Pằng!
Tiếng súng nổ vang, hai viên đạn từ họng súng của cô nàng hướng nội bay ra lao qua bờ vai Mi hướng thẳng tới An Ngọc. Đối thủ đã mở tấn công nhưng trông khuôn mặt của An Ngọc chẳng có gì là sợ hãi, đôi mắt xanh ngọc lóe sáng, nghiêng người một cách nhẹ nhàng tránh cùng lúc hai viên đạn.
Rầm.
Bức tường phía sau dính phải hai viên đạn bị phá lủng một lỗ nhỏ, gió lùa vào.
Đôi mắt cô nàng hướng nội nheo lại có vẻ không hài lòng, lần nữa lên đạn.
Năm cô gái người thường nhanh chóng chạy ra ngoài theo lối cửa ra vào, thoát khỏi ngôi nhà.
Khóe môi An Ngọc nhếch lên: “Trật mục tiêu một lần rồi nhé xạ kích, nhường lại cho loài hoa xác thối đi nào!”
An Ngọc nháy mắt với Mi, tỏ ra thông thái. “Chủng phàm ăn Raffle arnoldii hay còn gọi là ‘hoa xác thối’. Thiên phú Raffle arnoldii thức tỉnh, cho phép tỏa ra mùi hương để gây mê đối thủ. Ngoài đánh thức ‘hoa xác thối’ cô còn sở hữu cho mình thiên phú đi kèm, ‘hàm răng raffle arnoldii’ cắn nuốt tất cả. Đúng không nào Chủng phàm ăn hệ raffle arnoldii?”
Mi sửng sốt, người con gái kỳ lạ này vì sao lại biết rất rõ về thiên phú của cô? Nhưng đây không phải là lúc để hai bên đối thoại. Mi lùi về sau một chút, vươn tay đẩy mạnh về phía An Ngọc, hô lớn: “Hàm răng Raffle arnoldii. Để ta cho cô thưởng thức sức mạnh cắn nuốt của thiên phú đáng tự hào này.”
Bông hoa trước bụng Mi từ từ mở cánh hoa ra lớn hơn phát ra âm thanh kỳ dị, nghe vào tai hệt như tiếng một con quái vật nào đó đang cố bò ra khỏi chiếc tổ chật chội của mình.
Răng rắc.
Từ giữa nhụy hoa gần chục răng nanh sắc nhọn lao ra ngoài, chúng được nối với một sợi dây màu đen có lẽ đó là tóc của cô nàng, phóng thẳng về phía An Ngọc, tốc độ không khác gì tia chớp xé qua bầu trời, mang theo mùi hương đủ để đối thủ bị gây mê nếu ngửi phải.
Tốc độ của nó có thể rất nhanh nhưng trong mắt An Ngọc đấy vẫn chưa là gì, đôi mắt của cô nàng như thế được gia tốc vượt qua phạm vi hiểu biết của con người, cô nắm thóp từng chuyển động một của đối thủ. An Ngọc xoay nhẹ người, uốn cong phần lưng, dùng hai tay chống trên mặt đất làm tư thế trồng cây chuối, hướng hai chân lên trời.
Xì xì, rẹt rẹt!
“Tới nào tia lửa điện của ta!” An Ngọc hưng phấn hét lớn.
Từ trong hai ống quần một tia lửa điện bắn ra đánh thẳng vào các sợi nối với răng nhọn thiêu chúng thành than bụi, từng mũi răng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
“Á!”
Mi nhận lấy đau đớn, vội kéo phần tóc còn lại về, từ nhỵa hoa một dòng máu đỏ ồ ạt chảy ra mang theo mùi hôi thối, phần cánh hoa gần nhụy bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
“Rút về.” Lê Na hét lớn ra lệnh cho Mi.
Phần phật.
Tiếng vỗ cánh vang lên, Vũ Phương lao nhanh lại gần An Ngọc. Cô nàng bình tĩnh nhìn Vũ Phương, đôi mắt xanh cứ như thể đọc được tất cả suy nghĩ của Vũ Phương, biết ả sẽ không tấn công mình mà tới để đón con gái.
Vũ Phương ôm Ly bay tới bức tường bị đánh thủng trước đó, điều ra: “Phi vũ” Phá nguyên cả mảng tưởng, ôm con gái lao ra ngoài, biến mất trong bóng tối.
An Ngọc cười mỉm, đi cũng tốt đỡ vướng chân vướng tay!
An Ngọc chuyển tầm nhìn thẳng vào họng đại liên 6 nòng Lê Na đang chĩa về phía mình, bình tĩnh, tự tin thậm chí là có chút chờ mong.
Lê Na nhoẻn miệng. “Thử mùi vị của đạn dược chút nhé. Xạ kích tàn phá.”
Xoành xoạch.
Sáu nòng đại liên quay liên tục tạo ra ma sát phát ra tia lửa xanh chớp lóe ngay trước nòng đạn.
Pằng.
Sáu viên đạn cùng lúc được bắn ra kéo theo tia chớp hướng thẳng vào mục tiêu.
Xạ kích có thể khiến người mang thiên phú bắn chính xác mà không cần phải có kinh nghiệm dùng súng trước đó. Thông thường để thức tỉnh thiên phú này, người đó trước kia phải từng cầm qua súng, hoặc có yêu thích với loại vũ khí nóng này. Thiên phú ‘xạ kích’ cho phép toàn bộ người sở hữu đạt được đỉnh cao bách phát bách trúng.
Sáu viên đạn lao như gió tới sát An Ngọc, cô nghiêng người, uốn cong cơ thể xoay nhẹ tạo thành một điệu múa vừa mềm mại lại vô cùng dẻo dai.
Hai bàn tay bắn ra hai tia lửa điện phá hủy cùng lúc bốn viên, còn hai viên tia sét ở chân đã làm việc đó. Thời gian chỉ chớp mắt An Ngọc đã dễ dàng phá hủy xạ kích đại liên 6 nòng của Lê Na.
Hai chân chạm sàn, An Ngọc vuốt nhẹ mép áo hơi lệch, mỉm cười. “Thế nào đánh nữa không?”
Lê Na liếc nhẹ về phía Tố Duyên. Chỉ với một ánh mắt Tố Duyên liền hiểu, bọn họ hiện tại không nên đối cứng với cô gái đột nhiên xuất hiện này.
Tố Duyên ôm lấy Minh Tiêu.
Rẹt! Rầm!
Một tia lửa điện phóng về phía Tố Duyên, may mắn với khả năng cảm ứng và phản xạ cực nhanh cùng tốc độ loài rắn mamba đen đã giúp Tố Duyên thành công né được tia lửa khủng khiếp bắn ra từ An Ngọc.
An Ngọc nháy nhẹ mắt với Tố Duyên. “Cuộc vui chưa tan sao vội rút.”
“Gọi Vũ Phương, ba chúng tôi sẽ cầm chân ả!” Lê Na nói lớn, cùng với cô nàng hướng nội và Mi lao lên.
“Hóa Chủng phàm ăn.” Cả ba cô cùng hô lớn.
Lê Na thay đổi, cánh tay phải vẫn là nòng đại liên sáu ống, tay phải dài ra cong và sắc nhọn như chân bọ ngựa, bên mép chân còn có răng cưa, sau lưng mọc ra bốn chiếc cánh màu xanh. Cánh bung ra vỗ mạnh đưa Lê Na bay lên cao.
Lê Na lao tới phía trước, nã đạn liên tục. An Ngọc chẳng hề di chuyển, vươn tay dùng tia điện giật nát từng viên đạn một. Cùng lúc phá hủy quá nhiều viên đạn sinh ra khói mù che mờ tầm mắt An Ngọc, chờ khói tan đi bóng Lê Na xuất hiện trong tầm mắt, tiếp cận sát sao. An Ngọc nâng chân trái đá mạnh lên.
Choang.
Nòng súng và chân trái va chạm.
Mắt Lê Na mở lớn, phần vải bao lấy chân trái An Ngọc vốn giống như vải vóc thông thường, ấy vậy mà khi va chạm không khác gì sắt thép, vô cùng cứng. Lê Na đảo mình trên không trung lùi lại, giữ một khoảng cách.
Cô nàng hướng nội lao vút qua người Lê Na, hai khẩu súng lục màu bạc thay thế cho hai bàn tay của cô, toàn thân mọc đầy xúc tua hay còn gọi là tua cảm của loài san hô biển, những xúc tua cảm ấy đang tiết ra chất nhờn kỳ dị, chất nhờ tụ lại được đưa về hai tay và trở thành đạn của hai khẩu súng lục.
“Xạ kích.” Cô nàng hô lên.
Lớp đạn nhầy nhụa bắn ra, lần này tia lửa điện không thể đốt cháy được hai viên đạn quái dị này, chỉ cần phá nó sẽ tách ra vô số viên nhỏ hơn và không ngừng lao về phía mục tiêu.
“Chật!” An Ngọc tắc lưỡi. “Phiền phết.”
Dứt lời cô đẩy ra hai tia lửa điện dưới chân mình phóng vút lên cao.
“Xạ kích.” Lê Na xả tiếp một đợt đạn nữa. Nhưng đạn của cô nhanh chóng bị tia lửa điện phá nát, bù lại số đạn của cô gái hướng nội thì không, càng nát lại càng phân tách, li ti bám theo không rời, buộc An Ngọc phải lách người liên tục, chuyển động qua lại không ngừng.
“Thảo bắn thêm đạn đi, đạn của em có thể ép được cô ta.”
Thảo nhăn mặt nhìn lớp xúc cảm trên thân mình. "Nó cần thêm một chút thời gian mới sản xuất được lượng chất nhờn mới.”
Với khả năng của loài san hô được chọn để hợp nhất với Thảo, trong chiến đấu Thảo có thể làm chủ thậm chí là uy hiếp được những đối thủ mạnh, nhưng bù lại số dịch do xúc cảm nhả ra không nhiều như mong muốn, mỗi lần chỉ nạp được hai viên đạn, muốn nó nạp thêm cần phải chờ thêm vài phút.
“Mi hỗ trợ để Thảo.” Lê Na yêu cầu.
Mi gật đầu, vết thương ở bông hoa trước bụng cô ta đã lành lại, bông hoa nơi ấy cũng thu nhỏ dần, cánh hoa khép lại rơi vào trạng thái ngủ đông. Từ lúc bắt đầu trận chiến cho tới bây giờ thứ Mi chỉ chọn sử dụng năng lực của loài vật cô ta chọn kết hợp, còn thiên phú thật sự của sự sống con người mà cô ta ăn cắp được vẫn chưa khai triển.
Mi yêu cầu: “Lê Na cô giúp tôi thu hút sự chú ý, tôi muốn thực hiện ‘ban phước’.”
“Được.”
Lê Na lao lên lần này cô không dùng đạn mà dùng cánh tay hóa chân ngựa đánh cận chiến, khổ nỗi An Ngọc lại có khả năng đánh tầm xa, chỉ cần lại gần cô ta Lê Na liền bị ngăn cản bởi tia lửa điện.
Phành phạch.
Tiếng vỗ cánh vang lên, Vũ Phương quay lại.
“Phi vũ.” Phóng ra vô số lông chim màu đen xen lẫn trắng về phía An Ngọc.
An Ngọc vừa tránh những viên đạn có khả năng phân tách vừa né phi vũ, kèm theo đó là loạt đạn đến từ nòng súng của Lê Na. Mọi thứ như muốn dồn cô vào đường cùng, nhưng khuôn mặt An Ngọc vẫn điềm tĩnh, thân thể nhẹ nhàng chuyển động quay người né vô số phi vũ, phá nát từng làn đạn.
Đạn, lông vũ không trúng mục tiêu va vào tường nơi Minh Anh đang ngồi phát nổ, đánh sập một phần mảng tường nơi đó.
Căn nhà rung lên, ngói rơi xuống báo hiệu, nó không thể nào trụ thêm được nữa dưới áp lực của vũ khí nóng.
“Nhà sắp sập, ra ngoài.” Tố Duyên ôm Minh Tiêu lên nhảy khỏi ngôi nhà.
Mi đang xấp tay để điều ra ‘ban phước’ cũng buộc phải dừng lại, cùng với Lê Na, Thảo, Vũ Phương nhảy ra ngoài. An Ngọc chạy nhanh tới vị trí của Minh Anh và Anh Quân, vác hai người lên vai, hướng bức tường trống nơi đó nhảy xuống.
Ầm!
Ngôi nhà đổ sụp khói bụi bốc lên che tầm nhìn, khiến các đối thủ không thấy nhau, không rõ hoàn cảnh của nhau.
“Bọn họ chết chưa?” Mi lẩm bẩm.
“Nhìn tướng con ả đó trâu bò như vậy chết dễ thế sao!” Lê Na người trực tiếp dùng nòng súng đánh vào đôi chân An Ngọc không tin sức nặng của gạch ngói có thể đè bẹp thân thể bất thường đó.
“Chúng ta có nên đi luôn không?” Thảo nhìn chằm chằm ngôi nhà vẫn đang phát ra những tiếng vỡ răng rắc hỏi.
Tố Duyên vốn là thủ lĩnh của bọn họ, nên mọi quyền quyết định đều phụ thuộc vào cô ta. Ả khó chịu khi căn cứ khó lắm mới xây dựng đổ nát ngay trước mặt mình, không cam lòng hỏi: “Chúng ta có cơ hội đánh thắng cô gái đó không?”
Lê Na mím môi. “Hơi khó.”
Thảo: “Vậy nên đi.”
Vũ Phương quan sát con gái nằm dưới đất, thân thể cô bé vẫn ở ngưỡng quái vật, thời gian đã vượt quá mức quy định, không thể giúp Ly trở về hình dạng con người hoàn hảo được nữa. Vũ Phương vuốt má cô bé. “Đi bây giờ tôi không cam lòng lắm.”
“Cô muốn trả thù cho con gái?” Tố Duyên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Hờ!” Tố Duyên cười nhạt. “Tự nhìn lại hoàn cảnh đi, ta tiếc căn cứ này lắm, nhưng cũng rất e dè đối thủ, giờ cần sống sót trước đã. Đi thôi.”
“Ê, đi đâu vậy?” Tiếng An Ngọc vọng lại.
Cô nàng đang bước tới chỗ bọn họ, theo sau chính là Minh Anh và Anh Quân đã tỉnh lại.
“Đồng đội bên này của tôi đã tăng lên, cuộc chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu đấy các cô gái.”
Anh Quân bước lên trước, khuôn mặt đầy giận dữ hướng Tố Duyên quát. “Trả Minh Tiêu lại đây cho tôi.”
Tố Duyên liếc nhìn qua lại giữa hai người, khóe môi kéo nhẹ đầy toan tính. “Minh Tiêu lại đây con gái.”
Minh Tiêu bước lại gần ả. Tố Duyên chỉ vào Anh Quân. “Đó là kẻ muốn giết mẹ, con thay mẹ xử lý hắn ta nhé!”
Tóc Minh Tiêu bay lên rực đỏ, bật người khỏi mặt đất hướng Anh Quân nhảy tới.
“Hơi thở của rồng.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Tiếng súng nổ vang, hai viên đạn từ họng súng của cô nàng hướng nội bay ra lao qua bờ vai Mi hướng thẳng tới An Ngọc. Đối thủ đã mở tấn công nhưng trông khuôn mặt của An Ngọc chẳng có gì là sợ hãi, đôi mắt xanh ngọc lóe sáng, nghiêng người một cách nhẹ nhàng tránh cùng lúc hai viên đạn.
Rầm.
Bức tường phía sau dính phải hai viên đạn bị phá lủng một lỗ nhỏ, gió lùa vào.
Đôi mắt cô nàng hướng nội nheo lại có vẻ không hài lòng, lần nữa lên đạn.
Năm cô gái người thường nhanh chóng chạy ra ngoài theo lối cửa ra vào, thoát khỏi ngôi nhà.
Khóe môi An Ngọc nhếch lên: “Trật mục tiêu một lần rồi nhé xạ kích, nhường lại cho loài hoa xác thối đi nào!”
An Ngọc nháy mắt với Mi, tỏ ra thông thái. “Chủng phàm ăn Raffle arnoldii hay còn gọi là ‘hoa xác thối’. Thiên phú Raffle arnoldii thức tỉnh, cho phép tỏa ra mùi hương để gây mê đối thủ. Ngoài đánh thức ‘hoa xác thối’ cô còn sở hữu cho mình thiên phú đi kèm, ‘hàm răng raffle arnoldii’ cắn nuốt tất cả. Đúng không nào Chủng phàm ăn hệ raffle arnoldii?”
Mi sửng sốt, người con gái kỳ lạ này vì sao lại biết rất rõ về thiên phú của cô? Nhưng đây không phải là lúc để hai bên đối thoại. Mi lùi về sau một chút, vươn tay đẩy mạnh về phía An Ngọc, hô lớn: “Hàm răng Raffle arnoldii. Để ta cho cô thưởng thức sức mạnh cắn nuốt của thiên phú đáng tự hào này.”
Bông hoa trước bụng Mi từ từ mở cánh hoa ra lớn hơn phát ra âm thanh kỳ dị, nghe vào tai hệt như tiếng một con quái vật nào đó đang cố bò ra khỏi chiếc tổ chật chội của mình.
Răng rắc.
Từ giữa nhụy hoa gần chục răng nanh sắc nhọn lao ra ngoài, chúng được nối với một sợi dây màu đen có lẽ đó là tóc của cô nàng, phóng thẳng về phía An Ngọc, tốc độ không khác gì tia chớp xé qua bầu trời, mang theo mùi hương đủ để đối thủ bị gây mê nếu ngửi phải.
Tốc độ của nó có thể rất nhanh nhưng trong mắt An Ngọc đấy vẫn chưa là gì, đôi mắt của cô nàng như thế được gia tốc vượt qua phạm vi hiểu biết của con người, cô nắm thóp từng chuyển động một của đối thủ. An Ngọc xoay nhẹ người, uốn cong phần lưng, dùng hai tay chống trên mặt đất làm tư thế trồng cây chuối, hướng hai chân lên trời.
Xì xì, rẹt rẹt!
“Tới nào tia lửa điện của ta!” An Ngọc hưng phấn hét lớn.
Từ trong hai ống quần một tia lửa điện bắn ra đánh thẳng vào các sợi nối với răng nhọn thiêu chúng thành than bụi, từng mũi răng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
“Á!”
Mi nhận lấy đau đớn, vội kéo phần tóc còn lại về, từ nhỵa hoa một dòng máu đỏ ồ ạt chảy ra mang theo mùi hôi thối, phần cánh hoa gần nhụy bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
“Rút về.” Lê Na hét lớn ra lệnh cho Mi.
Phần phật.
