Doãn Khả Vy gật gù nghe, sau đó lên tiếng: "Là bạn thân của cậu, tớ chân thành khuyên: một người đàn ông có thể giữ vững tình cảm với cậu nhiều năm như vậy không dễ tìm đâu, đừng bỏ lỡ."
Trình Như Ngọc nghe vậy thì chỉ khẽ nhướn mày, sau đó cười đầy ẩn ý: "Giống như cậu và Lữ Thiên Luân?"
Doãn Khả Vy gật đầu: "Ừm, tớ và anh ấy đều đơn phương nhiều năm, xém chút đã bỏ lỡ nhau rồi cho nên tớ rất trân trọng hiện tại. Cậu cũng vậy, đừng vội đánh giá người khác qua vẻ ngoài mà hãy nhìn vào cách họ đối đãi với cậu, biết chưa?"
Cô mạnh dạn nói ra những lời đó vì cho rằng con người La Trọng Huy sẽ giống như trong giấc mơ của cô, tuy bốc đồng nhưng lại là chính nhân quân tử, không lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, hơn cả là anh ta yêu Trình Như Ngọc thật lòng và đối với cô ấy rất tốt. Cho đến thời điểm cô tỉnh giấc, hai người đó vẫn luôn bên nhau thắm thiết và đã quyết định tiến tới hôn nhân.
Cô thực sự hi vọng những gì xảy ra trong giấc mơ sẽ được ứng nghiệm trên hai người họ và sẽ có được một cái kết hạnh phúc viên mãn.
Nghe những lời triết lý của Doãn Khả Vy, Trình Như Ngọc khẽ tặc lưỡi, gật đầu: "Ừm, tớ sẽ suy nghĩ cặn kẽ những lời cậu nói."
Cô cũng gật đầu: "Ừm, cân nhắc về La Trọng Huy đi, tớ thấy anh ta không tệ đâu."
Trình Như Ngọc cười cười: "Ầy, được rồi, không nói mấy vấn đề này nữa. Sắp sinh nhật cậu rồi, có định tổ chức không? Bao nhiêu năm rồi tớ chưa từng được ăn cái bánh kem của cậu đâu đấy!"
Đích thực như lời cô nàng nói, từ ngày hai người quen biết nhau đến nay, cô chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào cả. Vào ngày ấy cô chỉ cùng gia đình ăn cơm thổi bánh kem mà thôi, hoàn toàn không mời ai cả.
Suy cho cùng là vì sinh nhật của cô rơi vào mùng hai tết, mọi người hẳn là đi du lịch hay về quê ăn tết, ai rảnh mà nhớ đến sinh nhật của cô đâu. Chính bản thân cô cũng nghĩ như thế nên cũng chẳng tổ chức.
Nhưng là năm nay đối với cô vô cùng đặc biệt bởi vì cô đã có bạn trai, cô đang suy nghĩ không biết có nên tổ chức hay không hoặc là cùng hắn trải qua ngày sinh nhật đáng nhớ như trong giấc mơ kia.
Có lẽ sau khi trở về, cô cùng hắn bàn bạc một chút mới được.
Suy nghĩ thấu đáo, Doãn Khả Vy nhìn người bên cạnh mỉm cười: "Để tớ suy nghĩ đã. Nếu như tớ tổ chức sẽ không quên mời cậu đâu. Nhưng là cậu có chắc sẽ tham dự không? Mùng hai tết đấy!"
Trình Như Ngọc không cần suy nghĩ mà gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là được. Hiện tại tớ không có bạn trai, chẳng ai chiếm dụng thời gian của tớ được hết, tớ sẽ giành cả cho cậu, yên tâm."
Cô cười vui vẻ: "Được nha. Tớ đây không khách sáo!"
Cả hai đồng thanh cười sảng khoái. Dù chỉ có một người bạn thân, cũng không gặp nhau thường xuyên nhưng tình bạn giữa hai người qua bao nhiêu năm vẫn bền chặt khắng khít.
Có lẽ cả hai có cùng một quan điểm, cùng một lối suy nghĩ, cho rằng chỉ cần một người bạn tri kỷ còn hơn một đống bạn không thấu hiểu nhau. Chính vì vậy mà mối quan hệ này chỉ tăng chứ không giảm.
Cười xong, Trình Như Ngọc khoác vai Doãn Khả Vy nhỏ giọng nói: "Cùng tớ đi WC đi, tớ buồn chết mất."
"Đi thôi." Cô dĩ nhiên theo hầu đến cùng.
Giải quyết nỗi buồn xong, hai người định trở về sảnh tiệc, chỉ là khi vừa mới bước ra khỏi cánh cửa nhà vệ sinh, hai bóng đen từ đâu ập đến chùm khăn vào miệng hai cô nàng rồi xồng xộc kéo đi về phía lối thoát hiểm.
Trước khi Doãn Khả Vy mất đi ý thức thì chợt nhớ lại tình cảnh quen thuộc trong giấc mơ. Đáng tiếc cô lại không có đủ thời gian phản kháng hoặc làm ra được bất cứ hành động gì để tự cứu mình bởi vì người phía sau quá nhanh tay, sức lực cũng vô cùng lớn.
Cuối cùng cô chỉ có thể chửi rủa trong lòng, âm thầm cầu nguyện cho những gì sắp xảy đến sẽ giống hệt như trong giấc mơ, nếu không cô thật sự không dám tưởng tượng những tháng ngày sau này của mình sẽ đi về đâu.
Cùng lúc đó bên trong sảnh tiệc, ngay khi Doãn Khả Vy và Trình Như Ngọc bị bắt đi, một nhân viên lễ tân đi đến bên cạnh La Trọng Huy nói nhỏ gì đó bên tai anh ta, anh ta khẽ nhíu mày rồi gật đầu với người nọ sau đó đứng lên đi theo cậu ta.
Đi được ba bước, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại nói với người đang ngồi đó: "Lữ Thiên Luân, hay là anh đi theo tôi luôn đi."
Hắn nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
La Trọng Huy hất cằm về cậu lễ tân, trả lời: "Cậu ta nói Doãn Khả Vy muốn gặp tôi."
Mi tâm hắn nhíu chặt hơn, sau đó đứng lên cùng La Trọng Huy đi theo cậu lễ tân.
Đi đến một ngã rẽ, hai người đột ngột bị tấn công từ đằng sau nhưng Lữ Thiên Luân phản ứng mau lẹ, ngay tức khắc đảo ngược tình thế chế trụ kẻ tấn công. La Trọng Huy cũng nhờ đó là tránh được một pha tập kích.
Túm cổ một tên trong số đó, Lữ Thiên Luân nghiến răng tra khảo: "Ai sai các người đến tập kích chúng tôi?"
Gã lắc đầu: "Không biết, có người trả tiền cho chúng tôi làm việc."
"Kẻ đó chỉ sai các người làm gì?"
Gã giãy dụa cố thoát ra nhưng không có cách nào xoay chuyển cánh tay cứng như thép của hắn.
Là người thừa kế gia tộc Lauder, Lữ Thiên Luân từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc từ thể lực đến trí lực. Các môn võ phòng vệ và tấn công hắn đều thông thạo, không mấy người có thể trở thành đối thủ của hắn. Hắn thậm chí còn phải học bắn súng. Ngoài trường hợp bất khả kháng, trên người hắn luôn có một khẩu súng làm vũ khí phòng thân.
Chính vì như thế mà đám người này đối với hắn chẳng đáng để vào mắt, hắn chỉ mất một phút liền có thể đánh bại hoàn toàn mà trên người không có chút sứt sẹo.
Không thấy gã trả lời, Lữ Thiên Luân quát lớn: "Nói, kẻ đứng sau sai các người làm gì?"
Gã côn đồ bị hắn chế trụ lập tức mở miệng: "Cô ta bảo chúng tôi đánh ngất anh, sau đó đưa đến phòng 415."
Tròng mắt Lữ Thiên Luân trở nên thâm trầm. Những lời mà Doãn Khả Vy kể cho hắn nghe về giấc mơ của cô cũng có một cảnh tương tự nhưng nó xảy ra vào ngày diễn ra party Hoa khôi của trường MAHS năm cuối cấp.
Trong lòng hắn bất chợt dâng lên một cỗ bất an, hắn chính là sợ cô xảy ra chuyện.
Lập tức lấy điện thoại trong túi, Lữ Thiên Luân nhanh chóng gọi cuộc điện thoại phân phó cho người của mình. Người của hắn rất nhanh liền xuất hiện lôi đám người tập kích đi.
Nhìn La Trọng Huy, hắn nhăn mặt nói: "Cùng tôi đến phòng 415."
Dứt lời, hắn nhanh chân đi về hướng thang máy, bấm chọn tầng bốn.
Thang máy mở ra, hai người đàn ông ba bước thành hai bước chạy nhanh về phía phòng 415.
Hắn không có kiên nhẫn mở cửa mà giơ chân lên đạp một cái thật mạnh.
Cửa mở ra, hắn lại ba chân bốn cẳng bước vào tìm kiếm thân ảnh người phụ nữ của hắn.
Nhìn thấy cô ngủ say trên giường, lòng hắn lúc này như trút được tảng đá lớn.
Quay đầu nhìn người phía sau, hắn lên tiếng: "Cậu qua hai căn phòng kế bên xem đi, Trình Như Ngọc có thể ở bên trong. Nếu thấy cô ấy thì thôi, nếu không thấy thì lập tức tìm tôi."
La Trọng Huy nghe vậy thì liền quay đầu đi ra khỏi phòng 415, tìm đến phòng 417.
Khi nhìn thấy Trình Như Ngọc thực sự đang nằm trên giường, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm sau đó ẵm lấy cô ra khỏi đó, đưa cô trở về nhà của mình.
Sau khi La Trọng Huy khuất dạng, Lữ Thiên Luân cũng ẵm Doãn Khả Vy rời khỏi phòng 415 đi về hướng thang máy lên tầng cao nhất, nơi đó có phòng Tổng thống mà hắn đã chuẩn bị để hai người nghỉ ngơi lại đêm nay.
Đặt Doãn Khả Vy lên đệm mềm mại, Lữ Thiên Luân nhanh chân đi qua phòng thay đồ lấy ra một chiếc váy ngủ, định bụng thay cho cô để cô có thể ngủ thoải mái hơn.
Chỉ là khi hắn nâng cô dậy cởi khoá kéo sau lưng, cô thế nhưng đã tỉnh.
Lữ Thiên Luân còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Doãn Khả Vy đột ngột đẩy mạnh, kèm theo là câu nói run rẩy mất khí lực: "Tránh ra!"
Giống như hiểu được vì sao cô lại phản ứng thái quá như vậy, hắn nhanh chóng tiến đến dùng hết sức bình sinh ôm cô vào lòng, lên tiếng trấn an: "Vy Vy, đừng sợ, là anh?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, cô lập tức thanh tỉnh nghẹn ngào khóc, hệt như khi đang bị nhấn chìm xuống dòng nước siết thì bất ngờ tìm được phao cứu mạng.
Cô vòng tay ôm lấy hắn, hai hàng lệ trong suốt thi nhau chảy xuống như nước vỡ đê không cách nào cầm lại.
Thấy cô khóc thảm thương như thế, Lữ Thiên Luân cũng không có ý định khuyên can nữa mà vỗ về lưng cô: "Khóc đi, không sao hết, có anh ở đây rồi."
Cô nghẹn ngào nói đứt đoạn: "A Luân... Em sợ, thật sự rất sợ... Em sợ khi mở mắt, người ở bên cạnh em... không phải là anh."
Hắn nhắm mắt, tự vấn lòng mình. Khi nghe những lời mà kẻ tập kích hắn nói ra sự tình kia, hắn biết phía sau có điều khuất tất cho nên hắn cũng sợ hãi không thôi. Hắn sợ cô xảy ra chuyện, càng sợ chính mình không kịp thời cứu cô. Nếu cô thực sự xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ ân hận đến suốt đời.