc chắn nó sẽ tới.”
Anh Quân bật cười xoa đầu cô bé. “Nghe này nếu đến một ngày em thấy có chuyện lạ xảy ra hãy chạy qua đây, anh sẽ che chở cho em,”
Minh Tiêu gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào anh trai hàng xóm.
Hệ thống như mắc bệnh động kinh hú hét trong đầu hắn: [Ối dồi ôi phiên bản cô dâu tám tuổi đời thực kìa.]
Anh Quân: “...”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Chị mình có nhận nhập hàng cho người mở quán không?”
Chị chủ quán dáng người mập mạp nhanh nhẹ bước ra. “Chú muốn mở quán tạp hóa à? Lớn không?”
“Lớn chị, cỡ siêu thị mini nhỏ ấy.”
“Vốn tầm nhiêu?”
Chị ta hỏi khá kỹ, nhưng do không chuyên về mảng này nên hắn cũng không biết việc hỏi han vốn của chị ta là đúng hay sai, bèn lựa lời.
“Cũng khá chứ không nhiều.”
“Vậy thì vào đây đi.”
Chị ta gọi hắn vào, giới thiệu các mã hàng, hỏi hắn muốn mua những gì. Bây giờ thứ mà Anh Quân muốn chính là đồ ăn, sữa, nước khoáng, một số đồ dùng cá nhân, hắn cung cấp một danh sách. Chị chủ bật cười khuyên hắn mua thêm một số kẹo lạng và bim bim cho trẻ em, mặt hàng cho con nít thời nay bán rất chạy.
Lúc đó khuôn mặt của Minh Tiêu hiện lên, hắn liền gật đầu nhưng số lượng lấy không nhiều, tiếp đó là gia vị, sau cùng hắn hỏi tới gạo.
“Em đi tới cuối chợ ở đó có một đại lý gạo xuất khẩu rất ngon, em có thể hỏi ở đó.”
Anh Quân đưa một nửa số tiền hẹn ngày nhận hàng sẽ giao số còn lại, sau đó đi tới tiệm gạo. Hắn không biết đến lúc đó còn ga điện để dùng hay không, nhưng đối với người Việt cơm là thức ăn không thể nào thiếu trong từng bữa ăn, hắn không muốn bỏ qua nguồn lương thực này.
Quả như chị quán giới thiệu, nơi này có rất nhiều loại gạo, hắn nhắm tới loại gạo để được lâu vẫn giữ độ thơm ngon, ông chủ liền giới thiệu một dòng gạo Thái. Anh Quân lấy số lượng đủ ăn trong một năm rồi nhờ ông chủ giao tới nơi ở của mình.
Vì là vùng thôn quê không có địa chỉ nhà như thành phố nên hắn chỉ có thể hướng dẫn người giao hàng tới được địa điểm nổi bật trong làng rồi ra đón.
Ông chủ tò mò hỏi: “Sao mua nhiều gạo vậy?”
“Cháu tính mở quán tạp hóa gia đình.”
“Cháu mở ở đâu?”
“Tại quê cháu, xã Thanh.”
Ông chủ thật lòng khuyên bảo: “Nếu chỉ mở trong xã nhỏ, nên kinh doanh gia vị, bánh kẹo đừng bán gạo, ở quê người ta không thiếu nhất là gạo, ở đây chú bán gạo đa số cũng chỉ cho những hộ gia đình giàu có làm công việc bàn giấy, chứ nông dân chẳng mấy khi quan tâm đến gạo đâu.”
Anh Quân gật đầu xem như lắng nghe lời ông chủ, nhưng vẫn trả tiền, còn cười đùa nói: “Nếu không bán được cháu để ăn, biết đâu được qua năm tận thế ghé tới lúc đó người nông dân cũng chẳng có lúa mà ăn.”
Ông chủ tưởng hắn nói đùa cười sang sảng.
Anh Quân quay người rời đi, hắn nói vậy chỉ hi vọng có người thích tò mò chuyện lạ để tâm trữ đồ dùng.
[Lời cảnh cáo của anh không có tác dụng đâu, người ta đang sống hạnh phúc mấy ai tin qua năm là tận thế.]
“Tao biết chứ, nhưng không nói sẽ khó chịu.”
[Cẩn thận họ chửi anh là điên đó.]
“Kệ đi.”
Ngày hôm sau hàng hóa được giao tới, Anh Quân cố ý hẹn hai tiệm cùng một ngày để xe lớn ào ạt chạy vào làng gây sự chú ý, hắn hy vọng việc làm của mình sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới ai đó. Nhưng hắn đã nhầm, khi biết được hắn mua trữ đồ ăn chuẩn bị đón tận thế mọi người trong làng bắt đầu cười nhạo, một số bà thím rảnh rỗi còn dùng câu chuyện mua đồ của hắn ra buôn chuyện vào những buổi chiều khiến cho nội dung bay xa tới mấy trăm dặm lại còn tam sao thất bản đủ cả.
Bác Vương hàng xóm lâu năm bằng với tuổi bà ngoại qua đời cách đây ba năm của hắn lo lắng qua nhà khuyên bảo: “Anh Quân, cháu đừng nghe mấy lời đồn nhảm trên mạng, thời nay làm gì có tận thế.”
Anh Quân lấy ra số kẹo mới mua được, mời trà bác. “Không có lửa sao có khói hả bác, những người đăng các bài viết đó họ chắc phải nghe phong thanh được điều chi rồi mới làm vậy. Hơn nữa cháu có tiền chuẩn bị chút không thừa, lỡ tận thế không tới thật cháu lại mở tạp hóa nhỏ bán rẻ cho mọi người.”
“Cháu này?” Bác Vương vỗ nhẹ tay lên bàn. “Sao cháu có thể nói như vậy, tiền bạc kiếm đâu có dễ.”
Anh Quân cười cười nói sang chuyện khác không để bác tiếp tục quan tâm tới chuyện hắn trữ hàng.
Bác Vương thấy không thể nào khuyên ngăn nổi một người cứng đầu bèn thở dài đứng lên đi về. Lúc ra đến cổng Anh Quân níu nhẹ tay bác. “Bác dặn dò mấy người con ở xa, nếu rảnh cuối năm nên về nhà thăm bác.”
Bác Vương không biết nói sao với niềm tin mù quáng vào chuyện tận thế của Anh Quân, nhưng lời này bác lại muốn nhận, nhà bác có tới tận ba người con, cả ba đều đã lập gia đình nhưng ở xa, mấy năm mới về thăm bác một lần, một cụ già cô độc sống ở thôn quê không tránh khỏi luôn muốn con cháu sum vầy.
Bác khuyên Anh Quân thêm vài câu rồi rời đi. Mọi người trong làng giờ ai cũng nhìn Anh Quân với ánh mắt quái đản, nhiều bà cô tiếc hận vì một chàng trai khôi ngô như thế lại mắc bệnh lạ tin vào tận thế, dốc tiền mua đồ trữ trong nhà.
Chuyện bay qua tới tận mấy làng mấy xã, không ít người tò mò tới tận xã Thanh để nhìn xem chàng trai nọ chuẩn bị cho thời tận thế, người tới xem không ít kẻ trộm ghé vào đêm cũng không vừa.
May mắn Biết Tuốt có thể đảm nhận chức vụ cameraman, chỉ cần có kẻ đột nhập nó ngay lập tức báo động, lúc này Anh Quân mới thấy được công dụng của bao ngày luyện tập gian khổ theo quy trình của Biết Tuốt, khả năng chịu đựng của hắn cao hơn, lực tay khỏe hơn, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.
Bốn thằng trộm bị hắn đá đít ra khỏi nhà, co giò bỏ chạy. Anh Quân ném khúc gỗ vào góc phòng nhìn căn buồng chất kín thức ăn, thở dài. “Tao rất hy vọng những gì mày nói đừng xảy ra, chỉ cần hán hạn tới là được, lúc đó tao sẽ bán mấy thứ này ra để kiếm lời.”
