Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 69: Người bán bột gạo.



Sự kiện tỏ tình bị nhân vật chính lẫn phụ cố tình bơ đi, người thì không muốn nhắc tới sợ phải mở miệng từ chối làm rạn nứt tình đồng đội, người thì thẹn thùng chẳng dám khơi lại, cô nhóc trong nhà ngậm chặt miệng tuyệt đối không nói ra để người con gái có ý định cướp anh trai có được cơ hội nhắc lại chuyện cũ, người cuối cùng, cô gái mới tới Vũ Song Liên vẫn chưa phải là người quen của nhóm này nên chỉ đứng ngoài không can dự vào.

Biết Tuốt cũng im lặng không nói về chủ đề tình yêu rối bời của ký chủ, thay vào đó nó hối thúc chuyện cướp chức chủ nhân căn cứ Hy Vọng.

[Trời sáng rồi đề nghị nhanh chân tới tìm lão Giang, chúng ta phải có được bảng vật phẩm càng nhanh càng tốt. Số lương thực ký chủ dự trữ tại căn nhà cũ có thể là bàn đạp để dụ dỗ những người đói ăn khát uống đầu quân.]

“Nói chi đó.” Anh Quân vươn vai bước ra ngoài. “Mày không biết tính toán à, với bấy nhiêu đó sao đủ để nuôi quân, nội việc nuôi sống cái nhà này thôi tao còn không biết có nổi hay không đây này.”

[Số thức ăn còn lại trong nhà anh tôi tính sơ phải ăn được 3 tháng, đem ra nuôi quân một tuần là đủ rồi. Ba thức ăn sản xuất đại trà như thế tôi đề nghị anh không nên tiếc.]

“Anh Quân.” Giọng Minh Anh vang lên.

Biết Tuốt lên tiếng phòng trước. [Cấm nói chuyện trai gái vào sáng sớm, thông thường những quyết định vào buổi sáng đều không dùng tới trí thông minh, rất nguy hiểm.]

Anh Quân rất muốn cười nhưng trước mặt còn có Minh Anh nên hắn cố nhịn. “Có chuyện gì không?”

“Song Liên muốn đi cùng chúng ta.” Minh Anh hơi nghiêng người, phía sau là cô gái nhỏ nhắn đêm qua họ cứu về.

Sau một đêm nghỉ ngơi Song Liên có vẻ tươi tỉnh hơn, mái tóc dài được cô buộc lên gọn gàng, tóc mái bằng vừa hay chạm chân mày, khuôn mặt Song Liên vốn tròn mũm mĩm nên khi để kiểu tóc này trông cô rất dễ thương, hệt như em gái nhà bên đang độ tuổi thanh xuân, thế này thảo nào bị bắt vào nhà thổ.

Thấy Anh Quân nhìn mình Song Liên rụt cổ lại, giọng nhỏ thủ thỉ: “Em không còn nơi nào để đi nữa cả.”

“Em là người thường đúng không?”

Song Liên gật đầu, ngước lên vội vàng nói: “Em có thể... làm mọi việc...”

Anh Quân biết câu hỏi vô ý của mình đã ảnh hưởng tới cảm xúc của cô gái liền nói: “Không sao anh không có ý gì hết. Nếu đi theo bọn anh chắc chắn em phải thường xuyên ra ngoài căn cứ, tham gia rất nhiều công việc nguy hiểm, em làm được không?”

Song Liên cúi đầu. “Cha mẹ em đã chết, em lại là người bình thường, nếu không chết trong miệng quái vật cũng chết dưới bàn tay con người. Em thà chết trong miệng quái vật còn hơn.”

Anh Quân thở dài, đồng loại kiểu gì lại để một cô gái chọn lấy quái vật làm nơi an táng cho mình thế này!

“Được rồi, nếu vậy Minh Anh và Minh Tiêu cố bảo vệ cô ấy nhé, tôi cũng sẽ cố.”

Song Liên cười vui, cúi đầu thật sâu. “Cảm ơn anh.”

Biết Tuốt nhàn nhạt lên tiếng: [Nếu không nhờ thiên phú ‘hút sạch’ ở hình thái Thiên thần hỗn độn của Minh Anh hút đi những tiêu cực, hận thù đau khổ, Song Liên sẽ không tỉnh táo và bình tĩnh được như bây giờ. Hiện tại cô ấy vẫn nhớ về những chuyện đau lòng, nhưng không còn mang theo cảm giác bi thương quá độ mất hết hy vọng nữa.]

“Tao muốn nói cho Minh Anh biết về Thiên thần hỗn độn, được không?” Anh Quân hỏi trong tâm trí. Mọi lời giao lưu của hắn với Biết Tuốt dù buồn hay vui hay chọc ghẹo, lúc có người hay không người đều chỉ giao lưu trong tâm trí không ai ngoài hai người có thể nghe thấy.

[Có thể, nên nói rõ ràng để cô ấy kiểm soát cảm xúc của mình.]

Anh Quân gọi Minh Anh lại nói cho cô biết về hình thái tiến hóa mới của mình. Minh Anh cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, cô biết mình khi chuyển thành hình thái rêu đỏ sẽ khó khống chế được cảm xúc nỗi đau và những hoàn cảnh xung quanh rất dễ tác động tới bản thân, lúc đó cô chỉ muốn cắn nuốt tất cả hủy diệt hết thảy, hiểu đó nhưng khó lòng gọi tên nó là gì, giờ qua miệng Anh Quân cô mới hay thì ra đó là hình thái mới của mình, có tên là Thiên thần hỗn độn, một cái tên thật kỳ quặc và có vẻ rắc rối.

“Cô vẫn có thể duy trì thiên phú của chủng Thiên thần thế giới, phần Thiên thần hỗn độn sẽ tồn tại song song, muốn sử dụng thiên phú nào phụ thuộc hoàn toàn vào cô.” Anh Quân khuyên. “Dựa vào thực tế hôm qua khi cô chuyển qua Thiên thần hỗn độn tôi cảm thấy khá nguy hiểm, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ tôi hy vọng cô sẽ không dùng nó.”

Minh Anh đồng ý. “Tôi nhớ kỹ anh yên tâm, thiên phú của bản thân tôi tự biết nên khống chế thế nào.”

Đây chính là bản năng của kẻ sở hữu sức mạnh, họ biết phải làm gì với thiên phú của mình, nên khống chế điều khiển nó ra sao.

Nói chuyện xong cả gia đình quyết định đi ra ngoài, trước tiên cần tới Vùng ngoài rìa đón Ly. Nhiệm vụ này giao lại cho Minh Tiêu, ba người lớn sẽ lượn một vòng khu chợ tối hôm qua đã ghé mua chút gì đó để ăn sáng.

Anh Quân không muốn dùng tới điểm cống hiến, hắn cần dành nó cho những dịp khác. Trong balo của hắn có rất nhiều tỏi, ý định của hắn chính là dùng tỏi đổi thức ăn. Hắn đưa tay vào trong lấy một tép tỏi cố gắng nhịn xuống tính bài xích vị hăng của bản thân nhét nó vào miệng nhai. Giờ không còn tỏi mật ong hắn chỉ có thể ăn tỏi sống nhằm bổ sung linh lực cho thiên phú ký sinh.

“Biết Tuốt kiểm tra xem tao ăn một tép tỏi thì linh lực tăng lên bao nhiêu?”

[Một tép chỉ giúp anh tới 0,1 rất thấp, cần ăn nhiều hơn.]

Anh Quân nhăn mặt ăn liên tục hết một củ tỏi, hỏi tiếp: “Giờ bao nhiêu rồi?”

[10 phần trăm thôi, với tốc độ thế này anh phải ăn cả ngàn củ tỏi mới đẩy linh lực lên 1000 được.]

Anh Quân thở dài, mới ngốn hết một củ mà hơi thở của hắn đã đậm đặc mùi hôi tỏi, giờ gặp người hắn chẳng dám mở miệng. “Biết Tuốt mày làm ơn tra tư liệu tìm giúp tao xem có cách nào nhanh hơn thế này để tăng linh lực ký sinh không?”

[Xin chia buồn với ký chủ, không có cách nào hết, bổ sung mộc tính là cách duy nhất. Ganbaru thôi ký chủ!]

“Bên kia hình như bán bột gạo.” Minh Anh kéo nhẹ góc áo Anh Quân.

Anh Quân nhìn qua, đó là một người đàn ông khá trẻ, đội nón lá, quần áo trên thân khá cũ nhưng dày dặn đang ngồi trên mặt đất, trước mặt hắn là hai bao bột gạo trắng phau. Có rất nhiều người đi qua ngó nghiêng hỏi giá muốn mua nhưng rồi lại bỏ đi với khuôn mặt không mấy vui.

“Có vẻ giá cả không thấp.” Anh Quân buột miệng, mùi hương tỏi khiến hắn nhăn mặt.

“Qua hỏi thử đi, bột gạo làm bánh để rất được lâu.” Minh Anh hưng phấn.

Anh Quân chiều cô đi qua đó, hắn không dám đứng gần người bán hàng, sợ người ta sẽ bị hun chết vì mùi hương tỏi nồng trong miệng hắn. Hắn hắng giọng: “Chủ quán bột gạo này bán thế nào?”

Khuôn mặt dưới chiếc nón lá nâng lên, đôi mắt lạnh lùng, sắc da tái nhợt, trông hắn có vẻ khó gần. Hắn mở miệng: “100 điểm cống hiến hai bát đất bột, nếu không có đủ điểm cống hiến thì lấy thực vật không biến dị trao đổi.”

Nghe vậy hai mắt Anh Quân sáng lên, thực vật không biến dị ư, trong ba lô hắn đây có đầy, nhưng khi nhìn xuống hai bát con nhỏ bỏ trong bao bột gạo hắn nhíu mày, 100 điểm cống hiến chỉ được hai bát bột gạo nhỏ bằng bát đất dùng ăn cơm trong gia đình có vẻ hơi đắt.

“Anh muốn loại thực vật nào?” Anh Quân hỏi.

Đôi mắt lạnh nhạt của tên kia chuyển động, nhìn về phía Anh Quân. “Thực vật gì cũng được, miễn là ăn được nấu được không biến dị.”
“Bao nhiêu thực vật không biến dị sẽ đổi được hai bát bột gạo của anh?”

Hắn nhìn khoảng cách của mình và Anh Quân thấy khá xa, bèn nói: “Cậu lại gần chút đi, đứng vậy phải nói với âm lượng lớn, dễ bị người khác nghe thấy.”

Anh Quân gãi mũi ngại ngùng bước tới, mở miệng: “Miệng tôi hơi hôi. Này!”

Hắn giật mình, người bán hàng đột ngột đứng bật lên dí sát mặt mình vào mặt hắn, mũi động nhẹ. “Mùi tỏi, đây là thiên phú của cậu hay là cậu đã ăn tỏi?”

Chà mũi thính thật! Anh Quân khen trong lòng, ngoài miệng thật thà trả lời: “Tôi ăn tỏi, không phải thiên phú.”

Lần này mắt tên kia sáng hơn. “Vậy dùng tỏi đổi đi, cậu còn bao nhiêu?”

“Anh đổi thế nào?”

Người bán hàng hơi suy tư, lát sau liền ra giá: “Một của tỏi nguyên vẹn chất lượng bình thường sẽ đổi hai bát bột, nếu chất lượng tốt, gấp đôi bốn bát bột. Thế nào giá đó được chưa.”

Anh Quân hơi chớp mắt, giá này rẻ hơn nhiều so với điểm cống hiến, tầm này hắn nên ra ngoài phẫu thuật cắt bỏ tế bào độc của các loại thực vật nhiều hơn là đi tìm điểm cống hiến.

“Thành giao, tôi muốn dùng ba củ để đổi.” Ba củ sẽ được 12 bát, tổng có thể hơn cân bột, đủ làm bánh cho cả nhà bọn họ ăn.
“Đưa đây tôi xem hàng trước.”

Anh Quân rất cẩn thận, lấy tỏi ra nhưng cầm trên tay mình không cho hắn chạm vào. “Vật quý dùng bằng mắt mà nhìn vui lòng không chạm bằng tay hay làm các trò khác.”

Người bán hàng nhướng mày với hắn, nhưng cũng chấp nhận phương thức này, mở to mắt nhìn củ tỏi trên tay Anh Quân.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc