Mỹ Diện lúc này mới trở về nhà, sau một ngày về thăm bà nội bị ốm nặng. Cô hốt hoảng hét lên "các người làm gì vậy ?"
Gia đinh không lên tiếng, chỉ cúi xuống nhìn mặt đất và cũng không dám nhìn Mỹ Diện...rồi tiếp tục kéo thi thể hầu nữ đi về hướng sân sau !
Mỹ Diện khóc nức nở "đã xảy ra chuyện gì ?nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì ?"
Gia đinh khẽ lên tiếng "Cô ta tự sát !"
'Tại sao ?'
Gia đinh thở dài "bà hãy đi gặp ông, sẽ rõ !"
Mỹ Diện vừa khóc vừa chạy đi tìm Phú Hộ Cần, nhưng chẳng cần phải tìm chi cho xa, Phú Hộ Cần đang ngồi giữa phòng khách chờ cô trở về.
'Lão gia, đã xảy ra chuyện gì ?'
Chát...
Mỹ Diện bị Phú Hộ Cần tát một tát đến quay mòng mòng, chân lảo đảo như sắp ngã nhào. Cô vô cùng uất ức, cô không biết nguyên nhân bị ăn tát là gì, người hầu thân cận nhất của cô thì tự sát chết. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì ? Ai đó làm ơn nói cho cô biết có được không ? Sáng sớm nay mọi thứ vẫn còn đang rất bình thường, cô xin phép Phú Hộ Cần về thăm bà nội đang ốm, ông cũng đã vui vẻ đồng ý. Giờ quay trở về, sao mọi chuyện đến với cô hoàn toàn xa lạ, như đang mơ.
Mỹ Diện khóc không thành tiếng nữa rồi, cô nấc nghẹn từng hồi "Lão gia, tôi đã sai gì ?"
"Tại sao cô lại hạ độc Nhược Linh ?"
Mỹ Diện ngơ ngác nhìn Phú Hộ Cần "gì chứ ?"
"Cô còn giả vờ ?"
'Tôi không biết gì cả !'
Phú Hộ Cần không muốn nói nhiều, ông lạnh lùng ra lệnh cho gia đinh nhốt Mỹ Diện vào lồng tre, đây là hình phạt tàn nhẫn nhất. Trước giờ hình phạt này chỉ để dùng cho đám hạ nhân phạm tội nặng trong nhà.
Mỹ Diện ngã quỵ tại chỗ "Lão gia, đây phải chăng là cách mà ông yêu tôi đúng không ?"
Phú Hộ Cần lạnh lùng vô cảm ra lệnh "lôi ra ngoài !"
Mỹ Diện không hiểu nổi, Phú Hộ Cần từng nói yêu thương cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ ?
Cô bị hai gia đinh lôi ra giữa cánh đồng ! Nơi được đặt rất nhiều chiếc lồng được đóng bằng tre nứa.
Két...
'Xin lỗi bà ba !'
Cô còn tâm trạng gì nữa chứ, nhốt thì cũng đã bị nhốt rồi. Cô rất đau lòng vì người đàn ông mà cô yêu thương lại đối xử với cô như vậy.
Cộc...cộc...
Nghe có tiếng bước đi về phía mình, Mỹ Diện đưa mắt nhìn về phía trước, nhưng rất tiếc trời tối quá cô không nhìn thấy rõ, nhưng cô đoán được người đến là một phụ nữ.
'Ai ?'
Bà hai cười lạnh "mày cũng muốn giành đàn ông với tao sao !"
'Ai ?'
Bà hai nhẹ nhàng lên tiếng hỏi "em ba ổn chứ ?"
'Chị hai, là lão gia bảo chị đến đón em về có đúng không ?'
Bà hai cười cười, vì bà chưa từng thấy ai ngu ngốc như Mỹ Diện, đến giờ này mà vẫn chưa biết mình sắp bị lột da róc xương, còn mơ mộng được đón về !'
Haiz..."Em ba à ! Là chị hay tin em bị lão gia phạt nên mới đến thăm em, em cứ ở lại đây vài hôm. Chị sẽ tìm cách xin lão gia cho em được trở về !"
'Thật không chị ?'
Thật...
'Em cảm ơn chị hai'
Bà hai giả vờ giả vịt nói chuyện thâm tình với Mỹ Diện thêm vài câu rồi từ biệt ra về. Có lẽ như chơi đùa với nỗi đau của người khác là thú vui của bà. Bà vốn thông minh, lại là con gái nhà giàu, từ nhỏ đã được nuông chiều. Bà đủ sức để bóp chết bất kỳ một ai mà bà cảm thấy chướng mắt.
Tiếng bước chân của bà hai xa dần, chỉ còn lại một mình Mỹ Diện, cô ngước mặt lên nhìn trời, những vì sao trên bầu trời đêm nay không sáng lấp lánh như mọi khi, màn đêm tăm tối bao trùm cả cánh đồng rộng mênh mông.
Tiếng kêu vang vọng của những con nhái bầu, khiến cho không gian đã ảm đạm càng thêm lạnh lẽo. Mỹ Diện ôm lấy đôi vai gầy mà khóc nức nở "người đàn ông tàn nhẫn...hôm qua vẫn còn ôm cô trong tay, hôm nay lại vứt bỏ cô giữa đồng".
Khù...Khù...
'Đừng...đừng đến đây !'
Vừa rồi là âm thanh của loài rắn, có lẽ nó ngửi thấy mùi của con mồi nên bò đến.
Khù...Khù...
Mỹ Diện sợ hãi, "đừng...làm ơn !"
Chét...
Con rắn vồ được con mồi rồi lao mất.
Mỹ Diện ngồi bệt xuống, tim vẫn còn đập liên hồi, như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
...----------------...
Trong nhà Phú Hộ lúc bấy giờ !
"Các người hãy treo biển trước cổng làng, ai chữa trị khỏi cho Nhược Linh thì ta sẽ trả vạn lượng vàng ròng và trăm mẫu đất !"
'Dạ tôi cho người treo biển ngay thưa ông'
Bao nhiêu thầy lang có tiếng tăm trong làng đều lũ lượt kéo đến nhưng vẫn không ai chữa khỏi cho Nhược Linh. Kể cả thầy lang ở các làng bên cạnh đến xin chữa trị cho cô nhưng vẫn không có chút chuyển biến nào.
Phú Hộ Cần buồn bã không còn chút tâm trạng nào.
'Thưa ông ! Bên ngoài có cậu thanh niên trẻ, xin được chữa trị cho mợ cả !'
Phú Hộ Cần thở dài "rất nhiều thầy lang có tiếng có tăm còn chưa chữa trị được, một thanh niên trẻ thì có thể làm được gì đây ?"
Thôi thì cứ mặc kệ vậy, thử xem sao, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh !