Ánh sáng trắng phát ra từ quả cầu dần biến mất, Ly hoàn thành quá trình nuốt chửng nó, người cô bé bắt đầu sáng lên.
Vũ Phương vội vàng vươn hai tay về phía Ly, đôi canh trắng đen vươn dài tỏa rộng, phủ trên đỉnh đầu Ly. “Dung hợp.”
Bụi trắng và đen cùng rơi xuống, như cơn mưa kim tuyến phủ lên người Ly. Ánh sáng tím quỷ dị bùng lên tỏa khắp căn phòng trông như cực quang.
Cơ thể Ly căng phồng, máu từ mắt, miệng và tai ồ ạt chảy ra, Ly đau đớn hét lên, cố gắng đứng dậy. Nhưng khi cô bé vừa đứng vững, những đường vân trên cánh ngôi sao như thể hóa thành vật sống, vươn lên chuyển thành đuôi ngựa quấn lấy chân, tay, cổ, eo, và cả đầu cô bé.
“Á!!!” Ly hét lớn. “Không, chết mất, á mẹ ơi không được!”
Mặt Vũ Phương trắng bệch, cô ta không mở miệng, chuyên chú duy trì đôi cánh và cơn mưa kim tuyến không ngừng rơi xuống người cô bé. Đuôi ngựa quấn toàn thân Ly đang dần mất đi sự sống, lớp kim tuyến thẩm thấu vào người ly tiến hành chữa trị vết thương, khiến máu ngừng chảy.
Năm cô gái đứng bên ngoài tỏa ra xung quanh, không ngừng nói cho Ly biết câu chuyện của họ.
“Chúng ta không có năng lực, chúng ta trở thành kẻ thấp kém, là bao cát cho kẻ khác trút giận, là nơi cho bọn chúng phát tiết. Cơ thể chúng ta bị nhiễm phải những thứ ô uế, mỗi ngày thân xác ta bị dày xéo, linh hồn ta ra đầy chướng khí bởi những lời tục tĩu. Chúng ta không thể sống cuộc đời như thế!”
Cả năm cô đều nói những lời đó, họ đọc chính xác đến từng nhịp điệu, dấu chấm dấu phẩy. Minh Anh sững sờ quan sát những cảnh tượng đang diễn ra, năm cô gái ấy như thể đã bị tẩy não, họ đọc đi đọc lại không biết mệt, nhịp điệu năm cô chưa một lần trệch nhịp.
“Điên rồi!” Minh Anh lẩm bẩm.
Lời của năm cô bắt đầu có tác dụng, Ly ngừng la hét, cơ thể dần thả lỏng, lớp cực quang xung quanh dần co lại ép tới chỗ ly.
“Dung hợp hoàn toàn!” Vũ Phương đứng bật lên, đôi cánh đen trắng bung mạnh sang hai bên tạo ra một luồng gió lớn khiến các vật đặt trong phòng rung nhẹ, đôi cánh nhanh chóng ép lại, đẩy màu tím đi vào người Ly.
Chờ cho lớp cực quang thấm hết vào người cô bé, căn phòng chìm vào bóng tối.
Năm cô ngừng câu thần chú của mình, không gian im ắng đến rợn người, trong bóng tối Minh Anh không nhìn thấy gì càng khiến cô lo lắng hơn.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, theo sau là giọng của Vũ Phương.
“Dung hợp tuyệt đối, lựa chọn ý thức con người, lấy sức mạnh loài vật, hóa thành chủng loài mới. Chủng phàm ăn ngựa hoang. Hoàn thành!”
Ánh nến trước đó nằm trên tay Ly bị cô đánh rơi dưới mặt đất bừng sáng lên lần nữa soi rõ cảnh tượng giữa căn phòng.
Ở giữa trận pháp Ly rơi vào một hình thái kỳ lạ mới, chân vẫn là hai chân người nhưng bàn chân đã biến thành bàn của loài ngựa. Hướng lên mông là một chiếc đuôi ngựa dài bất thường đang nối vào xương cụt. Từ xương cụt đâm thẳng lên cổ Ly gồ lên một đường gân màu xám to bằng đuôi ngực, đường gân quái dị ấy tẻ làm đôi ngay giữa cổ đâm thẳng về hai tai. Tai người dài ra biến thành tai ngựa, mái tóc màu đen cũng chuyển về màu nâu.
“Kết hợp hoàn tất.” Vũ Phương hô lớn.
Đôi tai ngựa lắc nhẹ, Ly từ từ quay người lại.
Cô bé cao hơn trước kia khoảng một mét, sở hữu đôi mắt của loài ngựa, nước da cũng thiên về màu da ngựa, cô bé mở miệng.
“HÍ!” Một tiếng hí vang lên, cả không gian như chấn động theo, năm cô gái người thường ôm đầu ngồi sụp xuống.
“Nó đã có được năng lực của loài ngựa biến dị, bây giờ để có thể trở về hình dáng con người hãy lấy sự sống của Anh Quân thêm vào, để con bé có thể khắc chế hình dạng biến hóa trở thành một con người, đừng để nó rơi vào hoàn cảnh như ta.” Tố Duyên lên tiếng.
“Ném chàng trai tới nhanh lên.” Vũ Phương ra lệnh.
“Không được!” Minh Anh cố trườn về phía Anh Quân, nhưng nhanh chóng bị hai cô gái đè lại.
“Anh Quân tỉnh lại đi, nhanh lên, Anh Quân!” Minh Anh cố gào lớn gọi tên hắn, nhưng Anh Quân dường như không nghe thấy.
Hắn được đưa tới đặt xuống trước mặt Vũ Phương.
Vũ Phương lần nữa gọi ra: “Cánh Ischta.” Đánh thức Anh Quân.
Hắn mở mắt ra tâm trí mơ màng, nhìn thấy một cánh chim màu trắng, ánh sáng đó nhu hòa hiền dịu, phủ từng tia kim tuyến lung linh xuống cơ thể hắn, như nguồn nước dịu lành hồi phục sức sống toàn thân.
“Cánh Corvus.”
Hắn nghe thấy ai đó nói, tiếp đó đôi mắt hắn tối sầm lại, cánh chim màu trắng bị màu đen che đi, từng hạt đen rơi xuống thẩm thấu vào người hắn, cơ thể cuộn lên từng cơn đau đớn, hắn có cảm giác như có một bàn tay đang không ngừng đào linh hồn và sự sống ra khỏi cơ thể hắn, rất đau đớn, đau tới mức hắn muốn hét lên nhưng không thể được, cảm giác sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy hắn, hắn nhìn thấy tử vong đang đến gần.
Ai đó cứu với!
Nhưng không có ai nghe được tiếng lòng của hắn, nơi đây hệt như vực sâu vạn trượng, hắn một mình cô độc đối mặt với cái chết. Có thứ gì đó đang rời cơ thể hắn, toàn thân ngày càng rệt rã mệt mỏi, đôi mắt cũng dần mờ đi. Thần chết đã tới rồi, hắn nhìn thấy loài chim bóng đêm đang đập cánh trước mặt mình.
Trận pháp lần nữa sáng lên ánh tím, đôi cánh đen trắng nâng quả cầu sự sống ra khỏi người Anh Quân, hắn giờ chỉ còn lại một bộ da người mặc áo vải.
Minh Anh tái mặt nhìn cảnh tượng đó, nước mắt tràn qua mi. Đây là người đàn ông đầu tiên cô có tình cảm, anh vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của cô vậy mà giờ đây đã.
“MINH TIÊU!” Minh Anh gào lên. “Anh trai nhóc, đó là anh trai nhóc đấy, em không nhanh tỉnh lại sau này em sẽ hối hận đó!”
Tố Duyên cười lớn: “Ơ kìa cô gái, ta đã nói rồi, cô bé này từ nay là con ta, nó chỉ nghe lời ta mà thôi.”
Ả đặt tay lên đầu Minh Tiêu, vỗ nhẹ. “Đúng không con gái?”
Minh Tiêu gật đầu, hờ hững đứng yên, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú hình ảnh Anh Quân dần gầy gò mất đi sức sống, cuối chỉ còn lại một bộ da người nhăn nhúm.
Quả cầu sự sống của Anh Quân có màu sắc rất lạ, tứ sắc hòa quyện, xanh, nâu, trắng, vàng.
“Ồ!” Tố Duyên kinh ngạc. “Màu sắc này lạ quá!”
Vũ Phương hơi nhướng mày, nhưng vẫn không lên tiếng, dùng đôi cánh đưa tới chỗ Ly.
“Nào con gái, đây là sự sống của con người, chỉ cần hấp thụ nó con sẽ có được một nguồn linh lực mới kèm với đó thiên phú sẽ tiến hóa, con sẽ làm chủ được thân xác của mình mà không bị hình thái quái vật chiếm giữ.”
Ly nhận lấy quả cầu đa sắc đó, nâng niu trên tay mình. Khác với sự sống của động vật, sự sống của con người phức tạp hơn, thời gian hấp thụ không được quá ba mươi giây.
“Ly nắm chắc thời gian, nếu vượt quá 30 giây con vẫn chưa hấp thụ được, quả cầu sự sống sẽ tan rã quay về với thể xác chủ nhân cũ, lúc đó chúng ta sẽ không ăn cắp năng lực sự sống của kẻ đó được nữa.” Vũ Phương nhắc nhở.
Ly ngửa đầu lên, nhét quả cầu sự sống của Anh Quân vào miệng.
Thời gian trong trận pháp do chính Vũ Phương quản lý, ả biết rất rõ bây giờ là bao nhiêu phút, còn bao lâu thì quả cầu ấy sẽ vỡ tung.
Mày Vũ Phương nhăn lại, phía trong Ly đang mở to miệng cố gắng cắn nuốt quả cầu sự sống, nhưng nó có vẻ không nghe lời cứ trượt ra khỏi miệng cô bé hoài.
“Nhanh lên Ly!” Vũ Phương sốt ruột.
“Con không…” Giọng Ly khàn khán đáp lại.
Quả cầu sự sống của Anh Quân đang trương dần lên, màu xanh thực vật lan rộng gần chiếm gần hết quả cầu.
“Không ổn!” Tố Duyên sốt ruột.
“Ly ném nó lao ra ngoài. Nhanh!” Vũ Phương gào lên. “Không thể tiếp tục nghi thức!”
Bùm.
Quả cầu sự sống nổ tung, ánh sáng tứ sắc chiếm lấy cả căn phòng làm lóa mắt những ai hiện diện ở đó.
“Vũ Phương vượt quá thời gian quy định rồi sao?” Tố Duyên hét lớn cố hỏi.
“Chưa, vẫn chưa tới.”
Vù.
Tiếng gió vang lên, lát sau toàn bộ ánh sáng tứ sắc như bị thứ gì đó giữa trận pháp hút lấy cuồn cuộn tụ về một hướng.
Tứ sắc nhanh chóng bị hút sạch vào một vật nào đó không rõ hình dạng, Ly ngất lịm trong hình dạng nửa người nửa ngựa giữa trận pháp.
“Thất bại sao!” Vũ Phương không tin vào mắt mình lẩm bẩm.
Thân xác Anh Quân đang dần căng phồng lên, kéo theo đó là ánh sáng màu xanh ngọc, dựa theo tốc độ phát triển của cơ thể, ánh sáng đó dần lớn lên, cuối cùng khi cơ thể Anh Quân thành hình trở về hình dáng ban đầu, ánh sáng xanh ngọc cuộn lại hóa thành một cô gái.
Cô nàng có mái tóc màu xanh ngọc, dáng người chuẩn 90 60 90 vô cùng nóng bỏng, mặc một chiếc áo cổ chữ V khoét sâu màu đen, bên ngoài khoác áo dài chạm gối, quần dạng ống chuông kiểu thập niên 80. Mái tóc xanh dài tới gót chân bay nhẹ lên trong gió.
Cô nàng quay người về phía bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nước da trắng đến phát sáng. Cô mở mắt, đó là một đôi mắt màu xanh ngọc đầy huyền bí như thể chứa đựng cả vũ trụ bên trong.
Khóe môi hình trái tim căng mọng kéo lên nở một nụ cười đầy quyến rũ. “Xin chào!”
Giọng cô hệt như âm thanh của gió mơ mơ màng màng xa xăm lạ thường, cô bước về phía trước, từng bước uyển chuyển đánh hông một cánh điêu luyện.
Cô dừng lại cách vòng tròn ranh giới hình vẽ trận pháp khoảng ba bước chân, vươn tay về phía trước. Ống tay áo hình chuông bên trong không hề có bàn tay mà là một lỗ tròn màu đen. “Cảm ơn các cô gái, nhờ các cô thực hiện nghi thức ăn cắp sự sống của kẻ khác khiến cho không gian hỗn loạn đã giúp giải phóng ta khỏi bức tường giam giữ.”
“Cô là ai?” Vũ Phương mặt tái mét, cô ta đã thực hiện gần chục lần ăn cắp sự sống nhưng chưa lần nào gặp phải cảnh này.
“Cô gái đến từ tương lai!” Cô nàng mi gió với Vũ Phương. “Để tiện các cô có thể gọi ta là An Ngọc.”
Đùng.
Tố Duyên hướng bàn tay lên trần nhà, bắn ra một viên bi màu trắng xuyên thủng mái ngói nổ lớn thành pháo hoa trên bầu trời.
“Gọi người à?” Cô gái mỉm cười nhìn lên bầu trời, hơi nheo mắt. “Được thôi, có ai cứ gọi tới đi, chơi một lần cho gọn.”
Rầm.
Chưa tới năm phút cửa lớn bị đá bật ra, bên ngoài xuất hiện ba cô gái. Người dẫn đầu chính là Xạ kích Lê Na, một trong năm kỵ sĩ của chủ nhân căn cứ, đi theo phía sau cô ta chính là cô gái hướng nội bị điều tra lúc sáng, hai bên chân dắt súng bạc. Cô gái còn lại chính là cô nàng bán hàng đã chiếm chỗ bà già Phùng Tố Duyên tại chợ đầu mối.
Giờ này khí thế của cả ba cô rất khác, quyền lực và vô cùng chiến.
Lê Na nâng tay lên bàn tay cô nàng hóa thành họng đại liên 6 nòng, xoay nhẹ vang lên tiếng ‘cạch’ màu bạc lóe sáng vô cùng chói mắt. Lê Na liếm nhẹ môi son đỏ thắm. “Lâu rồi không chiến, tôi rất vui vì được gọi đến nơi này đấy thủ lĩnh.”
Lạch cạch.
Cô gái hướng nội hai tay hai súng lên đạn nhắm thẳng về phía An Ngọc khóe môi nhếch lên. “Chiến thôi, từ khi có được sức mạnh tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi đánh với con người, Lê Na cấm cô tranh giành với tôi đấy.”
Lê Na cười nhạt, không đáp lời.
Cô gái bán hàng hơi nghiêng đầu, mái tóc cô dài ra, quần áo trên thân chuyển về màu đỏ như một loài hoa từ từ nở bung thành từng cánh nhỏ bay khỏi cơ thể, vây xung quanh người cô. Mái tóc màu đen dài ra trườn khắp thân thể từ từ hóa cứng như rễ cây tạo thành một lớp trang phục mới trên thân cô ta.
Cô nàng mi gió với An Ngọc. “Cô thật là xinh đẹp, Mi thích cô lắm đấy.”
Dứt câu cô nàng nhảy về phía trước, những cánh hoa đỏ xung quanh chuyển động bám vào thớ tóc trên thân cô ta, kết thành hai bông hoa kỳ dị với nhụy tròn to và rỗng bên trong lúc nhúc vô số răng nanh sắc nhọn, một bông nằm ngay bụng một bông nằm ngay lưng.
Mi hô lớn: “Rafflesia arnoldii (hoa xác thối) thức tỉnh đi nào!”
Bùm.
Nhụy hoa trước bụng Mi bắn ra một luồng khói màu vàng nhạt mang mùi hương như mùi xác chết. Trong thoáng đó đôi mắt An Ngọc hơi mơ màng.
Pằng.
Tiếng súng vang lên.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Vũ Phương vội vàng vươn hai tay về phía Ly, đôi canh trắng đen vươn dài tỏa rộng, phủ trên đỉnh đầu Ly. “Dung hợp.”
Bụi trắng và đen cùng rơi xuống, như cơn mưa kim tuyến phủ lên người Ly. Ánh sáng tím quỷ dị bùng lên tỏa khắp căn phòng trông như cực quang.
Cơ thể Ly căng phồng, máu từ mắt, miệng và tai ồ ạt chảy ra, Ly đau đớn hét lên, cố gắng đứng dậy. Nhưng khi cô bé vừa đứng vững, những đường vân trên cánh ngôi sao như thể hóa thành vật sống, vươn lên chuyển thành đuôi ngựa quấn lấy chân, tay, cổ, eo, và cả đầu cô bé.
“Á!!!” Ly hét lớn. “Không, chết mất, á mẹ ơi không được!”
Mặt Vũ Phương trắng bệch, cô ta không mở miệng, chuyên chú duy trì đôi cánh và cơn mưa kim tuyến không ngừng rơi xuống người cô bé. Đuôi ngựa quấn toàn thân Ly đang dần mất đi sự sống, lớp kim tuyến thẩm thấu vào người ly tiến hành chữa trị vết thương, khiến máu ngừng chảy.
Năm cô gái đứng bên ngoài tỏa ra xung quanh, không ngừng nói cho Ly biết câu chuyện của họ.
“Chúng ta không có năng lực, chúng ta trở thành kẻ thấp kém, là bao cát cho kẻ khác trút giận, là nơi cho bọn chúng phát tiết. Cơ thể chúng ta bị nhiễm phải những thứ ô uế, mỗi ngày thân xác ta bị dày xéo, linh hồn ta ra đầy chướng khí bởi những lời tục tĩu. Chúng ta không thể sống cuộc đời như thế!”
Cả năm cô đều nói những lời đó, họ đọc chính xác đến từng nhịp điệu, dấu chấm dấu phẩy. Minh Anh sững sờ quan sát những cảnh tượng đang diễn ra, năm cô gái ấy như thể đã bị tẩy não, họ đọc đi đọc lại không biết mệt, nhịp điệu năm cô chưa một lần trệch nhịp.
“Điên rồi!” Minh Anh lẩm bẩm.
Lời của năm cô bắt đầu có tác dụng, Ly ngừng la hét, cơ thể dần thả lỏng, lớp cực quang xung quanh dần co lại ép tới chỗ ly.
“Dung hợp hoàn toàn!” Vũ Phương đứng bật lên, đôi cánh đen trắng bung mạnh sang hai bên tạo ra một luồng gió lớn khiến các vật đặt trong phòng rung nhẹ, đôi cánh nhanh chóng ép lại, đẩy màu tím đi vào người Ly.
Chờ cho lớp cực quang thấm hết vào người cô bé, căn phòng chìm vào bóng tối.
Năm cô ngừng câu thần chú của mình, không gian im ắng đến rợn người, trong bóng tối Minh Anh không nhìn thấy gì càng khiến cô lo lắng hơn.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, theo sau là giọng của Vũ Phương.
“Dung hợp tuyệt đối, lựa chọn ý thức con người, lấy sức mạnh loài vật, hóa thành chủng loài mới. Chủng phàm ăn ngựa hoang. Hoàn thành!”
Ánh nến trước đó nằm trên tay Ly bị cô đánh rơi dưới mặt đất bừng sáng lên lần nữa soi rõ cảnh tượng giữa căn phòng.
Ở giữa trận pháp Ly rơi vào một hình thái kỳ lạ mới, chân vẫn là hai chân người nhưng bàn chân đã biến thành bàn của loài ngựa. Hướng lên mông là một chiếc đuôi ngựa dài bất thường đang nối vào xương cụt. Từ xương cụt đâm thẳng lên cổ Ly gồ lên một đường gân màu xám to bằng đuôi ngực, đường gân quái dị ấy tẻ làm đôi ngay giữa cổ đâm thẳng về hai tai. Tai người dài ra biến thành tai ngựa, mái tóc màu đen cũng chuyển về màu nâu.
“Kết hợp hoàn tất.” Vũ Phương hô lớn.
Đôi tai ngựa lắc nhẹ, Ly từ từ quay người lại.
Cô bé cao hơn trước kia khoảng một mét, sở hữu đôi mắt của loài ngựa, nước da cũng thiên về màu da ngựa, cô bé mở miệng.
“HÍ!” Một tiếng hí vang lên, cả không gian như chấn động theo, năm cô gái người thường ôm đầu ngồi sụp xuống.
“Nó đã có được năng lực của loài ngựa biến dị, bây giờ để có thể trở về hình dáng con người hãy lấy sự sống của Anh Quân thêm vào, để con bé có thể khắc chế hình dạng biến hóa trở thành một con người, đừng để nó rơi vào hoàn cảnh như ta.” Tố Duyên lên tiếng.
“Ném chàng trai tới nhanh lên.” Vũ Phương ra lệnh.
“Không được!” Minh Anh cố trườn về phía Anh Quân, nhưng nhanh chóng bị hai cô gái đè lại.
“Anh Quân tỉnh lại đi, nhanh lên, Anh Quân!” Minh Anh cố gào lớn gọi tên hắn, nhưng Anh Quân dường như không nghe thấy.
Hắn được đưa tới đặt xuống trước mặt Vũ Phương.
Vũ Phương lần nữa gọi ra: “Cánh Ischta.” Đánh thức Anh Quân.
Hắn mở mắt ra tâm trí mơ màng, nhìn thấy một cánh chim màu trắng, ánh sáng đó nhu hòa hiền dịu, phủ từng tia kim tuyến lung linh xuống cơ thể hắn, như nguồn nước dịu lành hồi phục sức sống toàn thân.
“Cánh Corvus.”
Hắn nghe thấy ai đó nói, tiếp đó đôi mắt hắn tối sầm lại, cánh chim màu trắng bị màu đen che đi, từng hạt đen rơi xuống thẩm thấu vào người hắn, cơ thể cuộn lên từng cơn đau đớn, hắn có cảm giác như có một bàn tay đang không ngừng đào linh hồn và sự sống ra khỏi cơ thể hắn, rất đau đớn, đau tới mức hắn muốn hét lên nhưng không thể được, cảm giác sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy hắn, hắn nhìn thấy tử vong đang đến gần.
Ai đó cứu với!
Nhưng không có ai nghe được tiếng lòng của hắn, nơi đây hệt như vực sâu vạn trượng, hắn một mình cô độc đối mặt với cái chết. Có thứ gì đó đang rời cơ thể hắn, toàn thân ngày càng rệt rã mệt mỏi, đôi mắt cũng dần mờ đi. Thần chết đã tới rồi, hắn nhìn thấy loài chim bóng đêm đang đập cánh trước mặt mình.
Trận pháp lần nữa sáng lên ánh tím, đôi cánh đen trắng nâng quả cầu sự sống ra khỏi người Anh Quân, hắn giờ chỉ còn lại một bộ da người mặc áo vải.
Minh Anh tái mặt nhìn cảnh tượng đó, nước mắt tràn qua mi. Đây là người đàn ông đầu tiên cô có tình cảm, anh vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của cô vậy mà giờ đây đã.
“MINH TIÊU!” Minh Anh gào lên. “Anh trai nhóc, đó là anh trai nhóc đấy, em không nhanh tỉnh lại sau này em sẽ hối hận đó!”
Tố Duyên cười lớn: “Ơ kìa cô gái, ta đã nói rồi, cô bé này từ nay là con ta, nó chỉ nghe lời ta mà thôi.”
Ả đặt tay lên đầu Minh Tiêu, vỗ nhẹ. “Đúng không con gái?”
Minh Tiêu gật đầu, hờ hững đứng yên, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú hình ảnh Anh Quân dần gầy gò mất đi sức sống, cuối chỉ còn lại một bộ da người nhăn nhúm.
Quả cầu sự sống của Anh Quân có màu sắc rất lạ, tứ sắc hòa quyện, xanh, nâu, trắng, vàng.
“Ồ!” Tố Duyên kinh ngạc. “Màu sắc này lạ quá!”
Vũ Phương hơi nhướng mày, nhưng vẫn không lên tiếng, dùng đôi cánh đưa tới chỗ Ly.
“Nào con gái, đây là sự sống của con người, chỉ cần hấp thụ nó con sẽ có được một nguồn linh lực mới kèm với đó thiên phú sẽ tiến hóa, con sẽ làm chủ được thân xác của mình mà không bị hình thái quái vật chiếm giữ.”
Ly nhận lấy quả cầu đa sắc đó, nâng niu trên tay mình. Khác với sự sống của động vật, sự sống của con người phức tạp hơn, thời gian hấp thụ không được quá ba mươi giây.
“Ly nắm chắc thời gian, nếu vượt quá 30 giây con vẫn chưa hấp thụ được, quả cầu sự sống sẽ tan rã quay về với thể xác chủ nhân cũ, lúc đó chúng ta sẽ không ăn cắp năng lực sự sống của kẻ đó được nữa.” Vũ Phương nhắc nhở.
Ly ngửa đầu lên, nhét quả cầu sự sống của Anh Quân vào miệng.
Thời gian trong trận pháp do chính Vũ Phương quản lý, ả biết rất rõ bây giờ là bao nhiêu phút, còn bao lâu thì quả cầu ấy sẽ vỡ tung.
Mày Vũ Phương nhăn lại, phía trong Ly đang mở to miệng cố gắng cắn nuốt quả cầu sự sống, nhưng nó có vẻ không nghe lời cứ trượt ra khỏi miệng cô bé hoài.
“Nhanh lên Ly!” Vũ Phương sốt ruột.
“Con không…” Giọng Ly khàn khán đáp lại.
Quả cầu sự sống của Anh Quân đang trương dần lên, màu xanh thực vật lan rộng gần chiếm gần hết quả cầu.
“Không ổn!” Tố Duyên sốt ruột.
“Ly ném nó lao ra ngoài. Nhanh!” Vũ Phương gào lên. “Không thể tiếp tục nghi thức!”
Bùm.
Quả cầu sự sống nổ tung, ánh sáng tứ sắc chiếm lấy cả căn phòng làm lóa mắt những ai hiện diện ở đó.
“Vũ Phương vượt quá thời gian quy định rồi sao?” Tố Duyên hét lớn cố hỏi.
“Chưa, vẫn chưa tới.”
Vù.
Tiếng gió vang lên, lát sau toàn bộ ánh sáng tứ sắc như bị thứ gì đó giữa trận pháp hút lấy cuồn cuộn tụ về một hướng.
Tứ sắc nhanh chóng bị hút sạch vào một vật nào đó không rõ hình dạng, Ly ngất lịm trong hình dạng nửa người nửa ngựa giữa trận pháp.
“Thất bại sao!” Vũ Phương không tin vào mắt mình lẩm bẩm.
Thân xác Anh Quân đang dần căng phồng lên, kéo theo đó là ánh sáng màu xanh ngọc, dựa theo tốc độ phát triển của cơ thể, ánh sáng đó dần lớn lên, cuối cùng khi cơ thể Anh Quân thành hình trở về hình dáng ban đầu, ánh sáng xanh ngọc cuộn lại hóa thành một cô gái.
Cô nàng có mái tóc màu xanh ngọc, dáng người chuẩn 90 60 90 vô cùng nóng bỏng, mặc một chiếc áo cổ chữ V khoét sâu màu đen, bên ngoài khoác áo dài chạm gối, quần dạng ống chuông kiểu thập niên 80. Mái tóc xanh dài tới gót chân bay nhẹ lên trong gió.
Cô nàng quay người về phía bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nước da trắng đến phát sáng. Cô mở mắt, đó là một đôi mắt màu xanh ngọc đầy huyền bí như thể chứa đựng cả vũ trụ bên trong.
Khóe môi hình trái tim căng mọng kéo lên nở một nụ cười đầy quyến rũ. “Xin chào!”
Giọng cô hệt như âm thanh của gió mơ mơ màng màng xa xăm lạ thường, cô bước về phía trước, từng bước uyển chuyển đánh hông một cánh điêu luyện.
Cô dừng lại cách vòng tròn ranh giới hình vẽ trận pháp khoảng ba bước chân, vươn tay về phía trước. Ống tay áo hình chuông bên trong không hề có bàn tay mà là một lỗ tròn màu đen. “Cảm ơn các cô gái, nhờ các cô thực hiện nghi thức ăn cắp sự sống của kẻ khác khiến cho không gian hỗn loạn đã giúp giải phóng ta khỏi bức tường giam giữ.”
“Cô là ai?” Vũ Phương mặt tái mét, cô ta đã thực hiện gần chục lần ăn cắp sự sống nhưng chưa lần nào gặp phải cảnh này.
“Cô gái đến từ tương lai!” Cô nàng mi gió với Vũ Phương. “Để tiện các cô có thể gọi ta là An Ngọc.”
Đùng.
Tố Duyên hướng bàn tay lên trần nhà, bắn ra một viên bi màu trắng xuyên thủng mái ngói nổ lớn thành pháo hoa trên bầu trời.
“Gọi người à?” Cô gái mỉm cười nhìn lên bầu trời, hơi nheo mắt. “Được thôi, có ai cứ gọi tới đi, chơi một lần cho gọn.”
Rầm.
Chưa tới năm phút cửa lớn bị đá bật ra, bên ngoài xuất hiện ba cô gái. Người dẫn đầu chính là Xạ kích Lê Na, một trong năm kỵ sĩ của chủ nhân căn cứ, đi theo phía sau cô ta chính là cô gái hướng nội bị điều tra lúc sáng, hai bên chân dắt súng bạc. Cô gái còn lại chính là cô nàng bán hàng đã chiếm chỗ bà già Phùng Tố Duyên tại chợ đầu mối.
Giờ này khí thế của cả ba cô rất khác, quyền lực và vô cùng chiến.
Lê Na nâng tay lên bàn tay cô nàng hóa thành họng đại liên 6 nòng, xoay nhẹ vang lên tiếng ‘cạch’ màu bạc lóe sáng vô cùng chói mắt. Lê Na liếm nhẹ môi son đỏ thắm. “Lâu rồi không chiến, tôi rất vui vì được gọi đến nơi này đấy thủ lĩnh.”
Lạch cạch.
Cô gái hướng nội hai tay hai súng lên đạn nhắm thẳng về phía An Ngọc khóe môi nhếch lên. “Chiến thôi, từ khi có được sức mạnh tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi đánh với con người, Lê Na cấm cô tranh giành với tôi đấy.”
Lê Na cười nhạt, không đáp lời.
Cô gái bán hàng hơi nghiêng đầu, mái tóc cô dài ra, quần áo trên thân chuyển về màu đỏ như một loài hoa từ từ nở bung thành từng cánh nhỏ bay khỏi cơ thể, vây xung quanh người cô. Mái tóc màu đen dài ra trườn khắp thân thể từ từ hóa cứng như rễ cây tạo thành một lớp trang phục mới trên thân cô ta.
Cô nàng mi gió với An Ngọc. “Cô thật là xinh đẹp, Mi thích cô lắm đấy.”
Dứt câu cô nàng nhảy về phía trước, những cánh hoa đỏ xung quanh chuyển động bám vào thớ tóc trên thân cô ta, kết thành hai bông hoa kỳ dị với nhụy tròn to và rỗng bên trong lúc nhúc vô số răng nanh sắc nhọn, một bông nằm ngay bụng một bông nằm ngay lưng.
Mi hô lớn: “Rafflesia arnoldii (hoa xác thối) thức tỉnh đi nào!”
Bùm.
Nhụy hoa trước bụng Mi bắn ra một luồng khói màu vàng nhạt mang mùi hương như mùi xác chết. Trong thoáng đó đôi mắt An Ngọc hơi mơ màng.
Pằng.
Tiếng súng vang lên.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?