Tiếng vỗ cánh vang lên, Vũ Phương lao nhanh lại gần An Ngọc. Cô nàng bình tĩnh nhìn Vũ Phương, đôi mắt xanh cứ như thể đọc được tất cả suy nghĩ của Vũ Phương, biết ả sẽ không tấn công mình mà tới để đón con gái.
Vũ Phương ôm Ly bay tới bức tường bị đánh thủng trước đó, điều ra: “Phi vũ” Phá nguyên cả mảng tưởng, ôm con gái lao ra ngoài, biến mất trong bóng tối.
An Ngọc cười mỉm, đi cũng tốt đỡ vướng chân vướng tay!
An Ngọc chuyển tầm nhìn thẳng vào họng đại liên 6 nòng Lê Na đang chĩa về phía mình, bình tĩnh, tự tin thậm chí là có chút chờ mong.
Lê Na nhoẻn miệng. “Thử mùi vị của đạn dược chút nhé. Xạ kích tàn phá.”
Xoành xoạch.
Sáu nòng đại liên quay liên tục tạo ra ma sát phát ra tia lửa xanh chớp lóe ngay trước nòng đạn.
Pằng.
Sáu viên đạn cùng lúc được bắn ra kéo theo tia chớp hướng thẳng vào mục tiêu.
Xạ kích có thể khiến người mang thiên phú bắn chính xác mà không cần phải có kinh nghiệm dùng súng trước đó. Thông thường để thức tỉnh thiên phú này, người đó trước kia phải từng cầm qua súng, hoặc có yêu thích với loại vũ khí nóng này. Thiên phú ‘xạ kích’ cho phép toàn bộ người sở hữu đạt được đỉnh cao bách phát bách trúng.
Sáu viên đạn lao như gió tới sát An Ngọc, cô nghiêng người, uốn cong cơ thể xoay nhẹ tạo thành một điệu múa vừa mềm mại lại vô cùng dẻo dai.
Hai bàn tay bắn ra hai tia lửa điện phá hủy cùng lúc bốn viên, còn hai viên tia sét ở chân đã làm việc đó. Thời gian chỉ chớp mắt An Ngọc đã dễ dàng phá hủy xạ kích đại liên 6 nòng của Lê Na.
Hai chân chạm sàn, An Ngọc vuốt nhẹ mép áo hơi lệch, mỉm cười. “Thế nào đánh nữa không?”
Lê Na liếc nhẹ về phía Tố Duyên. Chỉ với một ánh mắt Tố Duyên liền hiểu, bọn họ hiện tại không nên đối cứng với cô gái đột nhiên xuất hiện này.
Tố Duyên ôm lấy Minh Tiêu.
Rẹt! Rầm!
Một tia lửa điện phóng về phía Tố Duyên, may mắn với khả năng cảm ứng và phản xạ cực nhanh cùng tốc độ loài rắn mamba đen đã giúp Tố Duyên thành công né được tia lửa khủng khiếp bắn ra từ An Ngọc.
An Ngọc nháy nhẹ mắt với Tố Duyên. “Cuộc vui chưa tan sao vội rút.”
“Gọi Vũ Phương, ba chúng tôi sẽ cầm chân ả!” Lê Na nói lớn, cùng với cô nàng hướng nội và Mi lao lên.
“Hóa Chủng phàm ăn.” Cả ba cô cùng hô lớn.
Lê Na thay đổi, cánh tay phải vẫn là nòng đại liên sáu ống, tay phải dài ra cong và sắc nhọn như chân bọ ngựa, bên mép chân còn có răng cưa, sau lưng mọc ra bốn chiếc cánh màu xanh. Cánh bung ra vỗ mạnh đưa Lê Na bay lên cao.
Lê Na lao tới phía trước, nã đạn liên tục. An Ngọc chẳng hề di chuyển, vươn tay dùng tia điện giật nát từng viên đạn một. Cùng lúc phá hủy quá nhiều viên đạn sinh ra khói mù che mờ tầm mắt An Ngọc, chờ khói tan đi bóng Lê Na xuất hiện trong tầm mắt, tiếp cận sát sao. An Ngọc nâng chân trái đá mạnh lên.
Choang.
Nòng súng và chân trái va chạm.
Mắt Lê Na mở lớn, phần vải bao lấy chân trái An Ngọc vốn giống như vải vóc thông thường, ấy vậy mà khi va chạm không khác gì sắt thép, vô cùng cứng. Lê Na đảo mình trên không trung lùi lại, giữ một khoảng cách.
Cô nàng hướng nội lao vút qua người Lê Na, hai khẩu súng lục màu bạc thay thế cho hai bàn tay của cô, toàn thân mọc đầy xúc tua hay còn gọi là tua cảm của loài san hô biển, những xúc tua cảm ấy đang tiết ra chất nhờn kỳ dị, chất nhờ tụ lại được đưa về hai tay và trở thành đạn của hai khẩu súng lục.
“Xạ kích.” Cô nàng hô lên.
Lớp đạn nhầy nhụa bắn ra, lần này tia lửa điện không thể đốt cháy được hai viên đạn quái dị này, chỉ cần phá nó sẽ tách ra vô số viên nhỏ hơn và không ngừng lao về phía mục tiêu.
“Chật!” An Ngọc tắc lưỡi. “Phiền phết.”
Dứt lời cô đẩy ra hai tia lửa điện dưới chân mình phóng vút lên cao.
“Xạ kích.” Lê Na xả tiếp một đợt đạn nữa. Nhưng đạn của cô nhanh chóng bị tia lửa điện phá nát, bù lại số đạn của cô gái hướng nội thì không, càng nát lại càng phân tách, li ti bám theo không rời, buộc An Ngọc phải lách người liên tục, chuyển động qua lại không ngừng.
“Thảo bắn thêm đạn đi, đạn của em có thể ép được cô ta.”
Thảo nhăn mặt nhìn lớp xúc cảm trên thân mình. "Nó cần thêm một chút thời gian mới sản xuất được lượng chất nhờn mới.”
Với khả năng của loài san hô được chọn để hợp nhất với Thảo, trong chiến đấu Thảo có thể làm chủ thậm chí là uy hiếp được những đối thủ mạnh, nhưng bù lại số dịch do xúc cảm nhả ra không nhiều như mong muốn, mỗi lần chỉ nạp được hai viên đạn, muốn nó nạp thêm cần phải chờ thêm vài phút.
“Mi hỗ trợ để Thảo.” Lê Na yêu cầu.
Mi gật đầu, vết thương ở bông hoa trước bụng cô ta đã lành lại, bông hoa nơi ấy cũng thu nhỏ dần, cánh hoa khép lại rơi vào trạng thái ngủ đông. Từ lúc bắt đầu trận chiến cho tới bây giờ thứ Mi chỉ chọn sử dụng năng lực của loài vật cô ta chọn kết hợp, còn thiên phú thật sự của sự sống con người mà cô ta ăn cắp được vẫn chưa khai triển.
Mi yêu cầu: “Lê Na cô giúp tôi thu hút sự chú ý, tôi muốn thực hiện ‘ban phước’.”
“Được.”
Lê Na lao lên lần này cô không dùng đạn mà dùng cánh tay hóa chân ngựa đánh cận chiến, khổ nỗi An Ngọc lại có khả năng đánh tầm xa, chỉ cần lại gần cô ta Lê Na liền bị ngăn cản bởi tia lửa điện.
Phành phạch.
Tiếng vỗ cánh vang lên, Vũ Phương quay lại.
“Phi vũ.” Phóng ra vô số lông chim màu đen xen lẫn trắng về phía An Ngọc.
An Ngọc vừa tránh những viên đạn có khả năng phân tách vừa né phi vũ, kèm theo đó là loạt đạn đến từ nòng súng của Lê Na. Mọi thứ như muốn dồn cô vào đường cùng, nhưng khuôn mặt An Ngọc vẫn điềm tĩnh, thân thể nhẹ nhàng chuyển động quay người né vô số phi vũ, phá nát từng làn đạn.
Đạn, lông vũ không trúng mục tiêu va vào tường nơi Minh Anh đang ngồi phát nổ, đánh sập một phần mảng tường nơi đó.
Căn nhà rung lên, ngói rơi xuống báo hiệu, nó không thể nào trụ thêm được nữa dưới áp lực của vũ khí nóng.
“Nhà sắp sập, ra ngoài.” Tố Duyên ôm Minh Tiêu lên nhảy khỏi ngôi nhà.
Mi đang xấp tay để điều ra ‘ban phước’ cũng buộc phải dừng lại, cùng với Lê Na, Thảo, Vũ Phương nhảy ra ngoài. An Ngọc chạy nhanh tới vị trí của Minh Anh và Anh Quân, vác hai người lên vai, hướng bức tường trống nơi đó nhảy xuống.
Ầm!
Ngôi nhà đổ sụp khói bụi bốc lên che tầm nhìn, khiến các đối thủ không thấy nhau, không rõ hoàn cảnh của nhau.
“Bọn họ chết chưa?” Mi lẩm bẩm.
“Nhìn tướng con ả đó trâu bò như vậy chết dễ thế sao!” Lê Na người trực tiếp dùng nòng súng đánh vào đôi chân An Ngọc không tin sức nặng của gạch ngói có thể đè bẹp thân thể bất thường đó.
“Chúng ta có nên đi luôn không?” Thảo nhìn chằm chằm ngôi nhà vẫn đang phát ra những tiếng vỡ răng rắc hỏi.
Tố Duyên vốn là thủ lĩnh của bọn họ, nên mọi quyền quyết định đều phụ thuộc vào cô ta. Ả khó chịu khi căn cứ khó lắm mới xây dựng đổ nát ngay trước mặt mình, không cam lòng hỏi: “Chúng ta có cơ hội đánh thắng cô gái đó không?”
Lê Na mím môi. “Hơi khó.”
Thảo: “Vậy nên đi.”
Vũ Phương quan sát con gái nằm dưới đất, thân thể cô bé vẫn ở ngưỡng quái vật, thời gian đã vượt quá mức quy định, không thể giúp Ly trở về hình dạng con người hoàn hảo được nữa. Vũ Phương vuốt má cô bé. “Đi bây giờ tôi không cam lòng lắm.”
“Cô muốn trả thù cho con gái?” Tố Duyên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Hờ!” Tố Duyên cười nhạt. “Tự nhìn lại hoàn cảnh đi, ta tiếc căn cứ này lắm, nhưng cũng rất e dè đối thủ, giờ cần sống sót trước đã. Đi thôi.”
“Ê, đi đâu vậy?” Tiếng An Ngọc vọng lại.
Cô nàng đang bước tới chỗ bọn họ, theo sau chính là Minh Anh và Anh Quân đã tỉnh lại.
“Đồng đội bên này của tôi đã tăng lên, cuộc chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu đấy các cô gái.”
Anh Quân bước lên trước, khuôn mặt đầy giận dữ hướng Tố Duyên quát. “Trả Minh Tiêu lại đây cho tôi.”
Tố Duyên liếc nhìn qua lại giữa hai người, khóe môi kéo nhẹ đầy toan tính. “Minh Tiêu lại đây con gái.”
Minh Tiêu bước lại gần ả. Tố Duyên chỉ vào Anh Quân. “Đó là kẻ muốn giết mẹ, con thay mẹ xử lý hắn ta nhé!”
Tóc Minh Tiêu bay lên rực đỏ, bật người khỏi mặt đất hướng Anh Quân nhảy tới.
“Hơi thở của rồng.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc