Một mình Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế bên cạnh cô ấy, hai người không ai lên tiếng.
Đường Nhược Dao cực kì thông minh, Tần Ý Nùng đã cảm nhận sâu sắc được sự thông minh của cô, có một số chuyện không cần nhiều lời, cô ấy cũng sẽ không nói nhiều.
Ninh Ninh là bí mật của cô ấy, cô ấy không thể nói cho bất kì người nào.
Đường Nhược Dao cũng không phụ lại sự kì vọng của cô ấy, cô đem mổ xẻ phân tích lại những lời nói của Tần Ý Nùng, phân tích từng chữ từng chữ trong đầu. Tần Ý Nùng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời ấy với cô trong tình huống giằng co thế này, nhất định là có mục đích của cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh bị con trai trói buộc chân tay, không thể không từ bỏ Hàn Tử Phi, tuy Đường Nhược Dao cảm thấy lựa chọn này rất ngu xuẩn, hơn nữa cái kết của kịch bản cũng chứng minh cho suy nghĩ của cô. Vậy thứ trói buộc Tần Ý Nùng, khiến cô ấy chậm chạp không dám, hoặc là nói trách nhiệm của cô ấy khiến cô ấy không đáp lại cô là gì?
Cũng là gia đình?
... Tâm lý học nhi đồng? Cô rất có hứng thú nghiên cứu phương diện này sao ạ?
... Tôi có con.
... Ha ha ha.
... Tôi thật sự có con.
Đêm đó, sắc mặt Tần Ý Nùng như cười như không lại hiện lên trước mắt cô. Đường Nhược Dao quay đầu, ngây người nhìn góc mặt của Tần Ý Nùng, trong mắt lướt qua một tia thương xót, là vì như thế sao?
Nhưng cô ấy không phải Thẩm Mộ Thanh, bây giờ cũng phải là những năm thế kỷ 20, tư tưởng cổ hủ, miệng lưỡi lắt léo, nếu cô ấy không hạnh phúc tại sao vẫn chưa li hôn?
Không đúng, Đường Nhược Dao đột nhiên cắn môi dưới, lắc đầu rất khẽ.
Hàn Ngọc Bình đã quen Tần Ý Nùng từ mười năm trước, lúc đó Tần Ý Nùng mới hai mươi, còn chưa sang tuổi hai mốt, nếu cô ấy thật sự kết hôn sinh con rồi, Hàn Ngọc Bình không thể không biết bất kì tin tức nào, còn nói với cô đối phương lần đầu biết yêu, Hàn Ngọc Bình không có lí do để lừa cô.
Tần Ý Nùng giấu Hàn Ngọc Bình? Hay là cô ấy đã kết hôn từ sớm? Mười tám? Mười chín?
Càng không đúng, Hàn Ngọc Bình nói cô ấy bị công ty quản lí ban đầu chèn ép, ra mắt ba năm bận đến nỗi chân không chạm đất, không dành nổi thời gian tham gia lớp học biểu diễn, cô ấy lấy đâu ra thời gian mang thai? Chín tháng mười ngày mang thai, sinh nở, ở cữ, phục hồi sau sinh, sao nữ bình thường ít nhất cũng phải cần đến hơn nửa năm mới có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa thể chất còn phải đặc biệt tốt, Tần Ý Nùng không có thời gian sinh đẻ.
Không thể không nói, có lúc lí trí của Đường Nhược Dao bình tĩnh đến đáng sợ, sau khi suy đoán Tần Ý Nùng có khả năng kết hôn sinh con, không vội vàng than thân trách phận, thấy mình đáng thương, mà là tìm chứng cứ từ mọi ngóc ngách, để lật ngược giả thiết này. Đương nhiên có nguyên nhân vì tiềm thức của cô không thừa nhận, nhưng bằng chứng của chuyện này cũng rất vững chắc.
Tần Ý Nùng là sao nữ được truyền thông quan tâm, cách ba năm ngày lại lên trang đầu, độc chiếm hot search, chỉ lên không xuống, phong lưu đa tình, ong bướm lả lơi, tin đồn bay rợp trời, duy độc chỉ không có tin mang thai. Với sự mẫn cảm nghe tin là hành động của truyền thông, nếu Tần Ý Nùng thật sự mang thai, không thể không lộ ra bất kì tin tức nào.
Lông mi của cô đột nhiên nhíu chặt.
Nhưng cũng không phải không có khả năng, những thứ truyền thông lan truyền đều là giả, không lan truyền lại là thật, bản thân Đường Nhược Dao chính là một ví dụ tốt nhất.
Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao chọc lên tay mình, hít thở sâu, đè xuống cơn run rẩy trêи cơ thể, ép buộc bản thân trấn tĩnh, để đầu óc tỉnh táo hơn. Còn chưa đủ, cô cần nhiều bằng chứng xác thực hơn.
Tần Ý Nùng thu hết dáng vẻ hồn lìa khỏi xác của cô vào mắt, đôi mắt đen láy phủ lên một lớp hơi nước mỏng, vội vàng rũ mi mắt xuống.
Hi vọng cô có thể sớm tìm được hạnh phúc cô nên có, mà không phải lãng phí thời gian cho cô ấy.
"Cô Tần, em có chút chuyện, đi trước đây ạ." Đường Nhược Dao đột nhiên đứng lên, lặng lẽ kiềm chế, nói.
Tần Ý Nùng nén lại kϊƈɦ động muốn ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.
Toàn thân Đường Nhược Dao co lại, giống như con rối gỗ cứng ngắc, từng bước từng bước rời khỏi cô ấy.
Hàn Ngọc Bình vừa thảo luận vấn đề Tần Ý Nùng nhắc tới với biên kịch xong, đang muốn quay về nói chuyện với Tần Ý Nùng, lại bị Đường Nhược Dao chặn đường, Hàn Ngọc Bình yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho cô vẻ mặt vui vẻ hiếm thấy, nói: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao nói: "Đạo diễn Hàn, cháu có chút chuyện muốn hỏi đạo diễn."
Hàn Ngọc Bình ờ một tiếng: "Cháu hỏi đi."
"Ở đây không tiện ạ." Đường Nhược Dao kéo Hàn Ngọc Bình đến phòng nghỉ của cô.
Vành mắt cô đột nhiên đỏ lên, nước mắt trào lên hốc mắt, giọng điệu thút thít nói: "Đạo diễn Hàn, cháu..."
Hàn Ngọc Bình: "..."
Ông rút tờ khăn giấy trêи bàn ra, nghi hoặc hỏi: "Sao thế, sao lại thế này?"
Đường Nhược Dao nói: "Cháu và Tần Ý Nùng cãi nhau."
Hàn Ngọc Bình làm mặt "Tôi biết mà" như đã đoán được, thở dài nói: "Hai đứa có chuyện gì?" Vốn là đạo diễn nhưng ông sắp thành người giảng hoà mất rồi.
"Buổi sáng lúc ra cửa có chút mâu thuẫn nhỏ." Đường Nhược Dao dẫn dắt qua loa, sụt sịt mũi, nói, "Ban nãy hai chúng cháu nói chuyện, nói mãi nói mãi lại cãi nhau, chị ấy nói chị ấy đã sớm kết hôn sinh con rồi..."
Hàn Ngọc Bình có suy nghĩ gì đó, ngắt lời cô, hất mặt quát: "Con bé thả cái rắm gì thế!" Lại nhìn Đường Nhược Dao khóc sướt mướt, dịu giọng lại, "Con bé đó miệng thối, cháu đừng tin nó nói bậy."
Hàn Ngọc Bình chửi mắng một nghìn tám trăm lần Tần Ý Nùng rắm thối trong lòng. Có cô vợ như hoa như ngọc thế này, không yêu thương chiều chuộng cho tốt, ngày nào cũng gây rắc rối cho ông!
"Cháu biết, cháu không tin." Da mặt Đường Nhược Dao trắng nõn, vừa khóc đã hiện lên mặt, mũi đỏ ửng, nức nở nói, "Nhưng chị ấy diễn tốt như thế, dáng vẻ nghiêm túc nói với cháu, cháu không thể không nghi ngờ." Cô nhận lấy tờ giấy trong tay Hàn Ngọc Bình chấm lên khóe mắt, thút thít nói, "Cháu mới quen chị ấy hai năm, cũng không biết trước đây chị ấy đã trải qua những gì, chị ấy cũng không chịu nói với cháu, cháu..."
Đường Nhược Dao thật lòng biểu lộ, nước mắt không ngăn được ào ào lăn trêи gò má, khóc không thành tiếng.
Lồng ngực Hàn Ngọc Bình phập phồng dữ dội hai cái, cơn giận bắt đầu nổi lên, tóc trêи đầu cũng sắp dựng đứng lên. Ông vỗ tay Đường Nhược Dao hai cái để an ủi, hất tay áo, bực bội muốn xông ra ngoài: "Cháu đợi ở đây, tôi ra ngoài kéo nó qua đây dập đầu xin lỗi cháu!"
Đường Nhược Dao vội vàng kéo ông lại: "Đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình giận dữ, tức không thể nhịn: "Cháu đừng sợ, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ làm chủ đòi lại công bằng cho cháu, người khác không trị được nó, tôi cũng không trị được nó chắc? Cái thứ hư thân mất nết! Tôi đánh gãy chân nó!"
Đường Nhược Dao nhìn được ông rất có năng lực trừng trị Tần Ý Nùng, tỏ vẻ yếu ớt nói: "Đạo diễn Hàn, chuyện cãi cọ cháu cũng có phần sai."
Hàn Ngọc Bình lớn tiếng nói: "Nhưng nó cũng không thể nói như thế!"
"Cháu biết." Âm thanh của Đường Nhược Dao lạnh lùng, lúc nói chuyện mang tới hiệu quả hạ hỏa cho người khác, cô ấn Hàn Ngọc Bình ngồi xuống, khẽ khàng nói, "Chị ấy tức giận mới buột miệng nói thế, không thể hoàn toàn trách chị ấy."
Hàn Ngọc Bình bưng cốc nước trêи bàn lên uống một ngụm, nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cháu còn nói giúp nó?"
"Không phải cháu nói giúp chị ấy, là sự thật ạ."
Hàn Ngọc Bình hừ lạnh, không nói gì.
Nhưng Đường Nhược Dao nhìn ra Hàn Ngọc Bình thích thái độ này của cô, dù sao với Hàn học Bình mà nói, Tần Ý Nùng mới là người mà ông thân thiết nhất, Đường Nhược trước sau nói xấu cô ấy ngược lại sẽ phản tác dụng.
Đường Nhược Dao ngồi đối diện ông, tự chủ trương đổi cách xưng hô, nói: "Chú."
Hàn Ngọc Bình ngây ra, trong lòng trào lên cảm giác khác thường, mặt mày vô thức nhuộm lên vẻ ấm áp.
"Cháu nói đi."
"Cháu rất thích Tần Ý Nùng, cháu yêu chị ấy." Đường Nhược Dao nhìn xuống sàn nhà, hai tay đan lấy nhau, nói, "Cháu muốn ở bên chị ấy một đời một kiếp, nhưng có lúc cháu cảm thấy chị ấy cách cháu quá xa, giữa chúng cháu không thân mật như những cặp tình nhân khác, cháu rất sợ..." Trong âm thanh của Đường Nhược Dao đè xuống cơn run rẩy khe khẽ, "Sợ hai chúng cháu không đi được tới cuối cùng."
Hàn Ngọc Bình khẽ hỏi: "Tại sao?"
Đường Nhược Dao tự giễu cười cười: "Cái gì chị ấy cũng không chịu nói với cháu, tất cả đều là cháu đoán. Chú có nhớ chuyện chú nói với cháu về những tin đồn bên ngoài của chị ấy đều là giả không ạ, rất lâu sau cháu mới biết, trước giờ chị ấy chưa từng thanh minh với cháu, cũng không chịu bác bỏ tin đồn trêи mạng, để mặc những tin đồn ấy điên cuồng lan truyền."
Thân là "đối tượng tin đồn" rất có trọng lượng của Tần Ý Nùng, Hàn Ngọc Bình hiếm thấy không nổi nóng, nhỏ tiếng nói: "Chuyện này quả thật nó không đúng, nhưng..." Ngừng một lúc, Hàn Ngọc Bình rất cẩn thận nói, "Cháu có từng nghĩ tới, con bé cũng có nỗi khổ của nó."
Đường Nhược Dao cười khổ: "Cháu từng nghĩ, nhưng cháu không nghĩ ra nguyên nhân vì sao."
Trêи mặt Hàn Bình lóe lên một tia chần chừ cùng giãy giụa, im lặng rất lâu, mới cân nhắc nói: "Những năm đầu con bé ra mắt, đã trải qua những... ác ý rất quá đáng."
"Cháu biết một chút." Đường Nhược Dao nói.
Từ lúc Tần Ý Nùng ra mắt, bởi vì nhan sắc yêu mị, lại vào vai Tô Đát Kỷ, cộng thêm nổi tiếng tới mơ hồ, rất được truyền thông "yêu thương" và "quan tâm", ngày nào cũng nghĩ cách biên tập tin tức xấu cho cô ấy, biên tập phẩm chất con người cùng cuộc sống đời tư của cô ấy, đồng thời lại ở sau lưng bỏ đá xuống giếng, danh tiếng tồi tệ như thể con chuột qua đường bị người người hô đánh.
Những lời mắng chửi ác ý như thế duy trì liên tục tới hôm nay, mười hai năm sau, chưa từng ngừng lại.
Đường Nhược Dao đương nhiên biết, cô từng lật lại Weibo của Tần Ý Nùng nhiều năm trước, có đến mấy chục mấy trăm nghìn bình luận đều là lời thô tục, đủ các loại người công kϊƈɦ, hết sức khủng khϊế͙p͙. Cũng trong mấy năm gần đây, cô ấy ngày càng giành được nhiều giải thưởng, địa vị ngày càng được củng cố, hào quang mạnh mẽ, fan hâm mộ lớn mạnh cùng fan qua đường tràn vào Weibo, mới chuyển biến tốt lên.
Hàn Ngọc Bình nhìn vào mắt cô, nói: "Tôi biết cháu biết, nhưng cháu có thể cảm nhận như bản thân trải qua không? Bây giờ những lời sỉ nhục trêи giấy, trêи mạng, chẳng qua chỉ như cọng lông bò, không bằng một phần nghìn những gì năm đó con bé chịu đựng."
Trong lòng Đường Nhược Dao khẽ cạch một tiếng, nắm chặt ngón tay: "Chú nói đi ạ."
Hàn Ngọc Bình trầm ngâm châm điếu thuốc, đầu thuốc cháy lên giữa đốt ngón tay, ra sức hít hai hơi, híp mắt lại, nói: "Lúc nó ra mắt, tuổi giả là mười tám, tuổi thật mới mười bảy, thiếu chín tháng mới tròn mười tám, chưa thành niên. May mắn, quay một bộ phim liền nổi tiếng, cùng với sự nổi tiếng ấy là những tin đồn cùng lời rèm pha ngút trời. Những tin tức bôi nhọ, đồn đại, chà đạp thanh danh của sao nữ, lúc trước hay bây giờ, trong giới đã thấy nhiều thành quen, nhưng với một cô gái chưa thành niên mà nói, quá tàn nhẫn."
Âm thanh của Đường Nhược Dao khàn khàn, vâng một tiếng.
Hàn Ngọc Bình nói: "Lúc đó con bé không nhẫn nhịn như bây giờ, cũng giải thích, cũng tức giận, cũng lên tiếng mắng chửi những phóng viên ăn nói tùy tiện kia ngay giữa đám đông, tính tình kiên cường, làm người rất có cá tính. Nhưng truyền thông... cháu biết đấy, con bé càng giải thích càng thanh minh, bọn họ càng hứng thú, càng có đề tài, càng sống chết cắn lấy nó không buông."
Vành mắt của Đường Nhược Dao vô duyên vô cớ chua xót, ý thức được tiếp sau đây Hàn Ngọc Bình sẽ nói ra chuyện gì đó không tốt đẹp. Nhưng cô bắt buộc phải biết, là thứ gì đã từng bước từng bước mài mòn góc cạnh của Tần Ý Nùng, biến cô ấy trở thành dáng vẻ hiện tại.
Hàn Ngọc Bình: "Truyền thông tìm đến bố của Tần Ý Nùng, Tần Hồng Tiêm, phỏng vấn ông ta. Tần Hồng Tiêm thật đúng là con mẹ nó không phải người!" Hàn Ngọc Bình thình lình hung hăng mắng một câu, thở ra một hơi, nói, "Ông ta nói năng lung tung trước mặt truyền thông, nói Tần Ý Nùng từ nhỏ tới lớn đã rất có duyên với người khác giới, bình thường còn dẫn bạn học nam đến nhà chơi, còn nói chính mắt nhìn thấy con bé và sao nam nào đó yêu đương, tính dẫn về gặp phụ huynh."
Đường Nhược Dao ngây ra: "Tại sao ông ta..."
Trong cơn sóng dữ, thân là bố đẻ của Tần Ý Nùng, lại tiết lộ những tin tức như vậy, thật sự khiến Tần Ý Nùng nhục nhã như bị đóng đinh trêи cột, trăm miệng khó giải thích.
Hàn Ngọc Bình nhàn nhạt nói: "Bị người ta mua chuộc."
Đường Nhược Dao: "Ai ạ?"
Hàn Ngọc Bình: "Đối thủ muốn Tần Ý Nùng chết."
"Nhưng..." Trong mắt Đường Nhược Dao viết đầy chữ không thể nào tin được, khàn giọng nói, "Không phải Tần Ý Nùng là con gái ruột của ông ta sao ạ?"
Hàn Ngọc Bình nhìn sâu vào mắt cô: "Không phải bất kì người bố đều yêu con gái mình, con người cặn bã cũng không xứng làm bố." Ông gạt tàn thuốc trêи tay, rũ mắt nói, "Tần Hồng Tiêm yêu hư vinh, tham tiền tài, sau khi Tần Ý Nùng nổi tiếng, Tần Hồng Tiêm vẫn luôn đòi tiền con bé, muốn mua biệt thự, lái xe sang, sau đó còn nghiện cờ bạc, tiêu xài hoang phí, Tần Ý Nùng không quan tâm, chỉ là vẫn định kì gửi một khoản về nhà, ông ta kiếm không được bao nhiêu, hai người nổi lên tranh chấp. Kẻ nào cho ông ta nhiều, ông ta càng hào phóng bán đứng con gái."
Mặt mày Đường Nhược Dao cau lại: "Truyền thông không biết chuyện này sao ạ?" Cô không tin những tên phóng viên thần thông quảng đại kia không điều tra được gì về tình hình gia đình của Tần Ý Nùng, không biết Tần Hồng Tiêm là kẻ cặn bã, những lời kia căn bản không đáng tin.
Hàn Ngọc Bình nâng mí mắt, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Đường Nhược Dao giống như bị vứt vào nơi giá rét, cả người đột nhiên run lên.
Hàn Ngọc Bình lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt châm biếm: "Sao nữ đang hot có một ông bố hút máu người thu hút sự quan tâm? Hay là nhân phẩm đời sống riêng tư của sao nữ đang hot thu hút sự quan tâm?
Đường Nhược Dao nghẹn ngào.
Hàn Ngọc Bình khẽ nói: "Thật ra cháu cũng thấy rồi đấy, chỉ có mỗi chuyện đời sống cá nhân, cũng đủ để truyền thông đào bới những mười hai năm, không hề mệt mỏi."
Bọn họ không quan tâm sự thật là gì, bọn họ chỉ cần có đề tài có tin tức, vĩnh viễn đặt trêи hàng đầu.
Cổ họng Đường Nhược Dao giống như bị đông chặt lại, cô giơ tay giữ chặt lấy lồng ngực, buồn nôn, trào ngược dạ dày, đau lòng, đủ loại cảm xúc lan tràn, tầm nhìn mơ hồ.
Cho nên vì để có nhiệt độ đề tài, tự tiện xào xáo, năm đó Tần Ý Nùng chưa tròn mười tám tuổi đời nên chịu những vết nhơ như thế sao? Tần Hồng Tiêm, truyền thông, cùng những đối thủ ẩn nấp trong bóng tối, có ai từng nghĩ tới cảm nhận của người bị bọn họ bắt tay làm nhục chưa?
"Sau khi video phỏng vấn của Tần Hồng Tiêm lộ ra, dư luận bắt đầu hỏi tội Tần Ý Nùng..." Đáy mắt của Hàn Ngọc Bình lóe lên ánh nước, âm thanh khàn khàn, dịu lại, nói, "Cụ thể tôi không muốn nói, có một thời gian dài, con bé ở bên ngoài không dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy quay cơ thể liền run rẩy, không nói nổi một từ, có lúc còn không chế được mà rơi nước mắt. Dần dần mới khắc phục được nỗi sợ, có thể tiếp nhận phỏng vấn, hơn nữa video phỏng vấn của con bé cháu cũng xem rồi đấy, ngoài tuyên truyền bắt buộc cho phim ảnh và lễ trao giải, dường như không xuất đầu lộ diện. Tuy năm tháng qua đi, nhưng những điều đã gây tổn thương cho con bé vẫn không biến mất, đến bây giờ nhận phỏng vấn nó vẫn dẫn theo vệ sĩ bảo vệ bên mình, muốn duy trì khoảng cách an toàn, là vì con bé sợ."
Đường Nhược Dao đột nhiên không nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Ngọc Bình nữa, một tờ giấy đưa đến trước mặt, Đường Nhược Dao mới phát hiện trêи mặt đã đẫm lệ tự bao giờ không hay.
Hàn Ngọc Bình: "Con bé từng làm sáng tỏ, nhưng truyền thông và công chúng coi nó như thằng hề, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ kϊƈɦ động tức giận của nó, những lời nói của Tần Hồng Tiêm càng thu hút sự điên cuồng của dư luận. Những chuyện này cháu muốn con bé nói ra, là muốn đào rỗng tim gan nó. Tôi hay cháu đều không phải là con bé, không trải qua những chuyện nó từng trải qua năm mười bảy tuổi, chúng ta đều không có lập trường. Trước giờ tôi chưa từng để lộ chuyện tôi biết việc này trước mặt nó, tôi nói những lời này với cháu, hi vọng chúng có thể trở thành bí mật giữa hai chúng ta."
Đường Nhược Dao khóc như mưa, ra sức gật đầu.
Hàn Ngọc Bình khẽ nói: "Tôi nói một câu thật lòng với cháu, cả đời tôi không có con cái, Tần Ý Nùng chính là con gái của tôi. Tôi rất thương con bé, hi vọng nửa đời sau của nó có thể bình an thuận buồm xuôi gió, không phải chịu bất kì cực
khổ nào nữa. Tôi nhìn ra cháu cũng là môt đứa trẻ tốt, nó cũng rất thích cháu. Con bé... có lẽ tính cách của con bé có chút khiếm khuyết, con người lại mẫn cảm, nhưng đó không phải lỗi của nó, cháu đừng... đừng trách nó."
Đường Nhược Dao lắc đầu, khóc không thành tiếng.
Hàn Ngọc Bình thấy cô khóc thảm thiết như thế, hiền từ xoa đầu cô, nói: "Được rồi, còn khóc nữa là mắt sưng lên đấy, lát nữa bị Tần Ý Nừng phát hiện, hai chúng ta không có quả ngọt để ăn đâu."
Đường Nhược Dao đang khóc bật cười thành tiếng.
Không khí có chút thả lỏng hơn.
Hàn Ngọc Bình cố tình thư thái nói: "Đương nhiên, tôi vẫn phải phê bình chuyện nó nói đã kết hôn sinh con, cái này cháu có thể về nhà phạt nó quỳ bàn giặt. Cháu yên tâm, bao nhiên năm nay con bé chôn chân ở đoàn làm phim, không có thời gian sinh con, đều lừa cháu thôi. Vợ tôi có một quyển lịch trình quay phim mấy năm nay của con bé, quay phim liên tục, cháu cần không?"
Trong mắt Đường Nhược Dao vẫn còn nước mắt, thút thít nói: "Cần ạ."
Hàn Ngọc Bình cười cười: "Lát nữa tôi gọi điện cho vợ tôi, bà ấy ở nhà nhàn rỗi, mới sắp xếp cái này, không ngờ có thể dùng đến."
Đường Nhược Dao hé miệng, muốn nói một câu khách sáo, nhưng không biết nên xưng hô với vợ Hàn Ngọc Bình thế nào, tuy ban nãy mới tạm thời gọi ông là chú, nhưng thím lại không dễ gọi như thế.
Dù sao Tần Ý Nùng còn đang muốn đẩy cô đi.
May mà Hàn Ngọc Bình không để ý, thở dài nói: "Chuyện của hai đứa các cháu, tôi không tiện nhiều lời, nếu con bé còn nói lung tung nữa, cháu cứ đến hỏi tôi, tôi sẽ mặt đối mặt đối chất với nó."
Đường Nhược Dao cười nói: "Không cần đâu ạ."
Hàn Ngọc Bình nhìn cô, đột nhiên nói: "Vất vả cho cháu rồi."
Đường Nhược Dao lắc đầu, khóe môi khẽ cười: Không ạ, không vất vả."
Hàn Ngọc Bình không nói gì, chỉ hiền từ vỗ vỗ mu bàn tay cô.
"Nhẫn nại."
"Vâng." Đường Nhược Dao trịnh trọng trả lời.
Hàn Ngọc Bình ra ngoài trước, Đường Nhược Dao ở lại phòng nghỉ đợi mắt hồi phục bình thường, không nhìn ra từng khóc lóc mới ra ngoài.
Buổi chiều có một cảnh cuối cùng, công việc quay phim kết thúc.
Lâm Nhược Hàn trong giây phút Hàn Ngọc Bình hô "Cắt", liền nhào tới bên Tần Ý Nùng, lập tức khiến mấy cô gái nhỏ ở hiện trường che miệng hét lên, nhìn tình huống này có lẽ là fan CP.
Lâm Nhược Hàn hào phóng phát đường cho fan, ôm Tần Ý Nùng lên quay một vòng, vô cùng giống phim thần tượng.
Đám fan CP tiếp tục hò hét: "A a a a a! Ngọt quá đi! Tần Lâm là thật!"
Tần Ý Nùng u ám nói: "... Chị chê sống lâu à?"
Lâm Nhược Hàn cười to, buông cô ấy xuống. Nhưng trong khoảng khắc nghiêng đầu, không ngờ lại đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo khác thường của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao thu tầm mắt về, quay người rời đi.
Xe chuyên dụng của Tần Ý Nùng dừng phía trước, cô ấy khom lưng lên xe, Đường Nhược Dao tự nhiên theo phía sau, muốn cùng lên. Lâm Nhược Hàn ngăn cô lại, nhỏ tiếng nói: "Cô ấy có bệnh sạch sẽ, không để người khác ngồi chung xe với cô ấy."
"Thật... ạ?" Đường Nhược Dao nghiêng đầu, chầm chậm chớp mi mắt.
Lâm Nhược Hàn nói: "Đúng thế!"
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Nhưng tôi còn đi chung xe với chị ấy mấy lần, cũng không nghe thấy quy định này, lần đầu còn là do chị ấy mời tôi.
Chút ngọt ngào đột nhiên trào lên trong lòng.
Cô nghiêng đầu, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Lâm Nhược Hàn không hề phát hiện, dẫn cô đến một chiếc xe khác, nói: "Hai chúng ta một xe, đừng quan tâm cô ấy."
Tần Ý Nùng nhìn thấy bóng lưng sánh vai rời đi của hai người qua lớp cửa kính phủ phim, ngón tay thon dài đặt bên mép cửa, chầm chậm co chặt, buông lỏng, rũ mí mắt, giấu đi mọi cảm xúc: "Lái xe đi."
Quan Hạm tập trung tinh thần: "Vâng."
Nơi dùng bữa là một thủy tạ nhã nhặn, có nhóm biểu diễn nhạc cổ điển sống, từng âm thanh từ ngoài truyền tới, tô điểm cho sự yên lặng của phòng ăn.
Quan Hạm lần lượt rót trà cho ba người, Tần Ý Nùng bưng chén Tử Sa chầm chậm thưởng thức, cúi mặt xuống, không nhìn ai, bên tai nghe được âm thanh ân cần của Lâm Nhược Hàn.
"Đường Đường là người ở đâu?"
"Tỉnh J ạ."
"Địa linh nhân kiệt, vùng đất tuyệt vời. Tôi nghe nói thành phố Z là nơi sản sinh mĩ nhân, không biết thật hay giả thế?"
"Em là người thành phố Z."
"Chẳng trách em lại xinh đẹp đến vậy."
"Chị Nhược Hàn nói đùa rồi."
"Không đâu, tôi thấy da dẻ mặt mũi em đều rất xuất chúng, đứng đầu trong nhóm đứng đầu, tôi nghe người ta nói..."
...
Đường Nhược Dao câu được câu chăng ứng phó với Lâm Nhược Hàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Tần Ý Nùng ngồi đối diện cô, sắc mặt âm u tăm tối.
Ý đồ của Lâm Nhược Hàn thể hiện rõ ràng như thế, cô không tin Tần Ý Nùng không nhìn ra, cô ấy cứ mở to mắt dửng dửng nhìn người khác lấy lòng cô sao?
Rốt cuộc chị ấy không muốn ở cạnh mình đến mức nào?
Đường Nhược Dao vừa được Hàn Ngọc Bình vớt vát lại chút tự tin, đột nhiên giờ phút này vỡ vụn không còn mảnh nào.
Tâm trạng cô xuống thấp, không tập trung, bất ngờ bên cạnh vang lên tiếng kêu, còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đã có thêm cơ thể ấm áp của một người phụ nữ. Gân xanh trêи trán Đường Nhược Dao co lại, thiếu chút nữa lập tức nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn rõ khuôn mặt đối phương mới nhịn xuống.
Lâm Nhược Hàn chống một tay xuống sàn, ngồi vững lại, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Ngại quá, ban nãy không cẩn thận."
Đường Nhược Dao nhỏ tiếng nói: "Không sao ạ."
Cô nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vẫn không có bất kì biểu hiện gì, từ đầu chí cuối chưa từng nhìn sang đây, ánh đèn trong phòng chiếu xuống, da dẻ như ngọc, vô cùng đẹp đẽ, nhưng không hề có nhiệt độ, giống như một tảng băng khắc gọt tinh tế.
Lâm Nhược Hàn nhìn theo tầm mắt của cô, buồn bực rỉ tai với Đường Nhược Dao: "Hôm nay cô ấy kì lạ lắm."
Đường Nhược Dao nói nhỏ đáp lại cô: "Kì lạ chỗ nào ạ?"
Lâm Nhược Hàn cà khịa: "Giống như ai nợ cô ấy 50 triệu ấy."
Đường Nhược Dao bật cười.
"Em..." Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Hàn nhìn thấy cô cười trong hôm nay, giống như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi xuân, như bông hoa núi rừng rừng rực giữa chốn hoang vu, dễ dàng thiêu đốt mọi nhánh cây ngọn cỏ trêи đường, xinh đẹp tới hồn bay phách lạc.
Sắc mặt Lâm Nhược Hàn ngẩn ra, nhất thời mất hồn.
Tần Ý Nùng đặt chiếc chén trêи tay xuống, khẽ vang lên một tiếng không nặng không nhẹ với mặt bàn, lịch sự đứng dậy nói: "Tôi đi nhà vệ sinh chút, hai người chậm rãi nói chuyện."