Lâm Mộc Báo Thù

Chương 1006



Nửa giờ, một giờ…  

Lâm Mộc ngồi đợi chừng ba tiếng đồng hồ.  

Trong tẩm điện của chưởng môn Thiên Khung Phái.  

Advertisement

“Nhị trưởng lão, Lâm Mộc có phản ứng gì không? Có biểu hiện lo lắng hay thúc giục gì không?” Chưởng môn Thiên Khung Phái hỏi.  

“Không có, cậu ta cứ ngồi như vậy, thậm chí chưa từng giục tôi đi gọi ngài.” Nhị trưởng lão nói.  

Advertisement

“Hửm? Cậu ta có thể nhẫn nại đến vậy?” Chưởng môn Thiên Khung Phái hơi kinh ngạc.  

Biểu hiện này của Lâm Mộc thực ra có chút nằm ngoài dự liệu của ông ta.  

“Chưởng môn, có lẽ cậu ta giỏi che dấu, nhìn thì như bình tĩnh nhưng có lẽ trong lòng đang vô cùng sốt ruột.” Nhị trưởng lão nói.  

“Vậy cứ để kệ cậu ta, để xem cậu ta có vội hay không, dù sao người nên sốt ruột cũng không phải chúng ta.” Chưởng môn Thiên Khung Phái nhắm hai mắt lại.  

Lúc Lâm Mộc tới Thiên Khung Phái vốn đã là chạng vạng tối.  

Hiện giờ đã là đêm khuya.  

Tronng thiên điện.  

Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời vốn tối đen nay cũng đã dần dần sáng lên.  

Mặt trời nhô lên chiếu những tia nắng sớm xuống thiên điện, tạo thành từng đốm từng đốm nhỏ.  

Đã tới ngày hôm sau.  

Lâm Mộc vẫn luôn nhắm mắt, bình tĩnh ngồi đợi ở trên ghế.  

“Lâm nghị trưởng, thật ngại quá, để cậu phải chờ lâu.”  

Một giọng nói vang lên, đánh vỡ sự im lặng trong thiên điện.  

Lâm Mộc mở hai mắt ra, anh ngẩng đầu lên nhìn, chưởng môn Thiên Khung Phái dẫn theo Nhị trưởng lão cùng nhau bước vào thiên điện.  

“Lâm nghị trưởng, tôi đang tham ngộ đạo lý quan trọng, thực sự không thể dễ dàng dừng lại, xin lỗi xin lỗi, là tôi chiêu đãi không chu toàn, tại đây xin nhận lỗi với cậu.” Chưởng môn vừa nói vừa vội vàng đi tới.  

“Vương chưởng môn, ông không cần sốt ruột, thứ tôi có chính là thời gian, ông cứ tham ngộ xong rồi lại tới cũng được.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.  

“Sao có thể như vậy được? Cậu thân là nghị trưởng Liên minh, là khách quý của chúng tôi, tôi đang tham ngộ nhưng nghe tin cậu tới nên đã lập tức dừng lại, vội vàng chạy tới đây đó.” Vương chưởng môn vừa cười vừa nói.  

Lâm Mộc nâng chén trà lên, cười khẽ nói: “Thật sao? Nhưng mà ngày hôm qua tôi tới đây thì phát hiện trên ghế vẫn còn dư lại chút hơi ấm đấy, đừng nói là trước lúc tôi đến được mấy phút thì chưởng môn mới bắt đầu bế quan đấy nhé? Chắc không có chuyện trùng hợp thế này đâu nhỉ?”  

Vương chưởng môn ngẩn ra, lập tức vừa cười vừa nói: “Còn dư lại hơi ấm? Hôm qua tôi để cho Nhị trưởng lão ở lại nơi này giúp tôi xử lý một chút sự vụ, có thể ông ấy đã ngồi lên đây, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bế quan.”  

“Đúng vậy, hôm qua tôi đã ở nơi này xử lý một vài việc.” Nhị trưởng lão lập tức phụ họa.  

“Lâm nghị trưởng, không biết lần này cậu tới là vì chuyệ gì? Lẽ nào vẫn là vì Tử Huyền Thiết?” Vương chưởng môn vừa hỏi vừa ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Lâm Mộc.