Chiếc xe này của người đứng đầu nhà họ Châu hiện giờ, Châu Vũ.
Kỳ Ti Mẫn và Châu Vũ ngồi cạnh nhau.
“Bà lớn nóng lòng muốn gặp tôi như vậy, có phải xảy ra chuyện gì thú vị rồi không?”
“Thú vị?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn vô cùng tức giận.
“Không chỉ đơn giản là thú vị, nếu như tôi nói chuyện này cho ông biết, ông sẽ sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi ghế đấy”.
“Hả?”
Trong bóng tối, giọng nói của Châu Vũ hơi trầm xuống.
“Nói nghe xem”.
Kỳ Ti Mẫn không trực tiếp nói thẳng mọi chuyện mà lại đột nhiên hỏi hắn một câu.
“Con trai của chúng ta thế nào rồi? Dạo gần đây sao lại không thấy con đâu? Có phải ra nước ngoài rồi không?”
“Bà lớn, nó là con trai của tôi, là người thừa kế nhà họ Châu chúng tôi, hi vọng cô có thể hiểu rõ điều này”.
“Tôi biết, vì thế suốt những năm qua tôi không đi gặp nó”.
“Tôi hỏi ông câu này, là muốn nói cho ông biết”.
“Tôi có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Châu”.
“Đồng thời cũng có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Tôn”.
Châu Vũ sắc mặt vốn đang bình thản, đột nhiên quay đầu.
“Câu này của cô là có ý gì?”
Kỳ Ti Mẫn cười lạnh, đáp: “Ý trên mặt chữ”.
“Tên vô dụng Tôn Bá Nghĩa đó, trên giường chẳng trụ nổi mười phút”.
“Ông nói xem con trai của tôi với anh ta, là của ai đây?”
“Bà lớn, cô đừng có đùa tôi nữa, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi cũng không biết sao?”
Châu Vũ liếc nhìn Kỳ Ti Mẫn bên cạnh, nói tiếp: “Trên danh nghĩa, Tôn Lượng là con trai của cô và Tôn Bác Nghĩa, thật ra Tôn Lượng và Tôn Bác Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ”.
“Ông sai rồi, Tôn Lượng là con của ông ”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đưa cho hắn một bản xét nghiệm ADN quan hệ cha con.
Châu Vũ xem xong, lập tức biến sắc.
Hắn căng thẳng nhìn Kỳ Ti Mẫn: “Rốt cuộc cô làm như vậy là vì mục đích gì?”
“Rất đơn giản, tôi muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn!”
“Không thể nào!” Châu Vũ gầm lên một tiếng, trong giọng nói cũng ẩn chứa thù hận mãnh liệt.
“Chỉ cần Tôn Bá Đương vẫn ở trong gia tộc Tôn Thị, không ai có thể đánh bại được bọn họ!”
“Nếu không vì vậy thì cô cho rằng tôi không muốn sao?”
“Năm đó Tôn Bá Đương đã giết chết bố tôi, mối thù này tôi muốn báo hơn bất kỳ ai khác”.
“Trước đây không thể, nhưng bây giờ thì có thể”.
Nói xong, ánh mắt Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn,
“Tôi vừa biết được một bí mật”.
“Tôn Bá Đương bị người ta đánh trọng thương nặng rồi”.
“Lão hiện giờ đang trốn trong biệt thự âm thầm trị thương”.
“Chuyện này sao có thể được? Tôn Bá Đương là tông sư hàng đầu, khắp cả thành Phú Châu này, ai có thể đánh trọng thương lão được?”
“Ông nếu như không tin, bây giờ hãy lên sân thượng của khách sạn Sheraton ngay”.
“Đi càng sớm, có thể nhìn thấy các nhân viên đang lau rửa sàn nhà, trên đất đều là máu của Tôn Bá Đương nôn ra đó”.
Ngạc nhiên.
Kích động.
Châu Vũ kích động đến mức toàn thân rung lên, hắn nắm chặt tay, trên người tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.
“A ha ha ha ha ha! Ông trời không phụ lòng người, không ngờ rằng đời này, tôi cũng có thể đợi được ngày hôm nay”.
“Tôi đã nói cho ông biết tin rồi, tôi có một yêu cầu”.
“Cô nói đi”.
“Ngoài con trai của tôi, giết chết tất cả con cháu trong dòng họ Tôn Thị rồi ném xác xuống biển cho cá ăn!”
“Đặc biệt là con ả Tôn Thượng Hương, bảo người của anh kéo cô ta đến đường lớn cho tôi”.
“Sau đó lột sạch quần áo của cô ta, muốn chơi như thế nào thì chơi!”
“Càng nhiều người chơi càng tốt, chơi chết cô ta đi cho tôi!”
Trong khóe mắt Châu Vũ hiện lên một tia giễu cợt: “Không thành vấn đề, chuyện này mấy tên cao thủ dưới trướng tôi từ lâu đã muốn làm rồi!”