Tết âm lịch thường trịch một hoặc hai tháng so với tết dương, nên năm nay lịch tết của người Châu Á sẽ rơi vào cuối tháng 1 đầu tháng 2. Nguyên nhân do thời tiết thay đổi nên ở Miền Nam hoa mai hoa cúc hay quýt vàng cũng đều không có. Miền Bắc mùa đông không thèm ghé tới, hoa đào cũng đồng dạng chim cút khỏi thị trường hoa, chưa có năm nào như năm này một cái tết không có hoa cỏ và không khí, các khu chợ tết cũng đìu hiu hơn hẳn.
Ngày 25 tháng 1 nhà bác Vương đón toàn bộ con cháu về quê ăn tết. Năm nay dù không nhận được điện thoại của bố thì ba đứa con nhà bác vẫn về ăn tết, thời tiết dị thường nên anh cả Lâm Khánh lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, hối anh em về quê thăm bố sợ biến cố lớn ập tới không được gặp bố lần cuối ai cũng hối hận.
Bác Vương gặp được con cái liền hớn hở vui mừng, nhà còn mấy con gà liền đem làm thịt hết.
Vừa nhổ lông gà Lâm Khánh vừa nói về chuyện thời tiết biến đổi thất thường, cả vụ nhà máy hạt nhân ở nước M phát nổ, bên đó hiện đang phong tỏa mấy đối tác làm ăn của hắn bên nước M hiện tại không thể về nước do bên đó phong tỏa biên giới, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nghe được chuyện như thế bác Vương chợt nghĩ tới Lâm Anh Quân phía sau nhà, thằng nhóc này đã nói chuẩn bị đồ ăn cho tận thế, bây giờ lại xảy ra những chuyện lạ như thế này, không lẽ tận thế đến thật.
Tối đó bác Vương một mình qua nhà Lâm Anh Quân hỏi chuyện. Lâm Anh Quân thấy một người đã nhận ra vấn đề, liền bịa ra một câu chuyện hết sức đáng tin.
“Trước khi cháu đưa ra quyết định dốc hết tài sản mua đồ, thì một tháng liên tục cháu đều mơ thấy một giấc mơ. Một nhà máy nổ tung khói bụi bay lên mịt mù, sau đó mặt trời thiêu đốt đêm ngày đến mức mặt đất nứt nẻ, sau đó mưa sẽ rơi xuống và rồi thế giới xuất hiện một loại bệnh dịch khủng khiếp khiến con người diệt vong.”
Vừa nói hắn vừa làm cảm giác sợ hãi, tay cầm chén trà run lẩy bẩy. “Ban đầu cháu không tin nhưng vì cảnh trong mơ thật quá nên cháu bèn mua đồ về, không ngờ...”
Hắn uống hớp trà như để dằn xuống nỗi sợ. “Mọi thứ diễn ra như những gì cháu mơ thấy, không sai một chút nào.”
Bác Vương run lẩy bẩy đứng lên, ông già rồi chết cũng không sao nhưng con và cháu ông thì không thể được.
“Trong giấc mơ cháu có mơ thấy được thời điểm chính xác khi nào cơn mưa đổ xuống không?”
Anh Quân lắc đầu. “Không rõ,” hắn cố ý nhăn mày như thể đang gắng nhớ lại. “Nhưng trong đó có một hình ảnh khiến cháu nghĩ nó sắp diễn ra rồi, là có một vài chiếc bánh chưng trôi trên mặt nước.”
Bác Vương hít vào một hơi, cầm lấy tay hắn lắc mạnh chân thành cảm ơn, hộc tốc đi về nhà.
Hệ thống nhìn oni chan nhà mình diễn kịch, không khỏi bồi hồi thán phục: [Quả là thời thế thay đổi con người, cứ tưởng anh dai đây không biết nói xạo lại có một ngày nói tới không chớp mắt.]
Không biết ông cụ về nhà thuật lại chuyện theo hướng nào, mà hai mươi phút sau con trai lớn Lâm Khánh hớt hải chạy qua hỏi chuyện.
Anh Quân nói lại mọi thứ cho hắn nghe, người đàn ông này năm nay đã bốn mươi là một người thành công trong sự nghiệp, có công ty riêng ở thành phố. Hắn rất để ý tin tức Quốc Tế, mọi biến động mà Anh Quân mơ thấy đến hiện tại đều quá khớp nếu như lần này vào dịp tết một trận mưa đổ xuống thì có khả năng thế giới sẽ có chuyện xảy ra.
