Ánh sáng tràn vào từ phía trên gây chói mắt tới nổi sáu người bên trong dù rất muốn mở mắt để quan sát tình hình bên ngoài cùng những kẻ có mặt ở đó cũng không thể nào mở nổi. Chờ cho tới khi có lại được tầm nhìn cả sáu phát hiện mình đang đứng trước một cánh cổng lớn.
“Đây là đâu?”
Cả bọn hoang mang.
Trước mắt là một căn biệt thự bề thế được thiết kế theo phong cách gothic với các đỉnh tháp nhọn gai góc, những ô cửa sổ khắc hình hoa lớn bên trong ốp kính màu. Người ta thường nói lối kiến trúc này vừa bí ẩn lại man rợ, nhưng khi đi với kính màu nó lại trở nên huyền bí lạ thường. Lúc này đây công trình đặc biệt không chỉ hội tụ đủ những điều trên nó còn tạo cho người nhìn cảm giác biệt lập nguy hiểm, khi nằm giữa một vùng thảo nguyên xanh mượt kéo tới tận chân trời, trên cao bầu trời trong vắt không gợn mây úp ngược như lòng chảo, gió thổi qua man mát.
Khung cảnh này không quá chân thật, dù cảm giác chân đạp trên cỏ và gió thổi qua mang theo mùi hương của thực vật thuộc bộ hòa thảo chẳng giống đồ giả.
“Nơi này không giống với thế giới người thường lắm.” Lão Giang lẩm bẩm, lúc này lão cũng chẳng ý thức được mình đang nói gì.
“Nhóm thứ mười đã tới.”
Có tiếng người vang lên phía sau, cả sáu hốt hoảng quay đầu nhìn lại. Phía sau bọn họ là hai người vận chuyển, mặc áo đen đội nón lá.
Sắc mặt bọn họ lạnh nhạt không vui cùng chẳng buồn, cũng không hề nóng giận khi bị cả sáu nhìn chằm chằm.
Lạch cạch.
Cánh cổng lớn mở ra.
“Vào trong đi.” Một người trong số hai kẻ Vận chuyển yêu cầu.
Lời hắn hệt như một mệnh lệnh, nhóm sáu người không muốn nhưng chân vẫn cứ nâng lên, bước vào con đường lát đá cuội dẫn thẳng tới cửa lớn của căn nhà.
“Cơ thể không nghe theo mệnh lệnh của tôi. Mau dừng lại!” Song Liên sợ hãi hét toáng lên. Có sức mạnh quái dị nào đó đang đẩy cô bước từng bước lên phía trước.
Song Liên lo lắng quay đầu muốn nhìn xem tình hình mọi người, cô bước nhanh hơn họ. Khi quay đầu cô thấy mặt mày những người còn lại vô cùng khó chịu, răng nghiến chặt nhưng vẫn phải bước đi tiến lên phía trước giống cô.
“Này là thiên phú chó gì vậy?” Thái quát.
Minh Anh nhìn qua Anh Quân. “Anh có thể đoán ra là thiên phú gì không?”
Hắn cúi gằm mặt, mây đen như bao phủ trên đỉnh đầu hắn, Biết Tuốt mới là người có khả năng nhìn ra thiên phú của kẻ lạ, còn hắn chỉ thơm lây từ tài năng của hệ thống mà thôi, nhưng giờ hắn đâu dám nói ra.
Minh Anh nuốt nước bọt, quay mặt đi cười gượng. “À không sao đâu, anh không biết là chuyện bình thường mà.”
Anh ấy sao thế nhỉ? Minh Anh cúi mặt nhìn mũi chân mình, từng bước đều đặn tiến lên. Thật ra cô có thể không bị thiên phú này khống chế, nhưng những người xung quanh cô thì không, linh lực bọn họ không cao hơn đối thủ, nếu cô đứng lại thành ra quá nổi bật, e sẽ bị tách nhóm mất. Mãi miên man suy nghĩ cho tới khi mũi chân cô chạm phải cánh cửa gỗ to lớn đóng kín, cơ thể cô liền nhận được lệnh dừng lại.
Lạch cạch.
Cánh cửa lớn được kéo vào bên trong. Khung cảnh sau cánh cửa hiện ra, lộng lẫy xa hoa, sàn được lát thảm nhung màu đỏ mềm mại, bên trong tụ tập vô số người, tất cả đều quay đầu nhìn về phía bọn họ, trạng thái của tất cả đều hoang mang, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Lại có người tới nữa?”
Có tiếng xì xầm vang lên.
“Hơn một trăm người rồi, bọn người đội nón muốn làm gì vậy?”
Nhóm Anh Quân bị điều khiển bước vào trong.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, ánh sáng mặt trời hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng đèn chùm treo giữa sảnh lớn chiếu sáng.
“Số lượng lần này đến đủ rồi đúng không?”
Có tiếng nói lớn vọng xuống từ trên cao, ngay khu vực cầu thang, nơi được thiết kế như một khán đài. Một người đàn ông xuất hiện, khuôn mặt thanh thoát, dáng người dong dỏng cùng chất giọng khá thanh xuất hiện, hắn chính là trưởng phòng thẩm vấn của căn cứ.
Hắn quét mắt một vòng nhóm người bên dưới. “Chào mừng 130 Tiến hóa giả sở hữu thiên phú độc đáo nhất của căn cứ Hy Vọng.”
“Này mang bọn này tới đây để làm gì?”
Bên dưới một vài Tiến hóa giả lớn tiếng chất vấn, bọn họ có dáng người khá đô con, lực lượng toát ra từ thân thể rất mạnh, có lẽ vì điều đó đã cho bọn họ một sự tự tin nhất định.
Trưởng phòng thẩm vấn thờ ơ nhìn về phía bọn họ, nhàn nhạt đáp lời: “130 vị đang hiện diện ở đây đều sẽ trở thành bề tôi trung thành của Thượng ngàn.”
“Hả?”
Cả đại sảnh vang lên tiếng kêu than không hài lòng.
“Thượng ngàn là cái đéo gì!”
“Đó là vị thần của rừng xanh bạt ngàn.” Trưởng phòng rất nhanh đáp lại.
Tiếng cười nhạo, cợt nhả vang lên.
“Tự tiện mang người đi như thế này làm sao có thể khiến chúng tôi thành bề tôi trung thành. Mơ giữa ban ngày hả Thượng-ngàn!”
“Ha Ha...” Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi, mọi người đang hùa theo kẻ vừa nói, không để ‘Thượng ngàn’ kia vào mắt.
Có vài người bức xúc nói xen vào giữa chốn tạp âm nhức não. “Sao không tìm bọn trẻ con vô dụng như mọi khi ấy, mang lũ tiến hóa này vào làm gì, để bọn này ở ngoài kia săn giết quái vật giúp ích cho đời mới phải đạo chứ?”
Lão Giang tắc lưỡi, nhếch mép nhìn về phía nhóm Tiến hóa giả vừa nói tới bọn trẻ con. Lão có vẻ ngứa mắt bọn này. “Cái thứ!”
Trưởng phòng thẩm vấn ho nhẹ một tiếng, nhìn cách hắn ho khá giống một cái hắt hơi, vậy mà âm lại vô cùng vang có khả năng chấn nhiếp tất cả những người ở đây khiến bọn họ ngoan ngoãn khóa khẩu.
Minh Anh nhíu mày, bản thân cô vốn sở hữu linh lịch rất cao, chưa bao giờ cô bị ai chấn nhiếp về mặt linh lực, ngoại trừ con quái vật khủng bố trong trận đấu vừa qua, đây là lần đầu tiên có người chỉ ho cũng đủ khiến linh hồn cô run rẩy.
Hắn rốt cuộc có độ linh lực bao nhiêu? Thiên phú là gì?
Minh Anh nhìn quan Anh Quân, cô rất muốn biết thông tin về đối thủ, điều đó có thể giúp bọn họ an toàn thoát ra khỏi đây, đồng thời sẽ giúp họ không bị động khi đối mặt với đối thủ trong tương lai.
“Thiên phúa ‘chấn trụ’.” Lão Giang lên tiếng. “Lão từng thấy hắn thực hiện thiên phú này một lần rồi, chỉ cần một âm thanh phát ra từ miệng hắn bất kể sinh vật nào cũng phải im lặng, co vòi lại đầy sợ hãi.”
“Kinh thật!” Soobin lẩm bẩm. “Cháu chưa từng thấy trưởng phòng thực hiện thiên phú này bao giờ.”
Lão Giang cười nhạt. “Nguyễn Bửu hắn là một tên rất biết che giấu thực lực thật của mình.”
Bên trên sau khi dùng xong ‘chấn trụ’ thành công khóa linh hồn của từng người khiến bọn họ run rẩy sợ hãi đến mức không thể buông thêm xàm ngôn, Nguyễn Bửu tiếp tục phổ cập thông tin.
“Như các vị đã biết, sự kiện ngày 15 vào mỗi năm, chủ nhân căn cứ Hy Vọng sẽ chọn ra một số trẻ em để đào tạo, nhưng năm nay có hơi thay đổi. Bên trên quyết định chọn ra những người sở hữu thiên phú đặc biệt. 130 người ở đây là do tôi tự tay chọn, có một số tôi nhìn thấy ngứa mắt, một số thì phạm tội.”
Nguyễn Bửu đánh mắt về phía nhóm Anh Quân như thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân mình bị đưa đến đây.
“Một số ít ỏi còn lại thì... chơi khá thân với kẻ phạm tội, cố ý làm sai quy định của căn cứ.” Nguyễn Bửu không ngần ngại nhìn qua Soobin và Thái.
Cả hai không thể tin nhìn chằm chằm trưởng phòng ở trên cao. Sao hắn có thể biết chứ.
Nguyễn Bửu rời tầm mắt, lần nữa bao quát ánh nhìn khắp sảnh lớn, lớn tiếng: “Nhiệm vụ của bề tôi trung thành, chính là chăm sóc cây ở những vùng đất được yêu cầu, mỗi người sẽ được phân thành từng nhóm, có khoảng 30 cây cần phải chăm sóc. Vì thế 130 người ở đây tự chia nhóm, được quyền thoải mái bắt cặp, chỉ cần chăm cho thân cây nhóm mình được giao lớn lên, ra trái sẽ vượt qua được vòng này và chuyển tới một vùng đất khác.
Nơi đây được gọi là Đất Thượng Ngàn. Đất Thượng Ngàn được phân thành 9 vùng được gọi là Cửu Thượng Ngàn.
Người mới tới sẽ được đưa vào Nhất Thượng Ngàn, ai có thể làm tốt nhiệm vụ ở cả 9 vùng đất sẽ được quyền gặp được Thượng Ngàn, tại đây có thể cầu xin ngài ban cho bất kỳ điều gì. Có thể là thiên phú, linh lực, bất tử, cải tử hồi sinh, giàu có, địa vị thậm chí là chủ nhân của một căn cứ. Miễn là các vị có thể đi qua được 9 vùng đất còn nguyên vẹn.”
Tiếng xôn xao vang lên, dường như thiên phú ‘chấn trụ’ đã được mở khóa giải thoát cho miệng lưỡi 130 người.
“Chỉ cần trồng cây thôi sao?”
Anh Quân cũng nghi ngờ vấn đề này, hắn rất muốn hỏi, nhưng hơi e ngại chạm vào cấm kỵ ở nơi này.
Nhưng đầy người mang tò mò như hắn, bọn họ không thể nào chịu nổi, bèn lên tiếng hỏi: “Loài cây mà chúng tôi phải chăm sóc là gì?”
Nguyễn Bửu mỉm cười trông rất nguy hiểm. “Dáng quỷ, đó chính là loại cây các vị phải chăm cho tới khi nó ra quả.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Đây là đâu?”
Cả bọn hoang mang.
Trước mắt là một căn biệt thự bề thế được thiết kế theo phong cách gothic với các đỉnh tháp nhọn gai góc, những ô cửa sổ khắc hình hoa lớn bên trong ốp kính màu. Người ta thường nói lối kiến trúc này vừa bí ẩn lại man rợ, nhưng khi đi với kính màu nó lại trở nên huyền bí lạ thường. Lúc này đây công trình đặc biệt không chỉ hội tụ đủ những điều trên nó còn tạo cho người nhìn cảm giác biệt lập nguy hiểm, khi nằm giữa một vùng thảo nguyên xanh mượt kéo tới tận chân trời, trên cao bầu trời trong vắt không gợn mây úp ngược như lòng chảo, gió thổi qua man mát.
Khung cảnh này không quá chân thật, dù cảm giác chân đạp trên cỏ và gió thổi qua mang theo mùi hương của thực vật thuộc bộ hòa thảo chẳng giống đồ giả.
“Nơi này không giống với thế giới người thường lắm.” Lão Giang lẩm bẩm, lúc này lão cũng chẳng ý thức được mình đang nói gì.
“Nhóm thứ mười đã tới.”
Có tiếng người vang lên phía sau, cả sáu hốt hoảng quay đầu nhìn lại. Phía sau bọn họ là hai người vận chuyển, mặc áo đen đội nón lá.
Sắc mặt bọn họ lạnh nhạt không vui cùng chẳng buồn, cũng không hề nóng giận khi bị cả sáu nhìn chằm chằm.
Lạch cạch.
Cánh cổng lớn mở ra.
“Vào trong đi.” Một người trong số hai kẻ Vận chuyển yêu cầu.
Lời hắn hệt như một mệnh lệnh, nhóm sáu người không muốn nhưng chân vẫn cứ nâng lên, bước vào con đường lát đá cuội dẫn thẳng tới cửa lớn của căn nhà.
“Cơ thể không nghe theo mệnh lệnh của tôi. Mau dừng lại!” Song Liên sợ hãi hét toáng lên. Có sức mạnh quái dị nào đó đang đẩy cô bước từng bước lên phía trước.
Song Liên lo lắng quay đầu muốn nhìn xem tình hình mọi người, cô bước nhanh hơn họ. Khi quay đầu cô thấy mặt mày những người còn lại vô cùng khó chịu, răng nghiến chặt nhưng vẫn phải bước đi tiến lên phía trước giống cô.
“Này là thiên phú chó gì vậy?” Thái quát.
Minh Anh nhìn qua Anh Quân. “Anh có thể đoán ra là thiên phú gì không?”
Hắn cúi gằm mặt, mây đen như bao phủ trên đỉnh đầu hắn, Biết Tuốt mới là người có khả năng nhìn ra thiên phú của kẻ lạ, còn hắn chỉ thơm lây từ tài năng của hệ thống mà thôi, nhưng giờ hắn đâu dám nói ra.
Minh Anh nuốt nước bọt, quay mặt đi cười gượng. “À không sao đâu, anh không biết là chuyện bình thường mà.”
Anh ấy sao thế nhỉ? Minh Anh cúi mặt nhìn mũi chân mình, từng bước đều đặn tiến lên. Thật ra cô có thể không bị thiên phú này khống chế, nhưng những người xung quanh cô thì không, linh lực bọn họ không cao hơn đối thủ, nếu cô đứng lại thành ra quá nổi bật, e sẽ bị tách nhóm mất. Mãi miên man suy nghĩ cho tới khi mũi chân cô chạm phải cánh cửa gỗ to lớn đóng kín, cơ thể cô liền nhận được lệnh dừng lại.
Lạch cạch.
Cánh cửa lớn được kéo vào bên trong. Khung cảnh sau cánh cửa hiện ra, lộng lẫy xa hoa, sàn được lát thảm nhung màu đỏ mềm mại, bên trong tụ tập vô số người, tất cả đều quay đầu nhìn về phía bọn họ, trạng thái của tất cả đều hoang mang, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Lại có người tới nữa?”
Có tiếng xì xầm vang lên.
“Hơn một trăm người rồi, bọn người đội nón muốn làm gì vậy?”
Nhóm Anh Quân bị điều khiển bước vào trong.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, ánh sáng mặt trời hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng đèn chùm treo giữa sảnh lớn chiếu sáng.
“Số lượng lần này đến đủ rồi đúng không?”
Có tiếng nói lớn vọng xuống từ trên cao, ngay khu vực cầu thang, nơi được thiết kế như một khán đài. Một người đàn ông xuất hiện, khuôn mặt thanh thoát, dáng người dong dỏng cùng chất giọng khá thanh xuất hiện, hắn chính là trưởng phòng thẩm vấn của căn cứ.
Hắn quét mắt một vòng nhóm người bên dưới. “Chào mừng 130 Tiến hóa giả sở hữu thiên phú độc đáo nhất của căn cứ Hy Vọng.”
“Này mang bọn này tới đây để làm gì?”
Bên dưới một vài Tiến hóa giả lớn tiếng chất vấn, bọn họ có dáng người khá đô con, lực lượng toát ra từ thân thể rất mạnh, có lẽ vì điều đó đã cho bọn họ một sự tự tin nhất định.
Trưởng phòng thẩm vấn thờ ơ nhìn về phía bọn họ, nhàn nhạt đáp lời: “130 vị đang hiện diện ở đây đều sẽ trở thành bề tôi trung thành của Thượng ngàn.”
“Hả?”
Cả đại sảnh vang lên tiếng kêu than không hài lòng.
“Thượng ngàn là cái đéo gì!”
“Đó là vị thần của rừng xanh bạt ngàn.” Trưởng phòng rất nhanh đáp lại.
Tiếng cười nhạo, cợt nhả vang lên.
“Tự tiện mang người đi như thế này làm sao có thể khiến chúng tôi thành bề tôi trung thành. Mơ giữa ban ngày hả Thượng-ngàn!”
“Ha Ha...” Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi, mọi người đang hùa theo kẻ vừa nói, không để ‘Thượng ngàn’ kia vào mắt.
Có vài người bức xúc nói xen vào giữa chốn tạp âm nhức não. “Sao không tìm bọn trẻ con vô dụng như mọi khi ấy, mang lũ tiến hóa này vào làm gì, để bọn này ở ngoài kia săn giết quái vật giúp ích cho đời mới phải đạo chứ?”
Lão Giang tắc lưỡi, nhếch mép nhìn về phía nhóm Tiến hóa giả vừa nói tới bọn trẻ con. Lão có vẻ ngứa mắt bọn này. “Cái thứ!”
Trưởng phòng thẩm vấn ho nhẹ một tiếng, nhìn cách hắn ho khá giống một cái hắt hơi, vậy mà âm lại vô cùng vang có khả năng chấn nhiếp tất cả những người ở đây khiến bọn họ ngoan ngoãn khóa khẩu.
Minh Anh nhíu mày, bản thân cô vốn sở hữu linh lịch rất cao, chưa bao giờ cô bị ai chấn nhiếp về mặt linh lực, ngoại trừ con quái vật khủng bố trong trận đấu vừa qua, đây là lần đầu tiên có người chỉ ho cũng đủ khiến linh hồn cô run rẩy.
Hắn rốt cuộc có độ linh lực bao nhiêu? Thiên phú là gì?
Minh Anh nhìn quan Anh Quân, cô rất muốn biết thông tin về đối thủ, điều đó có thể giúp bọn họ an toàn thoát ra khỏi đây, đồng thời sẽ giúp họ không bị động khi đối mặt với đối thủ trong tương lai.
“Thiên phúa ‘chấn trụ’.” Lão Giang lên tiếng. “Lão từng thấy hắn thực hiện thiên phú này một lần rồi, chỉ cần một âm thanh phát ra từ miệng hắn bất kể sinh vật nào cũng phải im lặng, co vòi lại đầy sợ hãi.”
“Kinh thật!” Soobin lẩm bẩm. “Cháu chưa từng thấy trưởng phòng thực hiện thiên phú này bao giờ.”
Lão Giang cười nhạt. “Nguyễn Bửu hắn là một tên rất biết che giấu thực lực thật của mình.”
Bên trên sau khi dùng xong ‘chấn trụ’ thành công khóa linh hồn của từng người khiến bọn họ run rẩy sợ hãi đến mức không thể buông thêm xàm ngôn, Nguyễn Bửu tiếp tục phổ cập thông tin.
“Như các vị đã biết, sự kiện ngày 15 vào mỗi năm, chủ nhân căn cứ Hy Vọng sẽ chọn ra một số trẻ em để đào tạo, nhưng năm nay có hơi thay đổi. Bên trên quyết định chọn ra những người sở hữu thiên phú đặc biệt. 130 người ở đây là do tôi tự tay chọn, có một số tôi nhìn thấy ngứa mắt, một số thì phạm tội.”
Nguyễn Bửu đánh mắt về phía nhóm Anh Quân như thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân mình bị đưa đến đây.
“Một số ít ỏi còn lại thì... chơi khá thân với kẻ phạm tội, cố ý làm sai quy định của căn cứ.” Nguyễn Bửu không ngần ngại nhìn qua Soobin và Thái.
Cả hai không thể tin nhìn chằm chằm trưởng phòng ở trên cao. Sao hắn có thể biết chứ.
Nguyễn Bửu rời tầm mắt, lần nữa bao quát ánh nhìn khắp sảnh lớn, lớn tiếng: “Nhiệm vụ của bề tôi trung thành, chính là chăm sóc cây ở những vùng đất được yêu cầu, mỗi người sẽ được phân thành từng nhóm, có khoảng 30 cây cần phải chăm sóc. Vì thế 130 người ở đây tự chia nhóm, được quyền thoải mái bắt cặp, chỉ cần chăm cho thân cây nhóm mình được giao lớn lên, ra trái sẽ vượt qua được vòng này và chuyển tới một vùng đất khác.
Nơi đây được gọi là Đất Thượng Ngàn. Đất Thượng Ngàn được phân thành 9 vùng được gọi là Cửu Thượng Ngàn.
Người mới tới sẽ được đưa vào Nhất Thượng Ngàn, ai có thể làm tốt nhiệm vụ ở cả 9 vùng đất sẽ được quyền gặp được Thượng Ngàn, tại đây có thể cầu xin ngài ban cho bất kỳ điều gì. Có thể là thiên phú, linh lực, bất tử, cải tử hồi sinh, giàu có, địa vị thậm chí là chủ nhân của một căn cứ. Miễn là các vị có thể đi qua được 9 vùng đất còn nguyên vẹn.”
Tiếng xôn xao vang lên, dường như thiên phú ‘chấn trụ’ đã được mở khóa giải thoát cho miệng lưỡi 130 người.
“Chỉ cần trồng cây thôi sao?”
Anh Quân cũng nghi ngờ vấn đề này, hắn rất muốn hỏi, nhưng hơi e ngại chạm vào cấm kỵ ở nơi này.
Nhưng đầy người mang tò mò như hắn, bọn họ không thể nào chịu nổi, bèn lên tiếng hỏi: “Loài cây mà chúng tôi phải chăm sóc là gì?”
Nguyễn Bửu mỉm cười trông rất nguy hiểm. “Dáng quỷ, đó chính là loại cây các vị phải chăm cho tới khi nó ra quả.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?