Anh Quân sốt ruột nhìn nhóm Minh Anh ngồi vào ghế, họ rất vui tay ai cũng vội vàng kéo vô số món ăn tới trước mặt mình, hai mắt phát sáng, đến đũa cũng không cầm cứ vậy dùng tay không nắm lấy đồ ăn.
“Không được!” Anh Quân hét lớn. Giờ trong căn phòng phàm ăn này chẳng một ai quan tâm tới tiếng hét của hắn, họ chỉ quan tâm tới ăn và ăn.
Anh Quân lao nhanh tới nắm lấy tay Soobin dứt khoát giật đùi gà trong tay nhóc ném xuống đất. “Không thể ăn mấy thứ này!”
Quách Kỳ cùng Phan Yến đang ngồi gần đó vừa uống được bát cháo lươn cũng nhìn qua, bọn họ chưa ăn nhiều không phải vì thức ăn không ngon mà sâu trong xương máu bọn họ sự lịch sự nhã nhặn của người có văn hóa khó lòng xóa bỏ, đồng thời bản thân bọn họ cũng có một sự tự chủ khá cao nên không bị thức ăn điều khiển.
Quách Kỳ và Phan Yến nhìn nhau, rồi liếc xuống bàn thức ăn, họ như nhận ra điều gì cùng lên, lùi về sau. An Khê hướng ánh mắt về phía Anh Quân.
Soobin nổi nóng: “Anh điên à, anh không ăn thì để bọn này ăn, ngăn cản làm gì?”
“Không được, đứng lên hết cho tôi!” Anh Quân hét vào mặt tất cả mọi người trong nhóm.
Tiếng hét của hắn mạnh tới mức giò heo trên tay lão Gian rơi xuống mặt bàn, lão ngơ ngác nhìn Anh Quân, Minh Anh bối rối ném đũa, Thái chẳng dám xuống tay với món thịt kho tàu trước mặt.
“Anh...” Minh Anh đứng lên, dè dặt hỏi. “Có chuyện gì ư?”
Anh Quân kéo Soobin ra khỏi ghế một cách thô bạo gần như là xách tay thằng bé, gằn giọng với Minh Anh: “Cô đi ra ngoài canh chừng thằng nhóc này.”
Minh Anh vội vàng bước ra khỏi ghế, đứng bên cạnh Soobin ngoan hệt như một học sinh phạm sai lầm. Đây là lần đầu tiên Anh Quân nổi giận đến như vậy, mắt Minh Anh sáng rực, cô nhìn một bên sườn mặt hắn, lòng rộn ràng, tim đập mạnh đến mức cơn đói rút đi lúc nào không hay.
Anh Quân quét ánh mắt về phía lão Giang và Thái: “Tôi nói lần cuối, thức ăn ở đây có vấn đề, nếu hai người vẫn muốn ăn.”
Hắn chỉ vào những người đang ăn như điện trước mặt. “Thành bọn họ thì đừng trách tôi không ngăn cản.”
“Ọe!”
Tiếng nôn mửa vang lên, những người vừa rồi còn hăng say ăn uống bắt đầu ôm lấy cổ mình nôn liên tục, tống sạch những thứ vừa cho vào bụng ra ngoài, mùi trong phòng thay đổi thành mùi chua, một mùi hương khủng khiếp.
Anh Quân lùi về sau muốn tránh xa mùi hương này, nhóm Minh Anh cũng cấp tốc lùi theo hắn. Lão Giang bàng hoàng nhìn khung cảnh trước mặt. “Chuyện này là sao?”
An Khê bước về phía nhóm Anh Quân đứng cùng họ. Quách Kỳ và Phan Yến nhìn nhau bọn họ lo lắng cảm nhận chuyển biến trong cơ thể.
Một cơn nhộn nhạo ớn lên trong cổ họng, có thứ gì đó đang chuyển động trong họng, vô cùng khó chịu.
“Ọe!” Phan Yến cúi gập người nôn khan, một chút nước màu trắng chảy ra từ trong miệng cô kéo theo một vật nào đó đen sì.
Quách Kỳ lùi lại, mặt hắn tái mét, toàn thân run rẩy, những triệu chứng trong cơ thể hắn hiện tại không khác gì Phan Yến, tởm lợm muốn tống hết ra ngoài.
“Bọn họ!” Thái sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu. Nếu lúc nãy Anh Quân không lên ngăn cản bọn họ có phải họ cũng rơi vào kết cục như vậy không.
“Tại sao cậu biết những thức ăn này không thể ăn?” An Khê nhàn nhạt hỏi, hắn khá thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Anh Quân nhìn qua hắn, thay vì trả lời hỏi ngược lại: “Còn anh vì sao lại không ăn?”
Biết Tuốt từng nói An Khê thuộc Chủng phàm ăn, không lẽ Chủng phàm ăn có thể cảm nhận được cả hương vị thật sự của đồ ăn.
An Khê im lặng cúi đầu không nói gì, nếu hắn không nói Anh Quân cũng chẳng cần phải trả lời câu hỏi của hắn, nhưng bù lại nó lại khơi lên trong lòng Anh Quân một nghi ngờ. Hắn vì sao lại có thể cảm nhận được thức ăn không bình thường? lúc bước vào căn phòng này hắn đã tự mình có cảm giác ấy, cơ thể như bài xích những món ăn trên bàn, khiến hắn sinh ra nghi ngờ và rồi nhận ra bất thường.
Đôi mắt dược sư. Đầu hắn liền nghĩ tới thiên phú này đồng thời cũng âm thầm điều nó ra để quan sát.
Toàn bộ những người đang hiện diện nơi đây bên trong cơ thể màu đen lan tràn, đây là linh lực không thuần khiết. Anh Quân nhăm mày, nhìn qua hai người bạn đối diện. Minh Anh bên trong cơ thể lượng linh lực thuần khiết vô cùng dày đặc, tiếp đó là lão Giang một phần thuần khiết một phần không. Tới Soobin, lượng linh lực thuần khiết khá nhiều, gần như chiếm toàn bộ cơ thể, chỉ có vài phần ít ỏi là linh lực không thuần khiết, cuối cùng là Thái, cũng gần giống như tình trạng cơ thể của Soobin.
Anh Quân nảy ra một câu trả lời, nhưng hắn muốn xác nhận vài thứ: “Soobin.”
Soobin ngước mắt nhìn hắn, môi cậu bé vẫn còn bệch bạc vì cảnh tượng bao nhiêu người đang gập người nôn khan trước mặt. “Có... có chuyện gì không?”
“Độ biến dị của em là bao nhiêu?”
“10 thôi.”
Mắt Anh Quân sáng lên, nếu chỉ có 10 thì đúng là ít. Hắn quay qua Thái. “Của em thì thế nào?”
Thái hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Của em 13, anh hỏi làm gì?”
Anh Quân không trả lời câu hỏi của Thái, chuyển tầm mắt qua lão Giang: “Còn ông thì thế nào?”
“Theo thông tin lấy từ Hội tiến hóa giả, của tôi là 50, có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Anh Quân câu lên. Biết Tuốt từng nói Minh Anh không có độ biến dị, cũng không có phương hướng biến dị, cơ thể của cô ấy không có linh lực không thuần khiết. Ngược lại Soobin, Thái, lão Giang đều có, dựa vào nồng độ của mọi người hắn thử so sánh với thông số của họ, gần như khá khớp, nó giống như một biểu đồ vậy, mỗi màu đại diện cho một thứ, màu nào lan rộng hơn thì chiếm thông số lớn hơn.
“Ha Ha.” Hắn cười đầy vui vẻ.
Mọi người xung quanh nhìn hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh Quân không quan tâm đến họ, cuối cùng bản thân hắn đã tìm ra được giá trị thật sự của thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ dựa vào nó hắn có thể tính toán độ biến dị của cơ thể đối phương. Hắn bỗng muốn thử thêm, khám phá xem thiên phú này có giúp hắn nhìn ra thiên phú của từng người hay không?
Hắn hướng ánh mắt về phía nhóm người đang ôm bụng quằn quại trước mặt. Tất cả đều là linh lực không thuần khiết, màu đen đã bao trùm toàn bộ thân thể họ.
“Đã đến dưới hạn, hình như họ sẽ biến dị.” Hắn lẩm bẩm. Ánh mắt tiếp tục rà quét, lia trúng hai người lạ mặt, độ linh lực của họ có chút đặc biệt bên trong vẫn còn linh lực thuần khiết, nhưng nó đang dần bị linh lực không thuần khiết cắn nuốt, hiện tượng này rất giống của Minh Tiêu khi cô bé bị ớt biến dị chiếm lấy cơ thể.
“Không lẽ bọn họ sẽ hóa Chủng phàm ăn hết!” Đáp án này khiến hắn hoảng hốt.
“Không được!” hắn hoang mang, nếu tất cả đều hóa Chủng phàm ăn thì tính tàn bạo sẽ bùng nổ, phàm ăn tục uống, sức mạnh cũng tăng lên, lúc đó nhóm bọn họ chắc chắn là thức ăn của nhóm phàm ăn này. “Phải làm gì đó!”
Hắn liên tục nói với bản thân mình phải làm gì đó để giảm thiểu tình hình này nhưng vô vọng, không một biện pháp nào lóe lên trong đầu hắn.
“Phan Yến!” Tiếng Quách Kỳ hô lớn.
Anh Quân nhìn qua hai người họ, hắn nhớ tới cách đã giúp đỡ Minh Tiêu, và thiên phú thứ hai của mình ‘đường đao tinh chuẩn’ giờ đây hắn không có đao có thể làm được điều đó không, loại bỏ mầm bệnh bên trong bọn họ.
Anh Quân lại gần Phan Yến và Quách Kỳ, liều hỏi: “Cậu có dao không?”
Quách Kỳ không hiểu, mắt hơi đề phòng sợ kẻ này sẽ lợi dụng lúc họ lâm nguy thực hiện moi thiên phú.
Anh Quân không quá để ý biểu cảm của Quách Kỳ chỉ lo lắng nhìn Phan Yến nói vội. “Tôi có thể giúp đỡ cô ấy loại bỏ mầm bệnh độc bên trong cơ thể, nhưng cần dao để phẫu thuật.”
Nếu hắn cứu được hai người này, nhóm bọn họ sẽ có thêm đảm bảo.
Quách Kỳ sửng sốt. “Anh nói gì? Anh có thể loại bỏ mầm bệnh độc?”
Anh Quân gật đầu. “Đúng vậy nhưng cần có dao.”
Quách Kỳ chần chừ, hắn từng nghe tiến sĩ Trần Lập nói, cơ thể con người có được thiên phú là nhờ một loại mầm bệnh độc kí sinh vào, mầm bệnh này khiến bọn họ vừa có được sức mạnh nhưng cũng chính nó sinh ra độ biến dị khiến con người có nguy cơ phải đối mặt với việc tiến hóa thành chủng loài khác đáng sợ hơn, muốn hủy đi độ biến dị cần phải cắt bỏ mầm bệnh độc, nhưng nếu không làm cẩn thận rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thiên phú lẫn sinh mạng của người đó.
Quách Kỳ nhíu mày nhìn Anh Quân, đây là việc rất khó người này liệu có làm được?
“Nồng độ linh lực không thuần khiết của cô ấy đang tăng lên, nếu chần chừ thêm một phút nữa thôi cô ấy sẽ biết dị.”
Anh Quân nói tới đây, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng động kì quái, nghe như thể tiếng xương cốt xáo trộn.
Răng rắc.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Không được!” Anh Quân hét lớn. Giờ trong căn phòng phàm ăn này chẳng một ai quan tâm tới tiếng hét của hắn, họ chỉ quan tâm tới ăn và ăn.
Anh Quân lao nhanh tới nắm lấy tay Soobin dứt khoát giật đùi gà trong tay nhóc ném xuống đất. “Không thể ăn mấy thứ này!”
Quách Kỳ cùng Phan Yến đang ngồi gần đó vừa uống được bát cháo lươn cũng nhìn qua, bọn họ chưa ăn nhiều không phải vì thức ăn không ngon mà sâu trong xương máu bọn họ sự lịch sự nhã nhặn của người có văn hóa khó lòng xóa bỏ, đồng thời bản thân bọn họ cũng có một sự tự chủ khá cao nên không bị thức ăn điều khiển.
Quách Kỳ và Phan Yến nhìn nhau, rồi liếc xuống bàn thức ăn, họ như nhận ra điều gì cùng lên, lùi về sau. An Khê hướng ánh mắt về phía Anh Quân.
Soobin nổi nóng: “Anh điên à, anh không ăn thì để bọn này ăn, ngăn cản làm gì?”
“Không được, đứng lên hết cho tôi!” Anh Quân hét vào mặt tất cả mọi người trong nhóm.
Tiếng hét của hắn mạnh tới mức giò heo trên tay lão Gian rơi xuống mặt bàn, lão ngơ ngác nhìn Anh Quân, Minh Anh bối rối ném đũa, Thái chẳng dám xuống tay với món thịt kho tàu trước mặt.
“Anh...” Minh Anh đứng lên, dè dặt hỏi. “Có chuyện gì ư?”
Anh Quân kéo Soobin ra khỏi ghế một cách thô bạo gần như là xách tay thằng bé, gằn giọng với Minh Anh: “Cô đi ra ngoài canh chừng thằng nhóc này.”
Minh Anh vội vàng bước ra khỏi ghế, đứng bên cạnh Soobin ngoan hệt như một học sinh phạm sai lầm. Đây là lần đầu tiên Anh Quân nổi giận đến như vậy, mắt Minh Anh sáng rực, cô nhìn một bên sườn mặt hắn, lòng rộn ràng, tim đập mạnh đến mức cơn đói rút đi lúc nào không hay.
Anh Quân quét ánh mắt về phía lão Giang và Thái: “Tôi nói lần cuối, thức ăn ở đây có vấn đề, nếu hai người vẫn muốn ăn.”
Hắn chỉ vào những người đang ăn như điện trước mặt. “Thành bọn họ thì đừng trách tôi không ngăn cản.”
“Ọe!”
Tiếng nôn mửa vang lên, những người vừa rồi còn hăng say ăn uống bắt đầu ôm lấy cổ mình nôn liên tục, tống sạch những thứ vừa cho vào bụng ra ngoài, mùi trong phòng thay đổi thành mùi chua, một mùi hương khủng khiếp.
Anh Quân lùi về sau muốn tránh xa mùi hương này, nhóm Minh Anh cũng cấp tốc lùi theo hắn. Lão Giang bàng hoàng nhìn khung cảnh trước mặt. “Chuyện này là sao?”
An Khê bước về phía nhóm Anh Quân đứng cùng họ. Quách Kỳ và Phan Yến nhìn nhau bọn họ lo lắng cảm nhận chuyển biến trong cơ thể.
Một cơn nhộn nhạo ớn lên trong cổ họng, có thứ gì đó đang chuyển động trong họng, vô cùng khó chịu.
“Ọe!” Phan Yến cúi gập người nôn khan, một chút nước màu trắng chảy ra từ trong miệng cô kéo theo một vật nào đó đen sì.
Quách Kỳ lùi lại, mặt hắn tái mét, toàn thân run rẩy, những triệu chứng trong cơ thể hắn hiện tại không khác gì Phan Yến, tởm lợm muốn tống hết ra ngoài.
“Bọn họ!” Thái sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu. Nếu lúc nãy Anh Quân không lên ngăn cản bọn họ có phải họ cũng rơi vào kết cục như vậy không.
“Tại sao cậu biết những thức ăn này không thể ăn?” An Khê nhàn nhạt hỏi, hắn khá thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Anh Quân nhìn qua hắn, thay vì trả lời hỏi ngược lại: “Còn anh vì sao lại không ăn?”
Biết Tuốt từng nói An Khê thuộc Chủng phàm ăn, không lẽ Chủng phàm ăn có thể cảm nhận được cả hương vị thật sự của đồ ăn.
An Khê im lặng cúi đầu không nói gì, nếu hắn không nói Anh Quân cũng chẳng cần phải trả lời câu hỏi của hắn, nhưng bù lại nó lại khơi lên trong lòng Anh Quân một nghi ngờ. Hắn vì sao lại có thể cảm nhận được thức ăn không bình thường? lúc bước vào căn phòng này hắn đã tự mình có cảm giác ấy, cơ thể như bài xích những món ăn trên bàn, khiến hắn sinh ra nghi ngờ và rồi nhận ra bất thường.
Đôi mắt dược sư. Đầu hắn liền nghĩ tới thiên phú này đồng thời cũng âm thầm điều nó ra để quan sát.
Toàn bộ những người đang hiện diện nơi đây bên trong cơ thể màu đen lan tràn, đây là linh lực không thuần khiết. Anh Quân nhăm mày, nhìn qua hai người bạn đối diện. Minh Anh bên trong cơ thể lượng linh lực thuần khiết vô cùng dày đặc, tiếp đó là lão Giang một phần thuần khiết một phần không. Tới Soobin, lượng linh lực thuần khiết khá nhiều, gần như chiếm toàn bộ cơ thể, chỉ có vài phần ít ỏi là linh lực không thuần khiết, cuối cùng là Thái, cũng gần giống như tình trạng cơ thể của Soobin.
Anh Quân nảy ra một câu trả lời, nhưng hắn muốn xác nhận vài thứ: “Soobin.”
Soobin ngước mắt nhìn hắn, môi cậu bé vẫn còn bệch bạc vì cảnh tượng bao nhiêu người đang gập người nôn khan trước mặt. “Có... có chuyện gì không?”
“Độ biến dị của em là bao nhiêu?”
“10 thôi.”
Mắt Anh Quân sáng lên, nếu chỉ có 10 thì đúng là ít. Hắn quay qua Thái. “Của em thì thế nào?”
Thái hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Của em 13, anh hỏi làm gì?”
Anh Quân không trả lời câu hỏi của Thái, chuyển tầm mắt qua lão Giang: “Còn ông thì thế nào?”
“Theo thông tin lấy từ Hội tiến hóa giả, của tôi là 50, có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Anh Quân câu lên. Biết Tuốt từng nói Minh Anh không có độ biến dị, cũng không có phương hướng biến dị, cơ thể của cô ấy không có linh lực không thuần khiết. Ngược lại Soobin, Thái, lão Giang đều có, dựa vào nồng độ của mọi người hắn thử so sánh với thông số của họ, gần như khá khớp, nó giống như một biểu đồ vậy, mỗi màu đại diện cho một thứ, màu nào lan rộng hơn thì chiếm thông số lớn hơn.
“Ha Ha.” Hắn cười đầy vui vẻ.
Mọi người xung quanh nhìn hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh Quân không quan tâm đến họ, cuối cùng bản thân hắn đã tìm ra được giá trị thật sự của thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ dựa vào nó hắn có thể tính toán độ biến dị của cơ thể đối phương. Hắn bỗng muốn thử thêm, khám phá xem thiên phú này có giúp hắn nhìn ra thiên phú của từng người hay không?
Hắn hướng ánh mắt về phía nhóm người đang ôm bụng quằn quại trước mặt. Tất cả đều là linh lực không thuần khiết, màu đen đã bao trùm toàn bộ thân thể họ.
“Đã đến dưới hạn, hình như họ sẽ biến dị.” Hắn lẩm bẩm. Ánh mắt tiếp tục rà quét, lia trúng hai người lạ mặt, độ linh lực của họ có chút đặc biệt bên trong vẫn còn linh lực thuần khiết, nhưng nó đang dần bị linh lực không thuần khiết cắn nuốt, hiện tượng này rất giống của Minh Tiêu khi cô bé bị ớt biến dị chiếm lấy cơ thể.
“Không lẽ bọn họ sẽ hóa Chủng phàm ăn hết!” Đáp án này khiến hắn hoảng hốt.
“Không được!” hắn hoang mang, nếu tất cả đều hóa Chủng phàm ăn thì tính tàn bạo sẽ bùng nổ, phàm ăn tục uống, sức mạnh cũng tăng lên, lúc đó nhóm bọn họ chắc chắn là thức ăn của nhóm phàm ăn này. “Phải làm gì đó!”
Hắn liên tục nói với bản thân mình phải làm gì đó để giảm thiểu tình hình này nhưng vô vọng, không một biện pháp nào lóe lên trong đầu hắn.
“Phan Yến!” Tiếng Quách Kỳ hô lớn.
Anh Quân nhìn qua hai người họ, hắn nhớ tới cách đã giúp đỡ Minh Tiêu, và thiên phú thứ hai của mình ‘đường đao tinh chuẩn’ giờ đây hắn không có đao có thể làm được điều đó không, loại bỏ mầm bệnh bên trong bọn họ.
Anh Quân lại gần Phan Yến và Quách Kỳ, liều hỏi: “Cậu có dao không?”
Quách Kỳ không hiểu, mắt hơi đề phòng sợ kẻ này sẽ lợi dụng lúc họ lâm nguy thực hiện moi thiên phú.
Anh Quân không quá để ý biểu cảm của Quách Kỳ chỉ lo lắng nhìn Phan Yến nói vội. “Tôi có thể giúp đỡ cô ấy loại bỏ mầm bệnh độc bên trong cơ thể, nhưng cần dao để phẫu thuật.”
Nếu hắn cứu được hai người này, nhóm bọn họ sẽ có thêm đảm bảo.
Quách Kỳ sửng sốt. “Anh nói gì? Anh có thể loại bỏ mầm bệnh độc?”
Anh Quân gật đầu. “Đúng vậy nhưng cần có dao.”
Quách Kỳ chần chừ, hắn từng nghe tiến sĩ Trần Lập nói, cơ thể con người có được thiên phú là nhờ một loại mầm bệnh độc kí sinh vào, mầm bệnh này khiến bọn họ vừa có được sức mạnh nhưng cũng chính nó sinh ra độ biến dị khiến con người có nguy cơ phải đối mặt với việc tiến hóa thành chủng loài khác đáng sợ hơn, muốn hủy đi độ biến dị cần phải cắt bỏ mầm bệnh độc, nhưng nếu không làm cẩn thận rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thiên phú lẫn sinh mạng của người đó.
Quách Kỳ nhíu mày nhìn Anh Quân, đây là việc rất khó người này liệu có làm được?
“Nồng độ linh lực không thuần khiết của cô ấy đang tăng lên, nếu chần chừ thêm một phút nữa thôi cô ấy sẽ biết dị.”
Anh Quân nói tới đây, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng động kì quái, nghe như thể tiếng xương cốt xáo trộn.
Răng rắc.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?