Mẫn Chậm nhìn ta chằm chằm, không hiểu sao lại tỏ vẻ hiểu rõ. Y cất kiếm vào vỏ rồi hỏi ta: "Ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc?"
Ta nói: "Là người qua đường vô danh."
Mẫn Chậm hỏi: "Sao Giang Quỳnh Trúc cũng tới đây?"
Ta nói: "...... Tiên sinh nói ở đây có dược thảo y đang cần dùng."
Mẫn Chậm lại cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới, y vừa định đi tới chỗ ta thì Kim công tử lập tức rút kiếm chắn trước người ta.
Mẫn Chậm nhíu mày trừng Kim công tử: "Muốn đưa đầu làm bô cho ông gấp vậy à?"
Kim công tử hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Xem ra chất độc trên người ngươi cũng giải rồi nhỉ, là Đường đại hiệp......"
Ta liếc trộm Mẫn Chậm một cái, cảm thấy y thật sự bị Kim Chu chọc điên, ngay cả một câu thô tục cũng không mắng ra miệng. Chỉ giây lát sau kiếm của hai người đã va chạm loảng xoảng, đánh nhau túi bụi.
Ta không biết phải làm gì nên chỉ có thể cúi đầu rắc tiêu lên thịt chim.
Ngửi thấy mùi vị không tệ lắm, ta thử cắn một miếng thịt cánh, cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Giang tiên sinh nói không thích sát sinh nên xưa nay lên núi hái thuốc chẳng bao giờ nấu cơm dã ngoại, lần này nhờ phúc Kim công tử mà cuối cùng ta đã được ăn thịt rồi.
Đang gặm thì ta nghe thấy một tiếng động kỳ dị.
Phía đối diện bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen, ta tưởng Giang tiên sinh tới nên mừng rỡ nhìn sang, bất thình lình đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng.
Thanh niên mặc áo đen kia ôm kiếm ngồi bên đống lửa, im lặng nhìn về phía Kim công tử và Mẫn Chậm đang đánh nhau, một lát sau mới lên tiếng hỏi ta: "Nhớ ta không?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn một cái rồi gật đầu nói: "Đường Phiếm đại hiệp."
Ai có thể không nhớ Đường Phiếm võ công đệ nhất thiên hạ chứ?
Quả nhiên Mẫn Chậm vừa lộ mặt thì không lâu sau Đường Phiếm cũng sẽ xuất hiện.
Người giang hồ khó tránh khỏi bị thương trúng độc, ít nhiều gì cũng phải đến núi Thanh Lộc mấy lần, tất nhiên ta cũng từng bưng thuốc cho Đường Phiếm và Mẫn Chậm.
Nhưng dược đồng chẳng có điểm nào đặc biệt như ta chắc sẽ không được bọn họ nhớ đến đâu.
"Sao Giang Quỳnh Trúc không ở cạnh ngươi?" Đường Phiếm hỏi ta.
Giọng hắn cứng rắn lạnh lẽo.
Hệt như thanh kiếm hắn ôm trong ngực vậy.
Ta nghĩ thầm nếu nói ra chuyện yêu nữ thì nhất định sẽ làm tiên sinh mất mặt, thế là hàm hồ nói: "Vào tìm dược thảo, không cẩn thận bị lạc."
Haizzz, thân là người qua đường ta luôn cảm thấy hiện giờ ở lại đây không thích hợp lắm.
22.
Gió nổi lên trong rừng, ánh lửa lụi tàn.
Khi ta nuốt xuống miếng thịt chim cuối cùng, Mẫn Chậm vẫn chưa chặt đầu Kim công tử.
Thật ra ta biết đôi khi cái gọi là luận võ của người giang hồ thực chất là một kiểu tán tỉnh.
Đang suy nghĩ miên man thì nghe đại hiệp đối diện hỏi ta: "Vậy ngươi muốn đi tìm Giang Quỳnh Trúc không?"
Ta gật đầu, thở dài nói nhỏ: "Nhưng ta không biết đi đâu tìm cả."
Đường Phiếm quả nhiên là đại hiệp đầy lòng nhiệt tình. Hắn nói đang trên đường tới đây thì thấy Giang tiên sinh, có thể dẫn ta đi tìm y.
Ta cảm kích nói: "Có phiền ngài quá không......"
Vừa dứt lời thì Đường Phiếm đã đứng dậy ôm ngang ta lên rồi vận khinh công bay vào rừng bên kia.
Ta không kịp phản ứng, cả người đờ đẫn hồi lâu.
Lúc nãy ăn thịt chim làm tay dính đầy mỡ, ta không dám chùi lên quần áo hắn nên chỉ có thể nắm chặt tay nép trong ngực hắn.
Ai ngờ Đường đại hiệp bay rất xóc nảy, ta không thấy rõ lắm tình huống trong rừng, bên tai là tiếng gió gào thét, trong lúc kinh hồn táng đảm vô ý giơ hai tay dính đầy mỡ lên ôm mặt hắn.
Đường Phiếm đứng trên một cành cây cúi đầu nhìn ta.
Ta: "..."
Má ơi!
Đường Phiếm bị ta làm cho mặt mũi bóng loáng: "......"
Ta nghĩ: Thôi thế là xong đời.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn xưa nay không có biểu cảm gì nên nhìn không ra hắn có tức giận hay không.
Ta kéo tay áo của Kim công tử khoác cho ta lúc nãy, thử cứu vãn sai lầm của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười bảo hắn: "...... Ta lau cho ngài nhé?"