Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 147: Tất cả đều bình an



Siết chặt vòng tay ôm lấy Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân thều thào nói: "Vy Vy, anh xin lỗi, là do anh không bảo vệ được em!"

Cô dựa vào ngực hắn trúc trắc lắc đầu: "Không a Luân, anh không có lỗi. Là do em bất cẩn không tự bảo vệ được chính mình."

Vỗ về tấm lưng trần trước đó đã bị hắn kéo khoá xuống, hắn nhẹ giọng an ủi: "Tất cả đều không sao rồi. Đám người đó anh đã bắt lại hết, sẽ sớm tìm ra kẻ chủ mưu thôi. Ngoan, không khóc nữa, có anh ở đây rồi."

Cô ôm chặt lấy hắn khóc thêm một trận cho nhẹ lòng. Khóc đủ rồi, hắn giúp cô lau nước mắt trên mặt, lòng hắn cũng nhẹ nhõm hẳn. Thật may cuối cùng mọi người đều bình an.

Những lời kể về giấc mơ của cô một lần nữa vang lên trong đầu hắn, một cái tên cũng theo đó xuất hiện.

Ánh mắt hắn bắn ra tia sắc lạnh. Đợi qua ngày mai, người của hắn hẳn đã tra ra được kẻ chủ mưu, hắn sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

Ổn định tâm tình, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng nhớ ra cô bạn thân của mình, liền ngẩng đầu hỏi: "A Luân, Trình Như Ngọc thế nào rồi? Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?"

Hắn gật đầu: "Ừm, hẳn là không sao. La Trọng Huy chắc đã tìm được cô ấy rồi."

Khi đó hắn chỉ chuyên tâm vào Doãn Khả Vy, không còn hơi sức lo nghĩ đến người khác nên đã giao lại cho La Trọng Huy. Hẳn là anh ta đã tìm được Trình Như Ngọc cho nên mới không tìm đến hắn nữa.

Lại nói, với khả năng của anh ta, tìm kiếm một người không phải quá khó khăn. Cho nên chắc chắn cô nàng kia giờ đã bình an rồi.

Doãn Khả Vy nghe vậy thì thở phào một hơi. Không có chuyện gì thì tốt. Biết đâu trong hoạ lại có phúc, hai người kia sẽ có thể tiến thêm một bước hệt như trong giấc mơ của cô thì sao?

Cô gật đầu mỉm cười: "Vâng, vậy thì tốt rồi. Tất cả mọi người đều bình an."

Lữ Thiên Luân xoa đầu cô cất giọng ôn nhu: "Được rồi, anh đang định giúp em thay đồ ngủ đây. Hay là bây giờ em đi tắm cho thoải mái đi."

Cúi đầu nhìn chiếc váy đã trễ xuống lộ ra cảnh xuân, mặt Doãn Khả Vy bất giác ửng đỏ. Hèn chi nãy giờ cô cứ thấy mát lạnh phần lưng và ngực, hoá ra là do ai kia đã kéo khoá váy của cô xuống.

Cô xấu hổ vội choàng thân áo lên cổ, bẽn lẽn nói: "Em đi tắm."

Sau đó cô vội vàng bước xuống giường nâng váy chạy như bay về hướng nhà vệ sinh để lại tấm lưng trắng như bạch ngọc nửa kín nửa hở cho người đang ngồi trên giường.

Lữ Thiên Luân nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô cười thành tiếng. Đến khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, nụ cười trên môi hắn cũng lập tức bay biến, thay vào đó là gương mặt âm trầm với đôi mắt sắc lạnh như muốn giết người.

Hắn lục tìm điện thoại sau đó gọi đi. Điện thoại vừa thông, hắn lập tức phân phó: "Điều tra triệt để cho tôi. Sáng mai nhất định phải có kết quả."

Cuộc gọi kết thúc, hắn đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi đặt sang một bên sau đó bước xuống giường, từng bước đi về phía nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh không có chốt nên hắn dễ dàng mở ra rồi bước vào.



Nhìn thân thể kiều diễm đang xối mình dưới vòi hoa sen, hạ thân hắn đã bắt đầu rục rịch. Hắn nhanh chóng trút mọi vướng bận trên người, sau đó từng bước đi về phía thân ảnh kiều diễm kia, ôm lấy từ phía sau.

Bị sự đụng chạm bất ngờ, Doãn Khả Vy thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh vì biết người phía sau là ai.

Với tay tắt vòi nước, cô nghiêng đầu nhìn hắn khẽ cười: "A Luân!"

Hắn không lên tiếng mà dùng hành động để đáp lại.

Hắn dịu dàng hôn lên bờ vai trần của cô rồi chậm rãi di chuyển đến cần cổ, sau đó dừng lại tại vành tai non mềm ửng hồng, khẽ cắn nhẹ khiến cho cô không khỏi run rẩy "ưm" một tiếng yêu kiều.

Tiếng rên rỉ của cô cứ thế đánh động vào lòng hắn, làm cho hắn thêm càn quấy muốn trêu chọc nhiều hơn.

Đôi tay đang siết chặt eo cô dần nới lỏng, sau đó chia nhau hành động. Tay trái di chuyển lên trên ôm lấy một bên ngực cao ngất xoa nắn, tay còn lại di chuyển xuống dưới chạm vào đoá hoa ướt sũng nước không ngừng vuốt ve.

Theo từng cử động tay của hắn, tiếng ngâm nga của cô càng thêm rõ ràng đánh vào màng nhĩ như thể đang cổ vũ hắn ra sức nhiều hơn, và hắn không ngừng càn quét nơi đoá hoa mẫn cảm, khiến nó càng thêm bung nở toả hương ngọt ngào.

Trêu chọc đủ, hắn xoay người cô lại áp lưng cô vào bức tường lạnh lẽo thẫm nước, sau đó tiến tới ngậm lấy hai cánh môi đỏ mọng vì hơi nước tứ bề, đưa lưỡi của mình từng chút một vào bên trong khoang miệng cô càn quét mọi ngóc ngách rồi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô hút lấy toàn bộ ngọt ngào.

Tay hắn tiếp tục vuốt ve khắp cơ thể mềm mại của cô, trêu chọc hai nụ hoa trên đỉnh đồi cao ngất rồi ra vào đoá hoa đang không ngừng tiết mật ngọt.

Khi cảm thấy đủ, hắn nâng chân cô lên vòng quanh hông hắn, sau đó nhẹ nhàng đưa vật kiêu hãnh đã sớm đứng thẳng vào sâu bên trong đoá hoa kiều diễm kia, bắt đầu một trận kích tình dài đằng đẵng.

Hắn cứ một lần lại một lần chiếm lấy cô, cho đến khi cô xụi lơ không còn hơi sức mà phải dựa vào hắn để đứng vững, hắn mới chịu buông tha cho cô rồi cùng nhau tắm rửa.

Sau khi đã sạch sẽ thơm tho, dục vọng của hắn cũng lắng xuống được một chút, hắn bế cô trở lại giường lớn giúp cô hong khô mái tóc ẩm ướt.

Những tưởng hắn cứ thế để cho cô an ổn đi ngủ, nhưng không, khi nhìn thấy những dấu hôn chằng chịt nơi xương quai xanh của cô, hắn âm thầm hít ngụm khí lạnh để giải toả cảm xúc nhưng chỉ là công cốc, tiểu đệ đệ của hắn lại ngóc đầu dậy đòi được nuông chiều.

Ném máy sấy qua một bên, hắn nhanh chóng đẩy ngã cô xuống giường rồi phủ thân mình lên, cúi đầu hôn xuống trong khi cô còn chưa kịp định thần.

Một màn xuân sắc lại diễn ra, chỉ thay địa điểm từ phòng tắm đến phòng ngủ. Cho đến khi cô thật sự không còn sức lực mà thiếp đi, hắn mới luyến tiếc buông tha để cho cô an ổn đi vào giấc ngủ.

Nhìn gương mặt diễm lệ say giấc nồng, khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười thoả mãn mặc dù tiểu đệ đệ của hắn vẫn còn ăn chưa no. Xem ra sau này hắn phải giúp cô tăng cường thể chất, có như vậy cô mới có thể cùng hắn vận động tới sáng mà không xảy ra tình trạng như hiện tại.

Gạt những sợi tóc vướng trên trán cô ra, hắn cúi xuống hôn nhẹ một cái, cất giọng đầy thâm tình: "Vy Vy, ngủ ngon. Những người đắc tội với em, anh sẽ giúp em đòi lại hết thảy. Bảo bối, anh yêu em!"

Đắp chăn cho Doãn Khả Vy cẩn thận xong, Lữ Thiên Luân bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm sơ qua cho hạ hoả, sau đó trở ra tìm điện thoại.

Liếc mắt nhìn người trên giường thêm một cái, hắn mang theo điện thoại đi ra ban công bấm số gọi đi.

Bên kia đại dương, Anthony đang ngồi ở văn phòng xử lý công việc thì điện thoại cá nhân đổ chuông.



Nhìn tên hiển thị trên màn hình cảm ứng, anh ta khẽ nhăn mày sau đó ấn nút nhận.

"Boss!"

Lữ Thiên Luân lập tức phân phó: "Anh đi một chuyến đến Maldives, lấy chiếc nhẫn đặt trong két bảo hiểm của tôi gắn con chip định vị vào đó nhanh nhất có thể. Mã két tôi sẽ gửi cho anh sau."

Anh ta không hai lời lập tức nhận nhiệm vụ: "Vâng, tôi biết rồi."

"Tình hình bên đó thế nào?"

"Có chút rắc rối nhưng tôi có thể xử lý được. Còn bên anh, có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

Làm việc cùng nhau ngần ấy năm, Anthony không dám khẳng định hiểu rõ hắn mười phần nhưng cũng được bảy phần, nhất là phong cách làm việc của hắn. Nếu như không gặp phải vấn đề quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không nhờ đến người ngoài nhúng tay vào chuyện cá nhân của mình.

Chiếc nhẫn mà hắn nhờ anh ta gắn chip đương nhiên là vấn đề cá nhân, giành tặng ai thì nghĩ bằng đầu gối cũng biết. Cho nên chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn liên quan đến người đó mới khiến hắn phải ra quyết định này.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lữ Thiên Luân lên tiếng khẳng định: "Ừm, có người cả gan động đến người phụ nữ của tôi."

Anthony bình tĩnh hỏi: "Là người nào? Có cần tôi ra mặt xử lý hay không?"

"Tôi còn đang điều tra, hẳn ngày mai sẽ có kết quả. Hiện tại chưa cần anh phải làm gì đâu, cứ làm việc tôi giao trước đi đã."

Anthony gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."

"Vậy tôi cúp máy đây."

"Chờ một chút, Boss!"

Ngay khi Lữ Thiên Luân định ngắt cuộc gọi, Anthony vội lên tiếng gọi lại.

Hắn nhíu mày: "Còn chuyện gì sao?"

"Tôi vừa nhận được tin Tracy Scott đã trốn về đến Hoa quốc, tôi đã cho người tiếp tục lần theo dấu vết của cô ta. Anh ở bên đó cũng nên cẩn thận một chút, tôi sợ cô ta làm liều gây hại cho anh."

"Được, tôi biết rồi."

Tắt điện thoại, Lữ Thiên Luân lâm vào trầm mặc. Ả ta thế nhưng lại mò đến đây rồi. Xem ra hắn phải tăng cường thêm vệ sĩ và tìm kiếm tung tích của ả ta mới được.

Hắn âm thầm nói: "Tracy, hi vọng chuyện xảy ra tối nay không liên quan đến cô, nếu không cô sẽ chỉ còn nước cầu xin tôi cho cô được chết!"