Biết Tuốt hú hồn với cách nghĩ của ký chủ: [Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ tới việc làm giàu sao. Nói cho anh biết tương lai sau này người ta không tính bằng tiền đâu mà là bằng điểm cống hiến, điểm cống hiến nhiều mới được gọi là kẻ giàu. Thức ăn và các đồ dùng khác đều có hạn sử dụng, anh không thể dùng được lâu. Bây giờ tiền giấy còn giá trị nhưng chỉ được vài tháng nữa, nên tôi khuyên anh có nhiêu tiêu hết đi đừng để vô ích.]
“Tao nghi ngờ mày là một phần tử khủng bố được gửi đến để làm suy thoái nền kinh tế nước nhà.”
Biết Tuốt không còn lời gì để nói.
Dù cải chày cải cối với Biết Tuốt nhưng Anh Quân vẫn tin tưởng nó, hắn dùng tiền đi sắm quần áo giày dép và cả dao, thậm chí còn không quên mua thuốc men, trữ thêm chút đồ cho bác Vương và cô bé Minh Tiêu. Hai người đó dù sao cũng là người thân thiết nhất với hắn ở ngôi làng này.
Còn một tháng nữa sự kiện đầu tiên mở màn cho bi kịch loài người sẽ xảy ra, Anh Quân vừa hóng tin tức vừa chuẩn bị làm thêm vài loại thuốc thảo dược, dù hiện tại chỉ có thực vật bình thường nhưng hắn cũng muốn chuẩn bị sẵn để phòng hờ, biết đâu được ở những ngày đầu thuốc thảo dược của hắn vẫn có tác dụng.
“Anh Anh Quân.”
Có tiếng gọi nhỏ bên ngoài ô cửa sổ. Anh Quân bước ra ngoài liền bắt gặp cô bé Minh Tiêu, trời đã tối nhà Minh Tiêu không mở đèn không biết người nhà cô bé đi đâu hết.
“Em vào nhà đi, bố mẹ em và hai anh trai hôm nay đi đâu à?”
“Vâng, họ đi ăn cưới chị họ ở làng bên mai mới về.”
“Thế từ trưa tới giờ em ăn cơm chưa?”
Minh Tiêu mím môi lí nhí đáp: “Có ăn một chút.”
Anh Quân hiểu ngay chút này chắc chắn không thể gọi là ăn, liền vào kho lương thực lấy cho cô bé sửa cùng chút kẹo vị bạc hà, rồi pha cho nó một bát mì tôm.
“Cảm ơn anh.” Minh Tiêu nhận lấy bát mì từ tay Anh Quân.
“Ăn đi, nếu mai họ mới về hôm nay cứ ở đây với anh.”
Minh Tiêu gật đầu, cô bé thích ở bên nhà anh trai hơn là về nhà mình, nơi ấy không xem cô bé là người nhà.
Sau bữa ăn Anh Quân dẫn Minh Tiêu vào nhà kho lấy cho cô bé một bộ quần áo mới. Minh Tiêu nhìn đống đồ ăn chất chồng, hỏi: “Em nghe mọi người nói anh chuẩn bị đồ ăn đón tận thế?”
“Đúng vậy, em có tin anh không?”
Minh Tiêu nhìn thẳng vào mắt Anh Quân, nói chắc nịch: “Chỉ cần là lời anh nói em đều tin, anh nói tận thế đến chắc chắn nó sẽ tới.”
Anh Quân bật cười xoa đầu cô bé. “Nghe này nếu đến một ngày em thấy có chuyện lạ xảy ra hãy chạy qua đây, anh sẽ che chở cho em,”
Minh Tiêu gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào anh trai hàng xóm.
Hệ thống như mắc bệnh động kinh hú hét trong đầu hắn: [Ối dồi ôi phiên bản cô dâu tám tuổi đời thực kìa.]
Anh Quân: “...”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?