- Đây là bộ pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đầy đủ. Tất cả những pháp thuật cao cấp nhất của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đều có ở trong đó, đối với ngươi có lẽ có chút tác dụng.
Hoài Ngọc nói xong, cái ngọc phù màu tím cũng rơi xuống tay Lạc Bắc.
- Ngươi thật sự mang theo bộ pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu đầy đủ? - Lạc Bắc có chút ngạc nhiên nhưng rồi hắn nở nụ cười lạnh:
- Là do trước đó Hoàng Vô Thần thấy cho dù ta có lá mặt lá trái đón nhận điều kiện của y thì cũng bị thần cung toái hư giết chết cho nên không sợ bộ pháp quyết vô thượng này lọt vào tay ta đúng không?
Hoài Ngọc cúi thấp đầu xuống nhất thời không nói tiếng nào.
Không biết tại sao nhưng khi Lạc Bắc nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, trong lòng Hoài Ngọc chợt có chút khổ sở.
Lạc Bắc là đại địch của Côn Luân mà nàng là người Côn Luân. Theo lý mà nói thì nàng không thể có cái cảm xúc như vậy. Nhưng không biết tại sao từ khi gặp mặt Lạc Bắc lần đầu tiên cho tới giờ, trong lòng Hoài Ngọc vẫn không hề có chút địch ý đối với hắn. Thậm chí đối với Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ, nàng cũng không có nhiều địch ý.
Thậm chí ngày đó khi biết sử dụng thần cung Toái Hư để đối phó với Lạc Bắc, trong lòng nàng còn có một chút mất mát. Mà nghe thần cung Toái Hư không giết được Lạc Bắc, trong lòng nàng cũng chẳng có sự thất vọng như phần lớn đệ tử Côn Luân.
Sau khi đi vào trong ảo trận của Huyền Thiên Tông, bị Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân đuổi theo, nàng đã nghĩ rằng mình phải chết nhưng không ngờ Lạc Bắc lại xuất hiện.
Hơn nữa, đám người Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân như hung thần ác sát vậy mà khi nhìn thấy hắn thì lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, cơ bản không còn có một chút khí thế như trước.
Khi Lạc Bắc vừa mới đối mặt đã đánh bại Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân, trong lòng Hoài Ngọc lại xuất hiện một thứ cảm giác khó hiểu.
Khi Lạc Bắc nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng nàng lại có cảm giác đau đớn khó hiểu. Nhưng nàng cũng cố gắng che giấu rất tốt. Sau khi trầm mặc một lúc, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Cho dù thế nào thì hiện tại chúng ta cũng có chung kẻ địch là đám người Trần Thanh Đế. Nếu không có ngươi, ta chắc chắn phải chết trong tay của chúng, cho nên ta phải giúp ngươi đối phó. Còn về chuyện chúng ta cứ để xong chuyện này hãy giải quyết.
Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc một lúc rồi gật đầu c không nói gì. Tấm ngọc phù màu tím trong tay chợt lóe lên ánh sáng như hắn đang tìm hiểu nội dung bên trong đó.
Chỉ trong một lát, Lạc Bắc chợt nhướng mày, thu hồi ngọc phù rồi bay thật nhanh trong phạm vi trăm dặm xung quanh.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy một dải ánh sáng bay lượn bên trên ngọn núi. Từ dải sáng đó liên tục có những tia sáng màu lục bắn vào trong những cái cây màu đỏ.
Trong một lát, tia sáng màu lục lập tức thẩm thấu hết vào trong những cái cây. Thoáng cái, trên bầu trời từ phía Lạc Bắc quay về chợt xuất hiện một vầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Tự Tại Ngọc Bia tản ra ánh sáng màu vàng nhạt tới cách ngọn núi chừng năm, sáu dặm liền dừng lại. Vào lúc này, ánh sáng màu bạc bên ngoài Tự Tại Ngọc Bia đã biến mất. Rõ ràng tác dụng của Ngân Hoa Nguyên cương phù mà Trần Thanh Đế sử dụng đã không còn.
- Cách Lan vương! Lạc Bắc thực sự ở trên ngọn núi này? - Thao Sinh Nguyên đứng trên Tự Tại Ngọc bia mà hỏi Cách Lan vương.
- Không thể nhầm được. Hiện giờ hắn đang ẩn nấp bên trong ngọn núi này.
Các con mắt trên Hóa thân của Cách Lan vương vẫn tản ra ánh sáng như trước dường như đang quan sát ngọn núi màu đỏ. Tuy nhiên ánh sáng trên người hóa thân cũng mờ đi rất nhiều. Xem ra đúng như y nói, pháp thuật Phật Luân nhãn đúng là phải đánh đổi với việc tu vi bị tổn thương mới có thể thi triển.
- Dường như hắn rất quen thuộc khu vực này. Có thể hắn đi qua nơi đây để tới chỗ đất phong của Hoàng Thiên tông. - Ánh mắt của Thiên Ngô Hầu hết sức lạnh lùng:
- Hắn chạy trốn tới ngọn núi này không chừng bày sẵn âm mưu gì đó để đánh lén chúng ta.
- Để ta xem.
Một trong các con mắt trên Hóa Thân của Cách Lan vương chợt nhắm lại khiến cho không gian đang từ sáng chợt tối đi một chút. Hoàn thành động tác đó, ánh sáng hóa thân của Cách Lan vương chợt tối đi nhiều. Nhưng y lập tức nói hteem:
- Bên trong ngọn núi này hắn không bố trí trận pháp lợi hại hay cấm chế nào cả.
- Tiếc là chúng ta chỉ có Trần cung chủ lấy một cái Hoàng Thiên kim hỏa phù, vừa rồi khi ra tay với tên hậu bối Côn Luân đã sử dụng. Nếu không thì có thể lôi hắn ra. - Cống Dát Kiên Tán quay đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói:
- Thứ ánh sáng bạc trong tay Lạc Bắc hết sức quái dị. Nó không chỉ có thể hút lấy pháp bảo mà dường như còn làm cho thần thức người khác bị ngăn cản, phản ứng chậm đi. Chúng ta mà tập trung lại với nhau chỉ sợ sẽ bị cái pháp bảo đó kiềm chế.
- Uy lực Phật quang xá lợi của Pháp vương rất mạnh, hơn nữa còn có một cái Hộ trì bảo quang phù nên sức phòng ngự không hề kém Tự Tại ngọc bia của ta. Chúng ta chia ra làm hai. Vương Diễm Dương! Ngươi đưa Thú Sát bạo viêm phù cho ta. Nếu tới lúc thích hợp ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị của cái phù đó. Ngươi cầm Cửu Thiên tinh thần pháo trong tay, với thần thông của hai vị Pháp vương chắc là không có vấn đề. Hiện tại đạo hữu Băng Trúc Quân và Trần Lê Phù chỉ còn có Nguyên Anh, để bảo đảm...những người còn lại đi với ta.
- Được! Vậy cứ theo lời Trần cung chủ nói. Lạc Bắc có rất nhiều thần thông, khi giao thủ mọi người không nên giữ sức. Nếu không có sơ xuất thì chúng ta chính là kẻ phải chết ở đây.
Hai tay Cống Dát Kiên Tán còn chưa chắp lại, lời còn chưa dứt, kim quang trên đỉnh đầu đã sáng lòa và hóa thân tượng Phật Di Lặc cũng xuất hiện.
Cái hóa thân của Cống Dát Kiên Tán vừa mới xuất hiện, trong tay liền phóng thẳng ra Hộ Trì bảo quang phù lấy được từ Hoàng Thiên thần tháp tạo thành một màn ánh sáng màu trắng bao bọc lấy y và hóa thân của Cách Lan vương cùng với Vương Diễm Dương cầm Cửu Thiên tinh thần pháo.
Cái màn ánh sáng màu trận pháp cùng với ánh sáng dìu dịu từ phật quang xá lợi của y có phần tương tự.
Hai tiếng nổ vang lên rồi hai vầng ánh sáng xuất hiện. Đó là do Vương Diễm Dương và Thiên Ngô Hầu cẩn thận...trực tiếp sử dụng Đại thành thần vương phù để cho thân thể tạm thời trở nên cứng rắn như Hỗn Nguyên kim thân.
- Đi thôi.
Theo âm thanh uy nghiêm của Cống Dát Kiên Tán, y cùng với hai người Thao Sinh Nguyên lập tức sử dụng Mê Thần ngân phù tạo ra hai làn sương mù dày đặc kéo dài tới mười dặm bao phủ toàn bộ Cống Dát Kiên Tán và đám người Trần Thanh Đế, cơ bản không chó thấy rõ hành tung. Chỉ thấy hai làn sương màu màu bạc giống như hai đám tinh vân lập tức tới gần ngọn núi lớn.
Gặp một đối thủ như Lạc Bắc, đám người Cống Dát Kiên Tán và Trần Thanh Đế hết sức cẩn thận, thậm chí không hề tiếc vốn liếng.
Làn sương mù do Mê Thần ngân phù tạo ra không chỉ hoàn toàn che giấu thân hình hơi thở, hơn nữa còn có phạm vi vượt hơn mười dặm. Trừ khi có được pháp thuật với phạm vi bao phủ hơn mười dặm, còn nếu muốn xác định rõ vị trí của đối phương, một khi bản thân bị lộ thì chỉ nằm trong cục diện bị động.
Trong khoảng khắc, hai làn sương mù màu bạc đã chia ra thành hai hướng, chỉ còn cách ngọn núi màu đỏ không tới năm trăm trượng.
Bên trong ngọn núi vẫn không hề có tiếng động mà hai làn sương mù màu bạc cũng hết sức yên tĩnh.
Bên phía Cống Dát Kiên Tán và Trần Thanh Đế cơ bản không vội ra tay. Bởi vì phần lớn pháp thuật và pháp bảo phải tới gần trong vòng trăm trượng mới có uy lực lớn nhất. Lớn hơn trăm trượng, uy lực sẽ giảm đi, rất dễ bị đối phương chặn lại.
Nên muốn bức Lạc Bắc xuất hiện cũng càng tới gần càng tốt, không cần phải sử dụng pháp thuật sớm để tốn chân nguyên.
Thoáng cái, hai làn sương mù chỉ còn cách bốn trăm trượng...ba trăm trượng...hai trăm trượng...
Khi cả hai phía tới chừng ba trăm trượng, ngọn núi màu đỏ vẫn không hề có phản ứng. Nhưng ngay khi bọn họ chỉ còn cách chừng hai trăm trượng, toàn bộ ngọn núi đột nhiên như nổ tung khiến cho người ta có cảm giác giống như bị điện giật.
Trong nháy mắt, trên đỉnh của cả vạn cái cây cùng vang lên tiếng rít xé gió.
Cả vạn tia sáng màu hồng có uy lực tương đương với vạn đạo kiếm cương như một cơn sóng thần ập tới quét sạch đất trời.
- Sao lại thế này?
Trong làn sương mù màu trắng sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế lập tức thay đổi.