Phú Hộ Cần giật mình khi nhìn thấy chàng trai trẻ, vì anh rất giống với Gia Thành con trai ông, nhìn từ vóc dáng cho đến khuôn mặt và kể cả giọng nói, như cùng một người. Phút ngỡ ngàng vẫn còn vương lại trong tim Phú Hộ Cần.
Chàng trai mỉm cười rồi khẽ hỏi "Không phải là ngài Phú Hộ đây đang tìm lang y tài giỏi để chữa trị cho con dâu cả của ngài sao ?"
"Ý của cậu là cậu đang tự thừa nhận bản thân mình tài giỏi, đúng không ?"
'Không thưa ngài ! Không phải tôi tự thừa nhận bản thân mình tài giỏi, mà là tôi chắc chắn mình sẽ chữa khỏi cho mợ cả'.
"Cậu thật sự là thầy lang sao ?"
'Đúng vậy !'
"Được, nếu như cậu có thể trị khỏi cho Nhược Linh thì tôi sẽ trả cho cậu vạn lượng vàng ròng và trăm mẫu ruộng".
Chàng trai mỉm cười rồi đi thẳng về phía phòng của Nhược Linh...anh chàng đi một cách đường hoàng, tự nhiên như đi về phòng của mình.
Phú Hộ Cần nheo mắt "tên nhóc này...không những cao ngạo mà còn tuỳ tiện nữa !"
"Nhưng...sao bóng dáng của cậu ta lại giống Gia Thành đến vậy chứ ? Và nơi này giống như quá quen thuộc với cậu ta vậy ?"
Qua một hồi thăm khám cho Nhược Linh, chàng trai trẻ nhíu mày "bà ta vẫn dùng cách này để hại người khác, đúng là đàn bà độc ác".
Két...
Phú Hộ Cần vừa đẩy cửa bước vào đã thấy dưới đất toàn máu đen. Chàng trai trẻ lại ngồi lau mồ hôi trên cơ thể Nhược Linh, động tác này cũng được gọi là quá mức thân mật. Phú Hộ Cần không thoải mái khi chứng kiến, ông lạnh giọng hỏi...
"Con dâu tôi thế nào rồi ?"
'Thưa ngài Phú Hộ, mợ cả bị trúng độc...tôi đã giúp cô ấy thải chất độc ra khỏi cơ thể, giờ tôi sẽ kê cho cô ấy vài thang thuốc, qua đêm nay cô ấy sẽ tỉnh lại, nhớ cho cô ấy uống thuốc đều đặn".
Phú Hộ Cần lạnh nhạt lên tiếng "để tôi bảo quản gia chuẩn bị vàng ròng, trăm mẫu đất thì ba ngày sau cậu ghé nhận !"
Chàng trai trẻ lắc đầu "vàng ròng thì tôi không cần, ruộng đất tôi cũng không cần".
"Hửm ? Vậy cậu muốn tôi phải trả công thế nào đây ?"
'Ngài Phú Hộ hãy cho người dựng lại ngôi miếu Thành Hoàng ở phía bắc khu rừng'.
Phú Hộ Cần trầm tư, cậu ta đang nhắc đến là ngôi miếu bị hoả hoạn hôm trước đó sao ?
"Được !"
Chàng trai trẻ bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại một vầng sáng lấp lánh giữa không trung.
Phú Hộ Cần thoáng sững sờ, vì vầng sáng này giống với vầng sáng mà ông đã từng thấy qua ở nơi hoả hoạn trong rừng. Ông liền sai người đi dựng lại ngôi miếu Thành Hoàng bị hoả hoạn lần trước.
……………
Hai ngày sau !
"Nhược Linh"
- Cha !
Phú Hộ Cần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường Nhược Linh, nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, vết thương trên mặt cũng khá hơn rất nhiều. Ông mỉm cười...
- Cha tìm con có việc gì không ạ ?
"Không có việc gì thì không thể tìm con được sao ?"
- Dạ, con không có ý đó ạ !
"Trong người thế nào rồi ?"
Nhược Linh cười tươi như hoa nở, dịu dàng lên tiếng "con ổn hơn rồi ạ !"
- Mấy ngày qua vất vả cho cha rồi.
Sắc mặt Phú Hộ Cần trở nên ảm đạm, không hiểu sao trong lòng ông chợt thoáng tia hụt hẫng. Nguyên nhân là gì thì bản thân ông chưa rõ, chỉ biết lòng mình xuất hiện nỗi bi thương.
Nhược Linh không hiểu vì sao cảm xúc của Phú Hộ Cần lại chuyển biến vừa nhanh vừa phức tạp đến như vậy. Vừa mới lúc nãy thôi, thấy ông vẫn còn mỉm cười với cô, vậy mà giờ sắc mặt hiền dịu ấy bỗng trở nên lạnh lùng đến vậy.
Tuy Phú Hộ Cần là người nổi tiếng lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn cười với cô. Cũng chính vì như thế mà cô vẫn thấy ông dễ gần gũi, nhưng hiện tại thì hoàn toàn khác hẳn.
"Sao vậy ?"
- Dạ...dạ...
Nhìn Nhược Linh tỏ ra sợ sệt, Phú Hộ Cần biết là do mình quá nghiêm túc nên khiến cô sợ ông. Ông điều tiết lại cảm xúc, cố gắng hòa hoãn hơn...đưa tay nắm lấy bàn tay cô rồi khẽ bảo "nghỉ ngơi đi, ta cho người đi gọi thầy lang đến thăm mạch cho con".
- Con cảm ơn cha !
Phú Hộ Cần nắn nhẹ nhàng vùng trán, mỗi lần nghe Nhược Linh gọi cha thì lòng ông cảm thấy rất hụt hẫng. Ông đứng lên rời đi...
Nhược Linh nhìn theo bóng lưng Phú Hộ Cần, lòng thầm nghĩ "không ngờ cha lại cô đơn đến vậy !"
...----------------...
'Ông cho gọi con'
"Việc dựng lại ngôi miếu, các ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi ?"
'Dạ, sắp hoàn thành rồi thưa ông'
"Lui !"
Gia đinh vừa lui, Phú Hộ Cần cũng đi đến phòng Nhược Linh. Ông không vào, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn cô, thấy cô đang ngồi chải tóc..."đẹp, đẹp tựa bức tranh mùa thu".
'Mợ cả !'
- Có chuyện gì ?
'Bà hai có hầm cho mợ cả chén thuốc bổ !'
Nhược Linh đặt chiếc lược ngà trên tay xuống, cô dịu dàng lên tiếng "để đó đi, cho tôi chuyển lời cảm ơn đến bà hai".
'Dạ thưa mợ !'
- Ra ngoài đi.
Nhìn thấy hầu nữ rời đi, Phú Hộ Cần mới chậm rãi bước vào...
- Cha !
"Ừm..."
- Cha tìm con có việc gì dạy bảo ạ ?
"Không, ta chỉ đến xem Nhược Linh khỏe hơn chưa !"