Doãn Khả Vy uể oải lắc đầu. Nếu cô biết thì cần gì phải ngồi đây mặt ủ mày chau?
Thông qua hành động của Lữ Thiên Luân, cô chỉ có thể khẳng định hai người đó có quen biết nhau, hơn nữa mối quan hệ còn không tầm thường.
Cô ta nói hai người có hôn ước, mà cô ta còn được bà nội hắn cho phép đến đây tìm hắn. Vậy còn cô, cô là gì trong mối quan hệ của hai người?
Không dễ dàng gì mới được trọng sinh làm lại cuộc đời, chẳng lẽ cứ như thế mà buông bỏ tất cả sao? Thật sự không cam tâm mà!
Nhưng là nếu sự thật như những gì cô ta nói, vậy cô chẳng khác gì tiểu tam xen vào giữa hai người họ?
Rốt cuộc cô nên làm như thế nào mới tốt đây?
Trình Như Ngọc khoác vai cô, cất giọng ranh mãnh nửa an ủi, nửa châm chọc: "Cậu như thế này là muốn hai tay dâng Lữ Thiên Luân cho cô ả kia à?"
Buông đũa trên tay xuống, Doãn Khả Vy ngả lưng về ghế, thở dài một hơi: "Tớ biết làm sao được, còn chưa biết thực hư thế nào, không thể chụp mũ linh tinh được."
"Vậy... lỡ như ả ta thật sự có hôn ước với Lữ Thiên Luân, cậu tính sao?"
Doãn Khả Vy một lần nữa rơi vào trầm mặc. Cô thật sự không biết, cũng không dám đối mặt với vấn đề này.
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần ở đây đoán già đoán non nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi. Cô là người cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Đối diện với cái chết cô cũng đã trải qua rồi huống hồ là mấy loại tình cảnh vặt vãnh này.
Đứng lên rời khỏi ghế, cô quyết định tạm thời rời xa nơi thị phi này tìm chút không gian yên tĩnh để suy nghĩ cho kỹ, cũng là để tâm tình chính mình được thảnh thơi, chuẩn bị đón nhận một vấn đề nan giải sắp đến.
Nhìn Trình Như Ngọc một cái, cô nhẹ giọng nói: "Tớ ra ngoài đi dạo một chút."
Cô nàng kia liếc mắt nhìn khay đồ ăn còn nguyên của Doãn Khả Vy, nhíu mày: "Cậu còn chưa ăn mà!"
Cô lắc đầu: "Không nuốt nổi. Được rồi, tớ đi đây."
Nói dứt lời, cô một mạch rời khỏi canteen không hề quay đầu lại.
Trình Như Ngọc cũng chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lặng lẽ thở dài. Mới chỉ yên ổn không lâu mà lại xảy ra chuyện rồi. Hi vọng hai người vượt qua được cửa ải này.
Doãn Khả Vy vừa khuất dạng, La Trọng Huy cũng đứng ngồi không yên, nhanh chóng chạy theo cô.
Trình Như Ngọc nhíu mày nhìn theo, tiếp tục thở dài. Xem ra vẫn còn có người chưa chịu từ bỏ.
Lần này bà đây không can thiệp nữa, để cho các người tự giải quyết với nhau đi.
Lữ Thiên Luân, nếu mà anh không dứt khoát, Vy Vy bị người khác cướp đi thì chỉ có thể trách anh không đủ bản lĩnh.
Lúc này bên phía Lữ Thiên Luân.
Sau khi kéo Tracy ra khỏi nhà ăn đi đến công viên phía sau trường, hắn buông tay cô ta, bày ra gương mặt lạnh lùng, phóng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt ngây ngô mà hắn ghét cay ghét đắng từ lúc nhỏ khiến cô ta không rét mà run.
Từ lúc cô ta xuất hiện tại sân trường, hắn đã có dự cảm không lành. Cho đến khi ả nói là do bà nội hắn cho phép, hắn liền liên tưởng đến cuộc nói chuyện vào tuần trước cùng người mẹ đáng kính của hắn, và hắn đã có thể khẳng định đây là do mẹ hắn bày trò.
Chỉ là hắn còn chưa có sự chuẩn bị, cũng chưa có cơ hội nói với Doãn Khả Vy về sự tồn tại của cô ả Tracy thì sự việc này đã đổ lên đầu hắn. Chỉ hi vọng cô chịu nghe hắn giải thích, nếu không giữa hai người lại có vết nứt tình cảm, sau này lỡ có chuyện tương tự xảy ra, hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Trước tiên, hắn phải giải quyết cô ả rắc rối trước mặt này đã, sau đó tống cổ cô ta về nơi cô ta đến. Cuối cùng là gọi điện thoại cho mẹ hắn, để xem bà đang bày trò gì.
Lữ Thiên Luân cất giọng băng lãnh: "Cô rốt cuộc muốn gì? Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, tại sao cô cứ cắn mãi không buông, còn mò đến tận nơi này?"
Hai bàn tay Tracy quấn vào nhau, cô thật sự sợ hãi trước thái độ lạnh lùng của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, cô được ba mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nửa lời trách mắng cũng chưa từng có, vậy mà hiện tại lại phải chịu đựng cơn thịnh nộ của người đàn ông mà cô thích.
Nước mắt trực trào nơi khoé mi cuối cùng cũng lăn dài trên má, Tracy sụt sùi nói không thành câu: "A Luân... anh đừng đối xử với em như vậy được không? Em thích anh nhiều năm như vậy, vì sao anh lại không đoái hoài đến em?"
Lữ Thiên Luân cười mỉa mai: "Tôi không thích cô, là cô tự mình đa tình, bây giờ lại quay sang trách tôi?"
Tracy không chịu thua, cố chấp nói: "Chúng ta có hôn ước, sau này cũng sẽ kết hôn mà thôi!"
Hắn phá lên cười: "Cô là đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Hôn ước là do người lớn sắp đặt, không phải là ý muốn của tôi. Hơn nữa tôi đã hủy hôn rồi, tôi và cô chẳng có quan hệ gì cả."
Hắn dừng lại một chút rồi nhìn Tracy bằng ánh mắt khinh miệt: "Cho dù có hôn ước thì thế nào? Một khi tôi không muốn, trời có sập xuống tôi cũng chẳng có ai ép buộc được tôi. Còn cô, tốt nhất nên an phận một chút, đừng để tôi tức giận, hậu quả cô gánh không nổi đâu!"
Cô nàng Tracy lâm vào túng quẫn, hai mắt phiếm đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống bày ra dáng vẻ ủy khuất càng khiến cho Lữ Thiên Luân thêm bực bội.
Một người bản tính trời sinh đanh đá chua ngoa một khi rơi nước mắt chỉ khiến cho đàn ông nhìn vào càng thêm kinh tởm.
Cái gì thương hoa tiếc ngọc, xin lỗi, trong từ điển của hắn không tồn tại cụm từ này. Cho nên hãy là một người văn minh, hãy chính là mình thì mới có thể khiến cho người khác không chán ghét.
"Cô khóc đủ chưa? Nhìn lại chính mình đi, bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Cô không thấy mình đang trở thành một con hề à? Cút về nơi của mình đi, đừng để tôi lại nhìn thấy bản mặt đáng khinh của cô nữa."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, không muốn lãng phí thời gian vì một người mà bản thân không muốn nhìn thêm dù chỉ nửa giây. Hắn phải nhanh một chút tìm Doãn Khả Vy giải thích rõ ràng, tránh để cô hiểu lầm hắn lừa dối cô, bắt cá hai tay, một chân đạp hai thuyền gì gì đó.
Bước được vài bước, hắn sực nhớ đến một vấn đề còn chưa giải quyết triệt để liền đứng lại, quay lưng nhìn về phía cô nàng Tracy một lần nữa, buông lời cảnh cáo: "Nhớ, không được gọi tôi là a Luân. Còn có, đừng tìm bạn gái tôi gây phiền phức, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!"
Dứt lời, hắn bước đi một mạch rời khỏi nơi vừa đến không lâu, không hề quay đầu lại nhìn xem cô nàng Tracy đang bày ra biểu cảm gì.
Nhìn theo bóng lưng Lữ Thiên Luân khuất dần, hai tay Tracy cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu, trên mu bàn tay cũng hằn rõ từng vệt gân xanh.
Sắc mặt của cô ta lúc này trông vô cùng đáng sợ, răng cắn vào môi đến bật máu nhưng cô ta vẫn đứng yên bất động. Có lẽ dây thần kinh cảm giác đã bị cơn tức giận bùng phát cắn nuốt hết tất cả, cho nên cô ta dường như chẳng có cảm giác gì.
Ánh mắt phóng ra tia âm u lạnh lẽo có thể đông cứng người, ả nghiến răng ken két: "Tôi sẽ không để các người được như ý. Nếu tôi không có được thì ai cũng đừng mong có được. Ha, Doãn Khả Vy sao? Cô cứ đợi đấy!"
Rời khỏi công viên sau trường, Lữ Thiên Luân ngay tức thì lấy điện thoại từ trong túi quần, gọi đến một dãy số quen thuộc bất kể giờ giấc.
Bên kia đại dương cách nửa vòng trái đất, Lữ Ánh đang say giấc nồng bên cạnh chồng thì bị tiếng điện thoại đoạt hồn lúc nửa đêm đánh thức.
Hai mắt nhắm nghiền không muốn động đậy, bà lay chồng mình, thều thào nói: "Ông xã, điện thoại để bên phía anh. Anh xem ai lại gọi vào lúc này."
Kenneth Lauder bị đánh thức, chỉ có thể nghe theo chỉ thị của bà xã yêu dấu thò tay ra khỏi chiếc mền ấm áp với lên tủ đầu giường tìm đến nơi phát ra thanh âm.
Chạm đến điện thoại rồi, ông nhanh chóng cầm lấy, hai mắt vẫn nhắm chặt không buồn mở ra nhìn tên người gọi đến, mò mẫm chạm vào màn hình cảm ứng kéo nút nghe, cất giọng khàn khàn còn ngái ngủ: "Xin chào."
Bên kia điện thoại, Lữ Thiên Luân nghe thấy tiếng của ba mình thì khẽ day day mi tâm. Hắn vậy mà quên mất hiện tại bên kia đang là nửa đêm, mà bà mẹ đáng kính của hắn hiển nhiên là lười vác xác dậy, chỉ có thể ủy khuất cha hắn thay bà chịu trận.
Vẫn biết là thế nhưng gọi thì cũng đã gọi rồi, mà hắn cũng lửa cháy đến mông, hắn không thể vì vậy mà cho qua được, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, sau đó mới có thể tìm Doãn Khả Vy giải thích.
Hít sâu một hơi, hắn lên tiếng trả lời: "Ba, là con."