“Anh biết về câu chuyện ‘những bóng ma cổ đại’ chứ?” Anh Quân hỏi.
Lâm Khánh gật đầu. “Chúng là những vi khuẩn cổ ẩn sâu trong băng tuyết, ngủ đã ngàn vạn năm mà không chết.”
“Băng đang tan. Các nhà khoa học đã thông báo rồi.”
Lâm Khánh im lặng, lát sau như đã nghĩ thông hắn đứng lên chào Anh Quân trở về nhà.
Sáng ngày 26 tháng 1 Lâm Khánh dẫn hai người em trai của mình cùng đi mua đồ, hắn mua rất nhiều đồ, hai em trai không biết chuyện gì đang xảy ra không ngừng dò hỏi nhưng Lâm Khánh không nói. Giá lương thực thực phẩm hiện tại đã tăng lên rất cao, đặc biệt là gạo, do nắng nóng người dân sợ sang năm không trồng lúa được nên bắt đầu mua trữ.
Cùng lúc này Lâm Khánh cũng nhận được tin nhắn từ những người bạn trên thành phố, bọn họ là người có tiền nên thường hay có được những nguồn tin riêng sớm hơn người thường.
[Anh xem chuẩn bị đồ ăn thức uống một thời gian đi, tôi nghe nói có một chủng bệnh lạ nào đó đang tràn vào nước ta, rất có thể qua năm sẽ thực hiện cách ly trên diện rộng.]
Lâm Khánh nhận được tin của bạn càng tin hơn giấc mơ của Anh Quân có khả năng sẽ thành sự thật. Hắn đem chuyện tin nhắn của bạn nói cho hai người em trai, vì chuyện này vẫn đang là tối mật nên không ai dám để lộ ra âm thầm mua thức ăn, sửa sang lại nhà cửa để chuẩn bị cho tình hình phải cách ly ở đây lâu dài. Công việc kinh doanh Lâm Khánh vốn tính bán lại công ty cho người khác để mở một loại hình mới, mấy tháng nay hắn đang cò kè mặc cả với người muốn mua lại, giờ thấy tình hình bất ổn hắn liên lạc cho đối tác, đồng ý bán với giá đã định ra.
Bên đó hơi nghi ngờ hành động đột ngột này của Lâm Khánh nhưng vẫn chấp nhận kí tên thu mua. Bán xong công ty Lâm Khánh cũng nhẹ lòng hơn, hắn bắt đầu để ý Anh Quân, muốn xem cách hành xử của hắn ta. Nhưng quái lạ con người này mỗi ngày đều ra vườn cây đã khô quắt của mình thu hái những quả cuối cùng vào nhà, rồi ru rú trong đó không hề ra ngoài.
“Cậu ta là con trai của con gái duy nhất bà Hoa, năm cậu ta mười tuổi cha mẹ ly hôn, không ai chịu nuôi thằng bé, lúc đó bà Hoa mang cậu ta về nuôi, sau này khi bà hoa qua đời đã quyết định để lại nhà cửa ruộng vườn ở đây cho cậu ta. Mẹ cậu ta lấy một người nước ngoài đã qua Mỹ định cư không về, cha thì bặt âm vô tín, cậu ta chỉ có bà ngoại là người thân duy nhất, sống khá cô độc.” Bác Vương thấy con trai mình tò mò về Anh Quân bèn kể cho hắn nghe đôi chút về cuộc đời của Anh Quân. “Lâm Anh Quân cũng là một người đáng thương.”
Ngày 28 tháng 1. 1 giờ 30 phút sáng một tiếng sấm vang trời chấn rung cả mái nhà vang lên, theo sau là từng tia chớp xé toạc màn đêm, giông tố kéo tới mang theo một trận mưa cực lớn đổ xuống toàn thế giới đang khát khô. Người không biết thì hân hoan vui mừng, nhưng người hiểu chuyện thì lo tới sốt vó. Mưa xuống muôn ngàn sinh vật sẽ bừng tỉnh khỏi những ngày trú nắng, cũng là lúc đánh thức những con quái vật đã ngủ yên hàng trăm năm.
Tại thành phố S. Lan Lan đứng trước cửa phòng nơi cha mình tự giam giữ bản thân, đã nhiều ngày trôi qua bên trong vẫn không có động tĩnh gì, thức ăn cô đưa tới đều được ăn hết.
Trên tay Lan Lan giờ đây là bọc thuốc của Thảo dược online, dù đọc được lời cảnh báo như trò đùa lại ứng với tình trạng của cha mình, nhưng cô không dám cho cha uống, đến hôm nay đã tới ngày thứ mười nhưng cha cô vẫn chưa ra ngoài , Lan Lan không chần chừ được nữa, cha cô hình như đã xảy ra chuyện.
“Cha con Lan Lan đây.” Lan Lan lớn tiếng đập cửa. “Con để một loại thuốc trước cửa, cha nhớ mở ra lấy uống nhé. Chỉ là thuốc bổ bổ sung chất cho cơ thể thôi.”
“Con... để đó đi.” Giọng của cha cô khàn đặc, nghe như tiếng một loài vật nào đó đang học nói tiếng người.
Lan Lan đặt thuốc xuống, cô không dám nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, vội vàng chạy xuống cầu thang.
Tiếng bước chân dần nhỏ lại, bóng Lan Lan biến mất khỏi cầu thang, lúc này cánh cửa vốn đóng chặt từ từ mở ra, một bàn tay đầy lông lá màu đen với năm móng tay sắc nhọn vươn ra, chộp lấy bọc thuốc rồi nhanh chóng lùi vào phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Lan Lan đánh điện cho người được cha mình nói trước đó Trần Lập, điện thoại vừa thông cô nàng vội vã báo cáo tình hình của cha cô cho ông ta. Mưa trút xuống như nước bên ngoài căn nhà, nhưng không thể nào lọt vào tai Lan Lan khi bên kia Trần Lập đang nói đến điều tệ nhất.
“Rất có thể cha cháu sẽ biến dị thành quái vật, để đảm bảo an toàn, bác khuyên cháu nên rời khỏi nhà, tới nhà bác.”
“Không.” Lan Lan từ chối dứt khoát. “Dù có chuyện gì xảy ra cháu cũng phải ở cùng ông ấy.”
Nói rồi cô cúp máy, ngồi sụp xuống đất không dám khóc thành tiếng lớn, âm thầm cầu mong những điều tồi tệ mà Trần Lập nói sẽ không xảy ra với cha mình.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Ngày 25 tháng 1 nhà bác Vương đón toàn bộ con cháu về quê ăn tết. Năm nay dù không nhận được điện thoại của bố thì ba đứa con nhà bác vẫn về ăn tết, thời tiết dị thường nên anh cả Lâm Khánh lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, hối anh em về quê thăm bố sợ biến cố lớn ập tới không được gặp bố lần cuối ai cũng hối hận.
Bác Vương gặp được con cái liền hớn hở vui mừng, nhà còn mấy con gà liền đem làm thịt hết.
Vừa nhổ lông gà Lâm Khánh vừa nói về chuyện thời tiết biến đổi thất thường, cả vụ nhà máy hạt nhân ở nước M phát nổ, bên đó hiện đang phong tỏa mấy đối tác làm ăn của hắn bên nước M hiện tại không thể về nước do bên đó phong tỏa biên giới, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nghe được chuyện như thế bác Vương chợt nghĩ tới Lâm Anh Quân phía sau nhà, thằng nhóc này đã nói chuẩn bị đồ ăn cho tận thế, bây giờ lại xảy ra những chuyện lạ như thế này, không lẽ tận thế đến thật.
Tối đó bác Vương một mình qua nhà Lâm Anh Quân hỏi chuyện. Lâm Anh Quân thấy một người đã nhận ra vấn đề, liền bịa ra một câu chuyện hết sức đáng tin.
“Trước khi cháu đưa ra quyết định dốc hết tài sản mua đồ, thì một tháng liên tục cháu đều mơ thấy một giấc mơ. Một nhà máy nổ tung khói bụi bay lên mịt mù, sau đó mặt trời thiêu đốt đêm ngày đến mức mặt đất nứt nẻ, sau đó mưa sẽ rơi xuống và rồi thế giới xuất hiện một loại bệnh dịch khủng khiếp khiến con người diệt vong.”
Vừa nói hắn vừa làm cảm giác sợ hãi, tay cầm chén trà run lẩy bẩy. “Ban đầu cháu không tin nhưng vì cảnh trong mơ thật quá nên cháu bèn mua đồ về, không ngờ...”
Hắn uống hớp trà như để dằn xuống nỗi sợ. “Mọi thứ diễn ra như những gì cháu mơ thấy, không sai một chút nào.”
Bác Vương run lẩy bẩy đứng lên, ông già rồi chết cũng không sao nhưng con và cháu ông thì không thể được.
“Trong giấc mơ cháu có mơ thấy được thời điểm chính xác khi nào cơn mưa đổ xuống không?”
Anh Quân lắc đầu. “Không rõ,” hắn cố ý nhăn mày như thể đang gắng nhớ lại. “Nhưng trong đó có một hình ảnh khiến cháu nghĩ nó sắp diễn ra rồi, là có một vài chiếc bánh chưng trôi trên mặt nước.”
Bác Vương hít vào một hơi, cầm lấy tay hắn lắc mạnh chân thành cảm ơn, hộc tốc đi về nhà.
Hệ thống nhìn oni chan nhà mình diễn kịch, không khỏi bồi hồi thán phục: [Quả là thời thế thay đổi con người, cứ tưởng anh dai đây không biết nói xạo lại có một ngày nói tới không chớp mắt.]
Không biết ông cụ về nhà thuật lại chuyện theo hướng nào, mà hai mươi phút sau con trai lớn Lâm Khánh hớt hải chạy qua hỏi chuyện.
Anh Quân nói lại mọi thứ cho hắn nghe, người đàn ông này năm nay đã bốn mươi là một người thành công trong sự nghiệp, có công ty riêng ở thành phố. Hắn rất để ý tin tức Quốc Tế, mọi biến động mà Anh Quân mơ thấy đến hiện tại đều quá khớp nếu như lần này vào dịp tết một trận mưa đổ xuống thì có khả năng thế giới sẽ có chuyện xảy ra.
“Anh biết về câu chuyện ‘những bóng ma cổ đại’ chứ?” Anh Quân hỏi.
Lâm Khánh gật đầu. “Chúng là những vi khuẩn cổ ẩn sâu trong băng tuyết, ngủ đã ngàn vạn năm mà không chết.”
“Băng đang tan. Các nhà khoa học đã thông báo rồi.”
Lâm Khánh im lặng, lát sau như đã nghĩ thông hắn đứng lên chào Anh Quân trở về nhà.
Sáng ngày 26 tháng 1 Lâm Khánh dẫn hai người em trai của mình cùng đi mua đồ, hắn mua rất nhiều đồ, hai em trai không biết chuyện gì đang xảy ra không ngừng dò hỏi nhưng Lâm Khánh không nói. Giá lương thực thực phẩm hiện tại đã tăng lên rất cao, đặc biệt là gạo, do nắng nóng người dân sợ sang năm không trồng lúa được nên bắt đầu mua trữ.
Cùng lúc này Lâm Khánh cũng nhận được tin nhắn từ những người bạn trên thành phố, bọn họ là người có tiền nên thường hay có được những nguồn tin riêng sớm hơn người thường.
[Anh xem chuẩn bị đồ ăn thức uống một thời gian đi, tôi nghe nói có một chủng bệnh lạ nào đó đang tràn vào nước ta, rất có thể qua năm sẽ thực hiện cách ly trên diện rộng.]
Lâm Khánh nhận được tin của bạn càng tin hơn giấc mơ của Anh Quân có khả năng sẽ thành sự thật. Hắn đem chuyện tin nhắn của bạn nói cho hai người em trai, vì chuyện này vẫn đang là tối mật nên không ai dám để lộ ra âm thầm mua thức ăn, sửa sang lại nhà cửa để chuẩn bị cho tình hình phải cách ly ở đây lâu dài. Công việc kinh doanh Lâm Khánh vốn tính bán lại công ty cho người khác để mở một loại hình mới, mấy tháng nay hắn đang cò kè mặc cả với người muốn mua lại, giờ thấy tình hình bất ổn hắn liên lạc cho đối tác, đồng ý bán với giá đã định ra.
Bên đó hơi nghi ngờ hành động đột ngột này của Lâm Khánh nhưng vẫn chấp nhận kí tên thu mua. Bán xong công ty Lâm Khánh cũng nhẹ lòng hơn, hắn bắt đầu để ý Anh Quân, muốn xem cách hành xử của hắn ta. Nhưng quái lạ con người này mỗi ngày đều ra vườn cây đã khô quắt của mình thu hái những quả cuối cùng vào nhà, rồi ru rú trong đó không hề ra ngoài.
“Cậu ta là con trai của con gái duy nhất bà Hoa, năm cậu ta mười tuổi cha mẹ ly hôn, không ai chịu nuôi thằng bé, lúc đó bà Hoa mang cậu ta về nuôi, sau này khi bà hoa qua đời đã quyết định để lại nhà cửa ruộng vườn ở đây cho cậu ta. Mẹ cậu ta lấy một người nước ngoài đã qua Mỹ định cư không về, cha thì bặt âm vô tín, cậu ta chỉ có bà ngoại là người thân duy nhất, sống khá cô độc.” Bác Vương thấy con trai mình tò mò về Anh Quân bèn kể cho hắn nghe đôi chút về cuộc đời của Anh Quân. “Lâm Anh Quân cũng là một người đáng thương.”
Ngày 28 tháng 1. 1 giờ 30 phút sáng một tiếng sấm vang trời chấn rung cả mái nhà vang lên, theo sau là từng tia chớp xé toạc màn đêm, giông tố kéo tới mang theo một trận mưa cực lớn đổ xuống toàn thế giới đang khát khô. Người không biết thì hân hoan vui mừng, nhưng người hiểu chuyện thì lo tới sốt vó. Mưa xuống muôn ngàn sinh vật sẽ bừng tỉnh khỏi những ngày trú nắng, cũng là lúc đánh thức những con quái vật đã ngủ yên hàng trăm năm.
Tại thành phố S. Lan Lan đứng trước cửa phòng nơi cha mình tự giam giữ bản thân, đã nhiều ngày trôi qua bên trong vẫn không có động tĩnh gì, thức ăn cô đưa tới đều được ăn hết.
Trên tay Lan Lan giờ đây là bọc thuốc của Thảo dược online, dù đọc được lời cảnh báo như trò đùa lại ứng với tình trạng của cha mình, nhưng cô không dám cho cha uống, đến hôm nay đã tới ngày thứ mười nhưng cha cô vẫn chưa ra ngoài , Lan Lan không chần chừ được nữa, cha cô hình như đã xảy ra chuyện.
“Cha con Lan Lan đây.” Lan Lan lớn tiếng đập cửa. “Con để một loại thuốc trước cửa, cha nhớ mở ra lấy uống nhé. Chỉ là thuốc bổ bổ sung chất cho cơ thể thôi.”
“Con... để đó đi.” Giọng của cha cô khàn đặc, nghe như tiếng một loài vật nào đó đang học nói tiếng người.
Lan Lan đặt thuốc xuống, cô không dám nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, vội vàng chạy xuống cầu thang.
Tiếng bước chân dần nhỏ lại, bóng Lan Lan biến mất khỏi cầu thang, lúc này cánh cửa vốn đóng chặt từ từ mở ra, một bàn tay đầy lông lá màu đen với năm móng tay sắc nhọn vươn ra, chộp lấy bọc thuốc rồi nhanh chóng lùi vào phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Lan Lan đánh điện cho người được cha mình nói trước đó Trần Lập, điện thoại vừa thông cô nàng vội vã báo cáo tình hình của cha cô cho ông ta. Mưa trút xuống như nước bên ngoài căn nhà, nhưng không thể nào lọt vào tai Lan Lan khi bên kia Trần Lập đang nói đến điều tệ nhất.
“Rất có thể cha cháu sẽ biến dị thành quái vật, để đảm bảo an toàn, bác khuyên cháu nên rời khỏi nhà, tới nhà bác.”
“Không.” Lan Lan từ chối dứt khoát. “Dù có chuyện gì xảy ra cháu cũng phải ở cùng ông ấy.”
Nói rồi cô cúp máy, ngồi sụp xuống đất không dám khóc thành tiếng lớn, âm thầm cầu mong những điều tồi tệ mà Trần Lập nói sẽ không xảy ra với cha mình.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc