"Chúng ta phải nói đạo lý với anh ta chứ, anh muốn biết sao anh ta lại làm vậy thôi?" Vi Thắng Nam cười lắc đầu: "Cái búa sắt này không phải dùng để đập chết Lý Phong”. "Nó dùng để làm gì?" Vi Thắng Nam không nói trực tiếp, mà nắm lấy tay phải của Nghê Quang Vũ. Tay phải của Nghê Quang Vũ vừa được điều trị bằng thuốc, quấn một lớp băng dày. Vi Thắng Nam đặt bàn tay phải đang băng bó của Nghê Quang Vũ lên bàn bên cạnh. Vi Thắng Nam vẫn tươi cười, cô ấy nói với Nghê Quang Vũ. "Tác dụng của cái búa sắt này…” "Là như này!" Thời điểm bốn chữ này nói ra, sắc mặt Vi Thắng Nam đột nhiên thay đổi. Cô ấy nắm lấy chiếc búa sắt và đập nó vào tay phải của Nghê Quang Vũ! "Ầm!" "A!" "Ầm!" "Ách a!" "Ầm!" "Ách a a a!" Ba lần liên tiếp. Chiếc búa sắt đập vào mu bàn tay phải của Nghê Quang Vũ rất chính xác. Tổn thương càng thêm tổn thương. Làm cho Nghê Quang Vũ nắm lấy tay phải của hắn và hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết! "Vợ, em làm sao vậy?" "Tại sao em lại đánh anh?" "Anh chẳng làm gì sai cả!" Vi Thắng Nam nhìn Nghê Quang Vũ. Vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm. Sự tức giận trong mắt cô ấy càng ngày càng lớn. Cô ấy đã quá chán với sự giả tạo của Nghê Quang Vũ rồi. "Nghê Quang Vũ!" Vi Thắng Nam đột nhiên gọi tên thật của Nghê Quang Vũ. Sắc mặt Nghê Quang Vũ đột nhiên thay đổi rõ rệt. "Vợ, em đang nói gì vậy?" "Vẫn còn diễn được à, đồ khốn nạn!" "Anh không chỉ nói dối tôi bao năm nay, còn đánh người yêu tôi thành như vậy!" "Nổi khổ mà anh ấy đã phải chịu đừng bao năm qua, hôm nay bà đây sẽ tính hết!" Nói xong, Vi Thắng Nam vung búa sắt đánh về phía Nghê Quang Vũ. Chiếc búa sắt đập vào trán Nghê Quang Vũ. "Ầm!" Vỡ đầu chảy máu. "Vợ! Đừng đánh nữa! Em nghe anh giải thích, em nghe anh ... á !!!" Chiếc búa sắt đập mạnh vào miệng Nghê Quang Vũ. Rách môi. Răng gãy!