Con Tâm liền vớ ngay lấy cái rổ rồi cắp nách theo con Tèo ra vườn, chỉ một loáng con Tèo đã bứt cho con Tâm cả rổ khế, cây khế này sai lắm, chùm nào chùm ấy núc nỉu ra, nhưng đến đoạn hái dái mít thì có vẻ nan giải đây. Trèo lên cây thì nó không dám rồi vì toàn kiến là kiến, đang nghĩ kế xem nên dùng cái gì để ngoặc được mấy cái dái mít cho bà chị dở hơi thì đã thấy con Tâm vớ lấy quả khế nhai ngấu nghiến, nhìn con này ăn mà con Tèo rỏ cả rãi nhưng bảo cứ thế ăn như cái bà này thì nó chịu, chua bỏ cụ.
Cuối cùng con Tèo cũng kiếm được cái bồ ngoặc, loay hoay một lúc cũng chọc được cả mớ dái mít. Hai đứa bê rổ vào rồi đi làm muối ớt, con Tèo thì chẳng buồn đụng tay nhưng con Tâm thì ăn ngon lành lắm, cứ nhai rau ráu ra, nó đang ăn dái mít chấm muối thì bà cả đi ngang qua, nhìn thấy biểu hiện lạ của con này thì sinh nghi liền ngó lom lom vào mặt nó bụng bảo dạ “Con này cứ như người có chửa ý nhỉ? Mắt mình không nhìn nhầm đấy chứ? Cái cổ nó cao ngòng ra kia thì đích thị là chửa rồi, nhưng nó trót dại với thằng nào mới được chứ? Quả này thì to chuyện rồi…”
Nghĩ vậy bà liền e hèm một cái khiến con Tâm đang ăn mà giật thót mình quay lại, miếng dái mít trong mồm nó tự nhiên nghẹn cứng. Nó lúng búng chào bà rồi cúi gằm mặt xuống. Bà cả nói rít qua kẽ răng:
–Đi theo tao vào đây mau lên!
“Thôi c.hết cha, nhìn vẻ mặt lạnh như thép mùa đông của bà cả thế kia thì ắt là lành ít d.ữ nhiều rồi. Cậu cả ơi cứu em” con Tâm đang lầm bầm nghĩ ngợi, vừa vào đến cửa, bà cả liền lôi tuột nó vào phòng và đóng cửa lại, đoạn bà lấy tay vén tóc con Tâm lên hỏi:
–Mày đã trót dại với thằng nào hử? Khôn hồn thì khai ra cho bà biết không thì c.hết với bà, c.ấm được nói sai nửa lời….Nói mau!
–Dạ….đâu có bà ơi….
–Con ranh con, mới nứt mắt ra đã bày đặt nói dối rồi. Bà nhìn là bà biết ngay, mày đích thị là đang có chửa, nhìn cái cổ cao ngòng như cổ cò thế kia, đôi hàng lông mày lại dựng ngược mà còn dám chối à? Hôm nay mày mà không khai ra thì bà tống cổ!
–Dạ bà phải tha c.hết cho con thì con mới dám nói…
–Từ bao giờ một con ở lại dám ra điều kiện với chủ thế này? Nói mau! Là thằng nào?
–Dạ….xin bà thứ tội….là cậu cả ạ….
–Cái gì? Mày nói lại cho bà nghe xem nào?
–Dạ thưa bà….con có chửa với….cậu cả ạ…
–H.ỗn x.ược! Mày có muốn bà đánh cho mày t.uốt x.ác ra không mà dám đổ vấy cho cậu cả hử?
–Dạ những lời con nói hoàn toàn là sự thật, mong bà thương tình, nửa câu con cũng không dám nói láo!
Bà cả bỗng giãn ngay nét mặt hỏi:
–Mấy tháng rồi?
–Dạ con không biết ạ!
–Mày là người từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên mà có lúc nào cũng không biết? Thế mày ăn nằm với cậu cả bao lâu rồi và ở những đâu? Nói để tao còn liệu.
–Dạ con ăn nằm với cậu cả được khoảng ba tháng rồi ạ. Lần đầu tiên là trong phòng của cậu ấy khi mợ chủ đi vắng, còn những lần khác thì ở trong nhà kho, cứ mỗi lần mợ cả về ngoại là cậu lại bảo con vào phòng ạ.
–Thế mày trễ kinh bao lâu rồi?
–Dạ một tháng nay con không thấy mắc kẹt ạ.
Bà cả đưa tay lên nhẩm tính rồi nói:
–Thế thì mày có thai được hai tháng rồi, có ai biết việc này không?
–Dạ không bà, con ngủ với cậu cả chỉ có mình cậu biết thôi ạ.
–Giờ mới là to chuyện đây, vì mày chỉ là con hầu mà cậu cả đã có vợ, chuyện này mà lộ ra thì mợ cả g.iết mày đấy. Nhưng giọt m.áu nhà họ Đường cũng không thể lưu lạc ra ngoài được. Tạm thời mày không phải làm việc nặng nữa, nhớ trong thời gian này tránh xa tầm mắt của mợ cả ra để tao tìm cách nghe chưa?
–Dạ con đội ơn bà….con yêu cậu cả là thật bà ạ.
–C.ha t.iên s.ư b.ố mày, làm gì có con chửa hoang nào nói là mình không yêu bố đứa trẻ đâu. Mày t.ham vọng nhỉ? Định bước chân vào nhà bà à? Còn khuya nhé! Thôi c.út ra ngoài! C.út!
Con Tâm lầm lũi bước ra ngoài, bụng nó mừng húm vì thấy bà cả không hề p.hạt đ.òn, trái lại còn đang tìm cách giúp nó, điều nó vui nhất là bà quyết tâm giữ đứa bé. Chẳng gì nó cũng là m.áu mủ của nhà Chánh tổng, chỉ cần như vậy là đủ, nó có con thì việc sớm muộn trở thành mợ cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Quả này trời giúp nó rồi, chỉ cầu mong cho mợ cả không đậu thai thì nó sẽ là số một. Một nét cười hiện ra trên khóe môi, mắt nó ánh lên một vẻ h.iểm đ.ộc, đôi mắt của loài rắn!
Trưa hôm đó khi cả nhà vừa ăn xong, bà cả đã ra hiệu cho cậu cả theo mình về phòng, đóng cửa lại cẩn thận bà phủ đầu luôn:
–Mẹ hỏi thật, mày có lớ xớ gì với con hầu không?
Cậu cả nghe mẹ hỏi thì tái mặt, miệng run run đáp:
–Dạ không ạ, sao mẹ lại hỏi con thế?
–Lại còn chối à? Nó có thai rồi đấy, giờ con tính thế nào?
–Mẹ bảo ai ạ? Đứa nào có thai, liên quan gì đến con chứ?
–Con Tâm, mẹ đang nói đến con Tâm đấy. Sáng nay nó đã khai hết với mẹ rồi, cậu cũng to gan thật, ở cạnh một con Hoạn Thư mà dám đi ăn vụng thì giỏi quá. Giờ con tính sao đây?
Biết là chẳng thể giấu mẹ được nữa, lo thì có lo nhưng nghĩ đến cảm giác sắp được làm cha cậu lại như quên đi tất cả. Lấy hết can đảm cậu nói:
–Mẹ ơi! Con Tâm nó đã có thai với con, còn mợ cả thì ở với con tận 5 năm cũng chẳng có lấy một mụn, vậy mẹ bảo con phải làm sao? Hay mẹ nạp Tâm làm bé cho con đi, con thích nó.
–Cứ để từ từ, chuyện này chưa thể giải quyết ngay được đâu, để mẹ lựa đã. Chẳng gì mợ cả cũng là con nhà quan, chuyện này mà để nó điên lên về nói với cha nó thì nhà mình mất hết mặt mũi.
–Trời ơi! Giờ đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường mà mẹ, nếu không nể cô ta con quan thì con cũng tiễn đi lâu rồi, người gì mà như con vịt đực chả đẻ đái gì thì có gọi là đàn bà không?
–Cứ để từ từ mẹ tính, tạm thời ba tháng đầu mày không được đụng đến con Tâm đâu đấy, liều lĩnh mà thọc vào không khéo lại rơi bố nó ra mất. Nhớ chưa?
–Thế mẹ bắt con kiêng bao lâu? Mỡ để miệng mèo mà mèo chẳng được xơi à?
–C.ha b.ố anh! Cơm không ăn thì gạo còn đó, lo gì?
Cậu cả bỗng cất giọng cợt nhả:
–Mà công nhận cái con này nó ngon mẹ ạ, nhìn cứ mơn mởn ra như thế con mà không ăn thì thằng khác nó cũng đớp mất, t.ội gì bỏ phí của giời hả mẹ?
–Thôi được rồi, anh cứ liệu hồn đấy. Cầu mong cho con Tâm cấn bầu con trai, chỉ cần con có người nối dõi thì lo gì cái sản nghiệp này không về tay mình chứ?
–Nhưng mà thằng ba nó cũng có vợ mà mẹ, tới đây con Hân kiểu gì chẳng đẻ con trai cho nó. Cha từng tuyên bố rằng nếu cả con và nó đều có con trai thì sẽ chia đôi gia sản đó ư?
–Sao mày n.gu thế hả con? Tất cả tài sản này sẽ thuộc về mẹ con mình, còn con mụ ba ấy à? Nó chỉ là người đến sau làm gì có quyền đòi hỏi ở đây? Chỉ cần cha mày c.hết đi thì mẹ cũng tống nó ra khỏi nhà họ Đường.
Cậu cả nghe vậy ánh mắt liền lóe lên một tia t.inh q.uái rồi ôm chặt lấy mẹ nói:
— Mẹ phải làm cách nào bảo vệ con Tâm cho con chứ cái con d.ữ như hổ cái đó con ớn lắm.
