Cùng lúc đó, một làn Xích Đồng từ trên ngọn núi cũng bốc lên rồi bay vút ra ngoài.
Vốn đám cây gỗ kia mặc dù có thể cảm ứng được hơi thở của đám người trần Thanh Đế trong làn sương mù nhưng chỉ khi bọn họ tới gần mới có thể bắn. Tuy nhiên dưới sự khống chế của Lạc Bắc, trong nháy mắt toàn bộ các cây đều hành động.
Chẳng khác nào trong khoảng khác một cái kiếm trận khổng lồ được bố trí thành công.
Cả vạn đạo kiếm cương với ánh sáng che phủ trời đất cuồn cuộn ấp tới khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, hai làn sương mù bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Phụp phụp phụp...
Vô số những tia sáng màu đỏ vàng phun tới khiến cho đám người Trần Thanh Đế và Cống Dát Kiên Tán có cảm giác bản thân như bị vô số hòn đá ném.
Mặc dù nghĩ Lạc Bắc có thể mai phục ở đây nhưng bọn họ lại không thể ngờ được uy lực mai phục của hắn mạnh tới mức này.
Trong vô số những tia sáng đỏ vàng bay tới còn có một chùm sáng màu bạc chợt bao phủ lấy tự Tại ngọc bia. Tuy nhiên một tia sáng màu xanh từ trong tay Lạc Bắc bay ra còn nhanh hơn thứ ánh sáng bạc đó xuất hiện trước mặt Cống Dát Kiên Tán, Cách Lan vương và Vương Diễm Dương. Nó đánh thẳng lên màn ánh sáng do Hộ trì bảo quang phù tạo ra.
Rắc rắc...
Ánh sáng bảo vệ vốn đang tán loạn, dưới một đòn của Thanh Đế thần thương liền lập tức vỡ nát.
- Không hay.
Cống Dát Kiên Tán quá sợ hãi, phật quang xá lợi vội vàng thả ra cả vạn tia sáng tạo thành một màn ánh sáng. Ngay lúc đó từ Xích Đồng thiên thành cũng có chín đạo kiếm cương lao ra cùng với một tia sáng bạc va chạm với vầng sáng của y.
Rầm!
Cống Dát Kiên Tán bật người lên, không ngờ không ngăn cản nổi. Trong nháy mắt màn sáng của y xuất hiện mấy vết nứt to. Cách Lan vương thấy vậy quá kinh hãi, ném hai cái kim linh trên tay tạo thành một màn hào quang màu vàng. Những đúng vào lúc này, một tai chớp màu tím lao thẳng tới cái lồng màu vàng. Vương Diễm Dương cầm Cửu Thiên tinh thần pháo vừa mới chĩa về phía Xích Đồng thiên thành, trong mắt chỉ kịp xuất hiện sự kinh hãi thì tia chớp kia đã xuyên thủng mi tâm của y.
Như một tờ giấy bị ném vào trong lửa, toàn thân Vương Diễm Dương chợt hóa thành tro, ngay cả Nguyên anh cũng không bỏ chạy nổi.
- Tử lôi thần châm?
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Băng Trúc Quân hét lên chói tai:
- Không thể như vậy. Làm sao hắn có được cái pháp thuật này?
- Kiến thức của Băng Trúc Quân đúng là không tầm thường. May lúc trước đã đánh nát thân thể của y nếu không với tu vi của y và Vân Hạc Tử cũng khó đối phó.
Bên trong Xích Đồng Thiên Thành, Lạc Bắc cau mày nghĩ như vậy.
Tử Lôi thần châm là một trong những pháp thuật uy lực lớn nhất trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Lúc trước trong bộ Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu mà Lạc Bắc và Thái Thúc lấy được của Hi Ngọc Sa cũng không có cái pháp thuật này. Cho nên Thao Sinh Nguyên chỉ xem bộ Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu còn thiếu cũng không biết. Hơn nữa, cái pháp thuật đó cần rất nhiều chân nguyên, ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp kỳ mới có thể thi triển. Hiện tại Lạc Bắc chỉ dùng Hóa Thần phù mới có thể cố gắng ngưng tụ được cái pháp thuật nó.
Băng Trúc Quân biết tới chuyện này thì chứng tỏ nắm rất rõ đối với Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Mặc dù hơi nhíu mày nhưng Lạc Bắc vẫn không hề dừng tay. Một làn chân nguyên lập tức được đưa vào trong Khổng trước Minh vương phù.
Trong nháy mắt, cái cổ phù trong tay hắn biến mất mà phía sau xuất hiện một màn ánh sáng bảy màu nhìn giống như tấm bình phong.
- A! Lạc Bắc! Ngươi chết đi.
Gần như khi tiếng kêu từ Nguyên anh của Băng Trúc Quân vang lên, lần đầu tiên Trần Thanh Đế cũng gào lên như kẻ điên.
Lúc này, Trần Thanh Đế khiến cho người ta có cảm giác không còn phong thái của một vị tông chủ mà là một người bị ta làm cho phát điên.
Trong số huyền môn chính đạo thì Đại Tự Tại cung có thực lực gần với Thục Sơn và Côn Luân. Nhưng vì trong trận chiến với Huống Vô Tâm, đám người Trần Thanh Đế rời khỏi Đại Tự Tại cung khiến cho toàn bộ nơi đó bị tiểu Trà phá hủy. Mà những nhân vật khiến cho người ta e ngại nhất trong Đại Tự Tại cung cũng chỉ có Trần Thanh Đế, Vương Diễm Dương và Trần Lê Phù.
Người tu đạo có tu vi Nguyên Anh trở lên, trong giới tu đạo cũng rất ít. Một khi tu vi tới Nguyên Anh kỳ cơ bản có thể coi như nhân vật hùng bá một phương. Giống như đám người Thao Sinh Nguyên, Thiên Ngô Hầu chỉ có thể hợp tác mà không thể hàng phục. Mà Vương Diễm Dương, Trần Lê Phù và Trần Thanh Đế là sư huynh đệ nên hết lòng trung với Trần Thanh Đế. Với sự giúp đỡ của hai người đó, Trần Thanh Đế trước đây có thể xem như một thế lực không phải nhỏ. Nhưng nếu hai người đó mà mất đi thì Trần Thanh Đế chỉ còn một mình, quả thức không khác gì tán tu như Vân hạc Tử.
Bản thân nhìn thấy Lạc Bắc ra tay với Vương Diễm Dương, Trần Thanh Đế bất chấp tất cả để giữ lại y. Tuy nhiên bị lớp ánh sáng màu bạc bao phủ khiến cho thần thức của Trần Thanh Đế bị ngăn cản, ra tay không kịp chỉ biết nhìn Lạc Bắc đánh cho Vương Diễm Dương nát thành tro.
Trong hai người Trần Lê Phù, Vương Diễm Dương thì một người bị chết, một người chỉ còn Nguyên anh khiến cho Trần Thanh Đế đang từ một vị vua từ từ bị Lạc Bắc làm cho biến thành một tên giặc cỏ.
Điều này làm sao mà Trần Thanh Đế có thể giữ được bình tĩnh.
Trong tiếng gào giống như kẻ điên, pháp lực dao động tản ra từ người Trần Thanh Đế tạo thành những tiếng nổ. Rồi bất ngờ một vầng sáng màu lam chợt hiện ra trước mặt Xích Đồng thiên thành.
Vầng sáng khổng lồ đó là một pho tượng tương đương với hóa thân của Cống dát Kiên Tán, cưỡi trên một con huyền quy.
Pho đạo tôn như được điêu khắc từ ngọc đó vừa xuất hiện, sắc mặt của nó cũng giống như trần Thanh Đế lập tức trở nên dữ tợn, đầy phẫn nộ. Nó giang hai tay ra rồi bước xuống khỏi con huyền quy mà vọt tới Xích Đồng Thiên thành đập xuống.
Đạo pháp thuật này là pháp thuật tối cao trong Đại Tự Tại cung có tên là Chân Thủy thần quân. Thứ pháp thuật tạo ra hóa thân như thế này cho dù là Trần Thanh Đế cũng phải mất gần một nửa chân nguyên. Nhưng vào lúc này, Trần Thanh Đế đã giận tới mức gần như mất đi lý trí chẳng thèm để ý tới chân nguyên hao tổn. Mà chỉ tới người có tu vi Độ Kiếp kỳ như y thi triển thì dưới chân của Chân Thủy thần quân mới có được Huyền quy.
Cùng là ngọc bích nhưng cái mai của con huyền quy đó có sức phòng ngự rất mạnh, tương đương với một tấm thuẫn của Chân Thủy thần quân. Nó có thể làm cho đối phương nhất thời không thể phá được để chạm tới thân thể của Chân Thủy thần quân. Nhưng vào lúc này, Chân Thủy thần quân mà Trần Thanh Đế tạo ra lại sử dụng cách thức va chạm trực tiếp muốn dùng Chân Thủy thần quân đánh vào Xích Đồng thiên thành rồi cho nổ tung.
Cách sử dụng này cũng là cách đối địch có uy lực lớn nhất của Chân Thủy thần quân. Uy lực nổ của Chân Thủy thần quân tương đương với cả vạn tấn nước biển liên tục ập vào người đối phương.
Cùng lúc đó, nhìn Vương Diễm Dương bị đánh chết, Thao Sinh Nguyên đang vô cùng kinh hãi cũng đưa tay lên bắt pháp ấn rồi vỗ vào đỉnh đầu của mình.
Sau cái vỗ đó, pháp lực dao động quanh người y lập tức tăng lên gấp đôi. Từ trong thất khiếu của y không ngờ cuồn cuộn tản ra ánh sáng màu xám. Rồi một vầng sáng màu xám xuất hiện trước mặt y, sau đó họa thấp xuống rồi khuếch tán ra chừng năm sáu trượng. Nhất thời trong phạm vi đó, toàn bộ cự mộc màu đỏ bị thứ ánh sáng đó chèn ép làm cho hóa thành bụi phấn.
Đồng thời với đạo pháp thuật đó, thân thể của Thao Sinh Nguyên giống như co giật, sắc mặt đầy sự đau đớn.
Cảnh tượng đó cho thấy đạo pháp thuật này có uy lực không tầm thường, gây ra sự tổn thương với thân thể của y. Tuy nhiên trong tình cảnh này, bên mình mất đi một vị cao thủ nên Thao Sinh Nguyên cũng đành phải liều mạng.
Hai đạo pháp thuật đầy uy lực của Tràn Thanh Đế và Thao Sinh Nguyên không hề kém một đòn liên thủ của năm người Trần Lê Phù lúc trước, vì vậy mà Xích Đồng Thiên thành cũng khó có thể cản được.
Nhưng ngay khi Trần Thanh Đế tạo ra Chân Thủy Thần quân nhào tới xích đồng Thiên thành, trong làn nguyên khí xích đồng đột nhiên có một vầng sáng mờ lóe lên. Thứ ánh sáng đó chỉ lóe lên một cái con Huyền quy dưới chân Chân Thủy thần quân lập tức biến mất tiếp theo vầng sáng mờ lại lóe lên mấy cái khiến cho Chân Thủy thần quân và thứ ánh sáng màu tím của Thao Sinh Nguyên lập tức biến mất không còn chút giấu vết.