Phần cổ trái hơi nhói lên, lưng ê ẩm. Soobin cựa người từ từ mở mắt, không gian tối lờ mờ không thấy rõ.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Soobin nghe thấy tiếng nói quen thuộc, quay đầu nhìn qua liền trông thấy Minh Anh đang cười với mình. Cậu cố gắng ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ những người xung quanh, có khoảng năm người đang hiện diện nơi đây.
“Đây là đâu?”
“A!”
Có tiếng rên nhẹ vang lên bên cạnh, Soobin nhìn qua liền trông thấy một người bằng tuổi mình, người đó ngồi dậy. Soobin nhận ra, gọi lớn: “Thái, sao cậu cũng ở đây?”
Thái mở mắt xoa cổ. “Tớ không biết.”
“Chúng ta đều bị tóm đi để làm bề tôi trung thành của ai đó.” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tất cả cùng đổ dồn ánh mắt về nơi đó. Người đang nói chính là lão Giang, chuyên gia thiết kế bảng vật phẩm thần thánh trong căn cứ.
“Lão Giang sao lão cũng ở đây?” Soobin hơi kinh ngạc, bên cạnh lão là một cô gái, gần cô ta chính là Anh Quân, vẻ mặt hắn khá âm trầm.
Lão cười nhạt. “Ta cũng rất muốn biến mình vì sao lại ở đây đây?”
Soobin hoang mang nhìn qua Minh Anh. Cô lắc đầu.
“Tôi cùng không biết. Sau buổi thẩm vấn, tôi và Anh Quân bị đưa tới một căn phòng trống bên trong có hai người đội nón lá, mặc áo khoác đen dài đang chờ. Bọn tôi được nghe đọc tên của mình sau đó thì bị chích thuốc. Tôi với Anh Quân vừa trải qua một trận chiến lớn, sức mạnh chẳng còn bao nhiêu nên không làm được gì, cứ vậy hôn mê chờ tỉnh lại liền thấy mình đang ở nơi này.”
“Người đội nón là chính là người vận chuyển.” Lão Giang bực mình. “Tại sao bọn họ lại nhắm tới chúng ta chứ? Tháng trước rõ ràng người vận chuyển chỉ mang đi những đứa trẻ dưới 10 tuổi.”
“Năm nay hình như đã có sự thay đổi.” Thái dựa lưng vào thành xe chán nản nói. “Bọn họ chọn trên mười tuổi.”
“Được chọn thì có ảnh hưởng gì không?” Cô gái ngồi bên cạnh lão Giang lên tiếng, cô chính là Vũ Song Liên. “Tôi từng thấy Người vận chuyển dẫn những đứa trẻ được chọn đi, họ rất vui sướng.”
Lúc đó cô còn ngưỡng mộ bọn chúng ước mình nhỏ lại để được chọn, trở thành một người mạnh mẽ có thể giúp đỡ cho gia đình.
Câu nói của cô khiến bầu không khí chìm xuống.
“Có phải được chọn rất nguy hiểm?” Anh Quân lên tiếng.
Song Liên hốt hoảng nhìn về phía hắn. “Không đâu!”
Lời cô bị cắt đột ngột bởi Thái. “Bọn tôi cũng không biết.”
Thái nói thêm: “Nhưng cảm giác của tôi cũng giống như anh, được chọn không tốt.”
“Sao lại vậy được, chẳng phải được chọn sẽ trở thành người có giá trị trong căn cứ, được chủ nhân căn cứ dạy dỗ sao?” Song Liên không tin lắm.
Sự kiện người vận chuyển và những đứa trẻ được chọn luôn là đề tài sốt dẻo trong căn cứ, chỉ cần gia đình nào có con cái được chọn đều ngẩn cao đầu hy vọng một ngày chúng trở về giúp gia đình nở mày nở mặt, dù chưa đứa nào trở về trong suốt mấy tháng qua, nhưng chỉ mấy tháng vẫn chưa nói lên điều gì, hy vọng vẫn hừng hực trong họ. Tháng này ai cũng đang chờ sự kiện ngày mười lăm và người được chọn.
Thái lắc nhẹ đầu. “Không hẳn vậy.”
Minh Anh khá tò mò: “Có thể kể tôi nghe sự kiện ngày 15 là gì không?”
Soobin đáp: “Đó là ngày ngài xuất hiện để an ủi khích lệ dân chúng trong căn cứ.”
Sao nghe cứ như một giáo phái thế nhỉ? Minh Anh thầm nghĩ.
Thái nói như thể độc thoại với chính mình: “Từ khi bước vào căn cứ được xác nhận có thiên phú và linh lực, tôi đã được xem như người có giá trị với căn cứ nên không quá quan tâm tới những chuyện xảy ra với người khác.
Cho tới khi lễ hội ngày 15 được tổ chức vào hai tháng trước, chủ nhân của khu căn cứ xuất hiện khích lệ tinh thần mọi người kể cả Tiến hóa giả lẫn người dân thường, ai cũng hân hoan vì gặp được ngài ấy, sau đó ngài sẽ tự tay chọn ra những đứa trẻ người thường ưu tú nhất, muốn đào tạo họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Những đứa trẻ đó sẽ được một nhóm người đội nón lá mang đi, trên cơ thể họ có hình xăm cánh chim ôm lấy hình tròn.
Những đứa trẻ được chọn rất hân hoan, tôi lúc đó cùng vô cùng ghen tị với họ.”
“Đúng thế tôi cũng vậy!” Song Liên thêm vào.
Thái: “Thế nhưng sau đó toàn bộ những người đội nón lá biến mất cùng những đứa trẻ, trong căn cứ không còn thấy mặt bất kỳ ai, cho tới ngày 15 tháng sau. Nhóm người đội nón lá lại xuất hiện. Bọn họ rất tự tại đi lại trong căn cứ thậm chí được thoải mái tham gia vào bất cứ việc gì họ muốn.
Bọn họ được gọi là Người vận chuyển. Đến ngày 15 hàng tháng sau khi nhận một số đứa trẻ từ tay chủ nhân căn cứ, họ sẽ lại biến mất cho tới 15 tháng sau.
Hiện tại là tháng thứ tư tôi và Soobin tới căn cứ sinh sống, nhưng rõ ràng lần này.”
Soobin chen ngang: “Vẫn chưa tới ngày 15 còn ít nhất hơn năm ngày nữa mới tới.”
Thái gật đầu. “Nhóm vận chuyển đến căn cứ sớm là chuyện bình thường, nhưng sao chúng ta lại bị bắt đi với danh nghĩa là bề tôi?”
“Họ tóm cả người lớn.” Lão Giang vuốt cằm.
“Chúng ta đều là người có linh lực.” Anh Quân đưa ra phán đoán. Hắn chỉ về phía Song Liên. “Nhưng còn cô ấy thì sao?”
Song Liên hơi hoang mang.
Lão Giang áy náy. “Điều này phải do tôi, lúc bọn họ xuất hiện Song Liên tới tìm tôi, nên cô ấy bị tóm cùng.”
Lão Giang nhìn qua cô. “Xin lỗi nhé Song Liên.”
Song Liên mím môi. “Không sao, hơn nữa biết đâu được…”
Cô rất muốn nói chuyện bị nhóm Người vận chuyển mang đi chưa chắc đã xấu, nhưng lời cứ nghẹn trong cổ họng khó mà nói ra nỗi, bên trong linh hồn cô cũng đang lo lắng. Sự kiện lần này có gì đó bất thường.
“Tạm bỏ qua chuyện không biết đi, điều quan trong là hiện tại chúng ta đang ở đâu đây, trông khá giống một cái hộp kín.”
Lời Anh Quân khiến toàn bộ mọi người bắt đầu quan sát xung quanh, kín, không có kẻ hở, dù là một cái khe nhỏ nhất, điều đặc biệt họ không cảm nhận được không khí bên ngoài, nên chẳng thể biết được mình đang ở trong thứ gì, được đưa tới đâu.
“Chịu rồi!” Anh Quân nhắm mắt lại.
Hắn hiện tại vẫn đang cố gắng liên hệ với Biết Tuốt. Từ sau khi tỉnh lại hắn cảm thấy bất lực với chính năng lực của mình, hắn hận không thể nhanh chóng mạnh lên, để bảo vệ những người xung quanh.
Khi hắn kết hợp với An Ngọc hắn cảm nhận mình mạnh lên một chút, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, sức mạnh của An Ngọc không giúp hắn đánh thắng đối thủ như con quái vật kia, hắn muốn hơn thế nữa.
Cảnh tượng khi Khánh Ngọc dùng chút linh lực vừa phục hồi tạo ra ‘ảo mộng rừng tre’ để ngăn cản đòn tấn công của quái vật liên tục được lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Cô gái quái vật bé nhỏ ấy đã dùng sự sống cuối cùng của mình để bảo vệ hắn, còn Minh Anh nữa, cô cũng dùng chính thân mình để chắn đòn tấn công của quái vật hướng về phía hắn.
Hắn nghiến răng, chưa bao giờ bản thân hắn lại khao khát sức mạnh đến vậy. Hiện tại hắn chỉ có độ linh lực 4000 nhưng không ổn định, thiên phú tự phát không quá mạnh. Còn thiên phú ký sinh lại khó lòng sử dụng vì không có thuốc kích thích.
Hắn không khác gì một người bình thường, nếu không có vận may mang tên Biết Tuốt, hắn sẽ không gặp được Minh Tiêu, Minh Anh, Khánh Ngọc được họ bảo vệ.
“Biết Tuốt mày ra đây đi, tao muốn mạnh hơn, mày phải cho tao phương thức.” Hắn gào ầm lên trong tâm trí, nhưng không hề có tiếng đáp lại, Biết Tuốt cứ như thể chưa từng tồn tại trong đầu hắn.
“Này, mày đi đâu rồi, chẳng phải mày muốn tao cứu lấy thế giới này ư? Chẳng phải mày nói tao là người được chọn ư?”
Không hề có tiếng đáp lại đầu óc hắn im phăng phắc bên tai chỉ còn nghe những tiếng xì xầm nho nhỏ, cùng tiếng thở của người khác. Hắn bỗng thấy sợ hãi, Biết Tuốt chính là con mắt là chiến lược gia của hắn vậy mà giờ đây cô nhóc đột ngột biến mất, hắn phải làm sao đây?
Đôi mắt Anh Quân mở trừng trừng trong bóng tối, tay luồn vào bao nắm chặt viên đá, hắn cố gọi tên An Ngọc nhưng cũng không có động tĩnh gì.
“Phải làm sao đây?” Hắn cúi gằm mặt lo lắng tự hỏi chính mình. Dao hắn vẫn chưa tìm được người làm, trong người hiện tại không có vũ khí, thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ sẽ không mạnh nếu không có dao. Còn ‘đôi mắt dược sư’ dường như chỉ nhìn ra được điểm mạnh điểm yếu bên trong cơ thể sinh vật chứ chẳng làm được gì.
Hắn tính ra chẳng sở hữu thứ gì nên hồn, có thiên phú cũng như không?
“Anh ổn chứ?” Minh Anh lại gần.
“Tôi ổn.” Anh Quân nhàn nhạt đáp.
Minh Anh hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay hắn. “Tôi rất mừng vì đã bảo vệ được anh.”
Anh Quân giật mình nhìn cô, khó khăn hỏi: “Cô không thấy tôi… rất vướng chân sao?”
Minh Anh hơi ngạc nhiên nhưng vài giây sau cô cười. “Không hề, anh tuy không mạnh bằng tôi nhưng lại có thể nhìn ra được thông số của đối phương, còn đưa ra những chiến lược đánh đấm khá ổn. Một người đàn ông như vậy là ổn rồi, giúp ích được lúc nên giúp, tôi mạnh hơn anh bảo vệ anh một chút có sao đâu, chờ anh mạnh hơn lại bảo vệ lại tôi là được.”
Ha ha ha... Hắn bây giờ còn chẳng thể nhìn được thông số đối phương, cũng chẳng thể đưa ra được chiến lược!
Tay Anh Quân run nhẹ, hắn nâng tay lên muốn hất tay Minh Anh ra nhưng rồi lại thôi. Sắp tới đây hắn chắc chắn sẽ làm vướng chân cô, vậy thì giờ cũng đừng nên làm cô đau lòng quá.
“Minh Anh.”
“Sao vậy?” Giọng Minh Anh nhẹ nhàng.
“Sau này nếu thấy tôi quá yếu, xin hãy đi đi.”
“Anh nói gì vậy?” Minh Anh không hài lòng. “Tôi sẽ đi cùng anh, chúng ta còn giấc mơ chiếm lấy căn cứ Hy Vọng thay đổi đời sống xây dựng một nơi mà bất cứ chủng loài nào cũng có thể sống được kia mà. Hơn nữa chúng ta phải tìm Minh Tiêu về và trả thù cho Khánh Ngọc.”
Nhắc tới cô bé tre non, Minh Anh vô thức ôm lấy bụng mình, cô bé đó từng ở đây nhưng đã mất đi rồi.
Anh Quân cảm nhận được tâm trạng Minh Anh đang xấu đi, hắn lần đầu tiên chủ động lật tay nắm lấy bàn tay cô. “Xin lỗi cô Minh Anh.”
“Không đừng nói vậy.” Minh Anh siết chặt bàn tay hắn, năm ngón đan nhau. “Chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi.”
Ổn ư? Có lẽ khó lắm đấy!
Cộp cộp.
Trên đỉnh đầu bọn họ vang lên tiếng động lạ, tất cả ngưng thần tĩnh khí chăm chú nhìn lên trên.
“Nhóm thứ 10 đã tới, chuẩn bị vận chuyển vào thế giới.”
Tiếng nói vọng vào từ bên ngoài, âm thanh khá trầm, đây là giọng nam.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
“Cậu tỉnh rồi à?”
Soobin nghe thấy tiếng nói quen thuộc, quay đầu nhìn qua liền trông thấy Minh Anh đang cười với mình. Cậu cố gắng ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ những người xung quanh, có khoảng năm người đang hiện diện nơi đây.
“Đây là đâu?”
“A!”
Có tiếng rên nhẹ vang lên bên cạnh, Soobin nhìn qua liền trông thấy một người bằng tuổi mình, người đó ngồi dậy. Soobin nhận ra, gọi lớn: “Thái, sao cậu cũng ở đây?”
Thái mở mắt xoa cổ. “Tớ không biết.”
“Chúng ta đều bị tóm đi để làm bề tôi trung thành của ai đó.” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tất cả cùng đổ dồn ánh mắt về nơi đó. Người đang nói chính là lão Giang, chuyên gia thiết kế bảng vật phẩm thần thánh trong căn cứ.
“Lão Giang sao lão cũng ở đây?” Soobin hơi kinh ngạc, bên cạnh lão là một cô gái, gần cô ta chính là Anh Quân, vẻ mặt hắn khá âm trầm.
Lão cười nhạt. “Ta cũng rất muốn biến mình vì sao lại ở đây đây?”
Soobin hoang mang nhìn qua Minh Anh. Cô lắc đầu.
“Tôi cùng không biết. Sau buổi thẩm vấn, tôi và Anh Quân bị đưa tới một căn phòng trống bên trong có hai người đội nón lá, mặc áo khoác đen dài đang chờ. Bọn tôi được nghe đọc tên của mình sau đó thì bị chích thuốc. Tôi với Anh Quân vừa trải qua một trận chiến lớn, sức mạnh chẳng còn bao nhiêu nên không làm được gì, cứ vậy hôn mê chờ tỉnh lại liền thấy mình đang ở nơi này.”
“Người đội nón là chính là người vận chuyển.” Lão Giang bực mình. “Tại sao bọn họ lại nhắm tới chúng ta chứ? Tháng trước rõ ràng người vận chuyển chỉ mang đi những đứa trẻ dưới 10 tuổi.”
“Năm nay hình như đã có sự thay đổi.” Thái dựa lưng vào thành xe chán nản nói. “Bọn họ chọn trên mười tuổi.”
“Được chọn thì có ảnh hưởng gì không?” Cô gái ngồi bên cạnh lão Giang lên tiếng, cô chính là Vũ Song Liên. “Tôi từng thấy Người vận chuyển dẫn những đứa trẻ được chọn đi, họ rất vui sướng.”
Lúc đó cô còn ngưỡng mộ bọn chúng ước mình nhỏ lại để được chọn, trở thành một người mạnh mẽ có thể giúp đỡ cho gia đình.
Câu nói của cô khiến bầu không khí chìm xuống.
“Có phải được chọn rất nguy hiểm?” Anh Quân lên tiếng.
Song Liên hốt hoảng nhìn về phía hắn. “Không đâu!”
Lời cô bị cắt đột ngột bởi Thái. “Bọn tôi cũng không biết.”
Thái nói thêm: “Nhưng cảm giác của tôi cũng giống như anh, được chọn không tốt.”
“Sao lại vậy được, chẳng phải được chọn sẽ trở thành người có giá trị trong căn cứ, được chủ nhân căn cứ dạy dỗ sao?” Song Liên không tin lắm.
Sự kiện người vận chuyển và những đứa trẻ được chọn luôn là đề tài sốt dẻo trong căn cứ, chỉ cần gia đình nào có con cái được chọn đều ngẩn cao đầu hy vọng một ngày chúng trở về giúp gia đình nở mày nở mặt, dù chưa đứa nào trở về trong suốt mấy tháng qua, nhưng chỉ mấy tháng vẫn chưa nói lên điều gì, hy vọng vẫn hừng hực trong họ. Tháng này ai cũng đang chờ sự kiện ngày mười lăm và người được chọn.
Thái lắc nhẹ đầu. “Không hẳn vậy.”
Minh Anh khá tò mò: “Có thể kể tôi nghe sự kiện ngày 15 là gì không?”
Soobin đáp: “Đó là ngày ngài xuất hiện để an ủi khích lệ dân chúng trong căn cứ.”
Sao nghe cứ như một giáo phái thế nhỉ? Minh Anh thầm nghĩ.
Thái nói như thể độc thoại với chính mình: “Từ khi bước vào căn cứ được xác nhận có thiên phú và linh lực, tôi đã được xem như người có giá trị với căn cứ nên không quá quan tâm tới những chuyện xảy ra với người khác.
Cho tới khi lễ hội ngày 15 được tổ chức vào hai tháng trước, chủ nhân của khu căn cứ xuất hiện khích lệ tinh thần mọi người kể cả Tiến hóa giả lẫn người dân thường, ai cũng hân hoan vì gặp được ngài ấy, sau đó ngài sẽ tự tay chọn ra những đứa trẻ người thường ưu tú nhất, muốn đào tạo họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Những đứa trẻ đó sẽ được một nhóm người đội nón lá mang đi, trên cơ thể họ có hình xăm cánh chim ôm lấy hình tròn.
Những đứa trẻ được chọn rất hân hoan, tôi lúc đó cùng vô cùng ghen tị với họ.”
“Đúng thế tôi cũng vậy!” Song Liên thêm vào.
Thái: “Thế nhưng sau đó toàn bộ những người đội nón lá biến mất cùng những đứa trẻ, trong căn cứ không còn thấy mặt bất kỳ ai, cho tới ngày 15 tháng sau. Nhóm người đội nón lá lại xuất hiện. Bọn họ rất tự tại đi lại trong căn cứ thậm chí được thoải mái tham gia vào bất cứ việc gì họ muốn.
Bọn họ được gọi là Người vận chuyển. Đến ngày 15 hàng tháng sau khi nhận một số đứa trẻ từ tay chủ nhân căn cứ, họ sẽ lại biến mất cho tới 15 tháng sau.
Hiện tại là tháng thứ tư tôi và Soobin tới căn cứ sinh sống, nhưng rõ ràng lần này.”
Soobin chen ngang: “Vẫn chưa tới ngày 15 còn ít nhất hơn năm ngày nữa mới tới.”
Thái gật đầu. “Nhóm vận chuyển đến căn cứ sớm là chuyện bình thường, nhưng sao chúng ta lại bị bắt đi với danh nghĩa là bề tôi?”
“Họ tóm cả người lớn.” Lão Giang vuốt cằm.
“Chúng ta đều là người có linh lực.” Anh Quân đưa ra phán đoán. Hắn chỉ về phía Song Liên. “Nhưng còn cô ấy thì sao?”
Song Liên hơi hoang mang.
Lão Giang áy náy. “Điều này phải do tôi, lúc bọn họ xuất hiện Song Liên tới tìm tôi, nên cô ấy bị tóm cùng.”
Lão Giang nhìn qua cô. “Xin lỗi nhé Song Liên.”
Song Liên mím môi. “Không sao, hơn nữa biết đâu được…”
Cô rất muốn nói chuyện bị nhóm Người vận chuyển mang đi chưa chắc đã xấu, nhưng lời cứ nghẹn trong cổ họng khó mà nói ra nỗi, bên trong linh hồn cô cũng đang lo lắng. Sự kiện lần này có gì đó bất thường.
“Tạm bỏ qua chuyện không biết đi, điều quan trong là hiện tại chúng ta đang ở đâu đây, trông khá giống một cái hộp kín.”
Lời Anh Quân khiến toàn bộ mọi người bắt đầu quan sát xung quanh, kín, không có kẻ hở, dù là một cái khe nhỏ nhất, điều đặc biệt họ không cảm nhận được không khí bên ngoài, nên chẳng thể biết được mình đang ở trong thứ gì, được đưa tới đâu.
“Chịu rồi!” Anh Quân nhắm mắt lại.
Hắn hiện tại vẫn đang cố gắng liên hệ với Biết Tuốt. Từ sau khi tỉnh lại hắn cảm thấy bất lực với chính năng lực của mình, hắn hận không thể nhanh chóng mạnh lên, để bảo vệ những người xung quanh.
Khi hắn kết hợp với An Ngọc hắn cảm nhận mình mạnh lên một chút, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, sức mạnh của An Ngọc không giúp hắn đánh thắng đối thủ như con quái vật kia, hắn muốn hơn thế nữa.
Cảnh tượng khi Khánh Ngọc dùng chút linh lực vừa phục hồi tạo ra ‘ảo mộng rừng tre’ để ngăn cản đòn tấn công của quái vật liên tục được lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Cô gái quái vật bé nhỏ ấy đã dùng sự sống cuối cùng của mình để bảo vệ hắn, còn Minh Anh nữa, cô cũng dùng chính thân mình để chắn đòn tấn công của quái vật hướng về phía hắn.
Hắn nghiến răng, chưa bao giờ bản thân hắn lại khao khát sức mạnh đến vậy. Hiện tại hắn chỉ có độ linh lực 4000 nhưng không ổn định, thiên phú tự phát không quá mạnh. Còn thiên phú ký sinh lại khó lòng sử dụng vì không có thuốc kích thích.
Hắn không khác gì một người bình thường, nếu không có vận may mang tên Biết Tuốt, hắn sẽ không gặp được Minh Tiêu, Minh Anh, Khánh Ngọc được họ bảo vệ.
“Biết Tuốt mày ra đây đi, tao muốn mạnh hơn, mày phải cho tao phương thức.” Hắn gào ầm lên trong tâm trí, nhưng không hề có tiếng đáp lại, Biết Tuốt cứ như thể chưa từng tồn tại trong đầu hắn.
“Này, mày đi đâu rồi, chẳng phải mày muốn tao cứu lấy thế giới này ư? Chẳng phải mày nói tao là người được chọn ư?”
Không hề có tiếng đáp lại đầu óc hắn im phăng phắc bên tai chỉ còn nghe những tiếng xì xầm nho nhỏ, cùng tiếng thở của người khác. Hắn bỗng thấy sợ hãi, Biết Tuốt chính là con mắt là chiến lược gia của hắn vậy mà giờ đây cô nhóc đột ngột biến mất, hắn phải làm sao đây?
Đôi mắt Anh Quân mở trừng trừng trong bóng tối, tay luồn vào bao nắm chặt viên đá, hắn cố gọi tên An Ngọc nhưng cũng không có động tĩnh gì.
“Phải làm sao đây?” Hắn cúi gằm mặt lo lắng tự hỏi chính mình. Dao hắn vẫn chưa tìm được người làm, trong người hiện tại không có vũ khí, thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ sẽ không mạnh nếu không có dao. Còn ‘đôi mắt dược sư’ dường như chỉ nhìn ra được điểm mạnh điểm yếu bên trong cơ thể sinh vật chứ chẳng làm được gì.
Hắn tính ra chẳng sở hữu thứ gì nên hồn, có thiên phú cũng như không?
“Anh ổn chứ?” Minh Anh lại gần.
“Tôi ổn.” Anh Quân nhàn nhạt đáp.
Minh Anh hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay hắn. “Tôi rất mừng vì đã bảo vệ được anh.”
Anh Quân giật mình nhìn cô, khó khăn hỏi: “Cô không thấy tôi… rất vướng chân sao?”
Minh Anh hơi ngạc nhiên nhưng vài giây sau cô cười. “Không hề, anh tuy không mạnh bằng tôi nhưng lại có thể nhìn ra được thông số của đối phương, còn đưa ra những chiến lược đánh đấm khá ổn. Một người đàn ông như vậy là ổn rồi, giúp ích được lúc nên giúp, tôi mạnh hơn anh bảo vệ anh một chút có sao đâu, chờ anh mạnh hơn lại bảo vệ lại tôi là được.”
Ha ha ha... Hắn bây giờ còn chẳng thể nhìn được thông số đối phương, cũng chẳng thể đưa ra được chiến lược!
Tay Anh Quân run nhẹ, hắn nâng tay lên muốn hất tay Minh Anh ra nhưng rồi lại thôi. Sắp tới đây hắn chắc chắn sẽ làm vướng chân cô, vậy thì giờ cũng đừng nên làm cô đau lòng quá.
“Minh Anh.”
“Sao vậy?” Giọng Minh Anh nhẹ nhàng.
“Sau này nếu thấy tôi quá yếu, xin hãy đi đi.”
“Anh nói gì vậy?” Minh Anh không hài lòng. “Tôi sẽ đi cùng anh, chúng ta còn giấc mơ chiếm lấy căn cứ Hy Vọng thay đổi đời sống xây dựng một nơi mà bất cứ chủng loài nào cũng có thể sống được kia mà. Hơn nữa chúng ta phải tìm Minh Tiêu về và trả thù cho Khánh Ngọc.”
Nhắc tới cô bé tre non, Minh Anh vô thức ôm lấy bụng mình, cô bé đó từng ở đây nhưng đã mất đi rồi.
Anh Quân cảm nhận được tâm trạng Minh Anh đang xấu đi, hắn lần đầu tiên chủ động lật tay nắm lấy bàn tay cô. “Xin lỗi cô Minh Anh.”
“Không đừng nói vậy.” Minh Anh siết chặt bàn tay hắn, năm ngón đan nhau. “Chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi.”
Ổn ư? Có lẽ khó lắm đấy!
Cộp cộp.
Trên đỉnh đầu bọn họ vang lên tiếng động lạ, tất cả ngưng thần tĩnh khí chăm chú nhìn lên trên.
“Nhóm thứ 10 đã tới, chuẩn bị vận chuyển vào thế giới.”
Tiếng nói vọng vào từ bên ngoài, âm thanh khá trầm, đây là giọng nam.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc