Những mô thịt gồ lên tròn tròn như thể bên trong chất chứa sinh mệnh, chúng xuất hiện khắp nơi trên cơ thể của họ, bắp tay, bắp chân, má, mắt, đỉnh đầu thậm chí là bụng, lưng hai bàn chân và cả bàn tay...
Toàn bộ những người đã dùng bữa đang dần thay đổi, có kẻ chân to phì ra chuyển thành màu đen với những vết đồi mồi đỏ máu. Có kẻ lại biến dị phần tay, trương phình lên, các ngón tay mập ra như được nhồi thêm nước, trương phềnh tưởng chừng như chỉ cần dùng vật nhọn châm nhẹ sẽ túa ra vô số chất dịch không biết tên.
Có kẻ biến dị phần đầu, não bộ gồ lên, xương sợ vỡ toác làm đôi, vỏ não tràn ra bên ngoài nhấn chìm tóc tai, các thùy nhăn nhó như lớp ruột heo đung đưa. Có kẻ lại biến dị phần bụng, sưng to hệt như phụ nữ có thai, nhưng thai sản ấy vô cùng kỳ dị, bên trong gồ lên hình thù kỳ quái lớp da bao bọc nơi đó mỏng tang có thể thấy được cả mạch máu đen...
“Á!!!”
Tiếng gào thảm thiết vang lên khắp nơi, mùi máu tanh, cùng dung dịch khó gọi tên khi cơ thể tiếng hóa xộc thẳng vào mũi những con người còn giữ được tỉnh táo. Mặt mày họ tái mét.
Quách Kỳ mở trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra, cả đời hắn có lẽ đây là ký ức khó quên nhất, nó không khác gì địa ngục trần gian.
“Hự!” Hắn hực ra một hơi khó chịu, tay ôm lấy bụng, cơ thể hắn dần có những chuyển biến lạ thường, da ngứa ngáy rất muốn dùng tay để gãi.
“Tôi không ổn rồi!” Hắn run rẩy, sợ hãi bản thân sẽ như những kẻ xung quanh, cơ thể gồ lên như loài quái vật chỉ có trong trí tưởng tượng.
“Linh lực không thuần khiến đang vượt qua ranh giới an toàn, tôi không biết chỉ số trước kia của anh là bao nhiêu, nhưng hiện tại nó đã lên khoảng 90% nhanh thôi sẽ chạm ngưỡng 100, đây là con số tử thần, anh chắc cũng biết rồi đúng không?” Anh Quân nhìn chằm chằm cơ thể Quách Kỳ, thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ của hắn được duy trì với thời gian rất dài, đây là một cảm nghiệm mới của hắn, dù linh lực thấp nhưng thiên phú vẫn có thể duy trì rất lâu đây là dấu hiệu vô cùng khả quan.
“90%.” Quách Kỳ lẩm bẩm, số biến dị trước kia của hắn là 80. Hắn theo thói quen nhìn xuống cổ tay nơi đó vốn có vòng đeo tay theo dõi Tiến hóa giả do viện nghiên cứu S1 phát minh, nhưng đã bị tịch thu khi tới đây nên giờ hắn chẳng thể kiểm soát được con số này.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng nếu độ biến dị vượt qua 100 tôi cũng bó tay.”
“Anh muốn gì?” Quách Kỳ dù đã bước tới lằn ranh sinh tử nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, hắn muốn hiểu rõ mục đích của kẻ chủ động tiếp cận.
Anh Quân thẳng thắn: “Tôi muốn thành lập đội cùng mọi người, đảm bảo an toàn sống sót trong quá trình ở tại Vùng thượng ngàn.”
Quách Kỳ sửng sốt nhìn hắn, vài giây sau hắn bật cười. “Bảo vệ nhóm các anh cũng không dễ dàng đâu.”
“Tôi biết, nhưng tôi chắc có thể loại bỏ thành phần biến dị nguy hiểm trong cơ thể của hai người, đồng thời tôi sẽ cung cấp cách thức để hai người có thể tăng lượng linh lực của mình lên. Ngoài ra còn một điều đặc biệt nữa mà tôi nghĩ anh sẽ hứng thú, đó là làm thế nào để thiên phú phát triển đến giới hạn.”
Biết Tuốt đã để lại cho hắn vô vàng kiến thức hữu dụng, và giờ là lúc hắn phải lợi dụng chúng để tồn tại.
Những lời của Anh Quân vô cùng kích thích, biết rằng bảo vệ một nhóm yếu đang nằm trong mục tiêu của bao nhiêu kẻ khác là một điều rất khó nhưng hấp dẫn về phương pháp tăng linh lực, tăng giới hạn thiên phú và cả đảm bảo về độ biến dị nguy hiểm quá lớn, nó xứng đáng để đánh đổi cả mạng sống.
“Tôi đồng ý, anh muốn một con dao đúng không?” Quách Kỳ hỏi.
“Đúng, dao gì cũng được.”
Quách Kỳ đưa tay vào lồng ngực, áo của hắn được làm từ chất liệu dày dặn, nên việc dấu một con dao mà không để lộ dấu vết hoàn toàn có thể.
Hắn lấy ra một con dao nhỏ, được làm bằng thép cacbon tên của nó là Ka-bar hay còn được gọi với cái tên rất chi là khát máu, ‘gã đồ tể’ loại dao này vô cùng sắc và chỉ thường được dùng trong quân đội.
“Con dao này dùng được không?” Quách Kỳ hỏi.
Mắt Anh Quân sáng lên. “Rất tốt.”
Có được dao trong tay Anh Quân hít một hơi thật sâu, bắt đầu thi triển thiên phú, hắn cố gắng tập trung tinh thần để cảm nhận rõ ràng thiên phú của bản thân mình, trước kia hắn đã bỏ qua quá nhiều điều, thiên phú của hắn chắc chắn không phải là hạng xoàng xĩnh.
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn hô lên, khung cảnh tối sầm lại, đây chính là chế độ phẫu thuật. Bên trong cơ thể Phan Yến một điểm đỏ nổi lên, điểm này đang lớn dần cho thấy mầm bệnh phát triển rất tốt. Hắn xuống đao một nhát đi qua mầm bệnh rời khỏi cơ thể rơi ra ngoài. Sau khi thực hiện xong phẫu thuật hắn chuyển qua thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ để quan sát chuyển biến của cơ thể.
Linh lực không thuần khiết sụt xuống nhanh chóng rồi dừng lại, tuy vẫn không biến mất hoàn toàn nhưng đã thoát diện nguy hiểm.
“Độ biến dị của cô ấy đã về mức 60%, rất ổn định.” Anh Quân phổ cập thông tin.
Những người chứng kiến bên ngoài khiếp sợ nhìn hắn, thứ vừa rơi ra khỏi cơ thể Phan Yến là một cục thịt màu đỏ rồi nhanh chóng hóa đen sau đó tan thành tro bụi biến mất không để lại vết tích nào.
An Khê siết chặt hai nắm tay, hắn nhìn chăm chú vào Anh Quân, đôi mắt không che dấu sự thèm khát. Quách Kỳ không thể nói nên lời, nghiêm túc quan sát chuyển biến của Phan Yến, sắc da của cô đã dần tươi hơn, mi mắt run run mở ra.
“Quách Kỳ.” Cô gọi.
“Cô thấy trong người thế nào rồi?” Quách Kỳ vội hỏi.
Phan Yến ngồi thẳng dậy, thử vận động cơ thể. “Có vẻ…”
“Á!”
Cô giật mình bị thu hút bởi những chuyện đang diễn ra trong phòng. “Chuyện quái gì vậy?”
“Nói sau đi.” Anh Quân nhìn qua Quách Kỳ. “Đến anh, nhanh lên chỉ số của anh tăng nhanh quá.”
Quách Kỳ gật đầu. “Giao cả cho anh đấy.”
“Đường đao tinh chuẩn.” Ka-bar nâng lên vung nhẹ một đường, cục thịt đỏ từ bụng Quách Kỳ rơi xuống mặt đất ‘xì xì’ bốc khói, hóa đen tan đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong thoáng mắt, cơ thể Quách Kỳ ổn định trở lại, hắn nắm nhẹ lòng bàn tay, mắt quan sát quá trình thứ mầm bệnh gớm ghiếc rời khỏi cơ thể mình.
Thiên phú của kẻ này nếu bị kẻ ác ý ăn cắp sẽ rất khủng khiếp. Quách Kỳ nhìn Anh Quân, đôi mắt lóe lên chút tham lam.
Anh Quân xoay nhẹ con dao trên tay, mỉm cười nói với hắn: “Mong anh giữ lời, còn nữa tôi muốn nói trước. Thiên phú của tôi rất đặc biệt nó được hình thành vì bản thân tôi là một nhà thảo dược, anh ăn cắp chưa chắc đã dùng được, đừng dại dột.”
Đây chỉ là lời nói phét để cố gắng bảo vệ mình của Anh Quân, hắn không chắc rằng khi một kẻ không có kiến thức về thảo dược lấy được thiên phú này có thể sử dụng được không.
Lách cách.
Tiếng động lạ vang lên, ở cuối phòng ăn một bức tường tách ra làm đôi mở ra một lối đi tối không có ánh sáng. Từ nơi đó một mùi hương bay ra.
Tim Anh Quân nảy lên một nhịp mạnh bất thường, mùi hương này hắn cảm thấy rất quen thuộc, nó quyến rũ bước chân của hắn tiến về phía trước.
“Mùi thật thơm!”
Tiếng nói lớn vang lên. Những người biến dị trong phòng đã hoàn thành quá trình chuyển hóa của mình, cơ thể bọn họ giờ đây là nửa người nửa thú, thú ở đây có liên quan đến thức ăn mà họ ăn nhiều nhất trong bàn ăn lúc nãy.
Có người bàn tay hóa thành càng cua, phần hông mọc ra những càng nhỏ như có ý thức riêng múa may không ngừng. Có người phần chân chuyển hoàn toàn về đuôi rắn...
Sau khi biến đổi bọn họ chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay đau khổ, thái độ chấp nhận thân phận mới cực nhanh.
Mùi hương toát ra từ lối đi bí ẩn hấp dẫn tất cả cùng tiến về phía đó. Nhóm Anh Quân cũng tiến lên, đi vào trong, họ là nhóm cuối cùng.
“Tới vùng đất thứ nhất, chúng ta ưu tiên tìm nơi ẩn nấp.” Anh Quân nói.
Minh Anh nói chen vào. “Thứ ăn là ưu tiên thứ hai, chúng ta cần năng lượng để duy trì sức lực.”
Anh Quân gật đầu. “Nhớ luôn đi bên cạnh nhau.”
Rầm.
Cửa đóng lại, phòng ăn bên ngoài từ từ vỡ vụn để lộ ra những rễ cây kỳ dị, chúng di chuyển co lại tạo thành một đôi mắt quái dị.
Tiếng nói trầm ồ vang lên. “Đã đưa người vào vùng đất thứ nhất.”
Từ hư không một giọng nam lạnh nhạt cất lên: “Sử dụng thiên phú ‘camera’ bám sát ghi hình toàn bộ. Tiếp đó dùng thiên phú ‘High angle shot’ tập trung vào một đối tượng cụ thể được xác định là đặc biệt.”
“Vâng thưa ngài!” Giọng ồm ồm đáp lại. Con mắt tan thành những khối hình vuông dạng gỗ nhỏ. Những hình vuông biến đổi tạo ra vô vàn con mắt riêng biệt cùng bay xuyên qua cánh cổng và tán đi trong bóng tối.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Toàn bộ những người đã dùng bữa đang dần thay đổi, có kẻ chân to phì ra chuyển thành màu đen với những vết đồi mồi đỏ máu. Có kẻ lại biến dị phần tay, trương phình lên, các ngón tay mập ra như được nhồi thêm nước, trương phềnh tưởng chừng như chỉ cần dùng vật nhọn châm nhẹ sẽ túa ra vô số chất dịch không biết tên.
Có kẻ biến dị phần đầu, não bộ gồ lên, xương sợ vỡ toác làm đôi, vỏ não tràn ra bên ngoài nhấn chìm tóc tai, các thùy nhăn nhó như lớp ruột heo đung đưa. Có kẻ lại biến dị phần bụng, sưng to hệt như phụ nữ có thai, nhưng thai sản ấy vô cùng kỳ dị, bên trong gồ lên hình thù kỳ quái lớp da bao bọc nơi đó mỏng tang có thể thấy được cả mạch máu đen...
“Á!!!”
Tiếng gào thảm thiết vang lên khắp nơi, mùi máu tanh, cùng dung dịch khó gọi tên khi cơ thể tiếng hóa xộc thẳng vào mũi những con người còn giữ được tỉnh táo. Mặt mày họ tái mét.
Quách Kỳ mở trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra, cả đời hắn có lẽ đây là ký ức khó quên nhất, nó không khác gì địa ngục trần gian.
“Hự!” Hắn hực ra một hơi khó chịu, tay ôm lấy bụng, cơ thể hắn dần có những chuyển biến lạ thường, da ngứa ngáy rất muốn dùng tay để gãi.
“Tôi không ổn rồi!” Hắn run rẩy, sợ hãi bản thân sẽ như những kẻ xung quanh, cơ thể gồ lên như loài quái vật chỉ có trong trí tưởng tượng.
“Linh lực không thuần khiến đang vượt qua ranh giới an toàn, tôi không biết chỉ số trước kia của anh là bao nhiêu, nhưng hiện tại nó đã lên khoảng 90% nhanh thôi sẽ chạm ngưỡng 100, đây là con số tử thần, anh chắc cũng biết rồi đúng không?” Anh Quân nhìn chằm chằm cơ thể Quách Kỳ, thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ của hắn được duy trì với thời gian rất dài, đây là một cảm nghiệm mới của hắn, dù linh lực thấp nhưng thiên phú vẫn có thể duy trì rất lâu đây là dấu hiệu vô cùng khả quan.
“90%.” Quách Kỳ lẩm bẩm, số biến dị trước kia của hắn là 80. Hắn theo thói quen nhìn xuống cổ tay nơi đó vốn có vòng đeo tay theo dõi Tiến hóa giả do viện nghiên cứu S1 phát minh, nhưng đã bị tịch thu khi tới đây nên giờ hắn chẳng thể kiểm soát được con số này.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng nếu độ biến dị vượt qua 100 tôi cũng bó tay.”
“Anh muốn gì?” Quách Kỳ dù đã bước tới lằn ranh sinh tử nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, hắn muốn hiểu rõ mục đích của kẻ chủ động tiếp cận.
Anh Quân thẳng thắn: “Tôi muốn thành lập đội cùng mọi người, đảm bảo an toàn sống sót trong quá trình ở tại Vùng thượng ngàn.”
Quách Kỳ sửng sốt nhìn hắn, vài giây sau hắn bật cười. “Bảo vệ nhóm các anh cũng không dễ dàng đâu.”
“Tôi biết, nhưng tôi chắc có thể loại bỏ thành phần biến dị nguy hiểm trong cơ thể của hai người, đồng thời tôi sẽ cung cấp cách thức để hai người có thể tăng lượng linh lực của mình lên. Ngoài ra còn một điều đặc biệt nữa mà tôi nghĩ anh sẽ hứng thú, đó là làm thế nào để thiên phú phát triển đến giới hạn.”
Biết Tuốt đã để lại cho hắn vô vàng kiến thức hữu dụng, và giờ là lúc hắn phải lợi dụng chúng để tồn tại.
Những lời của Anh Quân vô cùng kích thích, biết rằng bảo vệ một nhóm yếu đang nằm trong mục tiêu của bao nhiêu kẻ khác là một điều rất khó nhưng hấp dẫn về phương pháp tăng linh lực, tăng giới hạn thiên phú và cả đảm bảo về độ biến dị nguy hiểm quá lớn, nó xứng đáng để đánh đổi cả mạng sống.
“Tôi đồng ý, anh muốn một con dao đúng không?” Quách Kỳ hỏi.
“Đúng, dao gì cũng được.”
Quách Kỳ đưa tay vào lồng ngực, áo của hắn được làm từ chất liệu dày dặn, nên việc dấu một con dao mà không để lộ dấu vết hoàn toàn có thể.
Hắn lấy ra một con dao nhỏ, được làm bằng thép cacbon tên của nó là Ka-bar hay còn được gọi với cái tên rất chi là khát máu, ‘gã đồ tể’ loại dao này vô cùng sắc và chỉ thường được dùng trong quân đội.
“Con dao này dùng được không?” Quách Kỳ hỏi.
Mắt Anh Quân sáng lên. “Rất tốt.”
Có được dao trong tay Anh Quân hít một hơi thật sâu, bắt đầu thi triển thiên phú, hắn cố gắng tập trung tinh thần để cảm nhận rõ ràng thiên phú của bản thân mình, trước kia hắn đã bỏ qua quá nhiều điều, thiên phú của hắn chắc chắn không phải là hạng xoàng xĩnh.
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn hô lên, khung cảnh tối sầm lại, đây chính là chế độ phẫu thuật. Bên trong cơ thể Phan Yến một điểm đỏ nổi lên, điểm này đang lớn dần cho thấy mầm bệnh phát triển rất tốt. Hắn xuống đao một nhát đi qua mầm bệnh rời khỏi cơ thể rơi ra ngoài. Sau khi thực hiện xong phẫu thuật hắn chuyển qua thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ để quan sát chuyển biến của cơ thể.
Linh lực không thuần khiết sụt xuống nhanh chóng rồi dừng lại, tuy vẫn không biến mất hoàn toàn nhưng đã thoát diện nguy hiểm.
“Độ biến dị của cô ấy đã về mức 60%, rất ổn định.” Anh Quân phổ cập thông tin.
Những người chứng kiến bên ngoài khiếp sợ nhìn hắn, thứ vừa rơi ra khỏi cơ thể Phan Yến là một cục thịt màu đỏ rồi nhanh chóng hóa đen sau đó tan thành tro bụi biến mất không để lại vết tích nào.
An Khê siết chặt hai nắm tay, hắn nhìn chăm chú vào Anh Quân, đôi mắt không che dấu sự thèm khát. Quách Kỳ không thể nói nên lời, nghiêm túc quan sát chuyển biến của Phan Yến, sắc da của cô đã dần tươi hơn, mi mắt run run mở ra.
“Quách Kỳ.” Cô gọi.
“Cô thấy trong người thế nào rồi?” Quách Kỳ vội hỏi.
Phan Yến ngồi thẳng dậy, thử vận động cơ thể. “Có vẻ…”
“Á!”
Cô giật mình bị thu hút bởi những chuyện đang diễn ra trong phòng. “Chuyện quái gì vậy?”
“Nói sau đi.” Anh Quân nhìn qua Quách Kỳ. “Đến anh, nhanh lên chỉ số của anh tăng nhanh quá.”
Quách Kỳ gật đầu. “Giao cả cho anh đấy.”
“Đường đao tinh chuẩn.” Ka-bar nâng lên vung nhẹ một đường, cục thịt đỏ từ bụng Quách Kỳ rơi xuống mặt đất ‘xì xì’ bốc khói, hóa đen tan đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong thoáng mắt, cơ thể Quách Kỳ ổn định trở lại, hắn nắm nhẹ lòng bàn tay, mắt quan sát quá trình thứ mầm bệnh gớm ghiếc rời khỏi cơ thể mình.
Thiên phú của kẻ này nếu bị kẻ ác ý ăn cắp sẽ rất khủng khiếp. Quách Kỳ nhìn Anh Quân, đôi mắt lóe lên chút tham lam.
Anh Quân xoay nhẹ con dao trên tay, mỉm cười nói với hắn: “Mong anh giữ lời, còn nữa tôi muốn nói trước. Thiên phú của tôi rất đặc biệt nó được hình thành vì bản thân tôi là một nhà thảo dược, anh ăn cắp chưa chắc đã dùng được, đừng dại dột.”
Đây chỉ là lời nói phét để cố gắng bảo vệ mình của Anh Quân, hắn không chắc rằng khi một kẻ không có kiến thức về thảo dược lấy được thiên phú này có thể sử dụng được không.
Lách cách.
Tiếng động lạ vang lên, ở cuối phòng ăn một bức tường tách ra làm đôi mở ra một lối đi tối không có ánh sáng. Từ nơi đó một mùi hương bay ra.
Tim Anh Quân nảy lên một nhịp mạnh bất thường, mùi hương này hắn cảm thấy rất quen thuộc, nó quyến rũ bước chân của hắn tiến về phía trước.
“Mùi thật thơm!”
Tiếng nói lớn vang lên. Những người biến dị trong phòng đã hoàn thành quá trình chuyển hóa của mình, cơ thể bọn họ giờ đây là nửa người nửa thú, thú ở đây có liên quan đến thức ăn mà họ ăn nhiều nhất trong bàn ăn lúc nãy.
Có người bàn tay hóa thành càng cua, phần hông mọc ra những càng nhỏ như có ý thức riêng múa may không ngừng. Có người phần chân chuyển hoàn toàn về đuôi rắn...
Sau khi biến đổi bọn họ chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay đau khổ, thái độ chấp nhận thân phận mới cực nhanh.
Mùi hương toát ra từ lối đi bí ẩn hấp dẫn tất cả cùng tiến về phía đó. Nhóm Anh Quân cũng tiến lên, đi vào trong, họ là nhóm cuối cùng.
“Tới vùng đất thứ nhất, chúng ta ưu tiên tìm nơi ẩn nấp.” Anh Quân nói.
Minh Anh nói chen vào. “Thứ ăn là ưu tiên thứ hai, chúng ta cần năng lượng để duy trì sức lực.”
Anh Quân gật đầu. “Nhớ luôn đi bên cạnh nhau.”
Rầm.
Cửa đóng lại, phòng ăn bên ngoài từ từ vỡ vụn để lộ ra những rễ cây kỳ dị, chúng di chuyển co lại tạo thành một đôi mắt quái dị.
Tiếng nói trầm ồ vang lên. “Đã đưa người vào vùng đất thứ nhất.”
Từ hư không một giọng nam lạnh nhạt cất lên: “Sử dụng thiên phú ‘camera’ bám sát ghi hình toàn bộ. Tiếp đó dùng thiên phú ‘High angle shot’ tập trung vào một đối tượng cụ thể được xác định là đặc biệt.”
“Vâng thưa ngài!” Giọng ồm ồm đáp lại. Con mắt tan thành những khối hình vuông dạng gỗ nhỏ. Những hình vuông biến đổi tạo ra vô vàn con mắt riêng biệt cùng bay xuyên qua cánh cổng và tán đi trong bóng tối.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?