Đêm nay, trong cung không ai có thể ngủ một giấc an ổn.
Cung nhân phi tần ở trong hậu cung không rõ nguyên nhân, chỉ thấy cấm quân đêm khuya đột nhiên vây quanh Đông cung, sau đó các loại tin đồn đáng sợ trong nháy mắt liền lan truyền ra, biểu diễn một màn kịch lớn ở cửa cung, Thẩm Ngọc Diệu gặp tai nạn ngựa hoảng sợ, theo như lời đồn thì đã hấp hối chết vài lần.
Cũng may sau nửa đêm, Hoàng hậu ra khỏi Tử Vi cung, thừa sức ra tay ổn định hậu cung, bà giải thích cho đám người trong hậu cung không cần phải lo lắng, không ai xảy ra chuyện gì cả, Thẩm Ngọc Diệu hiện tại vẫn còn sinh long hoạt hổ, đang ngủ trong thiên điện ở Tử Vi cung.
Còn những thứ khác, sau khi trời sáng tự khác sẽ có lời giải thích, nên làm gì thì cứ làm thế ấy.
Trịnh Uyển Uyển quản trị hậu cung nhiều năm, uy nghi không hề thấp, bà nói như vậy, mọi người trong hậu cung đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, một hồi phong ba bão táp xảy ra vào chạng vạng, sau nửa đêm đã tiêu tan gần như là không còn.
Nhưng Thẩm Ngọc Diệu lại không ngủ được.
Lúc ở hiện đại, nàng rất thích xem loại kịch ngắn về chủ đề gia đình, luôn có một loại vui sướng là vừa ăn dưa vừa xem kịch, ngoài đời, mỗi năm tết đến xuân về, nàng cũng sẽ xum xoe cạnh bảy cô tám dì, hóng chuyện đông chuyện tây chuyện dài chuyện ngắn.
Đây là một phương thức nàng dùng để xả stress, nhưng nàng chỉ nghe chứ không bao giờ ăn nói linh tinh, cũng sẽ không cố ý thêm mắm dặm muối, cải biến nội dung vốn có của sự việc.
Đây là điểm mấu chốt trong chủ nghĩa đạo đức làm người ăn dưa của nàng.
Dưa tối nay, trong số dưa mà nàng ăn, không lọt nổi top 10 trình độ kịch liệt, nếu như không có chất xúc tác là Đế hoàng, thật ra Thẩm Ngọc Diệu cũng chả muốn xem mấy.
Nhưng dưa này để nhâm nhi thì cũng đủ.
Là bởi vì hiện tại nàng đang ở trong hoàng cung, hơn nữa trận dưa này, nói trắng ra cũng có bút tích của nàng trong đó.
"Mẫu phi, người ngủ chưa?"
Thẩm Ngọc Diệu lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát mở miệng thầm kín hỏi Khúc Yên Nguyệt cùng nàng nằm trên một chiếc giường.
Đêm khuya đường trơn trượt, Thẩm Sùng lại lo lắng Thẩm Ngọc Diệu đi ra ngoài sẽ trúng gió, dứt khoát bảo hai mẹ con nghỉ ngơi một đêm ở Đông Thiên điện.
Khúc Yên Nguyệt đương nhiên là không chê rồi, không phải bất kỳ phi tử nào cũng có thể ở lại Tử Vi cung, nơi này là tẩm cung của Hoàng đế, cũng là cánh cửa lớn cánh cửa đầu tiên trong hậu cung cũng như kinh thành, ra khỏi đây chính là khu vực làm việc thường ngày của các đại thần.
Khúc Yên Nguyệt có thể ở lại nơi này, chứng tỏ địa vị của bà trong lòng Thẩm Sùng rất cao.
Chỉ cần là chuyện có thể biểu hiện vinh sủng của mình, Khúc Yên Nguyệt đều sẽ đồng ý.
Nhưng đồng ý thì đồng ý, có ngủ được hay không thì không chắc.
Khúc Yên Nguyệt có chút lạ giường, cũng may hôm nay lăn qua lăn lại cả một ngày, bà mơ mơ màng màng cũng sắp ngủ thiếp đi.
Sau đó bị đại hiếu nữ bên cạnh bà đánh thức.
Đúng vậy, Thẩm Ngọc Diệu hỏi một câu không nhận được câu trả lời, còn cố ý chống người, tiến sát bên tai Khúc Yên Nguyệt hỏi thêm hai câu nữa.
"Câm miệng lại." Khúc Yên Nguyệt chịu không nổi, tức giận bảo nữ nhi đừng nói nữa.
Nhận được phản hồi, ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu sáng lên, trong đêm tối so với sao trời còn chói mắt hơn.
"Con cũng biết mẫu phi chưa ngủ, nếu mẫu phi cũng không ngủ được, không bằng chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Ai nói ta không ngủ được, ngược lại là bị con đánh thức đấy.
Khúc Yên Nguyệt hít sâu hai hơi, âm thầm cảnh cáo chính mình, tiểu gia hỏa gây phiền nhiễu trước mắt này là khuê nữ ruột thịt bà, không thể đánh không thể đánh, đánh què thì người đau lòng chính là mình.
"Không nói gì hết, ngủ đi."
Trong bóng tối, giọng nói của mẹ ruột nghe rất căng thẳng, Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới sắc mặt Khúc Yên Nguyệt lúc trước, xét thấy tâm tình mẹ ruột cũng không tốt lắm.
"Ai, kỳ thật con cũng biết rất nhiều chuyện, Đại Hoàng huynh không thích Lương Đệ, mẫu hậu hỏi huynh ấy có từng chạm vào Lương Đệ chưa, huynh ấy không trực tiếp phủ nhận, nhưng có thể thấy được ba năm nay, có thể huynh ấy và Lương Đệ vẫn đắp chăn thuần túy nói chuyện phiếm, chưa từng làm bất cứ chuyện gì. Đáng thương cho Tần Lương Đệ, ba năm sống trong cô quạnh, còn bị mọi người bàn tán, Đại Hoàng huynh còn nói với Lương Đệ, vì huynh ấy muốn có con trai trưởng nên mới làm như vậy. Tần Lương Đệ bị huynh ấy lừa không nhẹ, nếu tần Lương Đệ biết hôm nay, cung nữ kia lại sắp được đưa vào hoàng cung, còn được ban cho vị trí Thái tử Lương Viện, nhất định sẽ rất đau lòng cho coi. Có thể thấy được nam nhân chẳng phải thứ tốt lành gì, tin lời nam nhân, nhất định sẽ gặp xui xẻo a.''
Thẩm Ngọc Diệu lải nhải nói một tràng dài, sau khi nói xong, trong lòng ngược lại dễ chịu hơn một chút.
Có thể thấy được con người chính là một loại sinh vật không biết giữ miệng, tràn ngập dục vọng muốn được tâm sự.
Bà mở to hai mắt nhìn giường trong tẩm điện, nhớ tới một vài chuyện cũ.
Khi còn trẻ bà không có kiến thức như nữ nhi, không biết nếu tin lời nam nhân, nhất định sẽ xui xẻo.
Khúc Yên Nguyệt nghĩ, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên không tự chủ được hồi tưởng lại lời nói của nữ nhi.
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, bà chợt mở mắt ra, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn nữ nhi bên cạnh.
Ẩy không đúng, nữ nhi của bà còn chưa từng yêu đương, trước đây chỉ là ngưỡng mộ người khác đẹp mắt, ồn ào muốn một tên quan lục phẩm, nhưng không đến mức trong thời gian ngắn liền hiểu biết chuyện phu thê chi tiết như vậy.
Rốt cuộc là ai đã dạy hư nữ nhi của bà?
Lần này Khúc Yên Nguyệt thật sự không ngủ được, ngược lại Thẩm Ngọc Diệu người khiến bà mất ngủ thì đang ngủ ngon lành ngay bên cạnh, tiếng ngáy nhỏ của rất nhịp nhàng.
Ngày hôm sau Thẩm Ngọc Diệu vừa mở mắt ra, chợt nghe bên cạnh có một giọng nữ tràn ngập oán khí hỏi nàng: "Tỉnh rồi à?"
Thẩm Ngọc Diệu trong nháy mắt cho rằng mình lại xuyên không, lần này là thế giới linh dị gì đó.
Tập trung nhìn lại, là Khúc Yên Nguyệt quầng mắt hơi có chút xanh đen, đã rửa mặt chỉnh tề.
Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu, nghĩ thầm mấy ngày nay ở chung, nhìn Khúc Yên Nguyệt tùy tiện, còn tưởng rằng bà là người chuyện gì cũng không thèm để trong lòng.
Không nghĩ tới một miếng dưa ngày hôm qua, thật sự khiến mẹ ruột cả đêm không ngủ nổi.
Tội quá đám người Thái tử quả thật quá nặng.
Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn không biết người khởi xướng chuyện này là chính mình, có chút đồng cảm nhìn mẹ ruột.
Khúc Yên Nguyệt quả thật rất cần được đồng cảm, nhưng bà cũng không muốn bị Đại hiếu nữ này đồng cảm, bà đen mặt vỗ vào chăn Thẩm Ngọc Diệu, lực đạo không lớn.
"Vậy thì mau đứng lên đi, nhất định phải trở lại Vĩnh Khang điện trước khi Bệ hạ hạ triều trở về, Mai Hương, lại đây hầu hạ công chúa nhà ngươi rửa mặt."
Đợi hạ triều, Hoàng đế có thể sẽ gọi mấy đại thần tâm phúc trở về Tử Vi cung thương nghị những việc quan trọng, nếu các nàng còn ở đây, bị gặp phải sẽ rất xấu hổ.
Thẩm Ngọc Diệu ngoan ngoãn rời giường, nàng là người tật xấu đầy mình, bản lĩnh duy nhất có thể khen ngợi, chính là nàng chưa bao giờ nằm lì trên giường.
Ngủ cái gì mà nướng, đứng high! Vườn dưa mời gọi càng nhiều chồn tới ăn dưa!
Chờ hai mẹ con trở về Vĩnh Khang Điện, đội ngũ từ trong cung khởi hành ra ngoài cung đón người, cũng đã trở về.
Đều thuộc tầng lớp thấp hèn, lại có thể bò lên tầng lớp của Hoàng đế, Thẩm Ngọc Diệu ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này mặt trời vừa lên được một lúc, đoán chừng chắc cũng 8 - 9 giờ gì đấy.
Đây là trời còn chưa sáng đã bắt đầu làm việc, mới có thể làm xong nhanh như vậy a.
Cung nữ bị trục xuất khỏi cung lắc mình biến thành Thái tử Lương Viện, được bệ hạ phái người mời quay lại hoàng cung, chuyện này thật sự là hiếm thấy, cho nên mặc dù Đông Cung trước mắt bị cấm quân vây quanh, nhưng vùng phụ cận vẫn không ít người hiểu chuyện đi tới đi lui.
Đừng hỏi vì sao Thẩm Ngọc Diệu lại biết.
Có lẽ bởi vì nàng cũng là một trong số những người hiểu chuyện đó.
Chỉ có điều là cường đại hơn những người hiểu chuyện khác một chút thôi, là Thẩm Ngọc Diệu nàng có thể trực tiếp tiến vào Đông cung, đây là một trong những đặc quyền của nữ nhi mà Thẩm Sùng yêu thương nhất.