Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 8: Bắt đầu.



Mưa bắt đầu từ sáng sớm và dần mạnh lên vào cuối ngày 28, sang tới ngày 29 trời vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa, gió bắt đầu nổi lên, cây cối vốn đã chết sạch trong đợt nóng thế kỷ vừa qua nên giờ đây gió hiên ngang dạo chơi giữa các khối kiến trúc không bị vật nào cản lại, những ngôi nhà xây lâu năm thiếu kiên cố đổ sập ngay trong đêm, điện thoại cầu cứu gọi đến ban phòng chống lũ lụt khắp từ mọi nơi trên cả nước.

Đối với nước Việt đây là lần đầu tiên mưa lớn trải trên diện rộng, đã thế lũ quét không chỉ tập trung ở một khu vực như trước kia mà giờ đây đâu đâu cũng xảy ra hiện tượng đó. Gần tết cũng là lúc công nhân viên ở mọi ngành nghề đều xin nghỉ về quê ăn tết, lượng người túc trực ở các bộ ngành liên quan ít tới đáng thương, ngay trong đêm không ít người bị dựng đầu dậy yêu cầu tới hỗ trợ, hiện tại cung cách làm việc mới được áp dụng, ai ở đâu lo ở đó, quê nhà ai thì người đó làm chiến sĩ trên chính mặt trận quê nhà.

Nhưng đáng tiếc vẫn không thể nào kịp thời cứu giúp những vùng đang gặp nạn, chỉ chưa đầy 24 giờ rất nhiều khu vực vùng sâu vùng xa trong nước đã bị cô lập, điện một số khu vực buộc phải cắt do tình hình thời tiết cực đoan, thảm hại nhất có thể kể đến là một số khu vực miền Nam nơi đây do quanh năm không có lũ lụt nhà cửa người dân xây khá sơ sài, nên chỉ cần một cơn gió mạnh quét qua nhà cửa không còn.

Biết Tuốt không ngừng cập nhập thông tin đang diễn ra trên cả nước cho Anh Quân nghe, gió gào thét bên ngoài, nhà hắn ở một vùng khá cao không dễ ngập, nhưng mái ngói là loại ngói vảy rồng từ thời bà ngoại nên dột khắp nơi.

[Không chỉ có trong nước chúng ta phải đối mặt với cơn mưa khủng khiếp này mà trên thế giới không quốc gia nào tránh khỏi, hiện các nhà khoa học và chính quyền đang lo sốt vó.] Biết Tuốt thở dài. [Tôi được tạo ra vào năm thứ 100 của Kỷ tiến hóa được tải vào một lượng kiến thức lớn nhưng chưa tận mắt nhìn thấy sự kiện được gọi là ‘khởi đầu kỷ tiến hóa’, bây giờ được quan sát qua đôi mắt của anh, cảm giác khó nói thành lời.]

“Ngày mùng 1 tết cũng chính là năm thứ nhất của Kỷ tiến hóa sao?”

[Đúng vậy, họ dùng con số đó để có thể tính chính xác số năm con người gặp họa. Con người quả thật rất kiên cường, dù cho họ có yếu kém tới đâu vẫn cố gắng sống sót tới tận 100 năm.]

Anh Quân im lặng, ban đầu mới nghe về Kỷ tiến hóa hắn có thể giữ được chút lạnh nhạt nhưng giờ khi mọi chuyện đã bắt đầu xảy ra tâm trạng hắn không còn bình tĩnh như trước nữa.

“Mái nhà bay mất rồi!”

Có tiếng hét thất thanh vang lên, Anh Quân ngó ra ngoài thông qua khe cửa, mái nhà của nhà cô bé Minh Tiêu bị gió bốc đi, cả nhà đang nhốn nháo dời xuống gian bếp, đồ đạc trong nhà bị gió hốt lên bay tứ tung, thân mình ai cũng ướt nhẽm. Riêng Minh Tiêu là thảm nhất, vốn vóc dáng đã nhỏ nên giờ đây khi đứng trước cơn bão lớn người cô bé như sắp bị gió cuốn đi, cũng may còn ông anh lớn kịp thời kéo cô bé vào phòng.

Ngày 30 tết, trời vẫn tiếp tục mưa, Anh Quân nhìn mực nước đang dâng lên tới thềm nhà nhanh tay dọn đồ ăn thức uống trữ sẵn lên cao. Chúng không thể ngấm nước vào lúc này, đây sẽ là lượng lương thực nuôi sống hắn những ngày sắp tới.

“Biết Tuốt.”

[Có em.]

“Mưa như thế này lương thực sẽ còn khan hiếm hơn đúng không?”

[Đúng vậy, lúa gạo của người nông dân sẽ hư hết, vật nuôi bị nước cuốn trôi. Anh còn đỡ vì đã trữ đồ ăn trước chứ những nhà không biết gì, thì chỉ cần vài ngày nữa thôi địa ngục sẽ ghé thăm họ. Sắp hỗn loạn rồi.]

Anh Quân nhìn trời mưa xối xả bên ngoài, có vẻ như ông trời đã nín nhịn quá lâu, lần này xả nước xả không biết mệt. “Trận mưa này sẽ kéo dài đến bao lâu?”

[Đêm nay 12 giờ ngay thời điểm giao thoa giữa năm mới và năm củ của lịch âm, mưa sẽ ngừng rơi. Lòng người chắc chắn hân hoan, nhưng điều chờ họ vào sáng ngày mai chính là một thời kỳ mới, thời thanh lọc, mạnh thì sống yếu thì chết.]

Anh Quân một đêm này không dám ngủ, hắn ngồi chờ bên khung cửa cho tới khi trời mưa nhỏ lại, bây giờ nước dần rút nhưng rất chậm. Hắn đi ra ngoài nhìn qua nhà Minh Tiêu, điện mất nên không thấy được hành động của họ, cũng có thể họ đã đi ngủ hết, đối diện là nhà bác Vương vẫn còn có ánh đèn leo lét chiếu qua ô cửa sổ. Hắn rất muốn báo tin tức về sáng ngày mai cho một ai đó, nhịn không được Anh Quân xắn quần lội xuống nước. Nước ngập lên bắp chân hắn, hắn dùng đèn pin lúng búng lội trong đêm qua nhà bác Vương.

[Cẩn thận, thực vật bắt đầu có những thay đổi.] Biết Tuốt nhắc nhở.

“Mày có thể nhìn thấy chúng dưới nước?”

[Có thể.]

“Vậy hướng dẫn tao đi.”

[Bên phải cậu cách một mét có một câu chuối đang mọc ra răng cưa bên mép lá, vòng qua. Đi tới hai mét, đầu ngõ nhà bác Vương có một cây diếp cá đang bọc lấy một ổ trứng ốc, ổ trứng đó đang biến đị, nó hấp thu hợp chất của diếp cá và sắp sửa nở thành một chủng loại lai tạp.]

Với trí óc phong phú Anh Quân vừa di chuyển vừa thử tưởng tượng về hình ảnh lá xuống mọc răng cưa và ốc hợp nhất cùng rau diếp cá, thật khó để vẽ ra được một hình dạng chuẩn xác cho sự kết hợp này.

Vừa đi tới ngõ nhà bác Vương hắn liền bắt gặp Lâm Khánh đang mang theo đèn lò mò bước ra ngoài.

“Ai đó?”

“Em là Anh Quân.”

“Là chú à, bên đó có thiệt hại gì không, anh đanh tính qua hỏi thăm.”

“Em ổn.” Anh Quân nhìn Lâm Khánh đi tới gần vị trí có cây rau diếp cá mà Biết Tuốt cảnh báo, liền di chuyển để kéo hướng đi của Lâm Khánh trịch khỏi vị trí đó.

Cảm giác trong mặt nước bây giờ ngập tràn sinh vật nguy hiểm khiến Anh Quân thấy chân mình châm chích không ngừng.

“Anh Khánh, em không biết anh có tin hay không, nhưng em vẫn phải nói. Giấc mơ của em cảnh báo rằng sau khi nước rút thực vật sẽ mọc lại nhưng chúng không còn mang hình dạng ban đầu nữa mà biến đổi thành sinh vật kỳ lạ ăn thịt người, anh và gia đình nhớ cẩn thận. Mấy ngày tới nếu không có việc gì quan trọng anh đừng lội xuống nước, thấy cây thực vật nào mọc lên trong nhà phải nhổ bỏ hết.”
Nói dứt câu Anh Quân liền quay người trở về nhà, hắn không muốn nhìn thấy biểu cảm nào trên khuôn mặt Lâm Khánh ngay lúc này. Hiện tại hắn chỉ có thể làm được như này thôi, tin hay không tin cũng tùy.

Trời dần sáng, Anh Quân không thể nào chợp mắt được, hắn mở thao láo nhìn ra bên ngoài, ở đối diện nhà bác Vương, Lâm Khánh cũng cùng cảnh tượng, hắn ngồi bên thềm nhìn nước rút đi, trên tay là điếu thuốc lá đã cháy hết. Một nỗi lo vô hình bùng lên trong hắn, dù không muốn tin lời Anh Quân nhưng những sự kiện vừa qua cực khớp với giấc mơ của cậu ta nên Lâm Khánh càng không thể phớt lờ.

“Đêm qua anh không ngủ à?” Vợ của hắn Ngọc bước ra, trên người khoác một chiếc khăn len khá dày. Cô đem nó về quê để phòng hờ mùa đông, tưởng không được dùng không ngờ hôm nay lại có thể lấy ra.

Lâm Khánh vươn tay ôm lấy eo vợ mình, áp tai lên đó. “Ngọc anh rất lo, nếu sắp tới có chuyện gì xảy ra em phải luôn đặt an toàn cho mình và con lên đầu.”

Ngọc xoa đầu chồng mình, vợ chồng cô lấy nhau hơn mười năm, ai cũng vì lo cho sự nghiệp nên không muốn có con, chờ ổn định lại cả hai tính chuyện con cái thì lại khó sinh, đến nay Ngọc mới mang thai được mụn con đầu tiên, hiện tại mới ba tháng vẫn chưa thấy rõ bụng, nhưng hai vợ chồng rất cưng chiều đứa nhóc này, ngày nào cũng thăm hỏi nó.

Ngọc vỗ nhẹ bụng mình. “Dù có chuyện gì xảy ra anh và em cả con nữa, chúng ta sẽ vượt qua an toàn.”

Ngọc có thể cảm nhận được lo lắng trong lòng chồng mình, cô luôn tin tưởng hắn, chỉ cần là lời hắn nói việc hắn làm luôn luôn có mục đích riêng.

Cô nhìn ra ngoài trời, ánh sáng đã lên mực nước xuống thấp dần, một vài ngọn cỏ xanh lấp ló hiện ra trên mặt nước trước sân nhà. Mắt cô nheo lại. “Anh này, bố trồng giống cây nào mới hay sao vậy, nhìn giống miệng cá sấu quá.”

Lời của vợ khiến Lâm Khánh giật bắn người, hắn đứng bật lên nhìn theo hướng vợ mình đang nói.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc