Chương 102: Như người uống nước, bản thân tự biết nóng lạnh
Nửa đêm Tần Ý Nùng tỉnh lại, rượu uống lúc chiều tối đều trào ngược khỏi dạ dày. Cô ấy lảo đảo xông vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Mí mắt Đường Nhược Dao giật một cái, lập tức trở người, nhìn về phía cửa.
Điều kiện cách âm của căn nhà này vô cùng tốt, nếu không phải tiếng động phía đối diện quá lớn, căn bản đều không thể nghe thấy. Nhưng Đường Nhược Dao cũng không biết có chuyện gì, cứ có một cảm giác thấp thoáng chỉ dẫn cô, giống như tối hôm đó, Tần Ý Nùng mơ thấy ác mộng không cẩn thận làm đổ cốc nước, cô liền giật mình tỉnh dậy, xông ra ngoài cửa.
Hôm nay cũng như thế, trái tim lan tràn cảm giác không diễn tả được thành lời, bị bóp nghẹt lại, cô giơ tay đè lên lồng ngực, mặt mày khẽ nhăn lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong đêm tối, lỗ tai dựng lên nghe động tĩnh phòng cách vách.
Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao vén chăn xuống giường, khoác áo khoác lên người, mở cửa đi ra ngoài.
Bước chân cô khựng lại, khe cửa phòng Tần Ý Nùng lộ ra ánh sáng, dán tai lên nghe, có âm thanh xả nước bồn cầu, còn thấp thoáng tiếng nôn ọe khó chịu của người phụ nữ trong đó.
Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên nhìn cánh cửa không tính là dày, ngón tay đang thõng bên người co lại, sống lưng thẳng tắp rất lâu, không có dũng cảm gõ cửa.
Cô muốn ở bên Tần Ý Nùng, một đời một kiếp, cũng luôn chắc chắn bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng hôm nay còn chưa có kết quả đã trồng nứa ra lau, Tần Ý Nùng nguyện uống say mèm cũng không nguyện đối mặt với cô.
Thái độ theo đuổi kiên quyết như thế của cô, rốt cuộc là đúng hay sai?
Trong tình yêu, mọi người thường cảm thấy bản thân không đủ tốt, không thể làm gì cho đối phương, không xứng với đối phương. Khi còn ở nhà Đường Nhược Dao đã từng nghĩ tới, nhưng nền tảng vững chắc nhất là cô xác định Tần Ý Nùng thích cô, mà thích không phân cao thấp, như người uống nước, bản thân tự biết nóng lạnh. Không có gì xứng hay không xứng, chỉ có tự nguyện hay không tự nguyện, cùng đáng giá hay không đáng giá.
Đường Nhược Dao vừa đè xuống mặt tiêu cực, vấn đề mới lại xuất hiện đến khiến cô không kịp trở tay. Nếu cô có thể cho, chỉ là thứ Tần Ý Nùng vốn dĩ không cần đến thì sao? Đổi cách nói khác, cô ấy không tình nguyện, không phải là nói một đằng quằng một nẻo, không phải là giả vờ giả vịt, mà là thật sự không tình nguyện.
Đường Nhược Dao có thể làm ngơ những lời lạnh lùng của Tần Ý Nùng, có thể hết lần này đến lần khác nhóm lại ngọn lửa trong vết thương, tiến lên phía trước, nhưng cô không có cách nào ngồi nhìn Tần Ý Nùng chịu uất ức, đặc biệt uất ức ấy là do cô mang đến.
Từ bỏ thôi.
Âm thanh ấy vang lên trong đầu.
Đường Nhược Dao rũ mí mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền, nước mắt trào lên hốc mắt.
Từ bỏ thôi, mày nhẫn tâm để chị ấy buồn sao?
Âm thanh đó lại nói, mang theo tiếng thở dài khe khẽ.
Đường Nhược Dao cắn chặt răng, sụt sịt, giơ tay lau nước mắt trêи mặt, nhưng càng lau càng nhiều, làm thế nào cũng không thể lau sạch.
Yết hầu phát ra những tiếng thút thít rất nhỏ, Đường Nhược Dao vội vàng lấy tay che miệng lại, nhanh chân quay về phòng. Cô tựa lưng vào cửa, cả người như thể vô lực, chầm chậm trượt xuống, hàm răng ra sức cắn chặt lấy cổ tay, đè tiếng khóc xuống.
Tần Ý Nùng nôn xong đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cảnh tượng trong sân nhà ban chiều bị ép buộc quên đi lại vô duyên vô cớ hiện lên trong đầu, lặp đi lặp lại nhiều lần. Đường Nhược Dao yêu cô ấy sâu đậm, Tần Ý Nùng không nghi ngờ cô ấy muốn cô làm gì cô cũng đều không chút do dự làm theo. Cô yêu đến nhiệt tình, trung thành, chung thủy, vô tư, mọi chuyện đều lấy cô ấy làm đầu, nhưng cũng chính vì thế, Tần Ý Nùng mới không dám đối mặt với cô.
Cô ấy không có cách nào đáp lại tình cảm này. Mỗi câu hứa hẹn của Đường Nhược Dao, mỗi phần chân tình dâng tới, đều giống như cọng rơm hổ thẹn đè lên lưng Tần Ý Nùng, càng ngày càng nặng, cuối cùng đè bẹp cô ấy.
Cô ấy có thể cho cô mọi thứ cô ấy có, chỉ cần cô ấy có thể, bao gồm cả thể xác và tâm hồn, nhưng tương lai của cô sẽ không thuộc về cô ấy. Đây là suy nghĩ bền vững trước giờ của cô ấy, đến nay chưa từng dao động.
Tần Ý Nùng chống bồn cầu đứng dậy, rửa mặt bằng nước lạnh, chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn vẻ mặt tê dại của người phụ nữ trong gương, con ngươi trì trệ chầm chậm chuyển động, cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ hai dây trêи người, ánh mắt mơ màng.
Cô ấy say rượu nhưng không đến mức mất trí, những cảnh tượng trước khi say cô ấy đều nhớ rõ. Quan Hạm tuyệt đối sẽ không thay quần áo cho cô ấy, vậy khả năng duy nhất chính là Đường Nhược Dao đã làm việc này.
Tần Ý Nùng đột nhiên cau mày thật chặt.
Lẽ nào em ấy đã nhìn thấy dáng vẻ này của mình? Em ấy sẽ nghĩ thế nào?
Nội tâm Tần Ý Nùng không khống chế được trầm xuống.
Em ấy sẽ không cảm thấy bản thân như thế là lỗi của em ấy chứ?
Trái tim Tần Ý Nùng nhảy lên, nhấc chân xông ra ngoài, mạnh mẽ mở cửa phòng, hành lang trống rỗng, cơn gió mang theo hạt mưa thổi qua cánh cửa không đóng chặt phía cuối hành lang tới, Tần Ý Nùng co vai lại run lên.
Cô ấy đứng trước cửa phòng Đường Nhược Dao, thoáng mím môi lại, giơ tay, rất lâu sau, khẽ gõ một tiếng.
Cốc.
Âm thanh cách một cánh cửa vang lên bên tai, Đường Nhược Dao ngẩng đôi mắt đỏ ửng lên, tập trung lắng nghe, cho là bản thân xuất hiện ảo giác.
Cốc.
Lại thêm một tiếng nữa.
Khuôn mặt Tần Ý Nùng hơi cúi xuống, bờ môi mím lại, lặng lẽ đứng đợi mấy giây, không có tiếng trả lời. Cô ấy quay người đi về, lại nghe thấy một âm thanh trầm khàn khẽ truyền đến qua cánh cửa: "Ai đấy?"
Tần Ý Nùng hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh, cô ấy không thể không hắng giọng, mới thuận lợi thốt ra được một từ đơn âm tiết: "Tôi."
Đường Nhược Dao dựa sát lưng vào cửa, dường như cả người đều đang run lên, cô ra sức cắn lấy môi dưới, mới có thể đè xuống âm thanh run rẩy, bình tĩnh nói: "Em ngủ rồi, cô Tần có chuyện gì không ạ?"
Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, đối diện với cánh cửa phòng đóng chặt, hỏi: "... Em thay quần áo giúp tôi à?"
"Quan Hạm nhờ em giúp."
"Tôi đến cảm ơn em." Ngừng một lúc, Tần Ý Nùng bổ sung nói: "Trong nhà có chút chuyện, tâm trạng không tốt, không cẩn thận uống say."
"... Tiện tay giúp chút sức, không cần cảm ơn ạ."
Giọng nói bên trong truyền ra vừa khách sáo vừa xa cách, Tần Ý Nùng ấp úng tiếp lời: "Vậy em ngủ tiếp đi, ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon."
Tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng khoá cửa phòng bên cạnh.
Hàm răng Đường Nhược Dao buông lỏng môi dưới, ngồi lại xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối.
Sao có thể trùng hợp như thế, bản thân vừa nói với cô ấy câu nói kia, nhà cô ấy lại đột nhiên có chuyện, mượn rượu giải sầu, lí do khập khiễng như thế, Đường Nhược Dao không tin nổi một chữ. Nửa đêm canh ba cô ấy đến giải thích, chắc chắn không muốn để cô vì chuyện này mà tự trách, càng chứng minh chuyện này phát sinh vì cô.
Cô ngửa mặt lên, cười khổ một tiếng, đã không còn nước mắt nữa rồi, nếu tình yêu của bản thân thật sự là gánh nặng với Tần Ý Nùng...
...
Mấy ngày Đường Nhược Dao xin nghỉ, một mình "trẻ nhỏ trông nhà" Tân Tinh ở trong biệt thự, vui như chuột sa chĩnh gạo, tỉnh dậy rồi ăn, ăn xong rồi chơi, chơi mệt rồi tiếp tục ngủ, sống cuộc sống ngày đêm đảo lộn rất hạnh phúc. Ngày đầu tiên Đường Nhược Dao quay về, cô nàng ngủ đến chiều, buổi tối ăn mì do Đường Nhược Dao nấu, ôm suy nghĩ ngày mai phải đi làm nên đi ngủ từ sớm, khiến cô nàng dậy quá sớm, ban đêm nên đi ngủ, lại không hề có cảm giác buồn ngủ.
Tầng một cách âm không tốt bằng tầng hai, phòng khách có tiếng động gì, ở trong phòng Tân Tinh đều nghe rõ. Cô nàng nằm trêи giường, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo, phòng khách truyền tới bước chân quỷ dị, lúc lâu vẫn không dừng lại.
Tân Tinh đi chân trần xuống giường, trong tay cầm theo một chiếc dép lê, lặng lẽ mở cửa phòng tạo thành một khe hở, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Một bóng người thướt tha xinh đẹp đứng trước tủ lạnh, rất quen mắt. Sau khi người đó quay lại, Tân Tinh càng thấy quen mắt hơn. Cô nàng buông dép xuống, tìm một chiếc dép khác xỏ vào, đi ra ngoài.
"Đường Đường, chị làm gì thế?" Cô nàng đi đến gần mới giật mình kêu lên, "Mắt chị!"
Đường Nhược Dao với hai con mắt đỏ như mắt thỏ, trong tay cầm hai túi đá, đã không kịp tránh, thế là làm vẻ mặt tự nhiên chào hỏi: "Vừa hay em dậy rồi, đắp giúp tôi."
Tân Tinh vội vàng nhận lấy, sau đó ấn cô lên sô-pha, động tác dịu dàng vừa giúp cô đắp đá, vừa hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Hơi lạnh tràn vào mí mắt, Đường Nhược Dao khẽ suỵt một tiếng, nhịn xuống kϊƈɦ động muốn tránh đi, chặn họng nói: "Tôi đang đọc kịch bản, nhập vai diễn một đoạn."
"Có tận tâm với nghề cũng không cần như vậy chứ, ngày mai đạo diễn Hàn nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng chị." Tân Tinh nói, bán tín bán nghi với cách nói của cô.
"Tôi biết, cho nên mới phải đắp đá, tranh thủ để ngày mai tiêu bớt." Đường Nhược Dao nhắm mắt hỏi cô nàng, "Em thấy có nghiêm trọng không?" Cô không khóc bao lâu, vì da vừa trắng lại vừa mềm, vừa khóc đã rất rõ ràng.
"Vẫn ổn." Tân Tinh tỉ mỉ quan sát một lượt, "Có lẽ ngủ một giấc sẽ không sao."
Đường Nhược Dao thở phào một hơi.
Tân Tinh vứt túi đã đã dùng vào thùng rác, vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, chị mau đi ngủ đi, buổi tối ngủ không đủ sẽ càng sưng to, đến lúc đó không chỉ sưng mỗi mắt đâu."
Đường Nhược Dao cười cười, nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tân Tinh dặn dò, "Đừng xem kịch bản nữa, mai lại không dậy được."
Đường Nhược Dao cười cười đáp lại.
Khó khăn đi vào giấc ngủ, sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Đường Nhược Dao mở mắt, đưa ngón tay ấn lên huyệt thái dương đau nhức của mình, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh, soi mắt mình trong gương, ngoài sắc mặt trắng bệch, cùng tinh thần uể oải, không có bất kì vấn đề nào khác.
Người trẻ tuổi sức khỏe tốt, khả năng tự phục hồi nhanh. Đường Nhược Dao đánh răng rửa mặt, trang điểm nhàn nhạt cho mình, tô son môi, môi đỏ răng trắng, mặt mày rạng rỡ, đã không nhìn ra dáng vẻ tiều tụy ít ỏi kia.
Cô thu dọn xong, mở cửa phòng theo thói quen, vừa mở được một khe hở, liền nghe thấy động tĩnh đối diện. Vừa làm xong hành động này, lập tức ngây ra, Đường Nhược Dao ngẩn người đứng tại chỗ một lúc lâu, mi dài rủ xuống, tự động mở cửa ra ngoài.
Tân Tinh vô cùng kì lạ khi nhìn thấy một mình cô xuống tầng, nhìn ra sau lưng cô: "Cô Tần đâu?"
Đường Nhược Dao bình tĩnh nhìn cô nàng một cái, không trả lời.
Tân Tinh chậm hiểu thì chậm hiểu, nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt, lập tức biết ý không hỏi nữa.
...
Tần Ý Nùng không so sức khỏe được với Đường Nhược Dao, mấy ngày nay đã quen với giấc ngủ chất lượng cao, tối qua bất ngờ uống say lại mất ngủ, đầu óc dường như bị đục sâu xuống hơn, đau đến mức cô ấy chảy nước mắt, thân thể lắc lư gần như đứng không vững.
Quan Hạm kịp thời đỡ lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Cô Dao đã xuống dưới nhà rồi ạ."
Quan Hạm nhìn thấy ở hành lang, đúng lúc bắt gặp bóng lưng đối phương.
Ngón tay chọc vào ấn đường của Tần Ý Nùng đột nhiên khựng lại, rất lâu không nói gì.
Quan Hạm lại nhỏ tiếng báo cáo: "Tối qua chị uống say, em nhờ cô ấy thay quần áo cho chị."
"Tôi biết." Tần Ý Nùng khàn khàn nói.
Quan Hạm chú ý đến sắc mặt cực kì tệ của cô ấy, đột nhiên vô cùng hối hận, có phải tối qua cô đã đưa ra quyết định sai lầm rồi không. Nếu không để Đường Nhược Dao nhìn thấy Tần Ý Nùng say rượu, có phải hai người có thể giữ nguyên hiện trạng hay không.
"Chị Tần, em..." Quan Hạm rụt cằm lại, mím chặt lấy môi, trêи mặt xuất hiện biểu cảm ngoài biểu cảm bình tĩnh hiếm hoi, muốn nói lại thôi.
Tần Ý Nùng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Không liên quan đến em." Đây là chuyện giữa hai người họ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cô ấy rút cánh tay được Quan Hạm đỡ ra, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tân Tinh nhận điện thoại, nói với Đường Nhược Dao: "Xe của đoàn làm phim đến rồi." Nhìn mặt Đường Nhược Dao không cảm xúc, âm thanh của cô nàng vô thức nhỏ đi, "Bây giờ chúng ta đi luôn sao?"
Đường Nhược Dao nói: "Chưa đi vội, đợi cô Tần một lát."
Vẻ mặt Tân Tinh lộ ra một tia khó hiểu.
Cảm xúc phập phồng của Đường Nhược Dao trong đoàn làm phim căn bản đều liên qua tới Tần Ý Nùng, nếu cô tươi cười, chứng tỏ tiến triển với Tần Ý Nùng không tệ, nếu cô lạnh lùng, chứng tỏ cãi nhau, bây giờ rõ ràng là trạng thái cãi nhau, tại sao còn phải đợi cô ấy?
Đường Nhược Dao không giải thích nghi vấn cho cô nàng, cúi đầu nhìn bảng thông báo hôm nay trong điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn về phía cầu thang.
Một nặng một nhẹ, hai tiếng bước chân đan xen vang lên, giẫm lên cầu thang bằng gỗ.
Đường Nhược Dao ấn tắt màn hình điện thoại, đứng dậy, một tay nhét vào túi quần tây màu đen, ánh mắt nhìn theo từng bước từng bước chân của cô ấy.
Ánh mắt của Tần Ý Nùng nhìn thấy cô, ngón tay vịn lấy cầu thang co lại giây lát, thời gian khó mà nắm bắt, cô ấy vững bước đến gần, khóe miệng mang theo nụ cười hiền hòa dịu dàng, khách sáo chu đáo: "Chào buổi sáng cô Đường."
"Chào buổi sáng." Đường Nhược Dao lịch sự đáp lại, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Tần Ý Nùng.
Lớp trang điểm cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, trái tim Đường Nhược Dao mạnh mẽ nhói lên một cái, bàn tay đút trong túi quần co chặt đến nỗi khớp tay trắng bệch.
"Cô Đường ăn sáng chưa?
"Ăn rồi ạ."
"Xe của tôi đang đợi ở bên ngoài rồi, hẹn gặp lại ở đoàn phim."
"Hẹn gặp lại ở đoàn phim."
Hai người gặp mặt ở dưới nhà, không nóng không lạnh hàn huyên đôi câu, một trước một sau rời khỏi biệt thự.
Hàn Ngọc Bình ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hôm qua cũng đã quay lại, tâm trạng không tệ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tần Ý Nùng, ông liền ngứa miệng, mắng mỏ cô ấy đôi câu, nói cô ấy mê muội sắc đẹp, vân vân.
Tần Ý Nùng hiền lành nói: "Chú mắng rất đúng."
Hàn Ngọc Bình: "???" Ông nói, "Có phải cháu bị cái gì kϊƈɦ thích đúng không?
Tần Ý Nùng cười híp mắt. giọng điệu khoan thai: "Không có ạ. Đúng rồi." Cô nói, "Hôm nay Lâm Nhược Hàn muốn đến thăm cháu, chú cử người ra cổng đón cô ấy nhé."
Lâm Nhược Hàn từng hợp tác với Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình cũng quen mặt, không nói nhiều liền đồng ý.
Nhắc tới Lâm Nhược Hàn, khí chất có chút giống Tần Ý Nùng, đều đẹp tới chim sa cá lặn, là tâm điểm thu hút lực hấp dẫn trong một đám người. Chỉ là Tần Ý Nùng nhỉnh về mặt phong tình quyến rũ, trong xương không trong da. Lâm Nhược Hàn đẹp kiểu rực rỡ, ngũ quan tinh tế như tạc tượng, không tìm được bất cứ khiếm khuyết nào.
Thật sự phải so sánh giữa hai người, thì hoàn toàn khác rồi. Trong lòng Hàn Ngọc Bình, Tần Ý Nùng là tên lõi đời, hở ra là chọc ông nghẹn họng, Lâm Nhược Hàn miệng ngọt biết nói năng, đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều.
Nhưng Hàn Ngọc Bình vẫn thích Tần Ý Nùng hơn, người bên cạnh không bằng một cái lông tơ của cô ấy. Không còn cách nào, con nhà người khác có tốt hơn, cũng không so được với con nhà mình. Ai bảo ông ấy là người thừa nhận Tần Ý Nùng trước.
Bàn giao xong chuyện này, Hàn Ngọc Bình đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn ra sau lưng Tần Ý Nùng, nghi hoặc nói: "Đường Nhược Dao đâu?"
"Xe của em ấy đi sau, lát nữa mới đến."
"Cháu không đi chung với con bé à?"
"Tránh hiềm nghi." Tần Ý Nùng qua loa, nói.
Hàn Ngọc Bình xì một tiếng, nói: "Lần trước đã náo loạn lên cả hot search, còn tránh hiềm nghi cái gì." Ông chọc vào tay Tần Ý Nùng, nhỏ tiếng, nói, "Chẳng trách hai đứa yêu nhau lâu vậy rồi mà không lọt ra chút tin tức nào, là vì muốn tránh hiềm nghi à."
Tần Ý Nùng không giải thích: "Vâng."
"Theo tôi thấy, thật ra không cần cẩn thận như thế." Nữ chính còn lại vẫn chưa tới, Hàn Ngọc Bình cũng coi như bố của Tần Ý Nùng, nhàn rỗi không có gì làm, liền nói nhiều thêm đôi câu, "Trêи đời nào có bức tường nào không lọt gió, cháu có giấu sâu đến đâu, sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ. Chẳng thà phóng khoáng lên, chỉ cần không để người ta nắm được điểm yếu, hoàn toàn có thể làm chị em tốt bên ngoài, bây giờ chị em tốt tay nắm tay, môi chạm môi, nhiều lắm đấy, vốn dĩ không cần tránh hiềm nghi."
Khóe môi Tần Ý Nùng khẽ cong lên: "Chú cũng biết nhiều nhỉ."
Hàn Ngọc Bình hất mặt: "Tôi vì ai chứ?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Vì cháu ạ."
"Không phải vì tôi lo cháu cả đời cô quạnh sao, khó khăn lắm cháu mới gặp được người mình thích, có thể ở bên nhau khó khăn đến nhường nào." Trước đây Hàn Ngọc Bình không nói ra miệng, nhưng thầm sầu muộn đến hói đầu, sắp ba mươi rồi, cũng không thèm yêu đương, còn cuồng công việc, không có nổi chút thời gian rảnh rỗi.
Bây giờ có Đường Nhược Dao rồi, cũng biết cho bản thân nghỉ phép, tuy lí do khiến người ta giận sôi máu.
"Con bé đến rồi." Hàn Ngọc Bình nhìn thấy bóng dáng Đường Nhược Dao xuống xe từ xa đi tới, phủi phủi tay, hất tay áo rời đi, "Tôi làm việc đây, hai đứa nói chuyện đi."
Tần Ý Nùng đứng nguyên tại chỗ bất động.
Đường Nhược Dao đi tới gần, chào hỏi cô ấy: "Cô Tần."
"Đi trang điểm đi." Tần Ý Nùng tươi cười đáp lại, sau đó dẫn Quan Hạm về phòng nghỉ.
Tân Tinh ở phía sau chứng kiến, đầu óc mù mờ, thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, đây rốt cuộc là cãi nhau hay không cãi nhau?
Đường Nhược Dao ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm chỉ đạo tạo hình cho cô, cô xòe lòng bàn tay ra, nhìn vết móng tay chọc lên lòng bàn tay mình, sắc mặt mơ màng, cả người giống như tiến vào mộng mị.
Cô không dám tiến lên, không xác định đường lùi có phải chính xác, chỉ có thể mò mẫm trong làn sương trắng dày đặc.
Cô không thích bản thân rơi vào trạng thái như thế, tràn ngập cảm giác bất lực, thế là ép buộc bản thân tạm thời gác lại tình cảm chủ quan. Tần Ý Nùng là tình yêu của cô, nhưng tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, nếu không nghĩ thông suốt, thì đừng nghĩ nữa, đem sức lực còn lại đi làm việc khác.
Đường Nhược Dao nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, trong đầu nghĩ tới cảnh quay hôm nay.
Toàn bộ cảnh phim tuần trăng mặt chiếm một phần không nhiều trong bộ phim, lịch trình quay phim cũng chỉ hơn hai tuần một chút, tính ra rất thảnh thơi, trong tình huống hai người phát huy đặc sắc, cũng không cần nhiều thời gian như thế. Sau ba ngày nghỉ chậm trễ chút thời gian, cũng chỉ khiến lịch trình quay phim ban đầu căng thẳng hơn chút mà thôi, phía sau chỉ còn lại mấy cảnh quay, bao gồm cảnh giường chiếu quan trọng nhất.
Đường Nhược Dao lo lắng trạng thái hiện tại của bản thân, không cách nào diễn hoàn hảo vai diễn. May mà còn những hai ngày, cô có thể nghĩ cách dần dần điều chỉnh. Hàn Ngọc Bình nói đúng, cô không thể đem toàn bộ tâm trạng của bản thân để nhập vai, khiến cảm xúc ngoài đời ảnh hưởng quá mức tới bản thân, phải học được cách thỉnh thoảng để lí trí lấn át cảm xúc. Hoặc là, cô có
thể sử dụng cách tương phản, trước tiên thử nghiệm với Tần Ý Nùng một chút.
Thợ trang điểm vẽ xong nét cuối cùng cho cô, nói: "Xong rồi, cô Đường."
Đường Nhược Dao mở mắt, ánh mắt trong suốt, nhìn thợ trang điểm qua gương, cong môi cười nói: "Cảm ơn."
Đôi mắt cô quá sáng.
Thợ trang điểm đột nhiên sinh ra một tia lúng túng, nhỏ tiếng nói: "Nên làm thôi."
Đường Nhược Dao đến bối cảnh quay phim, Tần Ý Nùng đến trước cô một bước, nhìn thấy cô đi tới, gật đầu cười cười. Đường Nhược Dao cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười, giơ kịch bản trong tay lên: "Diễn tập không ạ?"
Tần Ý Nùng bật cười: "Được."
Hai người đặt kịch bản xuống, vừa đi vừa diễn tập. Cảm xúc trong lúc diễn tập không quá khắt khe, cảnh này là sáng sớm ngày hôm sau sau khi hai người phát sinh quan hệ, Tần Ý Nùng khoác áo khoác đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về một nơi xa, không biết đang nghĩ gì.
Đường Nhược Dao dụi mắt tỉnh dậy, xuống giường đi tới, ôm lấy cô ấy từ phía sau, hôn khẽ một cái lên má cô ấy, mơ mơ màng màng hỏi: "Sao lại dậy sớm thế?"
Tần Ý Nùng kéo áo khoác trêи người, nói: "Đang ngắm cảnh ban mai của thành phố này."
Đường Nhược Dao không có hứng thú với thành phố này, chỉ có hứng thú với người phụ nữ trong lòng cô, nhưng Tần Ý Nùng nói thế, cô cũng nhìn theo hướng của cô ấy, hỏi: "Thế đã thấy gì rồi?"
Tần Ý Nùng ngừng lại hai giây, nói: "Rất náo nhiệt." Trong màn sương mơ màng sáng sớm, lại từ rất xa, cô ấy đứng nơi này, càng cảm nhận rõ ràng việc cô ấy chỉ là một vị khách.
Cô ấy còn nghĩ tới con trai Hứa Địch của cô ấy, nghĩ lâu rồi chưa được thấy nó.
Nhưng những lời này, chắc chắn Hàn Tử Phi sẽ không vui, khiến cô mất hứng, nên cô ấy dứt khoát không nói.
Đường Nhược Dao cười một tiếng, quay mặt cô ấy lại, hôn lấy cô ấy.
Vì đang diễn tập, không hôn thật, Đường Nhược Dao chỉ làm động tác hôn, sau đó đẩy cô ấy từng bước từng bước tới trước cửa, dưới sự chứng kiến của thành phố vừa thức giấc, khẽ cười nhắm mắt lại, hôn lấy tình yêu duy nhất trong cuộc đời này của cô.
Tần Ý Nùng để mặc cô "hôn" một lúc, trước khi cô muốn tiến xa thêm một bước liền nghiêng đầu tránh đi, hỏi: "Khi nào thì chúng ta về?"
"Chị muốn về à?"
"Chơi có chút mệt rồi."
Đáy mắt Đường Nhược Dao lóe lên chút thất vọng, nhưng vẫn chiều theo ý của người phụ nữ ấy vô điều kiện, dịu dàng nói: "Vậy ngày mai chúng ta về? Em đi mua vé tàu."
Tần Ý Nùng lại sửa lại: "Chơi thêm hai ngày nữa đi."
Đường Nhược Dao: "Dạ?"
Tần Ý Nùng lẩm nhẩm: "Không biết lần sau đi chơi lại là khi nào."
Đường Nhược Dao nắm lấy tay cô ấy, đưa lên môi hôn xuống, tươi cười hứa hẹn: "Chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng có thể, chúng ta có thời gian cả một đời, có thể từ từ đi."
...
Diễn tập xong, Đường Nhược Dao vẫn ngồi bên Tần Ý Nùng, cất âm thanh trầm bổng nói: "Đã nói một đời, thiếu một năm, một ngày, một giờ, cũng không tính là một đời!
Tần Ý Nùng lấy kịch bản đánh lên cánh tay cô, nhỏ tiếng nói: "Nhầm thoại rồi."
Đường Nhược Dao khẽ nói: "Chẳng là em cảm thấy câu này rất hợp dùng cho cảnh này? Chân trước vừa mới hứa hẹn cùng em cả một đời, chân sau lại thất hứa, nào có người như cô?"
Tần Ý Nùng lặng lẽ cúi đầu rút điện thoại ra, chạm vào màn hình, Đường Nhược Dao nhích lại gần nhìn.
Tần Ý Nùng: [@Sài Sài Sài Tử Thu, ra đây chịu đánh]
Đường Nhược Dao bắt chước: Ra đây chịu đánh @Sài Sài Sài Tử Thu]
Sài Tử Thu: [Có chuyện gì thế, gần tối tôi phải đi công tác, có lẽ hai ba tháng không có tín hiệu, gửi tin nhắn chắc không đọc được đâu]
Nói xong anh liền mất tích, Tần Ý Nùng có chọc thế nào cũng không nổi bọt.
Đường Nhược Dao dở khóc dở cười.
Hàn Ngọc Bình nhấc loa lên: "Diễn viên vào chỗ, các bộ phận vào chỗ."
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đứng dậy, mau chóng ai vào chỗ người nấy.
"Bản Sắc... cảnh 1, lần 1, diễn!"
Đường Nhược Dao điều chỉnh cảm xúc, thu vào thả ra tự nhiên, ngoài đời như xa như gần, trong phim vẫn có thể diễn tình yêu nồng nhiệt đến nơi đến chốn. Trạng thái của cô tốt, Tần Ý Nùng bớt suy nghĩ lo lắng cho cô, càng thêm thả lỏng.
Hai người cùng nhau hoàn thành, hiện trường bắt đầu vào guồng.
Khi quay cảnh hôn, Đường Nhược Dao nhập tâm quá mức, vừa hôn vừa đẩy Tần Ý Nùng đến bên cửa sổ, không chú ý, chân đứng không vững, hai người cùng mất khống chế ngã lên bậu cửa.
Đường Nhược Dao phản ứng nhanh, ôm lấy Tần Ý Nùng quay người, lấy lưng mình đỡ lên, ầm một tiếng.
Hàn Ngọc Bình cũng thò đầu ra từ sau màn hình máy quay, hỏi một câu: "Có vấn đề gì thế?"
Đường Nhược Dao giơ tay chỉnh sửa tóc dài rối loạn của Tần Ý Nùng, nói: "Không sao ạ, xin lỗi đạo diễn, quay lại cảnh này đi ạ."
"Phì." Phim trường đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ.
Đường Nhược Dao khẽ nhíu mặt lại, nhìn về hướng âm thanh truyền tới, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai hai tay đan lấy nhau, sừng sững đứng bên kia, tóc màu hạt dẻ xõa sau lưng, chân dài eo thon, ngũ quan đẹp đẽ tuyệt trần, vừa nhìn vào đã cướp đi hô hấp của mọi người.
Lông mày Đường Nhược Dao càng nhíu chặt hơn.
Tần Ý Nùng: "... Đừng quan tâm đến cô ấy, quay phim."
Cuối cùng Đường Nhược Dao nhìn về phía Lâm Nhược Hàn một cái, bình tĩnh lại.
"Bản Sắc... cảnh 1, lần 2, diễn!"
"Tình địch" ở hiện trường, ý chí của Đường Nhược Dao tăng lên gấp nhiều lần bình thường, phát huy vô cùng cặn kẽ.
Hàn Ngọc Bình hưng phấn nói: "Cắt, đạt!"
Đôi môi Tần Ý Nùng bị đau, ban nãy Đường Nhược Dao dùng quá nhiều sức hôn cô ấy. Cô ấy nhận lấy chai nước khoáng từ Quan Hạm, uống một ngụm nhỏ, chầm chậm bình tĩnh lại, sau lưng lại truyền tới tiếng bước chân.
Tần Ý Nùng đi xa mấy bước.
Lâm Nhược Hàn tức đến giậm chân: "Cô đứng lại cho tôi."