–Trời ơi con tôi, bản lĩnh ngày thường hét ra lửa ở đâu mà cứ nhìn thấy vợ là như đỉa phải vôi thế? Nó không có con thì mình phải đi kiếm chứ? Nòi giống nhà này không thể tuyệt di.ệt được, cứ để đấy cho mẹ.
Chiều nay thấy mợ ba mang gối ra thêu ngoài thềm, vú Tám từ đâu đi lại xóc xỉa:
–Mợ ba giỏi nữ công gia chánh quá nhỉ? Giá mà mợ cũng giỏi sinh con thì tốt quá, hy vọng mợ không giống như mợ cả, lấy chồng mà chả đẻ đái gì thì khác nào cau điếc.
–Vú ăn nói cái kiểu gì đấy, hôm nay vú ăn khoai ngứa à? Cẩn thận cái mồm của vú nha, người ta thường nói, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra đó. Khẩu nghiệp quá sau này c.hết xuống Âm phủ Diêm Vương sẽ cho người khâu miệng lại đấy vú ạ.
–Mợ…mợ nói gì?
–Tôi nói không đúng à? Nhiều khi cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng, vú có vẻ thích g.ây h.ấn nhỉ? Nên nhớ tôi không dễ b.ắt n.ạt đâu, vú nhìn sai người rồi.
Vú Tám t.ức t.ối bỏ đi, lòng vẫn chưa hết h.ậm h.ực, con Tâm từ đâu đi lại ngồi ngay cạnh mợ ba nói:
–Mợ ba khéo tay nhỉ? Lúc nào mợ dạy em thêu thùa với nhé, em cũng muốn thêu một chiếc khăn tay.
Mợ Ba ngước lên nhìn con Tâm rồi bỗng chau mày nói:
–Nhìn em dạo này không được khỏe Tâm nhỉ? Gân xanh nổi lên đầy cổ kia kìa, trong người có ổn không?
–Dạ em bình thường mà mợ. Thế mợ tính bao giờ thì đẻ em bé cho cậu Ba ạ?
–Từ từ không đi đâu mà vội, mợ còn trẻ mà với lại cậu không hối thì lo gì?
–Vậy hả mợ, còn cậu cả thì mãi chẳng có con. Mợ cả cứ như cái cột nhà chẳng sinh nở gì cả cũng chán mợ nhỉ?
–Sao em lại quan tâm đến chuyện của cậu mợ ấy vậy?
–Dạ thì em thấy tội cho cậu, mợ ấy chẳng có con mà cậu cả vẫn chung tình tận 5 năm trời, đàn ông như vậy hiếm lắm mợ. Mợ phải cẩn thận đấy, em thấy cậu ba đẹp trai ngời ngời thế kia, lại làm bác sỹ trên tỉnh không cẩn thận là mất chồng như chơi đó mợ. Mấy con đào trên tỉnh chúng nó lắm chiêu nhiều trò lắm.
–Em lo thân em trước đi, cứ quan tâm đến chuyện người khác nhiều quá có ngày lại vạ miệng đấy.
–Thì là em lo cho mợ nên mới nói vậy thôi.
Tự dưng mợ ba thấy thương mợ cả quá, bình thường mợ ấy xấu tính thật đấy nhưng chung quy lại cũng là phận nữ nhi thường tình. Ấy vậy mà lại bị một con hầu đầy tham vọng luôn muốn nhăm nhe g.iật chồng mình mà không một mảy may hay biết, cậu cả kể cũng kỳ, ngoài mặt thì lúc nào cũng tỏ ra yêu chiều mợ ấy nhưng lại ngấm ngầm đ.âm cho vợ một n.hát ch.í m.ạng sau lưng, thử hỏi ai mà không đ.au đớn cho được?!
Cũng là phận làm dâu nếu đặt tình cảnh mình cũng như mợ cả, không thể mang thai cho chồng mà lại bị một con người hầu c.ướp đi cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy thì mợ sẽ làm gì? Và hiện tại sự việc ấy đã xảy ra với mợ cả, con hầu vừa ngồi đây chính mợ cũng đã từng bắt gặp nó ăn nằm với cậu cả cơ mà, làm cách nào để vạch mặt nó ra, làm cách nào để giúp mợ cả sớm biết âm mưu t.hâm đ.ộc của con hồ ly này? Câu hỏi đó cứ thường trực hiện hữu trong đầu mợ mà không có lời giải…
Cuối cùng mợ nghĩ ra một cách nhất cử lưỡng tiện, đúng rồi chỉ có cách này thôi. Không nghĩ ngợi nhiều, mợ đứng lên một mạch đi tìm con Hảo rồi bảo nó:
–Dạo này mày có thấy con Tâm đi gặp cậu cả nữa không?
–Dạ còn cô, nhưng mà từ hôm nó có thai đến giờ em thấy nó đi nhanh lắm, chắc nhớ quá nên chỉ gặp và ôm nhau một lúc rồi vào thôi. Có gì không cô?
–Cô muốn mày theo dõi sát sao con này cho cô, nếu phát hiện nó vào nhà kho với cậu cả thì báo ngay cho cô biết nhé!…