Lâm Nhược Hàn biết Đường Nhược Dao, nhưng chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Là một nữ diễn viên lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, sự nghiệp của Lâm Nhược Hàn đã bước vào một giai đoạn mới giống như Tần Ý Nùng, không chung đẳng cấp với những diễn viên trẻ như Đường Nhược Dao, chỉ là Lâm Nhược Hàn lười biếng, thích hưởng thụ cuộc sống, dăm ba ngày lại cho bản thân nghỉ ngơi thả lỏng, không giống Tần Ý Nùng ngày ngày làm tổ ở đoàn làm phim, yêu đương cùng công việc.
Lâm Nhược Hàn thành danh nhờ tác phẩm, biểu diễn tràn đầy sinh khí, tính cách thoải mái thẳng thắn, làm người cũng tương đối khiêm tốn, bình luận từ bên ngoài cũng rất tốt, thứ khiến người ta bắt bóng dè chừng nhất chính là địa vị chính cung Hoàng hậu và "tin đồn hẹn hò" với Tần Ý Nùng, còn có tình yêu nửa thật nửa giả với bạn gái chính thức của Lâm Nhược Hàn, ngoài ra đều không có tin xấu nào khác.
Mấy năm Đường Nhược Dao ở trường, vừa quay phim vừa chăm lo học hành, ngoài mấy lễ trao giải danh giá, rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng. Năm đó Đường Nhược Dao giành giải Người mới xuất sắc nhất Kim Môi, Lâm Nhược Hàn chính là Nữ chính xuất sắc nhất, ngoài ra không hề tiếp xúc.
Đương nhiên, lúc này Đường Nhược Dao có chút tiếng tăm trong đám diễn viên trẻ tuổi, năm ngoái mới 22 tuổi đã giành được Ảnh hậu, không ít tiền bối trong giới đã chú ý đến cô. Lâm Nhược Hàn cũng không ngoại lệ.
Lâm Nhược Hàn nhìn khuôn mặt người phụ nữ vừa xa lạ lại có chút quen thuộc trước mặt, nhiều hơn một phần lạnh lùng so với trêи màn ảnh, khóe môi cong lên thưởng thức, nói: "Vãn bối Đường." Đường Nhược Dao gọi cô thế nào, cô liền đáp lại như thế.
Đường Nhược Dao chủ động đưa tay ra, khách sáo nói: "Chào tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lâm Nhược Hàn bắt tay cô: "Tôi cũng vậy." Giọng điệu của cô lộ ra một tia khen ngợi, "Tôi từng xem phim điện ảnh em diễn, rất hay."
"Tiền bối quá khen."
"Tiền bối tiền bối, nghe thôi mà khiến tôi nổi da gà da vịt, nếu không để ý thì gọi tôi là chị Nhược Hàn là được, tương lai ngộ nhỡ có cơ hội hợp tác." Lâm Nhược Hàn sảng kɧօáϊ cười nói.
Đường Nhược Dao chần chừ mím môi, nhỏ tiếng nói: "... Chị Nhược Hàn."
Giọng nói của cô lạnh nhạt xa cách, biểu cảm cũng rất nhàn nhạt, gọi một tiếng như thế lại có một cảm giác rất khác, Lâm Nhược Hàn hài lòng híp mắt lại, không đợi cô hồi tưởng lại, Tần Ý Nùng gần bên bất ngờ lên tiếng: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây."
Lâm Nhược Hàn: "Này!" Cô vội vàng nói câu thật ngại với Đường Nhược Dao, nhấc chân đuổi theo, "Tôi vừa đến, cô cũng phải cho tôi chút thể diện chứ."
Đường Nhược Dao nhìn theo bóng dáng khuất xa của hai người, Lâm Nhược Hàn lại đưa tay ra, giữ lấy vai của Tần Ý Nùng, nghiêng mặt nói chuyện với cô ấy, nhìn thấy nụ cười của cô, có lẽ phản ứng của Tần Ý Nùng khiến Lâm Nhược Hàn rất hài lòng.
Bạn cũ gặp lại nhau, Đường Nhược Dao không tiện mặt dày tới làm phiền, hiện tại càng không dám làm phiền, cô tự tìm một nơi yên tĩnh, mắt không thấy tâm không phiền, cúi đầu giở kịch bản.
Hoàng đế không vội, tiểu thái giám là Tân Tinh đã vội sắp chết.
Tân Tinh kéo dái tai suy nghĩ, lo lắng ảnh hưởng đến Đường Nhược Dao, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua một tia không vui, nói: "Em làm gì thế?"
Tân Tinh nói: "Chị cứ ngồi ở đây thế thôi à?"
Đường Nhược Dao hờ hững: "Không thì?"
Tân Tinh giống như sợ cô không biết, vội vàng nói: "Ảnh hậu Tần và Lâm Nhược Hàn đang nói chuyện ở bên kia đó!" Đây là CP tiếng tăm lừng lẫy trêи mạng đó!
Đường Nhược Dao không chút động tĩnh, bình tĩnh nói: "Nói chuyện thôi, cũng không nói tới tôi, liên quan gì tới tôi?" Chỉ cần cô nhanh chóng quên đi cô sẽ không ghen. Đường Nhược Dao đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào mực đen giấy trắng trêи cuốn kịch bản.
Bên này lại thật sự nhắc tới Đường Nhược Dao.
Phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
Quan Hạm bưng một đĩa nho đã rửa sạch trong ngăn mát tủ lạnh ra, đặt lên bàn trà.
"Cảm ơn." Lâm Nhược Hàn ngắt một quả cho vào miệng, vui vẻ nói với Tần Ý Nùng đang ngồi trêи sô-pha, "Lúc trước cô không nói với tôi là phim đồng tính nhá."
"Có vấn đề gì sao?" Tần Ý Nùng lặng lẽ nghiêng người, cũng lấy một quả nho trong đĩa, ngón tay linh hoạt, thong dong lột vỏ nho, lại dùng ánh mắt gọi Quan Hạm ở phía sau, bảo cô ngồi xuống.
"Cũng không có vấn đề gì." Lâm Nhược Hàn "Chà" một tiếng, mặt mày viết lên thấy người gặp họa mà vui, "Cô đóng vai thụ trong phim à?"
Ban nãy Lâm Nhược Hàn đã thấy cả rồi, cô ấy bị Đường Nhược Dao đè lấy rồi hôn, nhìn dáng vẻ chần chừ không quyết đoán trong phim, công thụ rõ ràng, còn là kiểu thụ đến không phản công được.
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy nâng mí mắt lên, nghiêng mắt nhìn Lâm Nhược Hàn một cái, vào thẳng vấn đề, nói: "Còn tốt hơn chị muốn thụ nhưng không có ai để thụ."
Sắc mặt Lâm Nhược Hàn biến đổi, nhả ra một câu: "Mẹ kiếp!" Cô xù lông, nói, "Tôi vừa chia tay, cô có còn là người không? Dám phũ phàng đâm dao vào ngực người?"
"Chia tay nửa năm rồi." Tần Ý Nùng chỉnh sửa cho Lâm Nhược Hàn, sau đó cười khẽ thành tiếng, "Tôi thấy chị tung tăng thế kia, không giống dáng vẻ người bị tình cảm làm tổn thương."
Lâm Nhược Hàn hừ nói: "Không phải chị đây có năng lực tự chữa lành vết thương mạnh mẽ sao, thế được chưa?"
Tần Ý Nùng lột vỏ nho ăn xong, vỗ tay cho cô, không quan tâm nói: "Ừ, giỏi quá."
Lâm Nhược Hàn cười, ban phát nhân từ xua tay, biểu thị bỏ qua cho cô ấy. Cô tới đây thăm cô ấy, đương nhiên không phải đơn thuần đến góp vui, quan tâm hỏi: "Có thích ứng với sinh hoạt của đoàn phim không?"
Tần Ý Nùng dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm Lâm Nhược Hàn.
Một năm 365 ngày thì đến 360 ngày cô ấy ở đoàn phim, có cái gì không thích ứng chứ?
Đột nhiên lạnh ngắt.
Lâm Nhược Hàn cùng cô ấy mắt to nhìn mắt bé, cũng chọc cười bản thân, nói: "Cô coi như tôi chưa nói, tôi phát hiện tôi thật sự không thể nói mấy vấn đề nghiêm túc với cô được, tôi dễ bị buồn cười."
"Chị biết thì tốt." Tần Ý Nùng đáp lại Lâm Nhược Hàn.
Lâm Nhược Hàn ngồi sang phía sô-pha của cô ấy, không nhích gần, ở giữa có lẽ đủ cho một người ngồi vừa, hỏi: "Bạn diễn của cô thế nào?"
Tần Ý Nùng thoáng khựng lại, mới phản ứng được Lâm Nhược Hàn đang nói tới Đường Nhược Dao, một chữ đáng giá như vàng nói: "Tàm tạm."
"Tôi thấy em ấy cũng không tệ." Lâm Nhược Hàn tự lẩm nhẩm một câu, nói, "Năm nay em ấy 23 à?"
"... Ừm."
"Có đối tượng chưa?"
Tần Ý Nùng càng nghe càng thấy không đúng, mặt không biến sắc nói: "Sao tôi biết được?"
"Hai người quay chung gần đôi tháng rồi đấy."
"Tôi cũng không hóng hớt như chị." Mí mắt Tần Ý Nùng rũ xuống, lấy một quả nho mới trêи đĩa, động tác chậm chạp lột vỏ, âm thanh không chút trập trùng, "Tôi thấy em ấy là thẳng."
"Xì, cô có thể phân biệt cong hay thẳng sao?" Ánh mắt Lâm Nhược Hàn đột nhiên sáng lên, "Lẽ nào..."
Tần Ý Nùng nhét quả nho vào miệng cô.
"Ô!" Lâm Nhược Hàn chớp hai mắt to, chống má nhóp nhép nhai hai cái, nuốt xuống.
Tần Ý Nùng bình tĩnh nói: "Dù sao tôi cũng có vô số nhân tình, nam nữ không kiêng."
Lâm Nhược Hàn không chút nể nang cười phá lên.
Tuy trước giờ Tần Ý Nùng chưa từng thanh minh với cô, nhưng Lâm Nhược Hàn quen cô ấy gần mười năm, trừ những năm không quá thân, cũng đã ba bốn năm. Cô tự nhận vẫn có thể nhìn rõ chuyện chút bề nổi này, thù cũ nợ mới, "yêu nhau lắm cắn nhau đau" của cô ấy và Hách Mỹ Hoa, Lâm Nhược Hàn cũng rõ ràng, mấy người bọn họ đều là đại hoa cùng lứa, tình chị em giả dối tay nắm tay, nào có ai không biết ai.
Theo Lâm Nhược Hàn thấy, về phương diện tình cảm Tần Ý Nùng chính là con thỏ trắng đột lốt sói xám. Bên ngoài đồn đại càng phóng đại, thì bản thân cô ấy càng thuần khiết. Chỉ là ngày ngày chìm đắm trong công việc, khiến Lâm Nhược Hàn không thấy được dáng vẻ yêu đương của cô ấy, khiến người ta vô cùng tiếc nuối.
Lâm Nhược Hàn biết ý ngừng lại, chống lên sô-pha ngồi dậy, nói: "Cô thật sự không thân với em ấy à?"
"Không thân." Tần Ý Nùng nói, "Muốn biết tự mình đi mà hỏi."
Lâm Nhược Hàn nghiêm túc nói: "Tôi tính đi hỏi đây."
Tần Ý Nùng quay mặt nhìn cô: "Nghiêm túc à?"
Lâm Nhược Hàn nhún vai: "Tôi đã từng không nghiêm túc với mối tình nào thế?"
Lời này là thật, Lâm Nhược Hàn không phóng túng đa tình, yến oanh bên người không ngớt giống như người nào đó trong giới, cũng không gặp ai là yêu người đấy, thay bạn gái như thay quần áo, năm nay Lâm Nhược Hàn ba mươi tư, bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có ba bốn người bạn gái cũ, ngắn nhất là một năm rưỡi, dài hơn thì ba năm năm năm, gần đây vị này còn bị đá. Không phải đối phương thay lòng, không chừng cô đã cùng bạn gái ra nước ngoài đăng kí kết hôn rồi cũng nên.
Tuy nhìn có chút bừa bãi, giống như không chung thủy, tính cách cũng thích chơi đùa, nhưng đều rất chung thủy với tình cảm, không trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn dịu dàng ân cần, là người tốt đáng để gửi gắm.
Sắc mặt Tần Ý Nùng trầm xuống: "Chị thích em ấy rồi à?"
Lâm Nhược Hàn lắc đầu: "Nào có nhanh như thế, chỉ là tôi có chút hiếu kì thôi." Cô cười cười, "Cô hiểu tôi mà."
Thứ cần thiết không thể thiếu trong cuộc sống của Lâm Nhược Hàn chính là tình yêu, giống như con người ăn cơm uống nước, đối với cô mà nói, tình yêu giống như đồ dùng thiết yếu. Khó khăn lắm mới thoát ra mối tình trước, đương nhiên muốn tìm một mối tình mới cho bản thân, chìm bắm trong biển tình.
Thẩm mĩ của Lâm Nhược Hàn trước giờ không đổi, lúc hơn hai mươi thì thích người hơn hai mươi, đến ba mươi tư vẫn thích người hơn hai mươi, những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi. Đường Nhược Dao rất phù hợp với thẩm mĩ của cô, khiến cô hứng thú, đương nhiên không thể bỏ qua.
Lúc trước Tần Ý Nùng chỉ lo lắng Lâm Nhược Hàn sẽ vô tình phát hiện quan hệ của cô ấy và Đường Nhược Dao, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
...
Trước mặt Đường Nhược Dao xuất hiện bóng đen, cô ngẩng mắt lên nhìn, là Lâm Nhược Hàn.
"Để ý không?" Lâm Nhược Hàn rạng rỡ tươi cười, chỉ vào vị trí bên cạnh cô.
Lâm Nhược Hàn ngồi xuống cạnh cô, nhích ghế lại, duy trì khoảng cách không quá mức thân mật cũng không xa cách, hướng mắt nhìn về phim trường bận bịu phía xa, dùng giọng điệu quan tâm hậu bối hàn huyên, nói: "Ở đoàn phim có quen không?"
Đường Nhược Dao gật đầu: "Quen ạ, còn phải cảm ơn sự quan tâm của cô Tần, cô ấy dạy em rất nhiều."
Lâm Nhược Hàn nói trong lòng, tôi nói chuyện với em, em nhắc tới Tần Ý Nùng làm gì, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cô và Tần Ý Nùng là bạn tốt, Đường Nhược Dao có lẽ muốn tìm chủ đề thông qua Tần Ý Nùng, vừa hay hợp ý cô.
Lâm Nhược Hàn: "Con người cô ấy cũng không tệ, lại thích nâng đỡ vãn bối."
Đường Nhược Dao vâng một tiếng.
Lâm Nhược Hàn: "Em và cô ấy quay phim đồng tính có gì không thích ứng được không? Ý tôi là... có vài cảnh thân mật, có phải rất khó khắc phục không?"
Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt lướt qua nghi hoặc.
Cô ấy hỏi cái này làm gì?
Lâm Nhược Hàn lấy một ví dụ của tiền bối, một vị Ảnh đế nào đó những năm đầu quay phim đồng tính, làm thế nào cũng không thả lỏng được, đạo diễn nhắc nhở đến nỗi rách cả miệng. Đổi chủ đề, nói: "Tính tình của đạo diễn Hàn thô lỗ như thế, có mắng em không"
Đường Nhược Dao lắc đầu, nói: "Cô Tần dẫn dắt em nhập vai."
Lâm Nhược Hàn: "..."
Đường Nhược Dao đại khái hiểu được, Lâm Nhược Hàn đang nghe ngóng xu hướng tính ɖu͙ƈ của cô. Xu hướng tính ɖu͙ƈ của Lâm Nhược Hàn là bí mật công khai trong giới, đương nhiên Đường Nhược Dao cũng biết, cũng nghe nói Lâm Nhược Hàn và bạn gái đã chia tay từ nửa năm trước. Cô hỏi như thế, khiến Đường Nhược Dao không thể không nổi lên suy đoán này, thế là phòng bị cảnh giác, lấy Tần Ý Nùng làm bia đỡ đạn.
Thấy biểu cảm của cô lạnh nhạt, lúc nhắc đến Tần Ý Nùng cũng không có bất kì cảm xúc nào, Lâm Nhược Hàn muốn nhìn ra thứ gì đó cũng không có cơ hội.
Cao thủ tiếp chiêu, lấy chiêu phá chiêu.
Lâm Nhược Hàn chiếm hết toàn bộ thời gian nghỉ trước giờ quay phim của cô, nhưng vẫn không tìm được tin tức lọt khỏi miệng cô.
Trong phòng nghỉ, đầu óc Tần Ý Nùng quay cuồng vì bóng người đi qua đi lại của cô, không nhịn được nữa nói: "Dừng."
Lâm Nhược Hàn dừng chân lại, nói: "Coi như tôi tin cô nói cô không thân với em ấy, tốt xấu gì cô cũng ngoài nóng trong lạnh, cái cô gái đó bên ngoài lạnh đến nổi da gà, tôi nói chuyện với em ấy suýt nữa bị đông cứng cảm lạnh."
