Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 70: Thỏa thuận.



Trước Kỷ tiến hóa một củ tỏi là gì? Nó đơn giản chỉ là một loại gia vị dùng để ướp món ăn, ăn kèm hoặc dùng làm thảo dược đối với những người biết về tác dụng tuyệt hảo của nó.

Một loại củ bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhà ai cũng có, chợ nào cũng bán với giá rẻ bèo vài chục ngàn một cân, rất dễ mua. Vậy mà ngày hôm nay tại khu chợ được dựng lên tạm bợ trong một nơi hỗn tạp lộn xộn, có một người đang mở to mắt chăm chú quan sát củ tỏi trên tay Anh Quân như nhìn một viên kim cương, đôi mắt hắn mở lớn, hận không thể soi ra từng khuyết điểm trên củ tỏi.

“Cậu lấy nó ở đâu vậy?” Hắn liếc nhìn Anh Quân.

“Tôi lấy ở đâu không quan trọng, điều đáng lưu tâm nó ăn được, hương vị rất tốt không khác là bao củ tỏi thời trước.” Vừa nói hắn vừa muốn bẻ xuống một tép tỏi.

Bốp!

Người bán hàng vung tay đánh mạnh lên cánh tay đang có ý định tổn thương củ tỏi nguyên vẹn, đôi mắt có vài đường tơ máu lườm hắn. “Ai cho cậu xúc phạm sự toàn mỹ của tạo hóa đẹp đẽ này!”

Anh Quân không thể hiểu nổi nhìn hắn, một củ tỏi thôi mà sao phải làm căng đến vậy? Hắn rụt tay lại không ăn nữa, nói thêm: “Nếu vậy anh đã tin đây là tỏi thường chưa?”

Mũi hắn động nhẹ. “Tin, tỏi chất lượng tốt đổi bốn bát bột một củ, đặt ba củ tỏi xuống đây.” Hắn chỉ vị trí trước mặt mình.

Anh Quân đưa tay vào balo. Người bán hàng chợt chồm lên, kéo mạnh balo hắn vạch ra nhìn xem. Hắn ta lắp bắp: “Cậu... từ đâu cậu có nhiều tỏi đến vậy?”

Anh Quân giành lại balo, lùi lại vài bước chân sắc mặt không tốt nhìn hắn. “Anh làm gì đấy?”

“Tôi hỏi cậu lấy tỏi từ đâu mà nhiều vậy? Mang theo từ nha ư?” Hắn không tin, thời nay khi chạy trốn con người nên mang theo mì tôm hay gạo chứ ai lại mang tỏi, ai cũng nghĩ như thằng nhóc trước mặt này hắn đã không phải chật vật tìm tỏi đến vậy.

Anh Quân kéo chặt balo. “Tôi lấy từ đâu nói ra anh cũng không tìm được.”

Người bán hàng im lặng, bản thân hắn lăn lộn rất nhiều nơi thậm chí là treo cả nhiệm vụ tìm kiếm thực vật nguyên thủy không tiến hóa trong Hội Tiến hóa giả nhưng không ai nhận, có người nhận cũng không thể hoàn thành được vì đa số thực vật thời nay đều đã biến dị, không tấn công người thì cũng không thể ăn được.

“Cậu cứ nói thử đi, biết đâu được.” Hắn muốn biết.

Anh Quân cười nhạt. “Muốn biết nơi thực vật thuần tự nhiên này mọc anh phải cho một cái giá?”

Người bán hàng hỏi lại. “Cậu có chắc mình sẽ cung cấp đúng nơi có củ tỏi không biết dị như thế này chứ?”

Anh Quân khoanh tay nhìn hắn. “Anh cứ ra giá đi, giá trị xứng đáng lúc đó tôi mới tiết lộ được.”

“Tôi có thể thực hiện một mong muốn của cậu.”

Anh Quân nhướng mày. “Anh nói thật?”

Người bán hàng gật đầu một cách chắc nịch. “Có lẽ cậu mới tới nên không biết, ở nơi này tôi có biệt danh là lão Giang, không gì mà tôi không thể làm.”

Anh Quân ngớ người giây lát, Minh Anh đứng phía sau cũng hơi ngạc nhiên, người bọn họ cần tìm không ngờ lại ở ngay trước mặt bán bột gạo, trong một khu chợ lộn xộn.

Anh Quân nhìn quanh. “Đây là chợ đầu mối sao? Tôi nghe nói người tên là lão Giang sống ở chợ này?”

Lão Giang lắc đầu. “Đây không phải là chợ đầu mối, chợ đó nằm ở phía đông cách chỗ này khá xa, đây là chợ tạm, mọc tự phát được thành lập bởi các Tiến hóa giả và một số kẻ có chức quyền trong khu căn cứ, được bảo kê bởi Xạ thủ một trong năm vị hiệp sĩ dưới trướng của chủ nhân căn cứ Lê Văn Chính.”

Anh Quân đã rõ vấn đề, hắn nhìn lão Giang, nghe tên cứ ngỡ người mang thiên phú ‘không gian điện tử’ phải là một kẻ già không ngờ lại trẻ đến vậy, tuy quần áo hơi cũ, làm da ngăm đen, tóc tai rối bù nhưng vẫn không khó để nhận ra người này ở độ tuổi 40, gọi là lão có hơi...

“Thế nào cậu có muốn trao đổi không?”

“Anh cần thực vật không biến dị để làm gì?”

“Tôi cần làm gì là chuyện của tôi, cậu hỏi nhiều thế?” Lão Giang gắt nhẹ.

“Anh Anh Quân.”

Có tiếng gọi vọng tới, nhìn lại hóa ra là Minh Tiêu cô bé mang Ly tới đây. Khi vừa tới gần Ly chỉ vào người bán hàng ngạc nhiên nói lớn: “Lão Giang sao lão lại ở đây?”

Lão Giang cười khà khà. “Chào nhóc Ly, ta tới đây bán hàng, còn cháu sao lại tới đây?”

“Cháu dẫn khách.” Dứt câu cô bé quay qua nói với Anh Quân: “Đây chính là lão Giang người bán ‘bảng vật phẩm’ mà mọi người đang cần đó.”

Nghe được lời này của cô bé khóe miệng Anh Quân co rút, hắn đang lo. Quả nhiên lão Giang cất tiếng cười đắc thắc. “Ồ hóa ra cậu đây cũng đang đi tìm lão để mua ‘bảng vật phẩm.”

Lão thả lỏng người ung dung nói: “Muốn có được ‘bảng vật phẩm’ vậy thì cung cấp nơi cậu đào được tỏi không biến dị đi. Đối với cậu ta tuyệt đối không thu 100 điểm cống hiến mà phải là thông tin về thực vật.”

Anh Quân không biết là nên cười hay nên khóc, điểm cống hiến hắn không đủ, dự tính ban đầu là tới gặp lão để xin đổi chác theo hướng không dùng điểm cống hiến, bây giờ điều đó đã đạt được ngược lại khiến hắn hơi băn khoăn. Hắn đâu dám nói rằng thực vật không biến dị do chính thiên phú có khả năng cắn bỏ tế bào bệnh độc của hắn tạo ra, giờ khai bừa cũng không được, một người như lão Giang đây chắc chắn sẽ bắt hắn chứng minh, hắn không thể để lộ khả năng của mình khi chưa biết người này có đáng tin hay không.

Sau một hồi suy nghĩ Anh Quân đưa ra một quyết định rất táo bạo. “Tôi sẽ không nói nhưng có thể đưa anh đi cùng tìm những thực vật không biến dị. Anh chỉ cần tỏi thôi sao?”

“Không, tôi cần nhiều loại, cậu có bao nhiêu loại đều có thể đổi.”

“Nếu vậy đi cùng tôi đi, tôi sẽ dẫn anh tới nơi thu thập được thực vật bình thường.” Dùng lý do này trước chờ lão Giang cắn câu tính tiếp.

Lão Giang nghi ngờ. “Cậu không biết chúng ở đâu đúng không?” Hắn bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Anh Quân bình tĩnh không nao núng. “Tôi biết nhưng không thể nói, bởi nếu tôi nói ra rất có thể sẽ khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm. Nếu anh thật sự cần có thể đi cùng tôi, lúc đó anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không cần trao đổi cứng nhắc như lần này.”

Lời nói này thành công kích thích lão Giang, ánh mắt hắn sáng lên. “Được, nhưng tôi sẽ không giao ‘bảng vật phẩm’ ngay lúc này mà ngược lại sẽ mang theo đi cùng cậu, nếu lấy được thứ tôi cần mới giao cho cậu còn không cậu đừng mơ.”

Anh Quân đồng ý ngay. “Đương nhiên, nhưng anh phải hứa là để tôi gửi đồ của mình.”

“Được, nhưng tôi nói trước, nếu cậu lừa tôi những gì cậu gửi trong ‘bảng vật phẩm’ sẽ thuộc về tôi.”

“Thành giao.” Anh Quân dứt khoát.

Lão Giang cười tươi, lấy ba củ tỏi giao ra gần một ký bột gạo. Làm xong mọi việc hắn cũng dọn hàng. Trước khi đi hắn yêu cầu Anh Quân cung cấp địa chỉ.

Đã có được ‘bảng vật phẩm’ Anh Quân liền đề nghị: “Chúng ta rời đi ngay hôm nay luôn nhé.”

Lão Giang khá bất ngờ. “Sao gấp vậy?”

“Tôi có việc cần làm.”

