La Phù

Chương 301: Cửu khúc minh hà



So với khi ra khỏi núi Đại Đông, số lượng đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đã thiếu đi vài người. Thương thế của đám người Vân Viện cũng hồi phục hơn nhiều nhưng gần như tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều tiều tụy và gầy hơn. Hai gò má của Thi Kiếm trũng xuống, nhưng lại khiến cho đôi mắt nàng càng thêm sáng.

Một lão nhân mặc hoa phục màu tím, khí độ không tầm thường nhưng mái tóc bạc trắng cung kính đứng trước mặt thiếu nữ áo trắng mà nói với một giọng đầy phức tạp:

- Tiểu thư! Người không nên tới đây.

- Ta biết. - Thiếu nữ áo trắng hơi thở dài một tiếng:

- Ta biết với lực lượng mà Kỳ Liên Liên Thành nắm trong tay có thể điều tra ra được mối liên hệ giữa ngươi và chúng ta. Ta tới chỗ của ngươi rất có thể khiến cho gã phát hiện ra hành tung của chúng ta nhưng ta cơ bản không có sự lựa chọn nào khác.

- Hiện tại hắn như thế nào?

Mặc dù mái tóc của lão nhân trắng xóa nhưng da thịt lại nhẵn nhụi giống như da trẻ con, không hề có lấy một nếp nhăn. Lão nhân đầy lo lắng hết nhìn thiếu nữ áo trắng rồi lại nhìn về phía cái kiệu màu đen đặt gần đó. Cái kiệu màu đen đó vốn là pháp bảo của Độc Long tôn giả nhưng hiện tại lão nhân có thể biết được bên trong đó có ai.

- Có thể do công pháp của hắn tu luyện nên mặc dù bị Kỳ Liên Liên Thành phá hủy mất bản mệnh kiếm nguyên nhưng không biết tại sao mà ta cảm giác được như hắn đang ngưng tụ chân nguyên và thần hồn của mình. - Thiếu nữ cũng nhìn về phía cái kiệu mà đen:

- Hơn nữa, cái dấu hiệu đó càng ngày càng rõ. Thậm chí ta còn cảm thấy chỉ cần cho hắn có đủ thời gian thì chúng ta cũng không cần phải tới Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng sức sống thân thể của hắn đã hết, hắn tu luyện công pháp thân thể thành thánh. Thân thể bị bại thì thần hồn và chân nguyên sẽ không thể nào ngưng tụ lại được một lần nữa. Ta có thể cảm nhân thân thể của hắn bắt đầu thối rữa. Vì vậy cho dù ta có thể đưa hắn tới được Thập Vạn Đại Sơn thì chỉ sợ thân thể của hắn cũng hoàn toàn hỏng hết, chút sinh cơ đang ngưng tụ trong người hắn cũng mất.

- Thần hồn và chân nguyên bị phá nát, thân thể mất hoàn toàn sức sống vậy mà vãn giữ được một chút sinh cơ? Hơn nữa một chút sức sống đó vẫn có thể từ từ lớn lên? Điều này thật sự không thể ngờ được. - Lão nhân mặc hoa phục màu tím, ngạc nhiên gật đầu:

- Tiểu thư! Nói không chừng Trường Sinh châu có công hiệu đối với hắn, có lẽ thật sự không cần phải tới Thập Vạn Đại Sơn cũng có thể cứu được hắn về.

- Cũng có thể. - Thiếu nữ áo trắng gật đầu rồi đột nhiên nói với lão nhân áo tím như vậy.

- Tiểu thư! - Lão già nhìn thiếu nữ áo trắng với một sự kính cẩn nhưng khuôn mặt lại như đang cười:

- Nếu không có phụ thân của tiểu thư thì ta cũng không sống được lâu như vậy. Ta sống yên ổn bao nhiêu năm qua cũng đủ rồi, đã tới lúc phải làm cái gì đó.

Sau khi dừng một chút, lão nhân áo tím đột nhiên trịnh trọng thi lễ với thiếu nữ áo trắng một cái rồi nói:

- Ở trên đời này, ta tôn kính nhất là hai người. Một người là Bắc Minh vương, một người là phụ thân tiểu thư. Hiện tại nhưng gì tiểu thư làm cũng đủ cho tan tôn kính. Ta sống có thể nhìn thấy tiểu thư, thấy được những gì tiểu thư làm đúng là không uổng phí cuộc đời.

Sau khi nói xong câu đó, lão nhân mặc y phục màu tím chợt vươn tay phải. Một tia sáng màu xanh giống như ngọn cỏ mọc lên từ mặt đất chợt chui ra khỏi da thịt của lão.

Cảnh tượng giống như có vô số những mầm non chồi lên khỏi mặt đất, tất cả những tia sáng màu xanh chảy theo cánh tay rồi hội tụ trong lòng bàn tay lão rồi từ từ ngưng kết thành một hạt châu màu xanh to bằng quả trứng chim bồ câu.

Hạt châu đó tản ra ánh sáng màu xanh dịu dàng với đầy sức sống. Khi hạt châu đó hình thành trong tay lão nhân, mấy chậu cây cảnh gần như héo rũ trong đại sảnh lập tức tràn ngập sức sống, trở nên non tươi mỡ màng.

Lão nhân mỉm cười đặt hạt châu màu xanh đó vào trong tay thiếu nữ áo tím. Ngay lập tức, sắc mặt của lão nhân cũng từ từ xám đi.

Vốn da thịt của lão giống như da tre con thì trong nháy mắt xuất hiện đầy những nếp nhăn. Tất cả khí huyết trong người lão cũng gần như biến mất với một tốc độ kinh người. Đám người Vân Viện cảm giác trong nháy mắt, lão nhân như biến thành một cái cây khô.

Ngay sau khi giao hạt châu cho thiếu nữ áo trắng, lão nhân mặc hoa phục màu tím lặng lẽ ngã xuống. Sau khi lão ngã xuống liền giống như một khúc gỗ không còn sức sống, tuy nhiên khi thân mình vừa mới chạm đất, ngoại trừ bộ trang phục màu tím ra, tất cả thân thể của lão liền hóa thành tro bụi.

Để lại trên mặt đất chỉ còn một bộ trang phục màu tím.

Tới lúc này, Thi Kiếm cũng chợt quay mặt. Từ khi rời khỏi núi Đại Đông nàng đã chứng kiến rất nhiều cái chết. Nhưng tới bây giờ, nàng vẫn không kìm được mà nhỏ lệ. Vốn nàng biết Trường Sinh Châu là một thứ pháp bảo có thể giữ được thân thể cả ngàn năm nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới nó cũng chính là thân thể của lão nhân. Hơn nữa, thân thể của lão nhân dường như đã hỏng từ rất nhiều năm, cho nên mất đi hạt châu, lão nhân lập tức hóa thành tro bụi. Mà lão nhân đó dường như cũng chỉ là người giữ hạt châu cho Hồ Yêu vương, chờ một ngày Hồ Yêu vương cần dùng tới.

- Nếu không phải cái thế giới này đầy sự chán ghét thì không một ai cảm thấy sống đã đủ.

Thi kiếm không đành lòng quay đầu đi mà nghĩ vậy. Mà thiếu nữ áo trắng cũng nghĩ thế. Nàng biết lão nhân áo tím muốn sống, nàng cũng muốn sống. Nhưng có một vài người lại không muốn cho họ có quyền được sống một cách tự do. Vì vậy mà những gì nàng và lão nhân làm đó là để tranh đấu cho nhiều người như vậy.

- Vẫn có một số người không chịu sống theo cách của người khác.

Thiếu nữ áo trắng thở rất chậm, cố gắng khống chế thương thế và sự kích động của bản thân. Vào lúc này, nàng nhớ tới câu nói của Bắc Minh vương. Cho dù tới tận bây giờ, nàng cũng không hề oán hận đối với Bắc Minh vương bởi vì nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Bắc minh vương lựa chọn án binh bất động và việc nàng chọn tới bên cạnh Lạc Bắc cũng đều giống nhau chỉ có cách thức khác nhau mà thôi.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng yên lặng đặt trường sinh châu lên trán Lạc Bắc

Trong đại kiệu mầu đen, tiểu trà vẫn quan sát thấy rõ ràng da thịt Lạc Bắc trở nên sáng bóng mầu ngọc thạch. Đó cũng không phải là hiện tượng gì tốt, bởi vì Lạc Bắc đã tu luyện công pháp thân thể thành thánh, hơn nữa giờ phút này Lạc Bắc đã tu thành lưu ly kim thân, cho nên loại ánh sáng này là do sinh khí Lạc Bắc bắt đầu tan biến. Nếu sinh khí của Lạc Bắc hoàn toàn tan biến thì cơ thể của hắn sẽ biến thành pho tượng ngọc thạch.

Đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ mặc y phục mầu trắng lướt nhẹ qua, trường sinh châu liền tỏa ra vô số những tia sáng dịu, nhưng lại có sức sộng cực mạnh bao phủ lấy Lạc Bắc. Cho tới khi Trường Sinh châu từ từ biến mất nơi lông mày của Lạc Bắc chẳng khác nào bị hòa tan. Tất cả thấm hết vào trong thân thể của hắn.

Hào quang chậm rãi biến mất, nhưng vốn da thịt của Lạc Bắc gần như biến thành ngọc thạch lạnh như băng và cứng rắn liền hồi phục sự co dãn và hồng hào. Giờ phút này Lạc Bắc nhìn giống như người bình thường đang ngủ say, chỉ có điều không hô hấp mà thôi.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Viên trường sinh châu này thật thần kỳ, hiện tại thân thể Lạc Bắc đang chết dần đã được khống chế. Hơn nữa giờ này Lạc Bắc như đang hôn mê bất tỉnh, nhưng thiếu nữ mặc y phục mầu trắng lại cảm nhận rõ bên trong cơ thể Lạc Bắc có một luồng sức sống ngoan cường đang hồi sinh. Dường như có một thứ lực lượng vô hình đang tụ hợp phần hồn và chân khí trong trong cơ thể Lạc Bắc.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng vẫn không thể khẳng định được rằng Lạc Bắc có thể khôi phục lại được hay không, nhưng hiện tại chí ít cũng có hy vọng rắng hắn sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy.

......

Thiếu nữ áo trắng và đoàn người Từ Hàng Tĩnh Trai lập tức từ ngôi nhà này bay lên trời cao khiến cho mấy người tỳ nữ đang quét dọn kêu lên thất thanh.

Đối với thiếu nữ mặc y phục mầu trắng mà nói, giờ phút này chỉ cần có thời gian, cho nên cô cũng không có che dấu hành tung của mình. Và Vân Viện trong lòng cũng không có nghi ngờ thiếu nữ mặc y phục mầu trắng hành động như vậy, bởi vì chí ít đối với việc trốn thoát khỏi các lực lượng truy sát, thiếu nữ mặc y phục mầu trắng đã thể hiện ra khả năng của chính mình mạnh hơn các nàng rất nhiều.

- Các ngươi tiếp tục đi tiếp lên phía trước, ta sẽ theo kịp.

Chỉ là vừa mới đi qua nơi đô thành phồn hoa, Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng hơi nhíu mày, nói với vân viện một câu như vậy. Vân viện không nói gì chỉ gật đầu. Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng đột nhiên gập người lại phía sau rồi giống như một tảng thiên thạch mà lao đi. Ngay tại vị trí nàng, trong tầng mây đột nhiên trong nháy mắt có một cây kim cương xử màu trắng giống như lưu tinh giáng thẳng xuống tòa vọng lâu trên tường thành.

Cái chỗ kia vốn nhìn qua không có một bóng người, nhưng trong nháy mắt khi cây kim cương xử của thiếu nữ mặc y phục mầu trắng hạ xuống, một bóng người mặc đạo bào bảy mầu liền hiện ra. Một tiếng nổ như tiếng sét đánh ngang tai, kim cương xử đánh cho người đó bắn lên một làn sương máu, thậm chí nó còn vượt qua khoảng không làm nổ tung cả tòa vọng lâu.

Nhưng vào đúng lúc này, một đạo ánh sáng mầu lam đột nhiên vọt ra từ bên trái của thiếu nữ mặc y phục mầu trắng, đó là một đạo pháp thuật tọa thành hình bảo tháp. Nó lao thẳng vào cái lồng bảo vệ của thiếu nữ mặc y phục mầu trắng. Lực lượng của Kỳ Liên Liên Thành nắm trong tay thực sự làm người ta khó có thể tưởng tượng. Tốc độ truy đuổi của những người đó có phần còn nhanh hơn thiếu nữ dự kiến. Mà chỉ khi thực sự trở thành kẻ địch của Côn Luân chân chính mới hiểu được Côn Luân có nhiều các nhân vật tu luyện tuyệt đỉnh tới mức nào. Mà người trước mắt phát ra một đạo pháp ánh sáng mầu lam cũng đã tiếp cận nguyên anh kỳ.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng lại không để ý tới đạo pháp thuật đó, từ lòng bàn tay nàng một cái kim luân lao ra với tốc độ kinh người trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách gần trăm trượng, đánh cho một người trong đám mây bay ngược, toàn bộ vùng ngực vỡ vụn. Còn vầng sáng mầu lam kia, thì bị Thiên Thiền linh diệp của thiếu nữ y phục mầu trắng ngăn cản.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng thoáng ho khan một tiếng, lập tức xoay người lao theo hướng đám người Vân Viện.

Mặc dù là giết liên tiếp hai người, thiêu nữ mặc y phục mầu trắng giơ tay và nhấc chân lại, mang tới cho mọi người một cái cảm giác đẹp tuyệt trần. Trên thế gian phần lớn trong lòng người tu đạo đều coi loại hồ yêu như nàng là loại yêu tà chuyên quyến rũ người, tuy nhiên trên người nàng lại không hề có một chút phóng cách lẳng lơ, so với tất cả thiếu nữ của huyền môn chính đạo lại càng giống tiên nữ hơn.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng có tu vi cao hơn đám người vân viện, mặc dù kinh mạch trong cơ thể nàng không giống như người thường giúp cho nàng tu luyện được sở trường của cả hai nhà, nên cho dù là Lâm Bạch Mộc có tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng chưa chắc đã là đối thủ của nàng. Một lát sau nàng đã đuổi kịp đám người của vân viện.

Dường như đám người Vân Viện đã quen với điều này nên thấy thiếu nữ áo trắng quay lại cũng không làm các nàng kinh ngạc. điều khiến cho các nàng hơi kinh ngạc đó là vị trí mà thiếu nữ áo trắng dẫn mình tới.

Đó là một cái thôn nhỏ cách thành Ung Châu chừng bảy mươi dặm. Đoàn người đi tới một cái miếu hoang ở trong thôn. Ngay giữa trên mái hiên có mấy cái lỗ thủng.

Từ trong ngôi miếu nhỏ có một ông từ đi ra Ông từ có dáng người nhỏ và gầy còm, lão mặc một chiếc áo tang nhân mầu đen cũ nát, làm cho đám người nhìn thấy không tự chủ liên tưởng tới một con chuột hèn mọi. Nhìn thấy đám người của Vân Viện và thiếu nữ mặc y phục mầu trắng tới, lão không chút biến sắc, cũng không nói một câu chỉ gật đầu với thiếu nữ mặc y phục mầu trắng tiếp đó xoay người đi vào trong miếu

Ông từ lấy tay đè lên một chỗ trên vách tường, mặt đất trong miếu long vương đột nhiên tách ra rồi để lộ một cái bậc thang thật dài.

Đám người của Vân Viện theo sau thiếu nữ mặc y phục mầu trắng đi vào, toàn bộ các bậc thang đều là đá mầu đen lơ lửng trên không. Tất cả đi xuống khoảng hai mươi trượng thì nghe thấy được tiếng nước ù ù bên tai. Từng đợt hơi nước đến và đập vào mặt, trước mắt mọi người nhìn thấy là một con sông ngầm dưới lòng đất, xung quanh hoàn toàn tối đen, cảm giác thật trống trải, làm cho mọi người cảm nhận thấy giống như dòng sông dưới Âm phủ.

Nhẹ nhàng bước tới thềm đá cuối cùng, liếc mắt một cái đã đến cuối con sông thì thấy như thấp thoáng có ánh lửa.

Một nam tử mặc trang phục gần giống ông từ ở phía ngoài, sắc mặt mầu xám trắng, nhìn giống như quỷ hồn đứng thẳng nơi bậc đá cuối cùng trước con sông, trong tay hắn nâng nhấc chiếc đèn dầu đang tỏa ra ánh lửa rực rỡ.

Hai mắt của hắn lõm xuống. Nam tử nhìn giống như Quỷ Hồn rõ ràng là một người mù, cơ bản không nhìn thấy bất cứ cái gì, cũng căn bản tự mình cũng không thể thấy ánh lửa từ ngọn đèn. Nên đốt ngọn đèn dầu dường như chỉ là để cho người khác nhìn thấy hắn đứng ở đó.

Tuy rằng không nhìn thấy bất cứ thứ gì đó, nhưng khi thiếu nữ mặc y phục mầu trắng và đám người của từ hàng tĩnh trai xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt hắn dường như sáng lên. Không hề nói lời nào, hắn nhanh thi lễ với thiếu nữ mặc y phục mầu trắng một cái, sau đó đặt ngọn đèn trong tay xuống, cởi một cái dây thừng ở bên cạnh.

Một đầu khác của dây thừng lơ lửng trên mặt nước, dường như là một con thuyền lớn có hình dạng giống như cái thúng. Đáy thuyền và sông lớn tiếp xúc với nhau, thấp thoáng hiện ra sáu mũi nhọn.

sau khi thiếu nữ mặc y phục mầu trắng và đoàn người của Từ Hàng Tĩnh Trai trèo lên chiến thuyền hình thù kỳ quái, nam tử mặc y phục mầu đen nhìn giống như Quỷ hồn kia đứng ở bên cạnh thuyền, trong tay của hắn đã có một cây sào dài và cao không biết từ lúc nào. Tuy rằng hắn là người mù, nhưng tại con sông lớn trong nên đất lại dường như thấy rõ hơn bất kỳ người nào khác. Cây sào dài và đen trong tay hắn liên tục đâm vào trong nước khiến cho con thuyền lớn chuyển động dọc theo quỹ đạo phiêu hành trong con sông lớn dưới nền đất

- Đây là cửu khúc minh hà trận?

Trong tiếng nước ù ù, vân viện không nhịn được quay sang nhìn thiếu nữ mặc y phục mầu trắng mà hỏi. Giờ phút này nàng đã nhìn ra, con sông rộng lớn dưới nền đất này cũng không phải thật sự là con sông. Nàng có thể cảm nhận được nơi này là cái trận pháp độc đáo. Mà liếc mắt một cái thật xa cũng không thể thấy nơi cuối cùng của con sông và đáy thuyền bất thình lình hiện ra hào quang sáu mầu, vân viện liên tưởng tới trận pháp đã gặp qua giới thiệu trên điển tích.

Trong cái trận pháp này, không gian bị biến dạng theo những cách khác nhau. Cái trận pháp này cũng giống với rất nhiều trận pháp truyền tống, có thể đưa con người đến nơi nào đó xa ngàn dặm, nhưng chỉ có những người tham dự bố trí trận pháp mới biết được bên trong trận pháp những chỗ nào không được chạm đến, cũng chỉ có những người có cảm giác độc đáo mới có thể dựa theo cách độc đáo mà vượt qua cái trận pháp này. Nếu không sẽ hoàn toàn bị lạc, lạc vĩnh viễn trong Minh hà khôn cùng sẽ không bao giờ tìm được đường ra. Mà phá vỡ trận pháp này cũng gần như là điều không thể, vì mắt của trận pháp này nằm ở nơi xa thẳm trong dòng sông lớn, ngoại trừ những người bố trí trận pháp ra và những người đưa đó, người bên ngoài căn bản không biết được mắt trận của nó ở đâu.

“ Đúng vậy! Đây là cửu khúc minh hà trận. “ Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng gật đầu, chứng tỏ Vân Viện phán đoán đúng.

- Hóa ra ngươi đã có cái kế hoạch này từ trước

Vân viện thoáng nhìn qua thi nữ mặc y phục mầu trắng có chút kính nể. Nguyên bản thiếu nữ mặc y phục mầu trắng bỏ trường sinh châu đi là điều bất đắt dĩ, nhưng mặc dù vậy thiếu nữ mặc y phục mầu trắng cũng đã chuẩn bị tốt cho đường lui.

Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng gật đầu và thở dài một tiếng,

- Ta đã làm xong kế hoạch, nhưng ta không nghĩ tới nơi này.

Vân viện trở nên trầm mặc. Khi lão già mặc y phục mầu tím chết đi, thiếu nữ mặc y phục mầu trắng gần như không thể hiện một chút đau thương, nhưng hiện tại nàng đang cảm giác rõ Thiếu nữ mặc y phục mầu trắng tràn ngập một sự thương xót. Mặc dù thiếu nữ mặc y phục mầu trắng đã chuẩn bị kỹ đường lui, nhưng nàng đúng là không nghĩ đến nơi này. Bởi nàng biết rằng, giờ phút này nàng chỉ mang tới cho những người ở đây sự hủy diệt và tử vong.

“ Nhiều người chết vì ngươi như vậy, cho nên ngươi nhất định không thể chết. “ Vân Viện cúi đầu nhìn Lạc Bắc mà nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, hơn mười tia sáng từ bốn phương tám hướng phóng tới miếu nhỏ cũ nát với một tốc độ kinh người. Những điểm sáng lao tới cái miếu nhỏ lại giống như một cái lưới lớn bao trùm ngôi miếu nhỏ vào bên trong.

Mà trong lúc này đây, trong miếu nhỏ, ông từ có thân thể gầy gò vẫn thản nhiên. Lão kiễng chân dường như muốn lau tro bụi, một cánh tay của hắn như ấu yếm giơ lên cao vươn tới pho tượng Long Vương. Khi lão chạm đến pho tượng long vương, trên pho tượng chợt hiện ra vô số những lá bùa mầu tím. Những lá bùa mầu tím nhìn qua giống như như có từng vầng Lôi hỏa bốc lên.