Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 9



"Mẫu phi tới nhanh như vậy ạ."

Cùng Khúc Yên Nguyệt mắt to trừng nhỏ một lúc lâu, Thẩm Ngọc Diệu mới gượng gạo phá vỡ bầu không khí xấu hổ, nói một câu không chút giá trị dinh dưỡng nào.

Khúc Yên Nguyệt đánh giá nữ nhi bảo bối từ trên xuống dưới, xác định nữ nhi thật sự không có việc gì mới mở miệng nói: "Nếu không đến, có phải con muốn nằm sấp trên tường Thiên điện cả đêm không hả, nơi này là Tử Vi Cung, không phải Vĩnh Khang Điện, ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này, cũng chỉ có con mới lớn mật như thế."

Bà nói xong, vươn ngón trỏ chỉ lên trán Thẩm Ngọc Diệu, nâng cái đầu nói cũng không dám ngẩng lên của Thẩm Ngọc Diệu lên.

Thẩm Ngọc Diệu ngoài mặt thì ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại bĩu môi, chính vì nàng sợ có người nhìn thấy, nên mới cố ý đuổi tất cả người ra ngoài, trong Thiên điện này ngay cả một con chuột cũng không có, ai có thể nhìn thấy được chứ.

Nếu không phải nàng nghe đến mê mẩn, không phát giác có người ngoài cửa, cũng không đến mức bị Khúc Yên Nguyệt bắt được.

Khúc Yên Nguyệt vừa nhìn bộ dáng cúi đầu của Thẩm Ngọc Diệu, liền biết có dạy bao lần cũng không chịu thay đổi, hôm nay ta sai rồi, ngày mai ta vẫn còn dám.

Bà cũng phải bó tay hết cách với nữ nhi này, nữ nhi vừa sinh ra đã bị ôm đi, ngày đêm bà đều nghĩ đến nữ nhi, sao có thể nỡ để nữ nhi chịu ủy khuất được.

"Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa, mau chuyển chỗ đi." Khúc Yên Nguyệt nói xong cũng tiến lên phía trước: "Tường giữa Thiên điện và Chính điện này rất dày, con nằm sấp ở trên như vậy cũng có thể nghe được hả?"

Bà vừa hỏi, vừa dán lỗ tai lên tường, tư thế cũng không dễ nhìn hơn Thẩm Ngọc Diệu là bao.

Mẹ ruột, quả đúng là mẹ ruột a.

Thẩm Ngọc Diệu như biểu diễn ảo thuật móc ra một quyển sách từ trong ngực.

Ánh mắt nghi hoặc của Khúc Yên Nguyệt còn chưa hạ xuống, Thẩm Ngọc Diệu liền xé hai tờ sách, đem giấy cuộn thành lái loa, đặt lên tường, kề lỗ tai vào cuộn giấy.

Khúc Yên Nguyệt học bộ dáng của nàng, giọng nói vừa rồi còn hơi mơ hồ trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Ánh mắt kinh ngạc của người mẹ ruột, thật giống như đang nói "Con còn có chiêu này cơ đấy."

Thẩm Ngọc Diệu hơi đỏ mặt, đây chỉ là mấy trò chơi hồi bé thôi à: "Cuốn sách kia con lấy từ thư phòng."

Cố ý tìm một quyển có nét mực còn rất mới, nhìn không giống bản độc nhất, hẳn là không quý lắm. Phía trên toàn là một đống văn tự ngoằn ngoèo, Thẩm Ngọc Diệu đọc không hiểu, lại thấy cuốn sách kia đặt rất tùy tiện, nghĩ chắc là không quan trọng lắm.

Khúc Yên Nguyệt khoát tay áo, tỏ vẻ không sao cả. Bà cảm thấy cuốn sách hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ra là sách gì.

Chẳng sao cả, giờ phút này nghe bát quái mới quan trọng, hai mẹ con tụ lại cùng một chỗ nín thở nghe hết thảy những gì xảy ra ở Chính điện.

Lúc này Hoàng đế đang tức giận không thể kìm nén, nâng tay ném chén trà trong tay lên người Thái tử, Thái tử không nhúc nhích, thành thành thật thật nhận "Ban ân" từ Phụ hoàng, thanh âm chén sứ vỡ vụn khiến Trịnh Uyển Uyển đau đầu muốn chết.

Bệnh tật tra tấn, Trịnh Uyển Uyển không cách nào khống chế, tiến lên hai bước cho con trai ruột một cái tát.

Một cái tát này của bà cũng không thể đánh vào mặt Hoàng đế, bà hiện tại đang rất khó chịu, nhưng vẫn chưa mất trí.

Trịnh Uyển Uyển lần này so với vài cái đánh của Thẩm Sùng, còn khiến Thái tử khó chịu hơn, Thẩm Trạc Tông hoàn toàn không nghĩ tới mẫu thân sẽ đánh hắn, hắn không thể tin nhìn Trịnh Uyển Uyển, ánh mắt bị thương đầy đau đớn khiến Thẩm Sùng cũng không biết nên làm gì.

Kỳ thật Thẩm Sùng cũng bị dọa sợ nhẹ, Trịnh Uyển Uyển đã gả cho ông nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy Trịnh Uyển Uyển tức giận như thế này.

Cả nhà đóng cửa lại cãi nhau, không để ý quá nhiều thân phận tôn ti, Trịnh Uyển Uyển tàn nhẫn thở dốc hai hơi, chính bởi vì động tác lớn nên quần áo hơi xộc xệch, lúc này mới trừng mắt nói: "Nháo đủ rồi chứ? Thái tử, ngươi muốn làm gì, ngươi không muốn làm Thái tử nữa phải không? Còn có Bệ hạ, Tông Nhi là hài tử duy nhất của chúng ta, cũng là Thái tử, thể diện thái tử một nước, há có thể bị ném xuống đất tùy ý giẫm đạp sao?"

Thẩm Sùng nhìn đứa con trai bị ông đánh xanh tím một mảng, hậu tri hậu giác nổi lên chút tâm tư đau lòng.

Dù sao cũng là nhi tử đặt bên người nuôi dưỡng hai mươi năm, đã từng đặt kỳ vọng rất lớn.

Nhưng chính đứa con trai này, không chịu nghe lời a! Khiến người ta vừa nhìn liền tức giận!

Thẩm Sùng quay lưng lại, sau khi nhìn không thấy Thái tử, trong lòng ông thoải mái hơn một chút, bắt ông cúi đầu trước Thái tử là tuyệt đối không có khả năng.

Trịnh Uyển Uyển nhìn hành động này của Thẩm Sùng, liền biết Hoàng đế đang cho bậc thang, lúc này mà có bậc thang thì nên nhanh chóng bò xuống a!

"Thái tử, bổn cung hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn từ bỏ quý nữ nhà quan lớn, cố ý cưới một tội thần làm chính phi sao?"

"Đúng thưa Mẫu hậu, hài nhi và Khởi La hứa hẹn chung thân, thậm chí nàng còn mang thai cốt nhục của hài nhi." Thẩm Trạc Tông cho rằng Trịnh Uyển Uyển đã buông lỏng, vội vàng mở miệng thổ lộ tâm ý bản thân: "Kiếp này hài nhi chỉ nguyện có thể cùng Khởi La một đời một kiếp, đầu bạc răng long."

Đây là câu dài nhất hôm nay Thái tử nói ở Tử Vi cung, giờ phút này sự trầm mặc lúc trước của hắn, đều có lý do, từ sau khi hắn tiến vào, liền dùng trầm mặc để đối kháng với áp lực từ cha mẹ.

Thẩm Sùng vừa mới đè xuống tức giận lại nhịn không được bùng lên: "Nghiệt súc! Cung nữ kia chính là tội thần! Trẫm năm đó, không nên nhân từ, không nên lưu lại cho nàng ta một mạng! Ngươi là Thái tử, chính phi Thái tử là quốc mẫu tương lai, ba năm, ba năm ngươi không cưới, có phải từ ba năm trước ngươi đã nghĩ đến hôm nay không? Đúng thật là nhìn không ra, trẫm lại sinh ra một đứa con si tình đến vậy a!"

Trầm Sùng hiện tại rất hối hận: Năm đó tại sao ông lại hạ thủ lưu tình chứ.

Khi đó ông vì tích phúc cho Thái tử, không đại khai sát giới, hiện tại ngược lại, lòng nhân từ năm đó đã gây ra sai lầm lớn như bây giờ.

