“Tại sao tôi phải sợ anh? Tuy rằng thực lực của anh rất mạnh, nhưng theo như tôi biết, anh hình như không đánh phụ nữ thì phải”.
Khóe miệng Lý Phong hơi cong lên: “Nhưng với điều kiện cô đúng là một người phụ nữ”.
Thật vậy, ở Phú Châu rộng lớn này, rất ít đàn ông thật sự coi Tôn Tượng Hương là phụ nữ.
Cô ta là một con hổ cái ăn thịt người.
Nếu có ai đó nhìn thấy xe của Tôn Thượng Hương trên các con phố hoặc ngõ hẻm, vậy thì người đó nhất định sẽ chọn đi đường vòng, tránh càng xa càng tốt.
Người phụ nữ này còn hung dữ hơn cả hổ!
“Xong rồi, xong rồi, chàng trai này chết chắc rồi!”
“Cậu ta lại dám nói như vậy với cô ba nhà họ Tôn, chán sống rồi sao?”
“Ngày mai lại có thêm một xác chết trôi nổi trên biển nữa rồi”.
Mọi người sau khi nghe được lời của Lý Phong, bắt đầu rì rầm bàn tán.
Tôn Thượng Hương nghe thấy những lời bọn họ nói, lông mày rung lên vì tức giận.
Cái gì mà hung dữ hơn hổ.
Mặc dù cô ta là người dũng cảm, nhưng vẫn chưa đến mức chưa làm gì đã giết người.
Trước đây, toàn bộ thành Phú Châu đều nói cô ta giết người không chớp mắt.
Ai dám động vào cô ta thì ngày hôm sau sẽ chết trên biển.
Lúc bình thường, cô ta không thèm quan tâm đến những lời này.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ cô ta rất để ý đến chuyện này.
Cô ta không muốn tạo cho Lý Phong ấn tượng về cô ta là kẻ giết người không chớp mắt.
Tôn Thượng Hương lập tức hét lớn vào mặt những người đứng vây quanh: “Đều ngây ra đó làm gì? Buổi tiệc tối nay bị hủy, cút hết đi cho tôi!”
Vừa nói xong câu này, mọi người lập tức tản ra, vội vàng rời khỏi theo một cửa khác.
Tốc độ đó, biểu cảm đó như thể đang bị một con hổ cái đuổi theo ngay phía sau!
Tôn Thượng Hương rất tức giận.
Không phải vì thái độ của những người này, mà là vì Lý Phong.
Vì bữa tiệc tối nay, cô ta đặc biệt trang điểm rất cầu kỳ.
Cô ta thậm chí còn dành hai tiếng đồng hồ để làm tóc.
Ngày thường, điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ sẫm.
Mặc dù tập võ từ khi còn nhỏ nhưng cơ thể cô ta không có những cơ bắp săn chắc.