Anh Quân nghe tiếng gào lớn quay đầu nhìn lại, liền trông thấy những khuôn mặt quen thuộc trong đó có ba tên bị hắn đánh lúc nãy, tên hét lớn kia chính là kẻ còn sót lại đã chọn đầu hàng, đi bên cạnh hắn là hai tên khác từng xuất hiện tại nhà số 23, ngoài ra còn một đối tượng hắn không thể nào quên, An Khê tên mang rọ chó trong nhóm chặn đường hắn trước khu căn cứ.
Anh Quân nhìn thẳng vào An Khê. “Hóa ra cậu quen biết với nhóm này, rất vui vì đã gặp lại.”
An Khê nheo mắt nhìn Anh Quân, trận đánh lúc sáng vẫn còn y nguyên trong đầu hắn, dựa theo suy đoán, An Khê dám chắc tên này không mạnh bằng cô gái đấu với hắn, nhưng hắn lại cầm chân được Lệ Thu thì chắc trăm trăm phần trăm những người ở đây chẳng là cái thá gì với hắn hết.
“Sao cậu lại lấy đồ của bọn họ?” An Khê lên tiếng hỏi.
Anh Quân nhún vai. “Là do bọn họ chạy tới nhà tôi cướp bóc trước, tôi chỉ qua đây lấy lại đồ của mình thôi.”
Một trong ba tên bị đập chỉ thẳng vào mặt Anh Quân nói tới phun nước bọt. “An Khê cậu mau giúp bọn tôi dạy cho hắn một bài học, ma mới tới nơi này mà láo dám đánh bọn tôi, rõ ràng căn nhà đó trước kia là nhà hoang, những gì bọn này lấy đều là vô chủ hắn đến sau có gì xài đó, thế mà dám nghênh ngang chạy qua đây bố láo đòi lấy lại đồ đạc.”
An Khê thờ ơ đáp: “Hắn rất mạnh mọi người không phải là đối thủ của hắn.”
“Hả?” Nhóm đi theo An Khê kinh ngạc.
Tên nhận thua: “Bọn này thua nhưng còn cậu mà, không lẽ cậu không đánh được hắn, vậy danh xương Điên cẩu treo lên làm gì.”
An Khê liếc ánh mắt sắc lẻm qua nhìn tên đó. Hắn im bặt chẳng dám hó hé thêm gì.
Anh Quân rất hài lòng với câu khen tặng An Khê dành cho mình. “Cậu biết nhìn người đấy. Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép.”
Anh Quân quay người đi, Biết Tuốt đột nhiên lên tiếng: [Độ quái vật hóa của tên đeo rọ chó rất là cao, anh có muốn giúp hắn không? Nhóm anh hiện tại toàn là gái, chỉ mình anh là nam, âm thịnh dương quá suy, nên có đủ nếp đủ tẻ như vậy mới phát triển lâu dài được. Đặc biệt với năng lực của tên này hỗ trợ Minh Anh chiếm chức chủ nhân căn cứ là hoàn toàn có khả năng.]
“Mày dám chắc tên đó cần giúp đỡ?” Anh Quân hỏi lại, vòng vào đường hẻm.
Bóng tối bao lấy hắn, toàn bộ khu căn cứ đều cắt điện.
[Tôi cũng không biết, suy nghĩ trong đầu kẻ khác tôi không đọc được.]
“Mày đọc được suy nghĩ của tao đúng không?”
[Đúng vậy.] Biết Tuốt trả lời thẳng thắn. [Anh thích ăn gì, có suy nghĩ ra sao với người khác tôi đây đều biết hết, quan trọng là tôi có muốn nói hay không thôi.]
“Khốn nạn!” Anh Quân nổi giận. “Như vậy là không công bằng, cô biết về tôi đọc hết suy nghĩ của tôi vậy còn tôi thì sao, chẳng biết cái quái gì về cô cả, này là không được.”
[Anh không thể trách tôi.] Biết Tuốt thở dài tỏ ra bất lực. [Đây là cài đặt cơ bản của tôi, khả năng đọc và cảm nhận được mọi suy nghĩ của chủ nhân mình, dù tôi không muốn xem cũng bắt buộc phải xem.]
“Vậy là mày đã biết tao không có ý định cứu thế giới.”
[Ờ!] Biết Tuốt cười khì một tiếng. [Nhưng tôi không lên tiếng nhắc nhở vì dù sao đó cũng là sứ mệnh của anh. Anh thấy rồi đó dù không muốn thì cuộc đời cũng đưa đẩy Minh Anh đến với anh và rồi chuyện cướp căn cứ cũng xảy ra, anh và Minh Anh như hai mà một, căn cứ này là của cô ấy thì cũng là của anh. Ngoài ra với thiên phú ký sinh anh có thể sẽ khiến cho các chủng loài thay đổi. Thấy không mọi thứ đang hướng anh tới nhiệm vụ giải cứu thế giới đó.]
Anh Quân chẳng biết nói gì hơn, chán nản hỏi thêm: “Vậy chờ tao hoàn thành sứ mệnh của mày, mày sẽ ở lại trong đầu tao mãi mãi sao?”
[Tôi không biết.]
Anh Quân không cần câu trả lời chính xác của Biết Tuốt cũng mơ hồ đoán được, sớm muộn gì cô nhóc nhiều chuyện trong đầu hắn cũng sẽ rời đi.
“Biết Tuốt này, mày có thể hóa thành thực thể đồng hành bên cạnh nhóm bọn tao không?”
[Tại sao anh lại hỏi vậy, có tôi trong đầu như vậy anh sẽ có được con bài tẩy, không cần phải lo sợ, đưa tôi ra ngoài chẳng khác gì nói cho thiên hạ biết anh có một đứa con thông minh.]
Anh Quân đi đến gần nhà mình, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đó: “Cô có thích nhìn thế giới qua đôi mắt người khác không?”
Biết Tuốt im lặng. Anh Quân nói câu cuối. “Nếu không thích thử ra đây, được sờ được nắm còn tuyệt hơn.”
“Anh Quân về rồi sao?” Có tiếng nói vọng ra từ bên trong.
Anh Quân đáp lại: “Về rồi.”
Minh Anh bước ra, dù rất tối nhưng hắn vẫn thấy được lờ lờ nụ cười trên đôi môi cô, nó đã tự nhiên và tươi tắn hơn.
“Chào mừng anh trở lại, tôi khá lo cho anh.” Minh Anh đón ấy một chiếc ghế trên tay hắn.
“Tôi không sao, cô đập ghế lấy củi đêm nay chúng ta sẽ đốt lửa nhờ nó, ngày mai tôi tranh thủ đi tìm lão Giang để lấy ‘bảng vật phẩm’ rồi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Chuyện cướp căn cứ...” Minh Anh hơi ngại. “Anh thấy sao?”
“Cô muốn làm gì tôi sẽ ủng hộ, miễn là đừng kéo tôi lên làm chức gì đó phiền phức.”
Minh Anh nhìn hắn. “Anh tin tưởng tôi có thể quản lý được khu căn cứ này ư?”
“Có thể, bởi vì tôi nhìn ra được thời bình chắc chắn cô là một cô gái thông minh.”
Minh Anh nhìn hắn với ánh mắt vô cùng trìu mến khác hoàn toàn ánh mắt trước đây. “Tôi xem đó là một lời khen nhé!”
Anh Quân gật đầu, đi tới nhóm lửa: “Cô gái kia đâu?”
“Ở đây.” Minh Tiêu dìu cô gái ra khỏi phòng tắm, khi nhìn thấy Anh Quân cô ta vẫn hơi lo sợ rụt lại áp sát vào người Minh Tiêu.
Anh Quân hiểu được một cô gái vừa trải qua bao nhiêu chuyện, lại do cánh đàn ông gây ra không sợ hắn mới lạ. Hắn lùi về phía sau ôn hòa nói: “Tôi sẽ không làm gì cô. Tôi là Lâm Anh Quân, còn tên cô?”
Cô gái mím môi quay mặt đi, hai bàn tay đan vào nhau run nhẹ, cô lý nhí đáp: “Em là... Vũ Song Liên.”
“Chào Song Liên.” Anh Quân dịu giọng. “Hôm nay cứ ở lại đây đi, đi theo bên cạnh Minh Anh và Minh Tiêu họ sẽ bảo vệ cô, ngày mai muốn đi đâu cứ nói với họ họ sẽ đưa cô đi.”
Hắn lấy nồi chôm được từ căn nhà 18 bắc một ấm nước, vừa nói chuyện với Minh Anh: “Lúc nãy tôi gặp lại An Khê kẻ đã từng đối đầu với cô.”
“Hắn có làm gì anh không?” Minh Anh ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không, nhưng độ quái vật hóa của hắn khá cao.” Anh Quân đẩy nhẹ thanh gỗ. “Cô đã lên kế hoạch để lật đổ chủ căn cứ nơi này chưa?”
“Muốn lật đổ kẻ thống trị ở đây rất dễ, chỉ cần gặp được hắn tôi tự tin mình có thể nện chết hắn, nhưng còn tàn dư của hắn tôi không dám chắc.”
“Nếu vậy cô cần xây dựng thế lực cho mình, muốn làm nên nghiệp lớn phải có đồng đội anh em.”
Minh Anh gật đầu. “Tôi biết chứ, hiện tại team chúng ta đã có ba người, tôi anh và Minh Tiêu.”
Anh Quân xua tay. “Vẫn chưa đủ. Ngoài kêu gọi thêm người cô phải để ý đến người dân trong căn cứ. Tên chủ căn cứ nơi đây có thiên phú ‘thánh quang’ có thể điều khiển tâm lý của người dân.”
Minh Anh nhìn thanh củi đang cháy trong đống lửa. “Hiện tại chúng ta đang thiếu thốn rất nhiều thứ, nhân lực lòng người dân trong căn cứ, muốn làm được cần khá nhiều thời gian.”
“Tôi đề nghị thế này.” Anh Quân nói. “Tôi sẽ hỗ trợ cô tìm các Tiến hóa giả mạnh, đồng thời tôi cũng đề nghị cô tìm các chủng loài khác, tôi có khả năng loại bỏ mầm độc trong cơ thể họ có thể giúp được họ không bị bản tính giống loài khống chế.”
Minh Anh gật đầu ngay. “Anh yên tâm khu căn cứ của chúng ta sẽ hướng tới một nơi bình đẳng tiếp nhận mọi tầng lớp mọi chủng tộc.”
“Đúng vậy đây sẽ là nơi bất cứ chủng loài nào mong muốn được sống yên bình đều có thể tới. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài tìm thêm người, bên trong căn cứ cũng phải kêu gọi thu phục vài đối tượng. Hôm nay tôi nhắm được một người, kẻ đó chính là An Khê với độ linh lực trên B 5000, độ quái vật hóa 90% nếu hắn chịu tôi có thể giúp hắn phẫu thuật.”
Minh Anh nhớ tới khuôn mặt đeo rọ chó của An Khê: “Được đấy, mục tiêu đầu tiên thu phục tên rọ chó.”
Cô hơi trầm tư. “Những người bạn của hắn tôi không thích lắm.”
Anh Quân ném thêm một thanh củi vào đống lửa. “Trước mắt tìm cách tiếp cận tên rọ chó đã, còn nhóm bạn của hắn, tôi có cảm giác tên này không phải là kẻ trung thành với bất kỳ ai, cũng không nhiệt tình kết bạn và giữ gìn tình bạn.”
“Nếu như anh nói, tha một kẻ như thế về liệu có đáng?”
Anh Quân thở dài một hơi. “Không thể nhìn trước được tương lai, trước mắt cứ thu phục hắn đi đã.”
Minh Anh gật đầu, nghiêng người qua dựa vào Anh Quân. Hắn hết hồn. “Cô bị sao vậy?”
Minh Anh dụi má mình vào tay hắn. “Anh Quân tôi nhớ rõ khuôn mặt anh trong ngôi nhà khi đó, mùi máu tanh cùng những nỗi thống khổ đau đớn và tội lỗi rất khó chịu, nhưng khi anh tới tự nhiên tôi...”
Cô chôn mặt mình vào tay hắn, hai bàn tay đưa lên ôm lấy eo hắn. Anh Quân quá bất ngờ, nghiêng người đi, bối rối. “Này... Minh Anh.”
Minh Anh ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng.
Mé xinh thế! Đầu Anh Quân hô vang ba từ đó, người cố gắng thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của Minh Anh.
Minh Anh thẹn thùng nâng mặt lên, bất ngờ hôn lên môi hắn.
Trong phút giây đó lão già Lâm Anh Quân ế dài 30 năm lần đầu tiên biết cảm giác mặt nóng bừng đầu bốc khói, ngôn ngữ rủ nhau đi chơi, trạng thái cơ thể tê liệt, nhịp tim trong lồng ngực như muốn bay ra ngoài là gì.
Minh Anh hôn nhẹ rồi rời đi ngay, cô nghiêng đầu cười thật xinh. “Tôi rất thích anh, thích lắm!”
Anh Quân đẩy cô ra, nuốt nước bọt, ấp úng: “À thì...”
Minh Anh cúi mặt hai tay chà xát vào nhau. “Cho phép tôi theo đuổi anh nhé.”
[Ê, hai người còn nhiệm vụ phải làm nhé, yêu đương vào là xong luôn đấy!] Biết Tuốt không hài lòng. Nó có thể gom hậu cung cho ký chủ nhưng nhìn ký chủ yêu đương thật lòng, nó chưa chuẩn bị tinh thần.
“Không được!” Minh Tiêu lao tới đẩy Minh Anh ra. “Chị không thể độc chiếm anh ấy.”
Minh Tiêu ôm chầm lấy Anh Quân. “Anh không được đồng ý bậy bạ, cẩn thận bị gái lừa, chết vì gái là cái chết tái hết mặt mũi đó.”
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, đây là tư tưởng tuổi 08 sao?
“Này!” Minh Anh cười gượng. “Em làm gì đó, đây là chuyện người lớn liên quan gì tới em.”
“Kẻ đến sau xếp hàng chờ đi!”
Anh Quân đang bối rối không biết giải quyết thế nào, nghe được câu này liền cười phá lên.
Tiếng cười của hắn khiến hai cô gái ngại ngùng quay mặt đi. Đề tài vốn dĩ đang ngượng nghịu cứ như thế bị cắt đứt, Minh Anh không dám nhắc lại, còn Anh Quân thì cố bơ đi.
Hắn lén nhìn Minh Anh, ngay từ ban đầu hắn đã biết cô có hình dáng thế nào, nên cũng hơi ngại.
[Anh chê người ta toàn xương, hay lo sợ khi đang hành sự lại thấy mình chơi với hài cốt?] Giọng Biết Tuốt châm chọc.
Nó không nói không sao, nó phun ra lời đó Anh Quân rùng mình. Thôi cô em này hắn xin phép được làm bạn thôi.
Biết Tuốt cười lớn: [Đừng để Minh Anh nghe được lời này, đã kích lắm đấy!]
“Mày biết tao biết, người thứ ba mà biết mày cút ra đây thay thế cô ấy làm vợ tao.”
Biết Tuốt đứng hình, môi lắp bắp. [Anh giai tôi đây còn bé lại là hệ thống, anh muốn kiểu gì, y y trong tâm thức hay kiểu Platonic love?]
Anh Quân hừ ra đằng mũi vài tiếng. “Tao là con người phát triển bình thường về mọi mặt chơi Platonic love làm chó gì, phí cả đời trai, trường phái đó xin nhường lại cho triết gia Plato.”
Dứt câu hắn nằm xuống đi ngủ không nói thêm về vấn đề dở hơi này nữa.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Anh Quân nhìn thẳng vào An Khê. “Hóa ra cậu quen biết với nhóm này, rất vui vì đã gặp lại.”
An Khê nheo mắt nhìn Anh Quân, trận đánh lúc sáng vẫn còn y nguyên trong đầu hắn, dựa theo suy đoán, An Khê dám chắc tên này không mạnh bằng cô gái đấu với hắn, nhưng hắn lại cầm chân được Lệ Thu thì chắc trăm trăm phần trăm những người ở đây chẳng là cái thá gì với hắn hết.
“Sao cậu lại lấy đồ của bọn họ?” An Khê lên tiếng hỏi.
Anh Quân nhún vai. “Là do bọn họ chạy tới nhà tôi cướp bóc trước, tôi chỉ qua đây lấy lại đồ của mình thôi.”
Một trong ba tên bị đập chỉ thẳng vào mặt Anh Quân nói tới phun nước bọt. “An Khê cậu mau giúp bọn tôi dạy cho hắn một bài học, ma mới tới nơi này mà láo dám đánh bọn tôi, rõ ràng căn nhà đó trước kia là nhà hoang, những gì bọn này lấy đều là vô chủ hắn đến sau có gì xài đó, thế mà dám nghênh ngang chạy qua đây bố láo đòi lấy lại đồ đạc.”
An Khê thờ ơ đáp: “Hắn rất mạnh mọi người không phải là đối thủ của hắn.”
“Hả?” Nhóm đi theo An Khê kinh ngạc.
Tên nhận thua: “Bọn này thua nhưng còn cậu mà, không lẽ cậu không đánh được hắn, vậy danh xương Điên cẩu treo lên làm gì.”
An Khê liếc ánh mắt sắc lẻm qua nhìn tên đó. Hắn im bặt chẳng dám hó hé thêm gì.
Anh Quân rất hài lòng với câu khen tặng An Khê dành cho mình. “Cậu biết nhìn người đấy. Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép.”
Anh Quân quay người đi, Biết Tuốt đột nhiên lên tiếng: [Độ quái vật hóa của tên đeo rọ chó rất là cao, anh có muốn giúp hắn không? Nhóm anh hiện tại toàn là gái, chỉ mình anh là nam, âm thịnh dương quá suy, nên có đủ nếp đủ tẻ như vậy mới phát triển lâu dài được. Đặc biệt với năng lực của tên này hỗ trợ Minh Anh chiếm chức chủ nhân căn cứ là hoàn toàn có khả năng.]
“Mày dám chắc tên đó cần giúp đỡ?” Anh Quân hỏi lại, vòng vào đường hẻm.
Bóng tối bao lấy hắn, toàn bộ khu căn cứ đều cắt điện.
[Tôi cũng không biết, suy nghĩ trong đầu kẻ khác tôi không đọc được.]
“Mày đọc được suy nghĩ của tao đúng không?”
[Đúng vậy.] Biết Tuốt trả lời thẳng thắn. [Anh thích ăn gì, có suy nghĩ ra sao với người khác tôi đây đều biết hết, quan trọng là tôi có muốn nói hay không thôi.]
“Khốn nạn!” Anh Quân nổi giận. “Như vậy là không công bằng, cô biết về tôi đọc hết suy nghĩ của tôi vậy còn tôi thì sao, chẳng biết cái quái gì về cô cả, này là không được.”
[Anh không thể trách tôi.] Biết Tuốt thở dài tỏ ra bất lực. [Đây là cài đặt cơ bản của tôi, khả năng đọc và cảm nhận được mọi suy nghĩ của chủ nhân mình, dù tôi không muốn xem cũng bắt buộc phải xem.]
“Vậy là mày đã biết tao không có ý định cứu thế giới.”
[Ờ!] Biết Tuốt cười khì một tiếng. [Nhưng tôi không lên tiếng nhắc nhở vì dù sao đó cũng là sứ mệnh của anh. Anh thấy rồi đó dù không muốn thì cuộc đời cũng đưa đẩy Minh Anh đến với anh và rồi chuyện cướp căn cứ cũng xảy ra, anh và Minh Anh như hai mà một, căn cứ này là của cô ấy thì cũng là của anh. Ngoài ra với thiên phú ký sinh anh có thể sẽ khiến cho các chủng loài thay đổi. Thấy không mọi thứ đang hướng anh tới nhiệm vụ giải cứu thế giới đó.]
Anh Quân chẳng biết nói gì hơn, chán nản hỏi thêm: “Vậy chờ tao hoàn thành sứ mệnh của mày, mày sẽ ở lại trong đầu tao mãi mãi sao?”
[Tôi không biết.]
Anh Quân không cần câu trả lời chính xác của Biết Tuốt cũng mơ hồ đoán được, sớm muộn gì cô nhóc nhiều chuyện trong đầu hắn cũng sẽ rời đi.
“Biết Tuốt này, mày có thể hóa thành thực thể đồng hành bên cạnh nhóm bọn tao không?”
[Tại sao anh lại hỏi vậy, có tôi trong đầu như vậy anh sẽ có được con bài tẩy, không cần phải lo sợ, đưa tôi ra ngoài chẳng khác gì nói cho thiên hạ biết anh có một đứa con thông minh.]
Anh Quân đi đến gần nhà mình, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đó: “Cô có thích nhìn thế giới qua đôi mắt người khác không?”
Biết Tuốt im lặng. Anh Quân nói câu cuối. “Nếu không thích thử ra đây, được sờ được nắm còn tuyệt hơn.”
“Anh Quân về rồi sao?” Có tiếng nói vọng ra từ bên trong.
Anh Quân đáp lại: “Về rồi.”
Minh Anh bước ra, dù rất tối nhưng hắn vẫn thấy được lờ lờ nụ cười trên đôi môi cô, nó đã tự nhiên và tươi tắn hơn.
“Chào mừng anh trở lại, tôi khá lo cho anh.” Minh Anh đón ấy một chiếc ghế trên tay hắn.
“Tôi không sao, cô đập ghế lấy củi đêm nay chúng ta sẽ đốt lửa nhờ nó, ngày mai tôi tranh thủ đi tìm lão Giang để lấy ‘bảng vật phẩm’ rồi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Chuyện cướp căn cứ...” Minh Anh hơi ngại. “Anh thấy sao?”
“Cô muốn làm gì tôi sẽ ủng hộ, miễn là đừng kéo tôi lên làm chức gì đó phiền phức.”
Minh Anh nhìn hắn. “Anh tin tưởng tôi có thể quản lý được khu căn cứ này ư?”
“Có thể, bởi vì tôi nhìn ra được thời bình chắc chắn cô là một cô gái thông minh.”
Minh Anh nhìn hắn với ánh mắt vô cùng trìu mến khác hoàn toàn ánh mắt trước đây. “Tôi xem đó là một lời khen nhé!”
Anh Quân gật đầu, đi tới nhóm lửa: “Cô gái kia đâu?”
“Ở đây.” Minh Tiêu dìu cô gái ra khỏi phòng tắm, khi nhìn thấy Anh Quân cô ta vẫn hơi lo sợ rụt lại áp sát vào người Minh Tiêu.
Anh Quân hiểu được một cô gái vừa trải qua bao nhiêu chuyện, lại do cánh đàn ông gây ra không sợ hắn mới lạ. Hắn lùi về phía sau ôn hòa nói: “Tôi sẽ không làm gì cô. Tôi là Lâm Anh Quân, còn tên cô?”
Cô gái mím môi quay mặt đi, hai bàn tay đan vào nhau run nhẹ, cô lý nhí đáp: “Em là... Vũ Song Liên.”
“Chào Song Liên.” Anh Quân dịu giọng. “Hôm nay cứ ở lại đây đi, đi theo bên cạnh Minh Anh và Minh Tiêu họ sẽ bảo vệ cô, ngày mai muốn đi đâu cứ nói với họ họ sẽ đưa cô đi.”
Hắn lấy nồi chôm được từ căn nhà 18 bắc một ấm nước, vừa nói chuyện với Minh Anh: “Lúc nãy tôi gặp lại An Khê kẻ đã từng đối đầu với cô.”
“Hắn có làm gì anh không?” Minh Anh ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không, nhưng độ quái vật hóa của hắn khá cao.” Anh Quân đẩy nhẹ thanh gỗ. “Cô đã lên kế hoạch để lật đổ chủ căn cứ nơi này chưa?”
“Muốn lật đổ kẻ thống trị ở đây rất dễ, chỉ cần gặp được hắn tôi tự tin mình có thể nện chết hắn, nhưng còn tàn dư của hắn tôi không dám chắc.”
“Nếu vậy cô cần xây dựng thế lực cho mình, muốn làm nên nghiệp lớn phải có đồng đội anh em.”
Minh Anh gật đầu. “Tôi biết chứ, hiện tại team chúng ta đã có ba người, tôi anh và Minh Tiêu.”
Anh Quân xua tay. “Vẫn chưa đủ. Ngoài kêu gọi thêm người cô phải để ý đến người dân trong căn cứ. Tên chủ căn cứ nơi đây có thiên phú ‘thánh quang’ có thể điều khiển tâm lý của người dân.”
Minh Anh nhìn thanh củi đang cháy trong đống lửa. “Hiện tại chúng ta đang thiếu thốn rất nhiều thứ, nhân lực lòng người dân trong căn cứ, muốn làm được cần khá nhiều thời gian.”
“Tôi đề nghị thế này.” Anh Quân nói. “Tôi sẽ hỗ trợ cô tìm các Tiến hóa giả mạnh, đồng thời tôi cũng đề nghị cô tìm các chủng loài khác, tôi có khả năng loại bỏ mầm độc trong cơ thể họ có thể giúp được họ không bị bản tính giống loài khống chế.”
Minh Anh gật đầu ngay. “Anh yên tâm khu căn cứ của chúng ta sẽ hướng tới một nơi bình đẳng tiếp nhận mọi tầng lớp mọi chủng tộc.”
“Đúng vậy đây sẽ là nơi bất cứ chủng loài nào mong muốn được sống yên bình đều có thể tới. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài tìm thêm người, bên trong căn cứ cũng phải kêu gọi thu phục vài đối tượng. Hôm nay tôi nhắm được một người, kẻ đó chính là An Khê với độ linh lực trên B 5000, độ quái vật hóa 90% nếu hắn chịu tôi có thể giúp hắn phẫu thuật.”
Minh Anh nhớ tới khuôn mặt đeo rọ chó của An Khê: “Được đấy, mục tiêu đầu tiên thu phục tên rọ chó.”
Cô hơi trầm tư. “Những người bạn của hắn tôi không thích lắm.”
Anh Quân ném thêm một thanh củi vào đống lửa. “Trước mắt tìm cách tiếp cận tên rọ chó đã, còn nhóm bạn của hắn, tôi có cảm giác tên này không phải là kẻ trung thành với bất kỳ ai, cũng không nhiệt tình kết bạn và giữ gìn tình bạn.”
“Nếu như anh nói, tha một kẻ như thế về liệu có đáng?”
Anh Quân thở dài một hơi. “Không thể nhìn trước được tương lai, trước mắt cứ thu phục hắn đi đã.”
Minh Anh gật đầu, nghiêng người qua dựa vào Anh Quân. Hắn hết hồn. “Cô bị sao vậy?”
Minh Anh dụi má mình vào tay hắn. “Anh Quân tôi nhớ rõ khuôn mặt anh trong ngôi nhà khi đó, mùi máu tanh cùng những nỗi thống khổ đau đớn và tội lỗi rất khó chịu, nhưng khi anh tới tự nhiên tôi...”
Cô chôn mặt mình vào tay hắn, hai bàn tay đưa lên ôm lấy eo hắn. Anh Quân quá bất ngờ, nghiêng người đi, bối rối. “Này... Minh Anh.”
Minh Anh ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng.
Mé xinh thế! Đầu Anh Quân hô vang ba từ đó, người cố gắng thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của Minh Anh.
Minh Anh thẹn thùng nâng mặt lên, bất ngờ hôn lên môi hắn.
Trong phút giây đó lão già Lâm Anh Quân ế dài 30 năm lần đầu tiên biết cảm giác mặt nóng bừng đầu bốc khói, ngôn ngữ rủ nhau đi chơi, trạng thái cơ thể tê liệt, nhịp tim trong lồng ngực như muốn bay ra ngoài là gì.
Minh Anh hôn nhẹ rồi rời đi ngay, cô nghiêng đầu cười thật xinh. “Tôi rất thích anh, thích lắm!”
Anh Quân đẩy cô ra, nuốt nước bọt, ấp úng: “À thì...”
Minh Anh cúi mặt hai tay chà xát vào nhau. “Cho phép tôi theo đuổi anh nhé.”
[Ê, hai người còn nhiệm vụ phải làm nhé, yêu đương vào là xong luôn đấy!] Biết Tuốt không hài lòng. Nó có thể gom hậu cung cho ký chủ nhưng nhìn ký chủ yêu đương thật lòng, nó chưa chuẩn bị tinh thần.
“Không được!” Minh Tiêu lao tới đẩy Minh Anh ra. “Chị không thể độc chiếm anh ấy.”
Minh Tiêu ôm chầm lấy Anh Quân. “Anh không được đồng ý bậy bạ, cẩn thận bị gái lừa, chết vì gái là cái chết tái hết mặt mũi đó.”
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, đây là tư tưởng tuổi 08 sao?
“Này!” Minh Anh cười gượng. “Em làm gì đó, đây là chuyện người lớn liên quan gì tới em.”
“Kẻ đến sau xếp hàng chờ đi!”
Anh Quân đang bối rối không biết giải quyết thế nào, nghe được câu này liền cười phá lên.
Tiếng cười của hắn khiến hai cô gái ngại ngùng quay mặt đi. Đề tài vốn dĩ đang ngượng nghịu cứ như thế bị cắt đứt, Minh Anh không dám nhắc lại, còn Anh Quân thì cố bơ đi.
Hắn lén nhìn Minh Anh, ngay từ ban đầu hắn đã biết cô có hình dáng thế nào, nên cũng hơi ngại.
[Anh chê người ta toàn xương, hay lo sợ khi đang hành sự lại thấy mình chơi với hài cốt?] Giọng Biết Tuốt châm chọc.
Nó không nói không sao, nó phun ra lời đó Anh Quân rùng mình. Thôi cô em này hắn xin phép được làm bạn thôi.
Biết Tuốt cười lớn: [Đừng để Minh Anh nghe được lời này, đã kích lắm đấy!]
“Mày biết tao biết, người thứ ba mà biết mày cút ra đây thay thế cô ấy làm vợ tao.”
Biết Tuốt đứng hình, môi lắp bắp. [Anh giai tôi đây còn bé lại là hệ thống, anh muốn kiểu gì, y y trong tâm thức hay kiểu Platonic love?]
Anh Quân hừ ra đằng mũi vài tiếng. “Tao là con người phát triển bình thường về mọi mặt chơi Platonic love làm chó gì, phí cả đời trai, trường phái đó xin nhường lại cho triết gia Plato.”
Dứt câu hắn nằm xuống đi ngủ không nói thêm về vấn đề dở hơi này nữa.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?