Thoại bản nói Đường Phiếm là đại hiệp mặt lạnh, chỉ có Mẫn Chậm mới có thể làm hắn cười.
Bị hắn yên lặng nhìn chăm chú, ta còn tưởng một giây sau mình sẽ bị hắn giết chết.
Nhưng hắn chỉ cúi đầu xuống cọ gương mặt dính mỡ vào mặt ta một cái.
Ta nghi ngờ hắn muốn nhân cơ hội này chùi mỡ vào người ta.
Nhìn hắn lạnh lùng nhưng hơi thở lại cực nóng, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lần trước hắn cách ta gần như vậy là khi hắn bị thương nặng sắp chết.
"Vân Hòa", hắn cúi đầu, môi mỏng lướt qua tai ta, "Ngươi còn nhớ ta."
Ta cúi gằm mặt nói với hắn: "Đường đại hiệp, bất kỳ ai cho người khác nhiều máu như vậy cũng sẽ nhớ rõ đối phương thôi."
Huống chi hắn còn là đại hiệp vang danh thiên hạ, võ công đệ nhất.
Đường Phiếm lại im lặng, hắn ôm ta hạ xuống đất rồi buông ta ra.
Gió đêm thổi qua, mấy chiếc lá rơi lả tả, ánh trăng rọi xuống chiếu vào hắn và ta.
Hắn không lên tiếng, chỉ xòe tay cho ta xem ——
Một con thỏ bện bằng cỏ.
Ta sửng sốt, sờ lên gáy mình cười ngại ngùng: "Lúc ấy ta chỉ tiện tay bện thôi, thế mà đại hiệp vẫn còn giữ sao?" Ta cứ tưởng hắn đã vứt đi từ lâu rồi chứ.
"Bị yêu nữ kia lấy đi." Đường Phiếm nói, "Tưởng mất nên lo lắng hồi lâu."
Đây cũng chẳng phải vật gì đáng giá, có mất cũng đâu quan trọng nhỉ?
Sớm biết Đường Phiếm thích nó thì ta đã bện chừng trăm cái tặng hắn rồi.
24.
Năm đó Đường Phiếm máu me khắp người lên núi Thanh Lộc, Giang tiên sinh còn khẳng định hắn sống không quá nửa tháng.
Hắn bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, nếu không ai tiếp máu cho hắn thì dù có dùng thuốc tốt cỡ nào cũng không cứu được mạng hắn.
Máu ta phù hợp với hắn nên chủ động bảo tiên sinh lấy máu ta cho hắn.
Đường Phiếm toàn thân áo đen sắc mặt trắng bệch nằm trên giường như người chết.
Ta lấy máu hôn mê hai lần, tốt xấu gì cũng kéo mạng hắn về.
Giang tiên sinh ngậm tẩu thuốc nhả khói trắng hỏi ta: "Ngươi và hắn không quen biết, sao phải làm đến mức này?"
Ta nói: "Vì hắn là người tốt."
Vì cứu phụ nữ trẻ em nên hắn mới bị ám hại, chỉ có đại trượng phu đội trời đạp đất mới làm được như vậy. Xưa nay ta kính nể nhất loại người này, vì mình không thể trở thành người như thế nên mới đánh cược tính mạng để cứu Đường đại hiệp.
Ta chỉ là một dược đồng vô danh trên núi Thanh Lộc, có chết cũng chẳng sao.
Nhưng Đường Phiếm là đại hiệp thuộc về thiên hạ. Mạng hắn quý hơn ta nhiều.
Trên mặt Đường Phiếm hơi hồng hào nhưng vẫn hôn mê mấy ngày. Ta ngày ngày ngóng trông hắn tỉnh lại, còn bện con thỏ nhỏ đặt bên gối hắn, nấu xong thuốc lại hát cho hắn nghe.
Nhờ có giọng ca ngang phè phè kia, Đường đại hiệp quả thực bị tiếng hát khó nghe của ta làm tỉnh lại.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh là đưa tay bịt miệng ta, bảo ta đừng hát nữa.
25.
Hắn đi rất vội, ngoại trừ băng vải dính máu thì không để lại gì khác.
Giang tiên sinh nói cứu loại người như Đường Phiếm thì đừng trông mong được báo đáp.
Ta chưa từng nghĩ Đường Phiếm lại nhớ rõ ta.
Trong lòng bọn họ chứa đựng rất nhiều chuyện. Bất kể chuyện gì cũng sẽ quan trọng hơn một người qua đường bèo nước gặp nhau.
26.
Giờ nhìn thấy con thỏ này, ta vui mừng nghĩ:
Đường Phiếm nhớ ta cũng không uổng công ta bị Giang tiên sinh ép uống thuốc bổ nguyên một tháng kế tiếp......
Ta ăn táo đỏ ngán đến tận cổ.
27.
Ta kéo áo Kim công tử lau mỡ trên mặt Đường Phiếm rồi bảo hắn: "Ta cứu được đại hiệp lòng mang thiên hạ, vậy cũng xem như ta làm chuyện tốt cho thiên hạ đúng không?"
Đường Phiếm cầm cổ tay ta nói: "Trước đây ta vì thiên hạ, nhưng......"