Làm Nông Dân Trong Tòa Tháp Thử Thách

Chương 117: Kiến nấm



Translator: Melinoe

_________________________

Kenya, Châu Phi.

Suk.

- Chết tiệt. Sao mình phải nai lưng ra trồng cái thứ này vậy?

Ngũgĩ, người được Theo cứu và bị ép tham gia vào Lực Lượng Bảo Vệ Trái Đất, càu nhàu, nhìn đống Cường Hành Kiếm xung quanh.

Các vùng phụ cận đã trồng khoảng một nghìn cây hành.

Trước khi rời khỏi tòa tháp

- Nhớ phải giao lại tất cả đấy.

Han Tae-jun đã lấy toàn bộ số hành lá giải độc mà Theo đưa cho Lực Lượng Bảo Vệ Trái Đất. Vì tin lời chú mèo rằng Trái Đất đang đối mặt với thảm họa diệt vong, Han Tae-jun đã lên kế hoạch huy động tất cả nguồn lực.

Nếu theo lệ thường thì đầu tiên, những thợ săn chỉ huy bởi Lucilia, chủ Hội Pháp Sư, sẽ ngang ngược la toáng lên: “Mày nghĩ mày là ai?!”

Thế nhưng lần này, họ lại gặp phải một đối thủ đáng gờm. 

Thực ra, trên thế giới có rất nhiều thế lực ẩn. Lucilia và đám thợ săn đó đã phải đầu hàng sau khi bị của Han Tae-jun dùng thuật hỏa tiễn bắn phá.

- Cái tên to con xài ma thuật ấy…

Ngũgĩ bỗng rùng mình sởn tóc gáy khi nhớ về quãng thời gian đó.

Trong hai mươi tư tiếng sau khi quay về Trái Đất, Han Tae-jun bắt đầu thu mua đất ở khắp nơi trên thế giới và thành lập Lực Lượng Bảo Vệ Trái Đất, rồi chọn ra khu đất để các thành viên trồng Cường Hành Kiếm.

Ngũgĩ chưa nghe giá của hành lá giải độc bao giờ nhưng vẫn rất hy vọng vào tương lai, bởi cứ mỗi cây hành được gieo xuống là hắn lại được thưởng thêm một chút tiền.

“Có lẽ công việc này tốt hơn nhiều… Mình cũng không cần phải mạo hiểm tính mạng khi ở đây.”

Suk. Suk.

Khi Ngũgĩ đang trồng hành với suy nghĩ như vậy trong đầu

Phành phạch.

Một con châu chấu màu xanh lá cây to bằng nắm đấm bay tới chỗ hắn.

- Hả?!

Ngũgĩ hoảng hốt.

[Châu Chấu Xanh Lá]

- Có chuyện gì vậy?!

Hắn thậm chí còn có thể thấy được tên trên đầu con châu chấu, giống hệt như tên trên đầu quái vật trong tòa tháp.

Vụt.

Ngũgĩ tấn công và giết nó bằng con dao đi rừng, nhận điểm kinh nghiệm. Nó rõ ràng là một con quái vật.

- Sao lại có quái vật bên ngoài tòa tháp cơ chứ? Trái Đất sắp diệt vong rồi hả?!

Suy nghĩ ớn lạnh rằng lời nói của Theo có thể là sự thật đã len lỏi vào tâm trí hắn.

Phành phạch. Phành phạch.

Một trăm nghìn con châu chấu xanh phủ kín bầu trời, bay về phía gã thợ săn.

“Một đám quái châu chấu…”

Không một thức tỉnh giả nào là không nhìn thấy tên trên đầu chúng.

- Đụ má! Đáng ra mình nên mang theo vũ khí mới phải…

Ngũgĩ vô cùng hối hận bởi hắn đã để cây cung yêu dấu của mình ở nhà vì nghĩ rằng không cần phải cầm theo khi đang ở Trái Đất.

Vù. Vù. 

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài giết châu chấu với con dao ghẻ trên tay. Chúng không mạnh nên giết cũng không nguy hiểm mấy.

Khi đang bận bịu chém

- Hở?!

Bịch.

Rốp. Rốp.

Hắn nhìn thấy những con châu chấu xanh bị cứa và lăn ra ngỏm khi chúng ăn lá cường hành kiếm. Kể cả khi chết rồi, chúng vẫn đang cố nhai lá hành. Khẩu vị cũng kinh dị quá đi mất.

Và đến cả đám hành vô tri vô giác ấy còn giết quái vật nhanh hơn cả một thợ săn như hắn.

- Hóa ra đó là lí do ta phải trồng Cường Hành Kiếm.

Ngũgĩ đã ngộ ra một chân lý to lớn, báo cáo tình hình lại với đầu não của Lực Lượng Bảo Vệ Trái Đất. Chúng ta cần nhiều cường hành kiếm hơn thế.

******

Khi Sejun tới khu rừng phía đông

- Ồ, nhiều quá nhỉ.

Bộp. Bộp.

Bịch. Bịch.

Số lượng Ent đã tăng đến bảy ngàn do không bị kiến lửa tấn công.

Bịch. Bịch.

Những bé Ent nhỏ xinh cúi chào Sejun, chen nhau ngóc đầu lên.

[Hạt… Nhổ… Ạ]

[Hạt… Nhổ… Cho… Ngài]

- Ta nhận được rồi.

Lí do tại sao các Ent hỏi Sejun nhổ hạt cho chúng thay vì tự nhổ…

[Cái Chạm Của Nông Dân đã được kích hoạt.]

[Bạn sẽ thúc đẩy tăng trưởng Tịnh Ent khi chạm vào chúng.]

Các Ent thích cái cảm giác lớn nhanh hơn khi Sejun nhổ hạt giống của chúng nó bởi cậu có kĩ năng này.

Khi đang chăm chỉ hái hạt 

- Đây là một trận chiến tay đôi, meow!

Vroom. Vroom.

Theo chạy vội theo vì muốn tái đấu, nắm lấy cành của Ent mà lúc lắc.

Kreong.

Cuengi đang chán cũng đào đất tự chơi một mình.

Khi đào sâu hơn, xung quanh bỗng tối lại vì không có ánh sáng, nhưng

(Cuengi, anh trai, để em thắp lửa cho. Dơi Quang!) [note60996]

Dơi Vàng, vốn chưa có cơ hội để thể hiện tài năng cho tới tận bây giờ, liền sử dụng kĩ năng ẩn của mình.

Phát sáng.

Ánh vàng yếu ớt phát ra từ cơ thể chú dơi, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Kreong!

[Làm tốt lắm!]

Bịch. Bịch.

Khi gấu đỏ đào sâu khoảng 10 mét so với mặt đất

Creak…

(Anh trai Cuengi, em nghe thấy một tiếng động lạ ở chỗ kia.)

Kreong?

[Hướng nào?]

(Bên kia.)

Dơi Vàng dùng cánh chỉ về phía nam.

Bịch. Bịch.

Và Cuengi bắt đầu đào đường hầm theo hướng đó.

Bịch.

Rầm.

Bức tường đất sụp xuống.

Kreong?

(Hể?)

Kkwek?

Cuengi và Dơi Vàng chạm mặt đám kiến màu đen cũng đang đào hầm từ hướng đối diện.

********

- Mấy đứa, tập hợp lại đây nào!

Sejun đã nhổ xong đống hạt Ent rồi trồng lại chúng, sau đó gọi các con vật tới. Đã đến lúc họ phải về rồi.

- Tui ở đây rồi mờ, meow!

Theo, người đã quay lại đùi Sejun nghỉ ngơi cho đỡ mệt do đuổi theo mấy cái cành cả buổi, tự đắc nói.

- À đúng rồi, meow! Ngài nhận cái này đi, meow!

Theo chợt nhớ ra món hàng mà cậu đã mua từ văn phòng thương nhân lưu động và cẩn thận lấy chúng ra khỏi túi.

- Nội thất hả?

Ghế, đèn và một cái bàn.

Dùng chúng để trang trí phòng ngủ trông cũng được phết ấy chứ.

- Mày làm tốt lắm. Nhưng mày mua mấy món này ở đâu thế?

- Tui không có mua, meow. Tui nhặt được á, meow!

Theo đương nhiên không-hề-ăn-cắp, tự tin nói rằng mình tìm thấy nên đó là của mình. Quả là một tên vô lại mà.

- Thật à? Giỏi quá ta.

- Cảm ơn ngài, meow! Giờ thì đưa tui vài Churu đi, meow!

- Được rồi.

Sejun đặt nội thất vào trong Ngục Tù Hư Không và đút Churu cho lông vàng.

Nhoằm nhoằm nhoằm.

Mười phút qua đi, đến cả khi Theo ăn xong Churu rồi mà Cuengi và Dơi Vàng vẫn chưa quay lại.

- Họ đi đâu rồi?

Khi Sejun đứng dậy đi tìm

Kreong!

Screeeech!

Gấu đỏ cùng Dơi Vàng đang đậu trên vai chú xuất hiện từ dưới lòng đất và hát hò ầm ĩ.

Kkwek!

Theo sau chúng là mười con kiến đen dài khoảng 30 xen-ti-mét cũng đồng thanh hát vang.

[Kiến Nấm]

- Kiến Nấm?

Khi thấy tên hiện trên đầu bọn kiến đen, Sejun cũng quan sát bọn chúng kĩ hơn.

“Dễ thương voãi ò.”

Không giống như kiến lửa có khuôn mặt tam giác nhọn, đám kiến nấm có gương mặt tròn và răng trước khá cùn, khiến vẻ ngoài của chúng nhìn cute phô mai que hơn hẳn.

Chúng trông hoàn toàn vô hại, nếu không muốn nói là ngây thơ. Vì được gọi là kiến nấm nên chúng có vẻ khá hợp để làm nông.

- Các cậu đã đi đâu vậy? Có chuyện gì với đàn kiến đó à?

Kreong! Kreong!

[Bọn con gặp chúng khi đang đào hầm dưới lòng đất á! Chúng bảo chúng sẽ cho bọn con mấy thứ gọi là nấm để ăn nếu bọn con cứu chúng!]

(Ngài Sejun, đám kiến này muốn làm việc cho ngài!)

Kkwek!

Nghe Cuengi và Dơi Vàng nói, lũ kiến đen hào hứng vẫy râu lên xuống.

- Về nông trại trước đã.

Chủ tịch Park dẫn đàn về nơi ở của mình.

*****

Trên đường về nông trại

- Vậy vốn dĩ bọn họ là nô lệ của đàn kiến lửa, nhưng lại đào tẩu rồi?

Sejun nói chuyện với đám kiến nấm khi đang di chuyển.

Kkwek!

Chúng lại vẫy râu để trả lời Sejun.

- Nhiều kiến lửa quá.

Theo như những gì đám kiến nấm nói, số lượng kiến lửa vẫn khá ổn định, hàng chục đàn kiến lửa, mỗi đàn khoảng hàng trăm nghìn con.

May mắn thay, không có đàn kiến nào đủ mạnh để tập hợp cả loài, vậy nên chúng mới không hay xâm chiếm lãnh thổ người khác.

Nếu tất cả kiến lửa tập hợp thành một bầy lớn, chúng có khả năng sẽ thống trị cả tầng 99 của tòa tháp.

- Hở?!

Kkwek!

Họ thậm chí còn gặp những con kiến nấm khác trên đường đi.

Và sau đó

- Chúng cũng muốn làm việc trong trang trại của chủ tịch Park á, meow!

Bằng một cách nào đó, lũ kiến nấm biết rằng chúng muốn làm việc cho Sejun.

Có thể cậu chàng không biết, nhưng lúc trước khi cậu ngất xỉu, rễ cây của Flamie đã lao đi trong giận giữ, tiêu diệt vài bầy kiến lửa và giải cứu đám kiến nấm lúc bấy giờ đang là nô lệ.

[Nếu các cậu không có nơi nào để đi, đi thẳng về phía nam và giao phó bản thân cậu cho trang trại của Sejun.]

Nghe theo Flamie, người đã cứu chúng, đám kiến nấm bắt đầu lên đường tìm Sejun.

Và thế rồi, trong khoảng thời gian đi tới nông trại, Sejun lại tiếp tục gặp thêm vài đàn kiến nấm, số lượng của chúng thậm chí còn vượt quá năm trăm.

- Hôm nay hãy nghỉ ngơi tại đây đi.

Chủ tịch Park cho đàn kiến nấm một bãi đất trống để ngủ nghỉ.

Kkwek!

Trước lời nói của Sejun, chúng nằm xuống đất, lần đầu tiên thả lỏng người kể từ lúc chúng được sinh ra.

********

- Được rồi.

Ực. Ực. 

- Haaaaa.

Sejun tỉnh dậy từ trong giấc mơ và uống nước mà Theo đặt trên bàn hôm qua.

- Chủ tịch Theo, dậy thôi nào.

- Năm phút nữa thôiiii, meow…

Vì lông vàng không bao giờ dậy ngay lập tức nên cậu đành chú ta lên chân mình.

Vụt.

Cậu lại vẽ thêm một gạch nữa lên tường rồi đi ra ngoài.

Kreong!

Phập! Phập!

Cuengi và Dơi Vàng vui vẻ chơi đùa vì dậy sớm, chào buổi sáng Sejun.

- Đi ăn sáng nào.

Kreong!

Gấu nhỏ lớn tiếng đáp lại lời papa. Tuyệt quá đi!

Sejun đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Squeak!

Squeal!

Từng con thỏ một cũng bắt đầu đứng dậy và tập trung trong bếp.

Thực đơn bữa sáng hôm nay là suyuk¹ (thịt lợn luộc). Ban đầu họ định ăn món súp thông thường, nhưng sau khi vô tình tìm thấy thịt lợn rừng trong hòm kho báu, Sejun đã vội vàng đổi món.

- Hưm hừm hưm.

Sejun ngân nga trong khi buộc thịt lợn rừng với hành lá giải độc rồi cho vào nồi.

Và sau đó

Bang! Kreong!

Bang! Kreong!

Cuengi theo sau papa của mình, gõ nhẹ lên bàn và hát ca. Papa làm món mới! Nó sẽ rất ngon đây!

Tọc. Tọc.

Trong lúc gấu đỏ hát, Sejun đổ hết chai rượu cà rốt và cho thêm cả cà rốt vào nồi. Rượu chính là chất khử mùi tốt nhất. Cậu còn cho nước vừa đủ ngập thịt lợn rồi đậy nắp lại và bắt đầu hầm.

Đúng lúc đó,

{Không! Rượu quý lắm đó!}

{Thay vì làm như thế thì đáng ra ngươi phải đưa cho ta chứ…}

Hai con rồng đến đúng vào giờ ăn cơm của người ta xem có gì ăn chực được không, sau đó lại than thở về rượu cà rốt trong nồi.

- Thế đàn kiến nấm ăn gì giờ?

“Mình nên đi kiểm tra chúng nhỉ?”

Món thịt lợn hầm cần đun sôi ít nhất 20 phút nữa mới xong, vậy nên Sejun rời khỏi bếp và đi đến nơi đàn kiến đang nghỉ ngơi.

Khi Sejun đến nơi có đàn kiến nấm,

- Hở?!

Kkwek!

Kkwek!

Khu đất hôm qua còn rộng rãi, nay đã đầy kiến nấm tới qua đêm.

“Chắc phải tầm 3000 ấy nhể?”

Trong khi Sejun đang ước lượng số kiến,

- Hả? Màu sắc của chúng?!

Mắt cậu chàng đã lia được điểm khác biệt của đàn kiến nấm so với ngày hôm qua. Lưng của chúng đã có màu khác.

Khi kiểm tra kỹ hơn,

- Đây là nấm?

Sejun quan sát nấm mọc trên lưng chúng. Mỗi con kiến lại có một loại nấm khác nhau.

Và sau đó

Kkwek!

Những con kiến quay ra thu hoạch nấm trên lưng nhau.

Tại thời điểm đó,

Kkwek!

Một con kiến trên lưng mọc nấm đùi gà tiến đến gần Sejun và dừng lại trước mặt cậu.

Và sau đó

……

Nó chỉ đứng yên.

- Mày muốn tao hái nó à?

Khi Sejun cắt một cây nấm đùi gà ra khỏi lưng nó bằng con dao găm của mình,

[Bạn đã thu hoạch được nấm đùi gà.]

[Bạn còn 47.812 lần nữa mới hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp.]

[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng rất ít.]

[Độ thành thạo kỹ năng Thu Hoạch Lv. 5 tăng rất ít.]

[Bạn đã nhận được 1 điểm kinh nghiệm.]

- Ồ!

Sejun vui vẻ thốt lên sau khi nhìn thấy thông báo thu hoạch nông phẩm. Có khoảng một trăm cây nấm mọc trên lưng đàn kiến. Do chúng đã lớn như vậy chỉ sau một đêm, nên cậu có thể hái chúng thêm lần nữa vào buổi tối.

Cậu chàng nghĩ rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp ngay trong hôm nay.

- Mọi người, dừng tay!

Sejun vội vàng hét lên để ngăn lũ kiến hái nấm.

___________________

Truyện được đăng duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net bởi team Triều Tịch. Vui lòng đọc tại Cổng Light Novel để ủng hộ nhóm dịch. Xin cảm ơn.

Melinoe: Thả quả bom nhỏ mừng thành viên mới Ariadne.