"Hắt xì..." Ảnh hậu Lâm hắt xì một cái cho hợp cảnh, phí công giải thích, "Dăm ba cái tuổi đầu, cả người lạnh lẽo, học ở đâu không biết?"
Khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên, nói trong lòng: Em ấy không phải thế.
"Không cười thì không cười." Lâm Nhược Hàn không có thời gian phân tích biểu cảm nhỏ bé của cô ấy, cả đầu đều là khuôn mặt tinh tế lạnh lẽo của Đường Nhược Dao, lạnh thì lạnh thật, đẹp cũng đẹp thật.
Người đẹp băng giá hàng thật giá thật, hàng hiếm trong giới, khiến người ta có hứng thú.
Thân là người trong cái ao tạp nham của giới giải trí, nào có ai thật sự không để tâm đến điều gì, cái gì lạnh lùng cao ngạo, không cầu lợi ích không tranh với đời, hình tượng con người vốn dĩ là do đoàn đội phủ lên mà thôi. Hoặc là gia thế hiển hách, là con cưng của trời từ nhỏ sống trong giàu sang phú quý, hoặc là sự nghiệp có thành tựu, không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt người ta, Đường Nhược Dao tuyệt đối không phải là kiểu thứ hai.
Ánh mắt Lâm Nhược Hàn chuyển động, hiếu kì hỏi Tần Ý Nùng: "Em ấy có bối cảnh gì?"
Tần Ý Nùng làm vẻ không biết, lạnh nhạt nói: "Sao tôi biết được?"
Lâm Nhược Hàn cười một tiếng: "Nói đi cũng phải nói lại, cô như thế rất giống với em ấy."
Động tác lật kịch bản của Tần Ý Nùng khựng lại, giả vờ bất cẩn hỏi: "Giống chỗ nào?"
Lâm Nhược Hàn nghiêng đầu, trầm ngâm nói: "Cảm giác đem lại cho người ta chăng? Tôi cũng không nói được."
"Ừ." Tần Ý Nùng lại không muốn để ý tới cô nữa.
Lâm Nhược Hàn rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho người quản lí của cô, không kiêng kị Tần Ý Nùng, vào thẳng vấn đề nói: "Chị có hiểu biết gì về Đường Nhược Dao không? Sắp xếp tài liệu của cô ấy, gửi cho em, đặc biệt là có phải cô ấy còn độc thân hay không." Xu hướng tính ɖu͙ƈ không quan trọng, chỉ cần cô độc thân là được.
"Ôi chao, chị dẫn dắt em nhiều năm như thế, còn không hiểu em sao? Sẽ không chậm trễ công việc, có bao giờ em yêu đương mà làm chậm trễ công việc chưa... Ha ha ha, đó đều là chuyện rất lâu về trước rồi, con người ai cũng trưởng thành mà... Ba mươi tư? Ba mươi tư thì làm sao, tuổi tâm lí của em chỉ mới mười tám, em còn trẻ lắm, eo cũng tốt, thận càng tốt, làm sao, chị ghen ghét em sao... Cảm ơn."
Lâm Nhược Hàn quay đầu, Tần Ý Nùng đã rũ mí mắt, tự nhiên cúi đầu đọc kịch bản.
Lâm Nhược Hàn sờ gáy, cứ cảm thấy ban nãy lạnh lẽo một cách lạ lùng. Cô nhìn Quan Hạm, chắc chắn là tính công kϊƈɦ của khối băng này không cẩn thận làm đông cứng cô.
Tần Ý Nùng cũng thật là một người kì quái, bản thân là khối băng, trợ lí bên cạnh là khối băng, bây giờ nghệ sĩ hợp tác với cô ấy cũng là khối băng, người này lạnh hơn người kia, đây tính là gì? Đại hội băng giá à?
Quan Hạm lặng lẽ nhận lấy ánh mắt sắc bén của Lâm Nhược Hàn.
Bàn giao với người quản lí xong, Lâm Nhược Hàn cũng không vội ra ngoài tiếp xúc với Đường Nhược Dao, mà làm tổ ở chỗ Tần Ý Nùng, uể oải hỏi cô ấy: "Buổi tối tính mời tôi ăn gì đấy?"
Tần Ý Nùng không lên tiếng.
