Dáng quỷ, một cái tên vô cùng trừu tượng nhưng vẫn đủ để đầu óc con người liên tưởng tới một chủng loài quái quỷ rùng rợn không mấy tốt đẹp. Loại cây cần tới Tiến hóa giả chăm bẵm chắc chắn không phải là loại cây bình thường.
Nó rất có thể là thực vật đã tiến hóa.
“Dáng quỷ liệu có gây thương tổn gì cho chúng tôi không?” Có người mạnh dạn đặt câu hỏi.
Nguyễn Bửu khoanh tay nhìn hắn. “Thương tổn ư? Này phải tùy duyên rồi.”
Dứt câu hắn búng nhẹ ngón tay. Tiếng tách vang lên rất lớn, vọng khắp căn phòng, theo sau là tiếng ọc ọc, lúc này mọi người bắt đầu ôm bụng, mặt nhăn nhó.
“Sao lại đói vậy?”
Nguyễn Bửu cười cười. “Trước khi được đưa vào tay thiên phú ‘hộp quà’ để đóng gói mang tới đây, tất cả 130 người đều được chích một liều thuốc dinh dưỡng lẫn kiềm chế linh lực. Nhờ liều thuốc đó mà suốt hơn hai tháng di chuyển tất cả 130 người đều bình an không sứt mẻ gì, linh lực khi vào đây cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Lời này như một quả bom nổ tung trong đầu tất cả mọi người, đã hai tháng trôi qua, bọn họ đều chưa ăn gì, đã thế linh lực còn bị kiềm chế.
“Thảo nào tôi lại ngoan ngoãn làm theo lời của mấy tên đội nón đến vậy?”
Có người không nhịn được, bắt ánh mắt về phía trưởng phòng thẩm vấn.
Nguyễn Bửu vẫn mang dáng vẻ đạm nhiên. “Bây giờ tất cả sẽ được chuyển tới nhà ăn, trước khi tới đó tôi thông báo cho mọi người một tin vui. Ở nơi này các vị có quyền ăn cắp thiên phú của nhau.”
Lời này của hắn khiến cho cả đại sảnh im như tờ. Hắn cúi mặt xuống, mái tóc đen trượt qua trán che đi đôi mắt, khuôn miệng kéo căng như nụ cười chú hề, lúc này biểu cảm của hắn vô cùng quỷ dị. “Miễn là quý vị giết được người quý vị nhắm tới.”
Hắn đứng thẳng lên chỉ vào vị trí trái tim. “Thiên phú của mỗi người đều nằm ở vị trí này, chỉ cần móc tim của người đó ra sẽ lấy được thiên phú lẫn linh lực của bọn họ, muốn sử dụng cho chính mình chỉ việc mang tới cho đầu bếp của chúng tôi đang làm việc tại nhà ăn, vị đầu bếp đó sẽ giúp xử lý thành một món ăn, khi ăn vào chắc trăm phần trăm thiên phú và linh lực sẽ đạt lên một cấp độ mới.”
“Mẹ kiếp! Cách thức chó gì vậy? Này không khác gì đang khuyến khích người khác tàn sát nhau.” Lão Giang cau mày, rít lên.
Anh Quân cảnh giác nhìn xung quanh, thiên phú của hắn tuy yếu nhưng bị cướp xem như mất mạng. Mọi người trong phòng bắt đầu nhìn nhau đầy đề phòng, bước chân di chuyển vô tình hình thành từng cụm nhóm riêng biệt.
Lúc này tất cả đã có thể quan sát rõ ràng thực lực của nhau qua biểu hiện bề ngoài, nhóm Anh Quân vô tình rơi vào tầm ngắm, vì nhóm hắn có người thường và trẻ em.
Đa số những người ở đây đều tới từ căn cứ Hy Vọng, chỉ có vài nhóm đến từ nơi khác, nên ai cũng biết lão Giang, Thái và Soobin, rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía nhóm họ.
Lão Giang nghiến răng, Soobin tái mặt, Thái cúi gằm nhìn mặt đất, dường như đây cũng là một cách để lẩn trốn những ánh nhìn đầy toan tính.
“Đó là lão Giang.”
Có tiếng nói vang lên.
“Lão chính là kẻ tạo ra ‘bảng vật phẩm’ có thể thu nhỏ đồ vật bỏ vào như một bảng vật phẩm trong game.”
Tiếng nói ngày càng không kiêng nể nữa, rất nhiều đôi mắt sáng lên.
“Có được thiên phú đó cũng hay phết.”
“Không nên, bây giờ chúng ta cần đoán kết.” Đôi ba giọng nói yếu ớt vang lên, đây là giọng của phụ nữ. Quả nhiên các cô gái thường mềm lòng, đa cảm hơn, nhưng đáng tiếc lời của họ như muối bỏ biển nhanh chóng tan đi giữa những thèm khát khó cưỡng của bao kẻ mơ ước sức mạnh.
“Còn thiên phú ‘chữa lành’ nữa, có nó tiện phải biết.”
“Tao khá thích ‘hiểu đúng’ như vậy không thằng nào có thể nói dối tao được nữa.”
Nhóm Anh Quân trong vô thức nhích lại gần nhau hơn, họ đã trở thành con mồi béo bở trong mắt kẻ khác, vì lý do bề ngoài. Họ có phụ nữ, chỉ có mình Anh Quân là thanh niên trẻ, nhưng bộ dạng của hắn không lực lưỡng, khí thế không khiến kẻ khác e dè, thậm chí người ta còn sẵn sàng bỏ qua hắn. Tiếp đến là hai cô gái. Tiến hóa giả những kẻ có linh lực như một tầng lớp xã hội riêng biệt rất biết ngửi mùi của nhau, bọn họ dễ dàng nhận ra ai là người thường ai là Tiến hóa giả.
Song Liên nhanh chóng bại lộ dưới ánh nhìn của họ, cô chỉ là một bức tượng hình người không hơn không kém, còn Minh Anh cô khá lạ mặt nhưng vì là thân phận nữ nên cũng chẳng được để tâm, số còn lại, trong căn cứ thiên phú của họ đã lồ lộ từ lâu, đều là dạng bổ trợ chẳng thể chiến đấu, nên cũng không ai sợ hãi.
“Muốn lấy thiên phú xử nhóm này trước cũng được phết.”
Những ánh mắt tham lam rà quét đến nhóm Anh Quân nhiều tới nỗi bọn họ có cảm giác toàn thân mình như được gắn vô vàn camera.
Trong những kẻ tham lam vẫn có người điềm tĩnh và cả kẻ vô tâm. Hai nhân vật biệt lập đứng xa xa trong góc phòng, vẻ mặt lạnh như đá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Bửu. Họ chính là Quách Kỳ và Phan Yến, hai người đến từ Viện nghiên cứu S1, bọn họ đứng sát vào nhau, cơ thể căng cứng.
“Tại sao chúng ta lại bị cuốn đến nơi quái quỷ này!” Phan Yến nghiến răng nghiến lợi.
Quách Kỳ lắc đầu, ký ức cuối cùng hắn nhớ được trước khi hôn mê, chính là bọn họ gặp lại Phó Thành Quang, bên cạnh hắn lúc đó không hề có Phó Lan Lan, hắn đi một mình, sắc mặt lạnh tanh, cả người toát ra khí thế chớ lại gần.
Quách Kỳ thấy hắn trở lại khá vui mừng tiến lên: “Chú trở lại rồi sao? Lan Lan đâu?”
Thành Quang ngước lên nhìn bọn họ, khóe môi kéo nhẹ lên, đôi mắt như hai lưỡi kiếm ghim thẳng vào Quách Kỳ khiến hắn sợ hãi lùi lại trong vô thức.
Giọng Thành Quang khàn khàn: “Nhờ phúc của tụi mày, Lan Lan của tao đã đi mất rồi.”
Lời hắn vừa dứt, từ phía sau một bóng người mặc áo choàng kín lao tới tốc độ nhanh tới mức như những tia chớp vụt qua. Quách Kỳ lẫn Phan Yến chỉ kịp nghe hô lên một tiếng: “Ngoan!”
Cả hai bất động, thu nhỏ lại thành hình dáng đứa bé một tuổi. Người mặc áo choàng đứng trước mặt hai người, lấy ra hai ống kim tiêm bên trong chứa dung dịch xanh nhạt, giọng nữ ngọt ngào vang lên. “Ngoan nhé hai bé, nhanh thôi sẽ hết đau ngay.”
Chờ tới khi bọn họ tỉnh lại thì đã ở nơi này, cùng với những người xa lạ không biết mặt.
“Thành Quang đừng để tao gặp lại hắn, nếu không!” Phan Yến tự giận bấu ngón tay vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
“Bình tĩnh đi, đừng nổi bật quá, chúng ta không thể bị nhắm như nhóm người kia. Điều quan trọng bây giờ là tìm nhóm để nhập vào.” Quách Kỳ bình tĩnh phân tích, hắn nhìn về phía nhóm Anh Quân, cảm thấy bọn họ thật đáng thương, nhưng hắn không có lòng giúp đỡ, việc hắn có thể làm cho họ lúc này là không gia nhập vào nhóm có ý định cướp đoạt thiên phú của bọn họ, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết ‘bảng vật phẩm’ trong miệng mọi người nơi này đang nói có hình dạng gì, cố giống không gian trữ đồ không, hắn cũng có một cái như thế, thậm chí còn đa dạng hơn đó chính là ‘sao chép toàn vẹn.’
“Cậu muốn gia nhập nhóm nào, dùng thiên phú ‘cảm nhận linh lực’ chọn đội đi tôi muốn đội mạnh.” Phan Yến lia ánh mắt khắp nơi, cô ta không hài lòng với bất kỳ ai nơi này, bọn họ vừa xa lạ, vừa tham lam, có vẻ hơi khoe khoang, hống hách rất ngứa mắt.
Quách Kỳ nhìn quanh, hắn không dám dùng thiên phú ngay lúc này, vì rất có thể kẻ ở trên cao kia đang quan sát từng nhất cử nhất động của những người ở đây. Hắn dùng mắt thường cùng cảm giác liên tục đánh dấu X vô số người lướt qua mắt mình, cuối cùng dừng lại ở một nhóm cũng đứng biệt lập giống họ, nhóm này có ba người, một cô gái, hai chàng trai, ba người đang dùng ánh mắt rất quái dị nhìn nhóm yếu nhất đang bị các Tiến hóa giả khác nhắm tới.
Có vẻ như bọn họ đã có xích mích với nhau từ trước.
Nhóm Quách Kỳ nhắm tới đó chính là Lệ Thu thiên phú ‘pháo thủy, rồng nước, phi thủy’ và Phan Văn thiên phú ‘nhãn thần, bóng mắt’ cùng với đó An Khê thiên phú ‘linh lực chuyển hóa, điên cẩu’.
Lệ Thu nhìn chằm chằm nhóm Anh Quân, nở nụ cười khoái chí: “Cuối cùng ngày tàn của bọn họ cũng đã tới, đáng đời lũ dám lột da Trần Lực.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Nó rất có thể là thực vật đã tiến hóa.
“Dáng quỷ liệu có gây thương tổn gì cho chúng tôi không?” Có người mạnh dạn đặt câu hỏi.
Nguyễn Bửu khoanh tay nhìn hắn. “Thương tổn ư? Này phải tùy duyên rồi.”
Dứt câu hắn búng nhẹ ngón tay. Tiếng tách vang lên rất lớn, vọng khắp căn phòng, theo sau là tiếng ọc ọc, lúc này mọi người bắt đầu ôm bụng, mặt nhăn nhó.
“Sao lại đói vậy?”
Nguyễn Bửu cười cười. “Trước khi được đưa vào tay thiên phú ‘hộp quà’ để đóng gói mang tới đây, tất cả 130 người đều được chích một liều thuốc dinh dưỡng lẫn kiềm chế linh lực. Nhờ liều thuốc đó mà suốt hơn hai tháng di chuyển tất cả 130 người đều bình an không sứt mẻ gì, linh lực khi vào đây cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Lời này như một quả bom nổ tung trong đầu tất cả mọi người, đã hai tháng trôi qua, bọn họ đều chưa ăn gì, đã thế linh lực còn bị kiềm chế.
“Thảo nào tôi lại ngoan ngoãn làm theo lời của mấy tên đội nón đến vậy?”
Có người không nhịn được, bắt ánh mắt về phía trưởng phòng thẩm vấn.
Nguyễn Bửu vẫn mang dáng vẻ đạm nhiên. “Bây giờ tất cả sẽ được chuyển tới nhà ăn, trước khi tới đó tôi thông báo cho mọi người một tin vui. Ở nơi này các vị có quyền ăn cắp thiên phú của nhau.”
Lời này của hắn khiến cho cả đại sảnh im như tờ. Hắn cúi mặt xuống, mái tóc đen trượt qua trán che đi đôi mắt, khuôn miệng kéo căng như nụ cười chú hề, lúc này biểu cảm của hắn vô cùng quỷ dị. “Miễn là quý vị giết được người quý vị nhắm tới.”
Hắn đứng thẳng lên chỉ vào vị trí trái tim. “Thiên phú của mỗi người đều nằm ở vị trí này, chỉ cần móc tim của người đó ra sẽ lấy được thiên phú lẫn linh lực của bọn họ, muốn sử dụng cho chính mình chỉ việc mang tới cho đầu bếp của chúng tôi đang làm việc tại nhà ăn, vị đầu bếp đó sẽ giúp xử lý thành một món ăn, khi ăn vào chắc trăm phần trăm thiên phú và linh lực sẽ đạt lên một cấp độ mới.”
“Mẹ kiếp! Cách thức chó gì vậy? Này không khác gì đang khuyến khích người khác tàn sát nhau.” Lão Giang cau mày, rít lên.
Anh Quân cảnh giác nhìn xung quanh, thiên phú của hắn tuy yếu nhưng bị cướp xem như mất mạng. Mọi người trong phòng bắt đầu nhìn nhau đầy đề phòng, bước chân di chuyển vô tình hình thành từng cụm nhóm riêng biệt.
Lúc này tất cả đã có thể quan sát rõ ràng thực lực của nhau qua biểu hiện bề ngoài, nhóm Anh Quân vô tình rơi vào tầm ngắm, vì nhóm hắn có người thường và trẻ em.
Đa số những người ở đây đều tới từ căn cứ Hy Vọng, chỉ có vài nhóm đến từ nơi khác, nên ai cũng biết lão Giang, Thái và Soobin, rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía nhóm họ.
Lão Giang nghiến răng, Soobin tái mặt, Thái cúi gằm nhìn mặt đất, dường như đây cũng là một cách để lẩn trốn những ánh nhìn đầy toan tính.
“Đó là lão Giang.”
Có tiếng nói vang lên.
“Lão chính là kẻ tạo ra ‘bảng vật phẩm’ có thể thu nhỏ đồ vật bỏ vào như một bảng vật phẩm trong game.”
Tiếng nói ngày càng không kiêng nể nữa, rất nhiều đôi mắt sáng lên.
“Có được thiên phú đó cũng hay phết.”
“Không nên, bây giờ chúng ta cần đoán kết.” Đôi ba giọng nói yếu ớt vang lên, đây là giọng của phụ nữ. Quả nhiên các cô gái thường mềm lòng, đa cảm hơn, nhưng đáng tiếc lời của họ như muối bỏ biển nhanh chóng tan đi giữa những thèm khát khó cưỡng của bao kẻ mơ ước sức mạnh.
“Còn thiên phú ‘chữa lành’ nữa, có nó tiện phải biết.”
“Tao khá thích ‘hiểu đúng’ như vậy không thằng nào có thể nói dối tao được nữa.”
Nhóm Anh Quân trong vô thức nhích lại gần nhau hơn, họ đã trở thành con mồi béo bở trong mắt kẻ khác, vì lý do bề ngoài. Họ có phụ nữ, chỉ có mình Anh Quân là thanh niên trẻ, nhưng bộ dạng của hắn không lực lưỡng, khí thế không khiến kẻ khác e dè, thậm chí người ta còn sẵn sàng bỏ qua hắn. Tiếp đến là hai cô gái. Tiến hóa giả những kẻ có linh lực như một tầng lớp xã hội riêng biệt rất biết ngửi mùi của nhau, bọn họ dễ dàng nhận ra ai là người thường ai là Tiến hóa giả.
Song Liên nhanh chóng bại lộ dưới ánh nhìn của họ, cô chỉ là một bức tượng hình người không hơn không kém, còn Minh Anh cô khá lạ mặt nhưng vì là thân phận nữ nên cũng chẳng được để tâm, số còn lại, trong căn cứ thiên phú của họ đã lồ lộ từ lâu, đều là dạng bổ trợ chẳng thể chiến đấu, nên cũng không ai sợ hãi.
“Muốn lấy thiên phú xử nhóm này trước cũng được phết.”
Những ánh mắt tham lam rà quét đến nhóm Anh Quân nhiều tới nỗi bọn họ có cảm giác toàn thân mình như được gắn vô vàn camera.
Trong những kẻ tham lam vẫn có người điềm tĩnh và cả kẻ vô tâm. Hai nhân vật biệt lập đứng xa xa trong góc phòng, vẻ mặt lạnh như đá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Bửu. Họ chính là Quách Kỳ và Phan Yến, hai người đến từ Viện nghiên cứu S1, bọn họ đứng sát vào nhau, cơ thể căng cứng.
“Tại sao chúng ta lại bị cuốn đến nơi quái quỷ này!” Phan Yến nghiến răng nghiến lợi.
Quách Kỳ lắc đầu, ký ức cuối cùng hắn nhớ được trước khi hôn mê, chính là bọn họ gặp lại Phó Thành Quang, bên cạnh hắn lúc đó không hề có Phó Lan Lan, hắn đi một mình, sắc mặt lạnh tanh, cả người toát ra khí thế chớ lại gần.
Quách Kỳ thấy hắn trở lại khá vui mừng tiến lên: “Chú trở lại rồi sao? Lan Lan đâu?”
Thành Quang ngước lên nhìn bọn họ, khóe môi kéo nhẹ lên, đôi mắt như hai lưỡi kiếm ghim thẳng vào Quách Kỳ khiến hắn sợ hãi lùi lại trong vô thức.
Giọng Thành Quang khàn khàn: “Nhờ phúc của tụi mày, Lan Lan của tao đã đi mất rồi.”
Lời hắn vừa dứt, từ phía sau một bóng người mặc áo choàng kín lao tới tốc độ nhanh tới mức như những tia chớp vụt qua. Quách Kỳ lẫn Phan Yến chỉ kịp nghe hô lên một tiếng: “Ngoan!”
Cả hai bất động, thu nhỏ lại thành hình dáng đứa bé một tuổi. Người mặc áo choàng đứng trước mặt hai người, lấy ra hai ống kim tiêm bên trong chứa dung dịch xanh nhạt, giọng nữ ngọt ngào vang lên. “Ngoan nhé hai bé, nhanh thôi sẽ hết đau ngay.”
Chờ tới khi bọn họ tỉnh lại thì đã ở nơi này, cùng với những người xa lạ không biết mặt.
“Thành Quang đừng để tao gặp lại hắn, nếu không!” Phan Yến tự giận bấu ngón tay vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
“Bình tĩnh đi, đừng nổi bật quá, chúng ta không thể bị nhắm như nhóm người kia. Điều quan trọng bây giờ là tìm nhóm để nhập vào.” Quách Kỳ bình tĩnh phân tích, hắn nhìn về phía nhóm Anh Quân, cảm thấy bọn họ thật đáng thương, nhưng hắn không có lòng giúp đỡ, việc hắn có thể làm cho họ lúc này là không gia nhập vào nhóm có ý định cướp đoạt thiên phú của bọn họ, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết ‘bảng vật phẩm’ trong miệng mọi người nơi này đang nói có hình dạng gì, cố giống không gian trữ đồ không, hắn cũng có một cái như thế, thậm chí còn đa dạng hơn đó chính là ‘sao chép toàn vẹn.’
“Cậu muốn gia nhập nhóm nào, dùng thiên phú ‘cảm nhận linh lực’ chọn đội đi tôi muốn đội mạnh.” Phan Yến lia ánh mắt khắp nơi, cô ta không hài lòng với bất kỳ ai nơi này, bọn họ vừa xa lạ, vừa tham lam, có vẻ hơi khoe khoang, hống hách rất ngứa mắt.
Quách Kỳ nhìn quanh, hắn không dám dùng thiên phú ngay lúc này, vì rất có thể kẻ ở trên cao kia đang quan sát từng nhất cử nhất động của những người ở đây. Hắn dùng mắt thường cùng cảm giác liên tục đánh dấu X vô số người lướt qua mắt mình, cuối cùng dừng lại ở một nhóm cũng đứng biệt lập giống họ, nhóm này có ba người, một cô gái, hai chàng trai, ba người đang dùng ánh mắt rất quái dị nhìn nhóm yếu nhất đang bị các Tiến hóa giả khác nhắm tới.
Có vẻ như bọn họ đã có xích mích với nhau từ trước.
Nhóm Quách Kỳ nhắm tới đó chính là Lệ Thu thiên phú ‘pháo thủy, rồng nước, phi thủy’ và Phan Văn thiên phú ‘nhãn thần, bóng mắt’ cùng với đó An Khê thiên phú ‘linh lực chuyển hóa, điên cẩu’.
Lệ Thu nhìn chằm chằm nhóm Anh Quân, nở nụ cười khoái chí: “Cuối cùng ngày tàn của bọn họ cũng đã tới, đáng đời lũ dám lột da Trần Lực.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc