Vỡ đầu chảy máu. "Vợ! Đừng đánh nữa! Em nghe anh giải thích, em nghe anh ... á !!!" Chiếc búa sắt đập mạnh vào miệng Nghê Quang Vũ. Rách môi. Răng gãy! Máu đỏ tươi sặc sụa từ miệng tràn xuống họng. Nghê Quang Vũ cũng muốn giải thích. Nhưng Vi Thắng Nam đâu có thèm nghe? Từng nhát búa nện xuống. Càng ngày càng mạnh hơn. Càng ngày càng tàn ác hơn! "Giết người, cứu với!" Nghê Quang Vũ lê lết chạy ra cửa phòng bệnh. Khi cửa phòng bệnh mở ra, hắn phát hiện hàng chục người đã đứng sẵn trên hành lang! Nghê Quang Vũ thậm chí còn biết hết những người này! Họ đến từ những nơi khác nhau. Họ có danh tính khác nhau. Trong đó có cả đàn ông và phụ nữ. Điểm chung duy nhất là ánh mắt của những người này đều đầy lửa giận! Lúc này, Vi Thắng Nam cầm theo chiếc búa sắt dính máu bước ra khỏi phòng. Cô ấy ném chiếc búa sắt xuống đất và nói trước mặt mọi người: "Tên thật của người này là Nghê Quang Vũ”. "Hắn và chồng tôi Nghê Quang Văn là anh em sinh đôi”. "Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn đóng giả chồng tôi!" "Từ nay về sau, người đàn ông này không liên quan gì đến tôi nữa”. "Các người có hận thù gì thì cứ trút hết lên đầu hắn đi!" Vi Thắng Nam xoay người rời đi. Nghê Quang Vũ vội vàng ngã vào người Vi Thắng Nam, ôm chặt lấy chân của Vi Thắng Nam. "Vợ, anh sai rồi! Anh sai rồi!" "Em hãy nghe anh giải thích!" "Nghe anh nói, anh thật sự rất yêu em!" "Anh……" Nghê Quang Vũ không thể nói hết lời, bởi vì Vi Thắng Nam đã nhấc giày cao gót lên. Chương 432: Tôi không giết anh, nhưng anh cũng không sống nổi đâu Nện mạnh đôi giày con gót vào mặt Nghê Quang Vũ. Những lời vừa rồi của Nghê Quang Vũ, không nói ra thì còn đỡ. Nói ra rồi, tâm trí của Vi Thắng Nam sẽ nhớ lại sự ngọt ngào giả tạo của Nghê Quang Vũ. Hối hận! Ảo não!