Lão Giang hơi suy nghĩ, lát sau hắn đáp: “Vậy chiều nay đi, tôi sắp xếp vài việc đã.”

“Nếu vậy hai giờ chiều gặp nhau ở cổng Vùng giáp trung, anh thấy thế nào?”

Lão Giang gật đầu rồi rời đi luôn. Ly chờ cho lão đi khuất mới hỏi: “Anh có muốn may quần áo nữa không?”

Anh Quân nhìn Minh Tiêu không thể để cô bé mặc đồ quá khổ thế này mãi.

“Chiều nay anh đi rồi mẹ em có thể may kịp không?”

Ly gật đầu. “Từ giờ tới chiều còn hơn năm tiếng, dư sức.”

Anh Quân liền nhờ Ly dẫn tới chỗ bán vải. Lần này hắn chính thức đi qua phía đông đi vào nơi được gọi là chợ đầu mối, nơi này vô cùng lớn nhộn nhịp, hai bên đường bày đủ loại mặt hàng, đồng thời cũng đầy cảnh tượng trước Kỷ tiến hóa chẳng thể thấy nổi.

“Vị khách này anh mới tới căn cứ phải không?” Một người phụ nữ níu chân Anh Quân.

Bà ta quỳ trên đất, khuôn mặt lấm lem. “Cậu chắc là Tiến hóa giả, không biết cậu có cần người giúp việc không, hãy mướn mẹ con chúng tôi.”

Sau lưng bà ta có hai bé gái một bé tám tuổi một bé mười tuổi đang đứng, thân thể gầy gò, đôi mắt nhìn hắn đầy trông mong.

Ly bước lên lạnh lùng kéo tay Anh Quân. “Đi thôi anh, đừng quan tâm, ở đây nhiều người như thế lắm, anh chỉ cần rủ lòng thương một người sẽ rước về phiền phức ngay.”

Hắn cũng thấy được xa xa có rất nhiều người cùng cảnh ngộ như người phụ nữ này đang nhìn hắn.

Anh Quân quay người rời đi, Ly chạy chậm theo.

“Chỉ mới vài tháng sao xã hội con người lại ra nông nỗi này!” Anh Quân than thở trong đầu.

Biết Tuốt tiếp lời hắn: [Sự kiện đến bất ngờ không ai có sự chuẩn bị, đã thế còn dính ngay trong những ngày tết khi tâm trí con người bước vào thời kỳ nghỉ ngơi ăn chơi. Hơn nữa xã hội loài người trong thời hiện đại tuy phát triển về nhiều mặt vô cùng vượt trội, nhưng chỉ cần 1 tuần không có trị an sẽ loạn lạc ngay.

Trong khi đó môi trường và sinh vật xung quanh còn thay đổi vượt quá mức hiểu biết của con người, thì đương nhiên sự sụp đổ của một nền văn minh một cách nhanh chóng là điều quá bình thường.

Hiện tại anh còn nhìn thấy người thường, nhưng chỉ vài năm nữa thôi hai từ ‘người thường’ chỉ tồn tại trong từ điển, tất cả họ không tiến hóa thì trở thành thức ăn cho Chủng phàm ăn, quái vật hóa, tồi tệ hơn chính là bị con người hại chết, chết đói dịch bệnh.]

“Mày có thể dò la các hành động của cơ quan nhà nước được không?”

[Nhà nước đã rất nỗ lực, quân đội được huy động để giúp đỡ người dân, nhưng lực lượng đó quá nhỏ so với vật biến dị, dù có súng ống và trang bị hiện đại họ cũng dễ dàng bị đàn áp bởi những quái vật biến dị ma quái. Trong Kỷ tiến hóa vũ khí thông thường rất khó tổn hại vật biến dị trừ thiên phú.

Lúc Kỷ tiến hóa nổ ra có thể dùng thuốc nổ hoặc bom để tàn sát thực vật biến dị hoặc động vật, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời, đến ngày hôm nay chúng không dùng được nữa, cho nên đừng trông cậy vào hệ thống cứu trợ từ những người lãnh đạo quốc gia, họ không lo được.

Hết năm nay trật tự mới sẽ được thiết lập, lúc đó quân đội cũng chỉ còn là những ngôn từ của quá khứ, họ sẽ đổi thành danh xưng khác để phù hợp hơn với thời đại này. Lực lượng Tiến hóa giả.]

“Tới rồi.” Ly lên tiếng, chỉ vào một căn tiệm nhỏ được dựng lên từ bạt vàng.

Bên trong ngồi một bà cụ khoảng 60 tuổi, ánh mắt bà sáng quắc nhìn họ, khuôn miệng cười hòa ái, cất lời: “Xin chào các cháu muốn mua gì?”

Biết Tuốt thốt lên: [Ồ! Thật bất ngờ.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —