Giữa trưa hôm sau, Doãn Khả Vy mới tỉnh dậy. Mặc dù toàn thân đều đau nhức nhưng tâm tình lại vui vẻ bởi vì sau tất cả, người ở bên cạnh cô vẫn là người đàn ông của cô mà không phải ai khác.
Đang lúc dùng bữa trưa, điện thoại Lữ Thiên Luân đổ chuông.
Nhìn tên người gọi đến, hắn cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài nghe.
Kết thúc cuộc gọi đó, hắn liền gọi đến một dãy số mà hắn chưa từng gọi bao giờ. Chủ nhân của số điện thoại đó là La Trọng Huy.
Bên kia, La Trọng Huy cũng đang dùng bữa trưa, nhưng không phải một mình mà là cùng Trình Như Ngọc.
Sau đêm qua, hai người đã có bước tiến triển, chính thức hẹn hò theo như mong muốn của Doãn Khả Vy. Tuy rằng không xảy ra quan hệ thân mật nhưng có thể phá tan rào cản giữa hai người cũng được xem là kỳ tích.
La Trọng Huy nhìn người phụ nữ ngồi đối diện bằng ánh mắt nhu tình, sau đó lên tiếng trả lời: "Có chuyện gì sao?"
Lữ Thiên Luân vẫn nói bằng giọng lạnh nhạt không có nửa điểm cảm xúc: "Đã tra ra người phía sau. Anh có muốn cùng tôi đi xử lý con bọ đó không, dù sao anh cũng là người bị hại trong đó."
Anh ta khẽ nhướn mày, chính là không tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lữ Thiên Luân đã có thể truy ra ngọn nguồn. Xem ra thế lực của hắn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Được, anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến."
"Không vội, một tiếng nữa hẵng đến."
Hắn đang muốn dừng cuộc nói chuyện tại đây nhưng chợt nhớ đến người bạn thân của cô nên lại nói tiếp: "Trình Như Ngọc thế nào rồi? Vy Vy đang rất lo cho cô ấy."
La Trọng Huy điềm tĩnh trả lời: "Rất tốt. Cô ấy hiện đang ở chỗ tôi."
Hắn gật đầu: "Ừm, nếu muốn thì anh có thể mang cô ấy theo. Hai người họ hẳn cũng muốn gặp nhau."
"Được, tôi biết rồi. Anh gửi địa chỉ đi, một tiếng nữa chúng tôi sẽ đến."
"Được."
Gửi địa chỉ xong, Lữ Thiên Luân cất điện thoại đi sau đó trở lại nơi hắn vừa rời đi.
Đợi hắn an vị tại ghế ngồi, Doãn Khả Vy mới lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hắn không giấu giếm mà gật đầu: "Ừm, đã tra ra người đứng phía sau."
Nghe được kết quả này, cô cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ khẽ nhướn mày. Dựa vào tài lực của hắn, tra ra được ngọn nguồn của sự việc trong thời gian ngắn cũng không có gì là khó, quan trọng là hắn muốn hay không. Mà có lẽ người đứng phía sau cũng chẳng khiến hắn để vào mắt. Mà theo cô thấy, khả năng là kẻ đó làm việc quá non tay rồi.
Cô tự hỏi liệu người đứng phía sau có phải là người mà cô đang nghĩ đến hay không? Chính là người mà trong giấc mơ kia cũng hại cô và La Trọng Huy như thế?
Nếu như sự thật là kẻ đó, vậy cô có nên nghĩ giấc mơ của cô chính là điềm dự báo trong tương lai hay không? Này thật sự khó lòng tiếp nhận được.
Thấy Doãn Khả Vy trầm mặc không nói, Lữ Thiên Luân lên tiếng hỏi: "Em lại đang suy nghĩ gì đấy?"
Nghe giọng hắn, cô nhanh chóng hồi thần ngẩng đầu cười gượng: "Em đang nghĩ xem người đứng phía sau là ai? Em có đắc tội hắn chuyện gì mà lại hại em như vậy?"
Hắn cười cười: "Anh cũng đang nghĩ là kẻ ngu ngốc nào lại dám đụng đến người phụ nữ của anh. Lá gan của hắn thật sự không nhỏ đâu."
"Chẳng phải anh nói đã tra ra được rồi sao? Là ai vậy?" Cô tỏ ra nghi hoặc.
Hắn nhún vai một cái rồi trả lời: "Anh chưa hỏi, nhưng đã bắt được hắn rồi. Có muốn cùng anh đến xem là người nào không?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Có, em muốn đi."
Hắn cũng gật đầu: "Ừm. Vậy ăn xong chúng ta cùng đi. La Trọng Huy và Trình Như Ngọc cũng sẽ đến đó."
Cô tỏ ra kinh ngạc: "Hai người họ đang ở cùng một chỗ?"
Hắn lại gật đầu: "Ừm."
Doãn Khả Vy nhe răng cười: "Thật là tốt. Xem ra sắp có chuyện vui rồi đây."
Ăn trưa xong, Lữ Thiên Luân tự mình lái xe chở Doãn Khả Vy đến nơi bắt giữ kẻ đứng phía sau.
Chiếc Cadillac dừng lại trước cửa nhà máy bỏ hoang, xung quanh cũng không ít ô tô đỗ lại, trong đó có một chiếc là của La Trọng Huy.
Thấy hai người họ bước xuống xe, La Trọng Huy và Trình Như Ngọc cũng mở cửa bước xuống, sau đó tụ lại một chỗ.
Sau một hồi hỏi thăm lẫn nhau của hai người phụ nữ, chiếc cửa cuốn rốt cuộc cũng có động tĩnh. Thanh âm cót két của dây xích hoen gỉ vang lên theo từng chuyển động của khung cửa nghe vô cùng rùng rợn.
Nhóm người mặc đồng phục vệ sĩ từ bên trong bủa ra, vô cùng có trật tự xếp thành hai hàng chừa lại lối đi ở giữa.
Một người trong số đó tiến đến trước mặt Lữ Thiên Luân cung kính lên tiếng: "Boss, người đang ở bên trong."
Hắn gật đầu một cái sau đó nắm tay Doãn Khả Vy đi vào. La Trọng Huy và Trình Như Ngọc cũng nối gót theo sau.
Vì là ban ngày nên bên trong cũng xem là sáng sủa, chỉ có mùi ẩm thấp và bụi bặm là khiến cho người ta có cảm giác khó chịu mà thôi.
Nơi này chừng hai ngàn mét vuông, đã bỏ phế được một thời gian nên trên nền đất bụi bám cực kỳ dơ bẩn.
Bước chân đoàn người đi được tầm hai mươi bước thì dừng lại khi đã nhìn thấy thân ảnh của kẻ bị bắt giam. Điều đáng ngạc nhiên là không phải chỉ có một người mà những hai người, đã thế còn là phụ nữ.
Hai ả cuộn người lại ngồi kề sát nhau, không khó để nhìn ra họ đang run rẩy vì sợ hãi. Tuy cũng thật đáng thương nhưng nếu biết bản thân có ngày hôm nay thì trước đó đừng làm chuyện xấu. Bây giờ rơi vào tình cảnh này thì cũng xem như đúng người đúng tội.
Thấy tiếng bước chân đã dừng lại, hai ả từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, Doãn Khả Vy không khỏi kinh hoàng xém chút ngã khuỵu. Cũng may tay cô đang được Lữ Thiên Luân nắm lấy, hắn phản ứng nhanh vội vàng đỡ lấy cô.
Khi nhìn thấy gương mặt của một trong hai người, Lữ Thiên Luân cũng thoáng chấn kinh nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh vì hắn đã hiểu căn nguyên của vấn đề.
Anthony vừa báo với hắn ả ta đã trốn sang đây, bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn trong hoàn cảnh này, thật sự là khiến hắn phải suy nghĩ.
Ả là quá nóng lòng hay là quá ngu ngốc đây? Mất hết tất cả nên muốn tìm chết có phải không? Nhưng là, hắn sẽ không để cho ả chết một cách dễ dàng được. Dám đụng đến tử huyệt của hắn, vậy thì chỉ có thể sống không bằng chết.
Sau khi ổn định cảm xúc, Doãn Khả Vy trao cho Lữ Thiên Luân nụ cười trấn an rồi tự mình đứng thẳng, hướng hai người đang ngồi bò trên đất cất giọng lạnh lẽo: "Tôn Hạ Linh, Tracy Scott! Tôi làm gì hai người mà hai người lại hại tôi như vậy?"
Nghe cô chỉ đích danh tên của Tracy, Lữ Thiên Luân thoáng kinh ngạc nhưng sau đó hắn lại trở về bộ dáng điềm nhiên như cũ bởi vì hắn đã hiểu vì sao cô lại biết ả ta.
Tôn Hạ Linh nhìn cô cười khẩy: "Người tôi muốn đối phó là Trình Như Ngọc, không phải cô!"
Bị điểm danh, Trình Như Ngọc cũng sừng sổ hướng ả ta mắng mỏ: "Tôn Hạ Linh, tôi gây thù với cô khi nào hả?"
Ả ta nhìn cô nàng bằng ánh mắt sắc lạnh: "Bao nhiêu đàn ông cô không chọn, hà cớ gì lại chiếm mất người đàn ông của tôi?"
Trình Như Ngọc cười thành tiếng: "Cô bị khùng à? Tôi chiếm người đàn ông của cô khi nào hả?"
Tôn Hạ Linh lia ánh mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Trình Như Ngọc, cất giọng ảm đạm: "La Trọng Huy, tôi yêu anh nhiều năm như thế, anh vì sao lại không liếc mắt nhìn tôi một cái? Trình Như Ngọc có gì hơn tôi? Cô ta thậm chí còn ở bên cạnh Ngô Minh Thắng chừng ấy năm vậy mà chỉ mới chia tay không lâu mà anh lại đến với cô ta rồi! La Trọng Huy, anh đúng là có mắt như mù, nhặt đôi giày rách của người khác mà cho rằng mình hạnh phúc lắm. Tôi khinh!"
Nghe những lời sỉ vả của ả ta, La Trọng Huy lập tức máu nóng lên đầu. Tính tình anh ta nóng nảy bốc đồng ai ai cũng biết, vậy mà ả ta lại dám dùng những lời lẽ chua ngoa này mà nói người phụ nữ của anh ta như thế, ả chính là chê mạng sống mình quá dài rồi sao?
La Trọng Huy đang muốn bộc phát sự tức giận của mình thì Trình Như Ngọc đã kịp thời ngăn lại: "A Huy, không cần vì loại người này mà tức giận. Em còn chưa nói chuyện cùng ả ta xong mà."
Anh ta không cho là đúng nói: "Nói chuyện cùng ả làm gì cho phí nước bọt. Hạng người hạ đẳng này cứ đá văng đi cho rồi."
Trình Như Ngọc ra sức trấn an: "Được rồi mà, em tự có chừng mực."
Thấy cô kiên quyết như vậy, anh ta cũng thôi không nóng nảy nữa, đứng sang một bên im lặng mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Trình Như Ngọc hài lòng mỉm cười, sau đó nhìn Tôn Hạ Linh cười khẩy: "Cô nói tôi là đôi giày rách vậy sao cô không nhìn lại bản thân mình? Tôi cùng Ngô Minh Thắng qua lại nhưng tôi chưa từng cùng anh ta lên giường nhưng cô thì khác nha, chiến tích lừng lẫy của cô ai mà chẳng biết, cô lên giường với bao nhiêu người rồi có lẽ chính cô cũng đếm không nổi nhỉ?"