Làm Dâu Nhà Chánh Tổng

Chương 14



–Dạ cô, cái này thì khó gì, cứ cách hai ba hôm em lại thấy nó ra ngoài gặp cậu cả. Mà phải công nhận mợ cả mù mợ ạ, chồng toàn đi đêm mà không biết, cũng chẳng mảy may nghi ngờ, có khi đến lúc nó tòi con ra thì mới ớ người thì đã muộn. Nghĩ cũng tội mợ ấy cô nhỉ?

–Nhớ lời cô dặn đấy nhé, thôi đi làm việc đi!

Và mợ đã không phải đợi lâu, ngay tối hôm ấy đôi chim chuột lại hú hí với nhau ở nhà kho, vừa nghe tiếng gõ nhẹ ở cửa sổ mợ đã tỉnh cả ngủ, biết ngay là con Hảo. M.ẹ b.ố n.ó chứ, cái đôi này đúng là ăn phải b.ùa phải b.ả của nhau rồi, dứt cũng không ra. Mợ vừa vục người dậy thì một cánh tay rắn chắc đã kéo mợ xuống, kèm theo một giọng ngái ngủ:

–Mợ định bỏ tôi đi đâu vậy? Lại đi b.ắt t.rộm à? Thôi kệ họ đi, chị cả không lo giữ chồng mất thì ráng chịu, em lo làm chi cho mệt, lại mất ngủ ra.

Trời ạ! Sao mà cậu thính ngủ thế không biết, chẳng cái gì qua mặt được cậu. Mợ đành phải nịnh ngọt:

–Cậu cho em ra ngoài nốt lần này thôi, em muốn giúp mợ cả, cứ để thế này nguy cơ hôn nhân của mợ ấy tan mất. Em ra rồi sẽ nhanh vào với cậu mà….

Tay cậu lúc này mới buông lơi, cậu dặn với theo:

–Nhanh lên đấy, làm cái gì cũng phải cẩn thận, mợ không được hành động bột phát đâu.

–Dạ em nhớ rồi, để em ra nha cậu.

Con Hảo chờ bên ngoài lâu quá xót hết cả ruột, vừa hay bóng mợ ba cũng nhồ ra, nó mừng húm kéo tay mợ nói:

–Hai con chuồn chuồn lại đang ấp nhau cô ạ, nhanh lên không họ về mất thì phí công.

Thế rồi hai chủ tớ lại rón rén đến chỗ nấp để rình. Tiếng bên trong vọng ra nghe rõ mồn một:

–Cho cậu nhé, nhịn lâu quá phát đ.iên mất, cậu sẽ làm nhẹ nhàng thôi.

–Em không biết đâu, chỉ thấy bà chủ bảo ba tháng đầu phải kiêng kẻo s.ảy thai đó cậu.

–Sảy thế nào được, nhìn em khỏe thế này là mắn lắm, cái mông thây nẩy thế kia thì bố thằng nào chịu nổi. Nào cởi váy ra đi, đã bảo mà, đừng có mặc quần lót.

Hàng loạt tiếng rúc rích vang lên, tiếng cậu cả lại thỏ thẻ:

–Hai quả bưởi dạo này mẩy nhỉ? Bóp mà đã cả tay, thèm quá đi mất. Giá mà ngày nào cũng được ngủ với Tâm thì sướng nhỉ?

–Đấy, bảo rồi cưới em về thì tha hồ mà vần vò. Đêm nào em cũng tầm quất cho lại chả sướng, thích lên tiên lúc nào được lúc ấy, cơm no bò cưỡi mà còn ngại…

–Cứ từ từ, thịt chó khắc có mắm tôm, xôi thì phải có thịt mới đúng bài. Mà công nhận cái này nó cũng nở ra nhỉ? To phết!

Cậu cả đúng là d.âm d.ục, nói chuyện với con hầu mà cứ như đang ân ái với vợ. Mà cái con Tâm kia đúng là một con hồ ly, tinh ranh có thừa, ai bảo cứ có tuổi mới thành cáo già, con này nó còn khôn hơn ối người ấy chứ? Mợ ba nghĩ bụng “Khôn như mày thì quê tao đầy.” Hai người lại tiếp tục theo dõi màn đối đáp của đôi rắn người bên trong.

–Lúc cậu đi mợ ta có phát hiện ra không?

–Có mà s.úng b.ắn bên tai cũng chẳng dậy nổi, phải công nhận em quá siêu á, làm sao mà nghĩ ra được cái bài tống th.uốc n gủ vào nước cho Hoạn Thư uống thế?

–Vì em yêu cậu, em muốn là của cậu, chỉ duy nhất em thôi, em không muốn con mụ ấy làm chủ cuộc đời cậu. Cái đồ cau điếc mà không biết thân biết phận buông tha cho cậu còn cố đấm ăn xôi làm gì chứ?

–Nó phải ở lại để giữ cậu chứ, buông ra có đứa lấy mất ngay, ai lại dại thế?

–Dưng mà em ghét mụ ta lắm, ngày nào cũng ngắm ngắm, vuốt vuốt cho m.a nó nhìn.

–Quan tâm làm gì con vịt đực ấy hả em? Có cậu thương em là được, để ý đến thiên hạ làm gì?

–Thế em hỏi thật cậu nhé, giữa em và nó cậu chọn ai?

–Tất nhiên là chọn em rồi, em vừa trẻ lại thơm tho, hai quả bưởi lúc nào cũng khiêu khích mời gọi thế kia cậu không yêu sao được?

–Thế của con mụ ấy thế nào? Có đẹp không?

–Còn lâu mới bằng em.

Con Tâm lại đ.ấm thùm thụp vào người cậu rồi cất giọng đ.ĩ thõa:

–Cái chỗ kia khéo to như hang cua rồi nhỉ? Chán c.hết!

— Thôi đừng nói đến nó nữa, cho cậu đi, thằng bé đang đòi chiến đấu đây này.

–Đâu xem nào? Chỉ được thế là giỏi, nhè nhẹ thôi nhé.

Mợ ba nghe đến đây thì bấm con Hảo đi ra chỗ khác rồi nói:

–K.inh t.ởm quá! Mày ở đây canh chừng để cô đến phòng mợ cả cho mợ ấy biết.

–Dạ vậy cô đi ngay đi, nhanh lên nhá!

–Có động phải báo ngay nha!

Thế rồi mợ ba nhanh thoăn thoắt đến phòng mợ cả, đẩy cửa bước vào mợ thấy mợ cả vẫn đang ngủ s.ay như c.hết, trên bàn, cái ấm nước hiện ra như trêu ngươi. Lay người mợ cả, mợ ba cất tiếng gọi:

–Mợ cả…mợ cả…dậy em bảo…

Nhưng cho dù mợ có vần vò hay lay gọi kiểu gì thì mợ cả cũng vẫn chẳng cựa quậy gì hết, tiếng thở đều đều vắng lên. Thất vọng mợ liền đi ra, chợt nghĩ sao mình n.gu thế không biết, rõ ràng lúc nãy con Tâm nói tối nào nó cũng bỏ thuốc vào ấm nước của mợ, thế thì không ngủ s.ay mới là lạ. Con hồ ly này quá k.hốn n.ạn, đã ve vãn chồng người ta còn cố tình c.huốc th.uốc cho vợ để tiện bề hành sự. Một con đàn bà mới hơn 17 tuổi đầu mà đã đầy rẫy m.ưu m.ô như vậy liệu có mấy tay? Vẫy con Hảo ra một chỗ mợ nói khẽ:

–Thất bại toàn tập rồi, mày về ngủ đi để hôm khác, mợ cả bị nó c.huốc t.huốc ngủ say như ch.ết, đến d.ao k.ề c.ổ cũng chẳng dậy nổi đâu.

–Nhưng mà nhìn đôi cẩu tặc kia t.ức quá cô ạ, em không cam tâm.

–Tạm thời như thế đã, để cô nghĩ cách, thôi về ngủ đi, nó cũng sắp về rồi đấy.

Con Hảo gật đầu rồi đi về phòng, mợ ba cũng đi về hướng ngược lại để về phòng mình. Con Hảo là con hầu nhà cha mẹ mợ, vì nó đi theo mợ sang đây nên vẫn giữ thói quen gọi mợ là cô như ở nhà. Khi mợ trèo lên giường cứ nghĩ cậu ba đang ngủ s.ay liền nhẹ nhàng nằm gọn vào một chỗ, chẳng ngờ tiếng cậu lại vang lên bên tai:

–Thế nào, đi b.ắt t.rộm có gặt hái được thành quả gì không?

–Đôi này liều lĩnh quá cậu ạ. Mà con Tâm còn tinh vi đến nỗi bỏ t.huốc n.gủ vào nước của mợ cả nên mợ ấy ngủ s.ay thẳng cẳng có biết gì đâu? Mặc nhiên đôi rắn người kia thỏa sức ôm ấp nhau mà không lo bị phát hiện.

–Kể ra bọn họ cũng n.gu vì chuyện tưởng rằng thần không biết q.uỷ không hay của họ sẽ che mắt được tất cả, không ngờ vẫn bị hai con m.a xó theo dõi. Tôi cũng chịu mợ…

–Cậu thấy em giỏi chưa? Vì em là vợ của cậu mà…

Sáng hôm sau, lợi dụng đám người ở đi làm hết, cha mẹ chồng cũng ở ngoài xưởng mộc, mẹ ba đã lên tỉnh mua đồ, mợ ba mới đánh bạo bảo mợ cả:

–Chị cả à, vào đây em bảo cái này.

Mợ cả bình thường vẫn không xem mợ ba vào mắt, thậm chí còn c.ăm g.hét ra mặt, nay lại thấy em dâu gọi mình vào phòng thì kể cũng lạ. Hai mợ vốn như mặt trăng mặt trời, nước sông không phạm nước giếng thì có gì để nói với nhau đây? Nhưng mợ cả vẫn tò mò bước theo, vừa vào bên trong, mợ ba đã đóng cửa lại nói:

–Sở dĩ em phải gọi chị vào đây là có việc quan trọng liên quan đến chị và anh cả.

–Thím ba nói cái gì tôi không hiểu?

–Dạ em nói ngay đây nhưng chị phải hứa với em là thật bình tĩnh em mới nói.

–Được rồi thím nói đi, có gì đâu mà ngại.

–Dạ em hỏi điều này hơi tế nhị một chút, dạo này chị thấy anh cả đối với chị thế nào?

–Ơ cái thím này hay nhỉ? Chồng tôi thì dĩ nhiên phải yêu thương tôi rồi, thím hết chuyện để nói rồi à? Nếu chỉ có chuyện đó thì tôi không rảnh rỗi để nghe đâu.

–Từ từ đừng nóng vội chị cả. Ý em muốn cho chị biết một chuyện, là anh cả không hề đơn giản như chị tưởng đâu và anh ấy không phải yêu thương mỗi mình chị.

–Thím nói cái q.uái gì vậy hả? Đừng tưởng là vợ chú ba thì muốn nói gì thì nói nhé, chỉ cần tôi nói với anh cả một tiếng thì thím tin không, việc thím bị p.hạt là điều không thể bàn cãi, hãy thôi cái kiểu ăn nói hồ đồ đó đi!

–Em nói thật, tin hay không là quyền chị nhưng em nhắc lại cho chị nhớ, không phải nghiễm nhiên con Tâm nó có chửa đâu.

–Cái gì? Thím nói con Tâm có chửa? Thật hay bỡn? Mà nó có chửa thì liên quan gì đến tôi?

–Vậy mà có đấy, không những liên quan mà còn quá liên quan ấy. Chị có biết tác giả của cái thai trong bụng nó là ai không? Chính là của anh cả đấy, em phải rình mãi mới phát hiện ra chuyện này. Vốn dĩ tối qua đã muốn cùng chị đi b.ắt gi.an nhưng thấy chị ngủ sa.y quá gọi không được nên em đành đi b.ắt g.ian một mình, tiếc cho chị vì không được thực mục sở thị xem chồng mình đóng phim với kẻ khác.

–Thím nói láo!

–Không hề đâu chị, em nói láo chuyện này để được cái gì? Nếu chị tin em thì em sẽ có cách giúp chị. Chị có biết vì sao chị cứ ngủ s.ay như c.hết không?

Mợ cả bấy giờ mới gõ lên đầu mình rồi nhíu mày nói:

— Thím nói cũng có lý, thảo nào mấy dạo nay cứ tối đến về phòng cái là tôi lại buồn ngủ rũ mắt ra.

–Thế tối nào đi ngủ chị cũng uống nước đúng không?

Mợ cả lại tròn mắt nói:

–Sao thím biết? Đó là thói quen của tôi hồi nào đến giờ mà.

–Chính là cái đó đấy, thế chị thấy anh cả có hay uống nước vào buổi tối không?

–Chẳng bao giờ, vì cậu ấy nói uống nước ban đêm chỉ tổ đi đái nên có mấy khi uống đâu? Nhưng sao thím lại hỏi vậy?

–Nguyên nhân chính là ở cái ấm nước ấy mà ra đó chị. Đích thực là có kẻ đã g.iở t.rò và lén bỏ t.huốc n.gủ vào ấm nước của chị. Không tin chị cứ nghe em thử không uống nước một đêm xem và chị sẽ phát hiện ra sự lạ.

–Rồi sao nữa thím nói đi, vừa nãy tôi nghe không nhầm thì thím bảo con Tâm có chửa rồi phải không?

–Đúng vậy, vấn đề là ở chỗ đó đấy chị. Chị cứ yên tâm muốn vạch mặt hai kẻ chim chuột đó chỉ còn cách là b.ắt tận tay, day tận mặt thôi. Em sẽ giúp chị bóc mẽ cái tổ chuồn chuồn này nhưng chị phải hứa là đừng làm ra chuyện gì, tất cả phải kìm nén lại đã, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mợ cả t.ức g.iận đến cực điểm vì bị con hầu qua mặt, nỗi g.iận phát tiết làm mợ nghiến răng trèo trẹo, đôi mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt vào nhau muốn bật m.áu. Mặc dù chỉ muốn lao ra ngoài bóp c.hết con đàn bà d.âm l.oạn l.áo x.ược kia nhưng xem ra những lời mợ ba nói có lý lắm. Nuốt h.ận vào trong mợ nói:

–Nhưng làm cách nào mà thím phát hiện ra, chúng nó ngủ với nhau lâu chưa?

–Nửa năm rồi chị cả ạ…

* Việt Nga đang bị chặn cs trên các nhóm, mọi người đọc xong nhớ like, cmt và c.hia s.ẻ nhiệt tình cho TG nhé. Hãy gửi kb hoặc bấm theo dõi để biết lịch đăng truyện sớm nhất.