Ba năm trước? Thẩm Ngọc Diệu nghe đến đây liền thấy có chút kỳ quái, sao lại còn liên quan đến ba năm trước.

"Ta nói mà, ba năm trước bệ hạ cố ý hạ chỉ Tần Thục Quân làm chính phi của Thái tử, Thái tử đòi chết đòi sống khăng khăng không chịu, thì ra lúc đó đã có mầm mống, che giấu sâu thật a."

Khúc Yên Nguyệt cảm thán một câu, cởi bỏ lớp nghi vấn của Thẩm Ngọc Diệu, tiếp theo càng nhiều nghi vấn xuất hiện.

"Đại Hoàng huynh ba năm trước đã ở cùng với cung nữ kia, lúc ấy Đại Hoàng huynh sao lại không nháo muốn cưới nàng ta làm Chính phi chứ?"

Khúc Yên Nguyệt trầm ngâm một lát, trong nháy mắt đó biểu tình của bà rất kỳ quái, cuối cùng bà đưa tay xoa đầu Thẩm Ngọc Diệu, không kiên nhẫn nện một câu xuống: "Tiểu hài tử à, đừng hỏi thăm chuyện của người lớn nữa, con mau trở về giường nằm nghỉ ngơi đi."

Thẩm Ngọc Diệu trợn tròn mắt, giống như một con mèo xù tung lông, không phục muốn giày vò một phen, lại bị nhân loại vô tình đè xuống.

"Chắc chắn là Mẫu phi biết hết tất cả, nhưng lại không chịu nói cho nữ nhi biết, đúng là nhỏ mọn." Trầm Ngọc Diệu lẩm bẩm, Khúc Yên Nguyệt híp mắt nhìn lại, nàng lập tức im miệng, lại nghiêm túc thành thật nghe thanh âm ở Chính điện.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sâu Lười
2. Chiều Hư
3. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
4. Hồng Trần Ái Tình
=====================================

Sau khi Thẩm Sùng nói xong, Thẩm Trạc Tông lại không nói lời nào, sự trầm mặc của hắn làm Thẩm Sùng càng thêm tức giận.

Nhưng người gây khó dễ tiếp theo không phải là Thẩm Sùng, mà là Trịnh Uyển Uyển.

"Tần Lương Đệ ba năm không mang thai, rốt cuộc là thân thể nàng có bệnh, hay là ngươi chưa từng chạm vào nàng."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Sùng đều khiếp sợ.

Thẩm Ngọc Diệu trong miệng phát ra một tiếng oa nha, không nghĩ tới Hoàng hậu ngay cả chuyện hậu viện của nhi tử mình mà cũng biết.

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng bình thường, Hoàng hậu chính là người đứng đầu hậu cung, chuyện xảy ra trong hậu cung này, từ trước tới giờ đều là ngỗng bay lưu lại lông rụng, chỉ cần nổi lên nghi ngờ điều tra một chút, Hoàng hậu nhất định có thể tra ra dấu vết, suy đoán ra lai lịch của toàn bộ sự việc.

Không có gì có thể che giấu được, trừ khi Hoàng hậu giả vờ câm điếc.

"Hài nhi, không có." Thái tử phun ra bốn chữ, Thẩm Ngọc Diệu nhất thời không hiểu đây là có ý gì.

Là nói chưa từng vào phòng Tần Lương Đệ, hay là nói, chưa từng làm chuyện Hoàng hậu nói, Tần Lương Đệ không sinh được con không liên quan gì tới hắn?

"Nếu đúng là không có chuyện đó, nếu ba năm nay không phải Tần Lương Đệ có Tần tướng quân làm chỗ dựa, không biết đã phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu, gả cho Thái tử, còn không bằng gả cho một tảng đá. Cho dù là đá, ba năm cũng nóng lên a." Khúc Yên Nguyệt thấy tiếc cho Tần Thục Quân, Tần Thục Quân trả giá ba năm không có được đá nóng, kết quả còn bị Thái tử nhục nhã.

Để một cung nữ có thai làm Chính phi, vậy không phải là để cho một nữ tử trước kia vô danh vô phận, sinh hạ con trai trưởng hoàng thất sao?

Nếu Thái tử thuận lợi đăng cơ, nó chính là Thái tử tiếp theo, Hoàng đế kế tiếp.

Tần gia ba năm qua trợ giúp Thái tử, tất cả đều đổ ra biển, hết lần này tới lần khác bọn họ còn không thể rút lui, Tần Thục Quân ở Đông cung, ngay dưới tay Thái tử, quả thực chính là quân cờ để Thái tử uy hiếp Tần gia.

Thật sự ngẫm lại đều khiến người ta tuyệt vọng.

Khúc Yên Nguyệt sẽ suy nghĩ cho Tần Thục Quân, ba người trong chính điện cũng sẽ không lấy lập trường của Tần Thục Quân để xem xét vấn đề, Đế hậu giờ phút này cự tuyệt yêu cầu của Thái tử, là bởi vì cung nữ kia xuất thân quá thấp, không xứng làm quốc mẫu.

Thái tử hiển nhiên cũng biết mâu thuẫn chủ yếu để ý tới điểm này, tối nay một màn xuất cung thất bại, đã giúp hắn ý thức được chuyện xuất cung là không có khả năng.

Nhất là Thẩm Sùng còn lệnh cho cấm quân trông coi nghiêm ngặt Đông cung, hắn càng không có khả năng chạy loạn khắp nơi, nhưng để Khởi La và hài tử ở bên ngoài, Thái tử thật sự rất lo lắng.

Vì vậy, cuối cùng, hắn đã thỏa hiệp nhường một bước.

"Hài nhi vẫn còn có một vị trí Thái tử Lương Đệ, Khởi La không thể làm chính phi, vậy xin Phụ hoàng Mẫu hậu cho phép, hài nhi nạp Khởi La làm Lương đệ. Nàng còn đang mang thai, đó là hoàng tôn duy nhất của Phụ hoàng và Mẫu hậu a."

Lời này vừa nói ra, Khúc Yên Nguyệt lập tức phát ra tiếng khịt mũi khinh thường.

Thẩm Ngọc Diệu nghe được âm thanh bên cạnh, ánh mắt chuyển đến trên mặt Khúc Yên Nguyệt: "Mẫu phi, Phụ hoàng Mẫu hậu sẽ không đồng ý chứ?"

"Ừm, vị trí Lương Đệ quá cao."

Khi Khúc Yên Nguyệt mở miệng, một đầu khác giọng nói Trịnh Uyển Uyển cơ hồ cũng đồng bộ vang lên.

"Vị trí Lương Đệ, đối với nàng ta mà nói là quá cao, lui một bước, làm Thái tử Lương Viện thì được. Nàng là cái thá gì mà cũng đòi ngang hàng với con gái Tần gia. Về phần Hoàng Tôn chờ nàng ta thật sự sinh hạ Hoàng Tôn rồi nói sau."

Thẩm Sùng không phản bác lời Trịnh Uyển Uyển, hiển nhiên nội tâm là tán thành.

Ba năm sau khi Thái tử thành thân, bọn họ vẫn chờ hài tử đời sau ra đời, giống như Thái tử nói, nể mặt đứa nhỏ, bọn họ cũng không thể thật sự vứt bỏ Khởi La.

Đây cũng là lý do vì sao Thái tử đại náo, Thẩm Sùng chỉ trục xuất cung nữ kia ra khỏi cung, mà không phải đánh chết ngay tại chỗ.

Thẩm Trạc Tông không nói gì nữa, trực tiếp cảm tạ ân huệ, thân phận Khởi La coi như đã định ra.

Thẩm Ngọc Diệu nghe Thái tử và Hoàng hậu cáo lui, có chút ngơ ngác buông cuộn giấy trên tay xuống.

"Mẫu phi, đây là vén nóc nhà không được, vậy thì có thể mở cửa sổ sao?"

Khúc Yên Nguyệt không trả lời Thẩm Ngọc Diệu, tâm tình của bà không tốt lắm, sắc mặt khó coi.

Trầm Ngọc Diệu cảm thấy Tần Thục Quân thật sự rất thảm, hôm nay Tần Thục Quân còn nói với nàng, muốn chờ Khởi La sinh con xong, ôm đứa nhỏ về nuôi dưới gối, không quản Thái tử có muốn dây dưa với Khởi La hay không.

Tần Thục Quân nào biết, Thẩm Trạc Tông, trượng phu của nàng ta, người gần gũi nhất trên danh nghĩa, đã làm mọi cách đào rỗng tâm tư để tính kế nàng ta như thế nào.