Một nữ sinh có vẻ ngoài vô cùng diễm lệ, mái tóc dài màu nâu được uốn gợn sóng ngang lưng, chiều cao lẫn ngoại hình đều không có chỗ nào chê được, nếu nhìn kĩ một chút liền có thể nhận ra cô ta là con lai.
Không màng đến những ánh mắt của những người xung quanh, cô ta một đường đi đến bàn ăn của nhóm người Doãn Khả Vy, đặt khay đồ ăn ngay bên cạnh Lữ Thiên Luân, sau đó thản nhiên kéo chiếc ghế ở bàn khác đặt cạnh hắn, ngồi xuống như là quen thân lắm vậy.
Sau khi yên vị, cô ta nhìn Lữ Thiên Luân cười ngọt ngào: "A Luân, lâu rồi không gặp. Không ngờ chúng ta lại học chung trường."
Từ lúc cô ả kia đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh, Lữ Thiên Luân mi tâm đã nhíu chặt, đến tận bây giờ vẫn chưa từng giãn ra.
Bây giờ ả lại gọi tên hắn thân mật như vậy, hắn thật sự khó chịu vô cùng. Hắn chỉ cho phép một mình Doãn Khả Vy được gọi hắn bằng cái tên này, bởi vì cô là bạn gái hắn. Còn người khác, miễn đi.
Trên bàn ăn lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lữ Thiên Luân cùng cô ả lạ mặt kia, nhìn họ bằng ánh mắt quái dị, nhất là Doãn Khả Vy.
Cô nàng tóc nâu kia đích thực là lần đầu tiên cô gặp, kiếp trước cũng chưa từng nhìn thấy cô ta xuất hiện ở ngôi trường này. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phản ứng hồ điệp lại có thể làm một nhân vật mới toanh xuất hiện?
"Câm miệng. Không cho phép cô gọi tôi như vậy."
Doãn Khả Vy chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, đến khi tiếng quát của Lữ Thiên Luân vang lên tai, cô mới giật mình hồi thần.
Cô nàng kia mếu máo như muốn khóc: "A Luân, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng lớn tiếng với em, vì sao bây giờ lại mắng em?"
Lữ Thiên Luân nheo mắt nhìn cô ta, một lần nữa nghiêm giọng: "Tôi nhắc lại một lần nữa, không được gọi tôi là a Luân."
Nhìn thấy vẻ mặt cố nhẫn nhịn của người bên cạnh, Doãn Khả Vy không đành lòng, níu lấy tay hắn trấn an: "A Luân, đừng lớn tiếng như vậy, cô ấy dù sao cũng là nữ sinh."
Hắn kiềm chế chính mình, quay sang nhìn cô khẽ cười: "Em mặc kệ cô ta. Mau ăn rồi đi nghỉ trưa."
Doãn Khả Vy gật đầu nhìn hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn cô nàng ngồi phía đầu bàn, vị trí bên cạnh hắn, âm thầm đánh giá lần nữa.
Rốt cuộc cô ta và Lữ Thiên Luân là loại quan hệ gì? Cô không tin hắn không biết cô ta là ai, hắn chỉ đang cố gắng che giấu điều gì đó mà thôi. Cô có thể chắc chắn như vậy, nếu không hắn sẽ không để cô ta tồn tại bên cạnh.
Nhìn phản ứng gay gắt của hắn khi đối mặt với cô nàng kia liền có thể nhận ra, giữa hai người là oan gia, có hiểu lầm gì đó, chỉ có kẻ ngu mới không biết mà thôi.
Hiện tại nơi này nhiều người, chất vấn hắn tại đây cũng không phải là việc làm đúng đắn. Thôi thì cố gắng nhẫn nhịn một chút, đợi ăn xong bữa cơm này rồi tính tiếp vậy.
Chỉ là, cô nàng kia lại không chịu an phận, quyết tâm truy cứu đến cùng: "Anh không cho em gọi anh là a Luân, vậy tại sao ả ta lại có thể gọi anh như vậy?" Cô ta chỉ tay vào mặt Doãn Khả Vy chất vấn.
Lữ Thiên Luân nghe ra lời miệt thị từ miệng cô ta, chậm rãi quay đầu sang nhìn cô ta bằng ánh mắt rét lạnh chưa từng có khiến da đầu ả ta ong ong, toàn thân không rét mà run.
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười lạnh: "Toàn trường này đều biết cô ấy là bạn gái tôi, chỉ có người ngoại lai như cô là không biết. Vậy cô nói xem, cô ấy có quyền gọi tôi như vậy không?"
Hắn dừng lại một chút liếc nhìn cô ta từ đầu đến chân, sau đó thu hồi ánh mắt, cất giọng lạnh lùng: "Cô ở đâu thì nên trở về nơi đó đi, đừng ở đây làm trò mèo để người khác khinh thường."
Nghe hắn nói vậy, ả ta không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn cười tươi như hoa: "Em biết anh nhận ra em mà. Em là được sự cho phép của bà nội mới sang đây tìm anh, anh không thể đuổi em đi như vậy được. Em thích anh nhiều năm như vậy, hai chúng ta còn có hôn ước..."
Cô ta còn chưa nói hết lời, Lữ Thiên Luân đã tức tối đập mạnh xuống bàn một cái, quay sang quát vào mặt cô ta: "Câm miệng!"
Bị cơn phẫn nộ của Lữ Thiên Luân trấn áp, cô ta liền lập tức im bặt, hai mắt trợn tròn nhìn hắn không dám tin người đang ở trước mặt mình là người ôn nhu mà cô ta thích đã nhiều năm.
Cả phòng ăn lúc này vì một tiếng rống giận của Lữ Thiên Luân mà im phăng phắc, mọi ánh mắt cũng đồng loạt đổ dồn về phía hắn chờ hóng drama.
Doãn Khả Vy cũng sững sờ tại chỗ.
Hai năm học chung trường, cùng hoạt động trong Hội học sinh, cô chưa từng lần nào chứng kiến hắn phẫn nộ như thế này, chắc chắn đây là lần đầu tiên. Cô thật sự là có chút hoảng hốt.
Những tưởng hắn là một người điềm tĩnh, nhưng khi gặp chuyện khiến bản thân tức giận tột độ, dù có điềm tĩnh đến mấy cũng không thể kiềm hãm được lý trí sục sôi. Và hắn cũng không phải ngoại lệ.
Theo quan sát từ đầu đến cuối sự việc vừa xảy ra, cô có thể lờ mờ đoán được tầng quan hệ giữa hắn và cô nàng kia. Giờ cô ta lại bồi thêm một câu "thích anh nhiều năm" rồi "chúng ta còn có hôn ước"...
Ha, bây giờ cô dường như đã hiểu vấn đề rồi.
Trong lòng Doãn Khả Vy bất giác dâng lên một cỗ đau xót, đúng hơn là mùi giấm lên men nhiều năm, khi bị đổ vỡ thì thật sự vô cùng khó ngửi.
Cô sẽ không bị biển giấm nhấn chìm mà chết chứ?
Đang muốn nhìn thật kỹ nhất cử nhất động của người bên cạnh thì hắn lại bất ngờ đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay của cô nàng kia kéo đi.
Nhưng chỉ đi được ba bước, Lữ Thiên Luân lại bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn Doãn Khả Vy bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có: "Vy Vy, đợi anh trở lại, anh sẽ giải thích với em."
Sau đó mạnh bạo kéo cô nàng kia rời khỏi canteen mặc kệ cô ta kêu gào giãy dụa.
Hai người kia đi rồi, cả phòng ăn lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt, túm tụm với nhau buôn dưa về vụ drama đầy kịch tính của Hội trưởng Nam thần.
và cô nữ sinh mới chuyển trường.
La Trọng Huy ngồi im lặng nhìn toàn cảnh vừa rồi, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
Ha, không ngờ cơ hội của hắn đến rồi, nhanh hơn hắn nghĩ đấy!
Lữ Thiên Luân, tôi chống mắt lên nhìn xem anh giải quyết chuyện này như thế nào!
Doãn Khả Vy lúc này tâm tình vô cùng phức tạp. Cô tin tưởng vào tình cảm của hắn dành cho cô nhưng không có nghĩa giữa cô và hắn không có bất cứ rào cản nào. Cô nàng tóc nâu kia chính là một ví dụ điển hình.
Trình Như Ngọc ngồi bên cạnh cô khẽ nghiêng đầu, nhe răng cười hỏi đương sự: "Thế nào? Cảm thấy rất ngạc nhiên?"
Doãn Khả Vy liếc xéo cô bạn thân, sau đó chống cằm đánh giá từ trên xuống dưới, bĩu môi một cái: "Có vẻ như cậu đã biết trước rồi nhỉ?"
"Oan cho tớ nha, tớ cũng như cậu, hôm nay mới biết."
Cô nheo mắt tỏ vẻ không tin: "Phải không?"
Trình Như Ngọc lả giả cười, bắt đầu bát quái: "Tớ chỉ nghe lớp kế bên nói về cô ả tóc nâu kia mà thôi. Ả ta mới chuyển đến trường chúng ta, hôm nay là ngày đầu tiên đi học nhưng ả lại không an phận, đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Lữ Thiên Luân và cậu. Thế nên tớ mới tò mò tìm hiểu ả ta kĩ hơn một chút."
Doãn Khả Vy mày liễu nhướn lên, cười như không cười: "Ồ, vậy nói tớ nghe một chút."
"Tên của ả tớ không rõ lắm, mọi người trong lớp gọi ả là Tracy. Ả từ New York chuyển đến đây, là vì Lữ Thiên Luân mà đến. Nghe đâu bọn họ là thanh mai trúc mã."
"Chỉ có vậy?"
Trình Như Ngọc hỉnh mũi một cái, ra vẻ trách móc: "Vy Vy à, chỉ trong một buổi sáng mà tớ đã thu thập được nhiêu đó thông tin, cậu còn chưa vừa lòng? Chẳng phải ban nãy cậu cũng biết được thực hư rồi hay sao? Đợi Lữ Thiên Luân trở lại, cậu trực tiếp hỏi hắn là xong."
Cô gật đầu như đã hiểu rồi: "Ừ, không trông mong cậu sẽ làm nên trò trống gì được. Chịu thôi!"
Nghe bạn thân xỉa xói mình, Trình Như Ngọc nào chịu để yên, lập tức chống nạnh bày ra tư thế kiêu hùng, mắt hạnh trợn tròn chỉ vào mặt Doãn Khả Vy tố khổ: "Này này, cậu tỏ thái độ gì thế hả? Tớ đây không làm nên trò trống gì thì cậu và Lữ Thiên Luân được như hôm nay chắc? Cậu đừng có mà..."
Trình Như Ngọc còn chưa nói hết câu, Doãn Khả Vy lập tức rời khỏi ghế, đứng lên lấy tay bịt miệng cô nàng lại, tránh để cô ấy trong lúc tức giận nói nhăng nói cuội khiến cô mất hết mặt mũi.
Ai nha, có cô bạn thân tính tình thẳng như ruột ngựa cũng thật là khó xử đấy.
Trình Như Ngọc gật đầu như gà mổ thóc, Doãn Khả Vy mới miễn cưỡng buông tha, thu tay về rồi ngồi lại ghế của mình.
Thở dài một hơi, Doãn Khả Vy cầm đũa chọc chọc vào khay đồ ăn của mình, lâm vào trầm mặc.
Trình Như Ngọc thì lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô, sau đó tiếp tục ghé đầu bát quái: "Cậu nghĩ xem Lữ Thiên Luân và ả Tracy kia đang làm điều mờ ám gì hả?"