Lâm Nhược Hàn hiếu kì nhìn sang, thấy cô ấy đang mất hồn, giơ chân giơ tay tới, nói một tiếng "này" bên tai cô ấy.
"Hỏi cô tối nay tính mời tôi ăn gì?" Lâm Nhược Hàn đưa tay ra làm rối tóc cô ấy, không vui nói, "Ngây người gì thế."
Trước đây Tần Ý Nùng cũng lạnh nhạt, nhưng không lạnh nhạt như hôm nay, tâm tư còn luôn mất tập trung. Lâm Nhược Hàn không quản ngàn dặm xa xôi tới thăm, cũng không phải muốn lấy khuôn mặt tươi cười dính lên ʍôиɠ lạnh của người ta.
"Xin lỗi, đang nghĩ chút chuyện." Tần Ý Nùng biết bản thân đuối lí, dịu giọng cười nói: "Hôm trước tôi đặt chỗ rồi, yên tâm không thiếu tiệc lớn cho chị."
"Như vậy còn được." Sắc mặt Lâm Nhược Hàn dịu lại, nhích gần cô ấy, nhỏ giọng hỏi, "Hiện tại không phải cô đang ở chung với Đường Nhược Dao sao? Ở cách vách giống với chúng ta trước đây ấy."
"Sao chị..." Âm thanh của Tần Ý Nùng không lớn, đột nhiên nâng cao tông giọng, không tỉ mỉ lắng nghe cũng chỉ nghĩ là nói nhanh một chút, cô ấy nhanh chóng kiềm chế lại, ngữ điệu bình thường nói, "Sao chị biết?"
Lâm Nhược Hàn nói: "Ờ, ban nãy trước khi tôi tới đây đã hỏi người chịu trách nhiệm sinh hoạt của các cô."
Gần đây cô nghỉ phép, qua đây thăm người cũng không vội đi, buổi tối chắc chắn sẽ ở lại. Vốn dĩ cô định ở sát vách phòng Đường Nhược Dao, vừa hỏi ra mới biết Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ở chung một chỗ.
Không hổ là chị em tốt của bản thân, thầm hỗ trợ cho mình.
Tần Ý Nùng rũ mắt xuống.
Lâm Nhược Hàn tiếp tục hỏi: "Chỗ cô còn phòng trống không?"
Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Không."
Lâm Nhược Hàn không để tâm nói: "Không sao, tôi ngủ sô-pha, cô chừa cho tôi một khoảng trời là được."
Tần Ý Nùng rụt cằm lại.
"Bình thường em ấy cũng lạnh thế sao? Tôi nói Đường Nhược Dao."
"... Ừ."
"Thế cô tiếp xúc với em ấy thế nào?"
"Không tiếp xúc."
"Thế hai người quay phim..."
"Quay phim là quay phim."
"Thế..." Lâm Nhược Hàn suy tư.
Tần Ý Nùng đứng dậy: "Tôi đi tìm Hàn Ngọc Bình thảo luận kịch bản chút, chị cứ ngồi đây một lúc, có chuyện gì gọi Quan Hạm xử lí."
"Được, cô làm việc đi." Lâm Nhược Hàn hất hất tay với cô ấy.
Tần Ý Nùng ra ngoài.
Sau gáy Lâm Nhược Hàn lại lạnh đi, quay đầu nhìn Quan Hạm, mặt lộ ra nghi vấn.
Mặt Quan Hạm không cảm xúc.
Cô nói trong lòng: Chị chia rẽ CP của tôi, nhìn tôi lặng lẽ nhìn chết chị thế nào đi!
Tần Ý Nùng đứng trước cửa phòng nghỉ, nặng nề thở một hơi, nắm lấy kịch bản đi tìm Hàn Ngọc Bình. Giữa đường gặp Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhàn nhạt cong khóe môi: "Cô Tần."
Không lạnh chút nào.
Tần Ý Nùng đáp lại cô bằng một nụ cười: "Cô Đường."
"Cô Tần muốn đi đâu ạ?"
"Tôi tìm đạo diễn Hàn."
"Em cũng đi, hay là đi chung đi ạ."
"Được."
Hàn Ngọc Bình thấy hai người cùng đến, vứt nửa điếu thuốc hút dở trong miệng đi, giơ chân dập tàn thuốc, nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Tần Ý Nùng nói: "Có chuyện." Cô ấy đưa kịch bản trong tay ra, bên trong có một đoạn được khoanh bằng bút đỏ, "Đoạn thoại này, cháu thấy có chút dư thừa."
"Ờ, thế sao?" Hàn Ngọc Bình nhận lấy.
"Lúc diễn có khả năng sẽ làm ngắt mạch cảm xúc của cháu." Tần Ý Nùng là diễn viên có năng lực truyền nhiễm cảm xúc rất tốt, cô ấy không nhất định khóc đẹp mắt, nhưng hễ cô ấy khóc nhất định khán giả trước màn ảnh cũng cùng khóc với cô ấy, hễ cô ấy cười, khán giả cũng có thể lập tức cười phá lên. Những cảm xúc khác cũng như thế, mỗi ánh mắt, mỗi biểu cảm nhỏ trêи khuôn mặt, cũng có thể trực quan truyền đạt cho khán giả cảm xúc mà cô ấy muốn biểu đạt, lời thoại có chút dư thừa, còn phải tốn sức đọc thoại, lợi bất cập hại.
Hàn Ngọc Bình cau chặt lông mày: "Tôi thương lượng với biên kịch chút."
Ông lập tức muốn đi tìm biên kịch, Tần Ý Nùng gọi ông lại: "Cô Đường cũng tìm chú có việc."
Hàn Ngọc Bình nhìn sang Đường Nhược Dao: "Hả?"
Đường Nhược Dao thu lại ánh mắt chăm chú nhìn góc nghiêng của Tần Ý Nùng , nói: "Đạo diễn cứ làm việc đi ạ, cháu không vội."
Cô không có việc gì, chỉ là mượn cớ đi chung một đoạn đường với Tần Ý Nùng mà thôi.
Hàn Ngọc Bình nhìn hai người, nghi hoặc nhíu mày, bàn giao một câu: "Đừng có cãi nhau." Mới rời đi.
Cãi nhau?
Đường Nhược Dao lại nhớ tới lúc hai người "cãi nhau", ít nhất Tần Ý Nùng còn tình nguyện mua hoa quả dỗ dành cô, mà không giống như hiện tại, rõ ràng gần ngay trước mặt, nhưng lại giống như xa tận chân trời.
Đường Nhược Dao ngửa mặt, lặng lẽ đè xuống hơi nóng trào lên, ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc bây giờ cô nên làm thế nào không?
Tần Ý Nùng ngồi xuống chỗ ngồi của Hàn Ngọc Bình, lấy máy quay của ông xem lại đoạn phát lại. Hai người trong phim thân mật dịu dàng, tôi dựa em em dựa tôi, giống như một giấc mộng đẹp ông trời tạo cho họ.
"Cô Đường."
Đường Nhược Dao vội vàng trả lời: "Có em."
"Em cảm thấy tại sao Thẩm Mộ Thanh lại chia tay với Hàn Tử Phi?"
Cô ấy đột nhiên nhắc tới
kịch bản, khiến Đường Nhược Dao mơ hồ, sắp xếp ngôn ngữ xong mới nói: "Là vì... vì quan niệm thế tục, vì cô ấy không thể triệt để giải phóng, thật ra nội tâm vẫn là người bảo thủ truyền thống?"
"Không hoàn toàn đúng." Tần Ý Nùng nói.
Trong kịch bản, không bao lâu sau khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi kết thúc chuyến du lịch kia, chồng của Thẩm Mộ Thanh, Hứa Thế Minh được điều về làm việc gần nhà, Thẩm Mộ Thanh lấy hết can đảm nhắc tới chuyện ly hôn với chồng, nhưng lại gặp sự ngăn cản mạnh mẽ trước giờ chưa hề thấy. Cha mẹ, ông bà của Thẩm Mộ Thanh, bố mẹ Hứa Thế Minh lần lượt khuyên nhủ, tin tức cô ấy muốn ly hôn cũng đã truyền ra ngoài, khắp đường làng ngõ xóm đều biết, thành tin tức hóng hớt sau khi cơm nước xong xuôi của nhà hàng xóm, đồn đại rằng cô ấy ngoại tình, không biết giữ gìn, "Mặt mũi đoàng hoàng lại còn là giáo viên, không ngờ lại lẳng lơ như thế", đi qua nhà họ Hứa còn liếc mắt hai cái, xì xào to nhỏ.
Ngay đến trường học cũng đồn đại, đồng nghiệp lũ lượt nhìn cô ấy với ánh mắt khác thường, đè ép Thẩm Mộ Thanh không thở nổi.
Hàn Tử Phi nghe bố mẹ chê bai Thẩm Mộ Thanh sau lưng, tức đến nỗi cãi nhau với bố mẹ. Cô nói Hứa Thế Minh bạo lực gia đình, trong mắt cô, bố mẹ cô còn là người hiểu chuyện rõ ràng hơn cả, kết quả mỗi người một câu "Nhà nào mà chẳng có ngày như thế, chỉ có mỗi cô ấy muốn ly hôn", "Chẳng phải bây giờ người ta đã sửa tính tốt lên rồi sao", "Con lớn thế rồi còn nháo nhào ly hôn", "Cưới người phụ nữ như thế đúng là gia môn bất hạnh", Hàn Tử Phi bị công kϊƈɦ, đau lòng Thẩm Mộ Thanh không thôi, muốn sang nhà an ủi cô ấy.
Nhưng Hứa Thế Minh oán hận cô đã lâu, lúc trước cô giúp Thẩm Mộ Thanh đánh anh ta, anh ta vẫn còn ghi nợ, khóa chặt cửa lớn, không để cô vào. Anh ta tan làm liền ở nhà canh chừng Thẩm Mộ Thanh, không cho cô ấy đi bất kì đâu.
Cơ hội gặp mặt của hai người càng ngày càng ít, chỉ gặp trộm nhau được mấy lần, mới đầu thái độ của Thẩm Mộ Thanh kiên quyết vì sự cổ vũ của Hàn Tử Phi, đến sau đó ngày càng trầm lặng, cuối cùng nói ra chuyện chia tay.
Đường Nhược Dao nói: "Lời ong tiếng ve?" Lưỡi không xương trăm đường lắt léo, ai không sợ chứ?
Tần Ý Nùng lắc đầu: "Vẫn chưa nhắc tới điều quan trọng nhất."
Những thứ này trong kịch bản không nói rõ, những phần không quay Hàn Ngọc Bình cũng không giảng giải, nghiên cứu kịch bản chính là dựa vào bản thân diễn viên. Đường Nhược Dao hai mươi ba tuổi, vừa rời khỏi tháp ngà, trải nghiệm cuộc sống của cô còn chưa đủ thấu hiểu hết kịch bản.
Đường Nhược Dao tôn kính nói: "Xin cô Tần chỉ bảo."
Tần Ý Nùng nói: "Là con trai của cô ấy, Hứa Địch."
Trong lòng Đường Nhược Dao thấp thoáng lướt qua thứ gì đó, như có suy nghĩ.
Tần Ý Nùng nói: "Con người sống trêи đời, ngoài tình yêu, còn có trách nhiệm bắt buộc phải gánh vác. Thẩm Mộ Thanh là một người mẹ, đối với cô ấy mà nói, Hứa Địch chính là trách nhiệm của cô ấy, Hứa Địch không rời xa được bố, cô ấy cũng không thể để mặc một mình Hứa địch lớn lên bên cạnh Hứa Thế Mình, trở thành Hứa Thế Minh thứ hai. Cho nên tình yêu của cô ấy, Hàn Tử Phi, bị vứt bỏ."
Đường Nhược Dao giống như nhập vai vào trong kịch bản, nắm tay thành quyền chất vấn: "Vậy bản thân cô ấy thì sao?"
Tần Ý Nùng: "Khi cô ấy quyết định từ bỏ Hàn Tử Phi, cô ấy cũng từ bỏ bản thân mình. Từ nay về sau, thứ chống đỡ cô ấy sống tiếp chỉ có trách nhiệm, nuôi nấng Hứa Địch bình an trưởng thành."
Ánh mắt Đường Nhược Dao lộ ra mấy phần buồn bã.
Sống như một cái xác không hồn sao? Như vậy cũng gọi là sống sao?
"Cô có đồng tình với hành vi của cô ấy không?" Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng mắt hỏi.
Tần Ý Nùng bị ánh mắt đơn thuần của cô nhìn tới, khiến trái tim cô ấy co chặt lại một cách lạ lùng, cô ấy im lặng mấy giây, rũ mắt xuống, khẽ nói: "Tôi diễn cô ấy, đương nhiên phải tin tưởng cô ấy."
Điểm khác biệt với Thẩm Mộ Thanh chính là, bắt đầu từ ngày Tần Lộ Nùng qua đời, cô ấy đã không còn sống vì bản thân nữa.