"Đừng nói là ở Đông Hải nhỏ bé của chúng mày, ngay cả Thành Hải, đại đô thị quốc tế cũng không ai dám động tới cậu ba”.
"Giờ cậu ba đã đến Đông Hải rồi, chúng mày ngoan ngoãn thì còn được, không thì…”
"Bốp!"
Trần Quả đá tên đó một cước, lạnh lùng nói: "Lắm mồm”.
Qua lời nói của tên kia, Hứa Mộc Tình cũng đã hiểu được phần nào tình huống mà Cố Ngôn Hi đang gặp phải.
Cô kéo tay Cố Ngôn Hi nói: "Cô về nhà với tôi nhé, có tôi ở đây, không ai ở Đông Hải dám bắt nạt cô hết”.
Nhìn thấy nụ cười chân thành và sự tự tin sâu sắc của Hứa Mộc Tình, Cố Ngôn Hi liền gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, cứ vậy theo Hứa Mộc Tình về biệt thự.
Hứa Hiếu Dương lúc này mới tan sở.
Hứa Mộc Tình giới thiệu với Hứa Hiếu Dương hai người bạn mới vừa gặp.
Sau khi biết người đàn ông trưởng thành trước mặt là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu.
Cố Ngôn Hi nghĩ thầm ông chủ tịch này chắc hẳn phải biết mình.
Dù sao thì, chủ tịch cũng sẽ quen biết nhiều hơn.
Nhưng điều mà Cố Ngôn Hi không ngờ là Hứa Hiếu Dương cũng không biết cô ta.
Chỉ coi cô ta là một cô gái bình thường.
Hơn nữa Hứa Hiếu Dương còn khác với những vị chủ tịch khác.
Ánh mắt ông ấy nhìn người khác rất trong sạch.
Không giống như những ông già béo ú kia, trong mắt luôn ánh lên một sự ham muốn ghê tởm.
"Mẹ, bọn con về rồi”.
Lý Phong và Liễu Ngọc Phân đáp lại cô từ trong bếp.
Lúc này, Lý Phong đang đeo tạp dề và cầm một chiếc thìa trên tay.
Hứa Hiếu Dương vừa nhìn thấy Lý Phong đang giúp việc trong bếp, thì lập tức cởi áo khoác, cười nói.
Chương 228: Một gia đình thú vị
“Người bố vợ này không thể tiếp tục so tài với con rể của mình nữa, tới đây, tới đây, dọn cho tôi một chỗ trong phòng ăn".
Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã bị bố vợ đuổi khỏi phòng ăn.
Lúc nãy Lý Phong đeo tạp dề, cầm thìa múc canh làm người ta có cảm giác anh là một người đàn ông vô cùng ấm áp.
Nhưng sau khi cởi tạp dề, anh ngồi yên lặng trên chiếc sofa làm bằng gỗ mộc, làm cho người khác có cảm giác vô cùng đặc biệt.
Với lại, Lý Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Cố Ngôn Hi, khẽ liếc cô ta một cái rồi không quan tâm cô ta nữa.
Cố Ngôn Hi phát hiện trong mắt Lý Phong, chỉ có mỗi Hứa Mộc Tình.
Hơn nữa ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình vô cùng dịu dàng.
Dịu dàng đến nỗi dường như cả thế giới chỉ có Hứa Mộc Tình mà thôi.
Điều khiến Cố Ngôn Hi cảm thấy sốc nhất chính là bốn người trong gia đình Lý Phong lại không nhận ra cô ta là ai.
Lẽ nào trước đây bọn họ chưa từng xem ti vi, không nghịch điện thoại, không nghe ca nhạc hay sao?
Quảng cáo thương mại mà cô ta nhận cũng đâu có ít chứ.
Sao bọn họ có thể không nhận ra cô ta cơ chứ?
“Anh rể, anh rể, em cuối cùng cũng đột phá rồi!”
“Giờ em đã có thể nâng quả tạ năm mươi kg 200 lần rồi”.
Vào lúc này trên tầng truyền đến tiếng bước chân vội vã của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên cả người đầy mồ hôi với nét mặt vô vùng phấn khích. Vừa xuống cầu thang cậu ta đã thấy hai người lạ đang ngồi trong phòng khách.
Khoảng khắc vừa nhìn thấy Cố Ngôn Hi, Hứa Hạo Nhiên Nhiên đột nhiên dùng hai tay che miệng mình lại.
Hai mắt cậu ta mở to: “Ôi trời ơi! Cô có phải là ca sĩ Cố Ngôn Hi không!”
“Trời ơi, sao cô lại ở trong nhà chúng tôi?”
“Ôi, thượng đế, phật tổ như lai, ông trời, Cố Ngôn Hi đang ở trong nhà tôi ư!”
Hứa Hạo Nhiên vô cùng ngạc nhiên, cậu ta vội vàng chạy tới trước mặt Cố Ngôn Hi.
“Chào chị Cố, không không không, xin chào cô Cố!”
“Tôi tên là Hứa Hạo Nhiên, tôi là fan của cô đấy, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Sự ngạc nhiên này của Hứa Mộc Nhiên cuối cùng cũng làm cho Cố Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm.