Tô Dương chợt nhớ tới chuyện đóng phim, cô tìm số Chu Minh Khiêm rồi gọi điện.
Bên Chu Minh Khiêm có chút ầm ĩ.
Lời anh nhuốm ý cười châm biếm: “Chao ôi, đúng là không dễ dàng nha, cuối cùng Đường Phèn Nhỏ vạn năm cũng gọi cho tôi rồi. Đợi một chút, để tôi gọi 120 tới cửa chờ đã, nhỡ tôi tăng huyết áp rồi hôn mê bất tỉnh thì còn có thể cấp cứu đúng lúc, bảo vệ cái mạng nhỏ để tiếp tục xem cậu vung thức ăn chó hành hạ tụi này.”
Tô Dương: “…”
Cô ngừng vài giây, “Chu Minh Khiêm, cậu bị Lục Duật Thành làm hư rồi đấy, cậu nói chuyện tử tế được không?”
Chu Minh Khiêm cười ha ha.
Anh hỏi cô: “Cậu ghét Lục Duật Thành tới vậy cơ à? Sao cậu không nói là Cố Hằng làm hư tôi? Thật ra tôi ở cạnh Cố Hằng nhiều hơn đấy.”
Tô Dương nói: “Cá mè một lứa cả thôi, nói Lục Duật Thành thì khác gì nói Cố Hằng đâu?”
Chu Minh Khiêm: “…”
Tô Dương tựa lên ghế, “Có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây.”
Chu Minh Khiêm cũng ngừng đùa giỡn: “Ừ, tôi đang nghe này, lãnh đạo có gì muốn chỉ giáo?”
Tô Dương: “Về bộ phim lấy đề tài là nhà nhiếp ảnh mà cậu từng nói với tôi ấy, là công ty nào muốn quay bộ phim đó vậy? Giờ còn thiếu người đầu tư không?”
Chu Minh Khiêm châm một điếu thuốc, cười nói: “Sao thế, cậu muốn một chân à?”
Tô Dương: “Ừ, tôi thấy hứng thú với đề tài này, nhưng chỉ đầu tư thôi chứ không đóng phim đâu.”
Chu Minh Khiêm đã đoán tám, chín phần là cô sẽ không đóng phim.
Vài ngày trước còn có chút hy vọng, mà hiện tại, cuộc hôn nhân của cô cùng Tưởng Bách Xuyên đã được công khai, đang là tiêu điểm chú ý của truyền thông, cũng có thể dẫn tới tai tiếng, Tưởng Bách Xuyên sẽ không để cô bước vào vòng giải trí đóng phim.
Anh nói: “Bộ phim này là do Lục Duật Thành chế tác, có thêm nhà đầu tư khác hay không thì khó mà nói lắm, cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ta ấy.”
Tô Dương hơi hơi do dự, hỏi: “Gần đây tâm tình của Lục Duật Thành thế nào, nếu tâm tình kém thì tôi chẳng tìm cậu ta đâu, đỡ phải tự làm mình khó chịu.”
Chu Minh Khiêm: “Tâm tình cậu ta cũng ngẫu hứng lắm. Hơn nữa, cho dù trước đó tâm tình cậu ta tốt cỡ nào, chỉ cần gặp cậu một cái là âm u đổ mưa liền, như mùa mưa rào ở Giang Nam ấy, trái tim cũng phải ẩm ướt.”
Tô Dương: “…”
Ngừng vài giây, cô nói: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đang ở sân bay Thượng Hải, sắp về Bắc Kinh ngay đây. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm, cậu gọi cả bọn họ nữa nhé.”
Chu Minh Khiêm nửa đùa nửa thật: “Cậu mời tôi ăn thật hay lấy tôi làm lá chắn vì muốn mời Lục Duật Thành?”
Tô Dương cười lạnh một tiếng: “Thật ra tôi muốn mời Cố Hằng cơ.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Tức thì tức, nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở cô: “Tốt nhất là mang theo người đại diện ấy, tôi cũng sẽ mang trợ lý theo, nhỡ lúc đó bị chụp phải thì còn tiện giải thích. Bây giờ có không ít đôi mắt ghen tỵ đang nhìn chằm chằm vào cậu đâu.”
Tô Dương “Ừ” một tiếng, “Đặt nhà hàng xong thì gửi thông tin cho tôi nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lại gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Tối nay em sẽ hẹn Chu Minh Khiêm, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng ăn cơm để bàn về việc đầu tư cho bộ phim kia.]
Tưởng Bách Xuyên: [Ừ, có gì thì nói chuyện tử tế, em đừng một lời không hợp là nổi giận rời đi nhé.]
Tô Dương: [ … Em là người như vậy sao?]
Tưởng Bách Xuyên: [Trước đây em không chỉ làm thế một lần thôi đâu.]
Tô Dương: [ … Em phải vào cửa an ninh đây, anh đừng nhắn nữa nhé!]
Đã tới thời điểm lên máy bay, Tô Dương cùng vệ sĩ ra khỏi phòng chờ máy bay VIP.
Không ngờ lại oan gia ngõ hẹp.
Gặp được Kiều Cẩn cùng trợ lý của cô ta là Lisa.
Khi thấy Tô Dương, Kiều Cẩn giật mình, hoàn toàn chẳng che giấu sự chán ghét cùng căm hận dưới đáy mắt.
Cô ta hung hăng trừng Tô Dương, mà Tô Dương chẳng hề nhìn cô ta nữa.
Cô ta nổi giận muốn tiến lên, lại bị Lisa giữ chặt.
“Kiều Cẩn!” Lisa nhìn cô ta, ý bảo bên cạnh Tô Dương còn có vệ sĩ.
Kiều Cẩn nhận ra người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn kia, đêm đó, chính anh ta cùng một người khác đã chặn vị phóng viên mà cô ta đưa đến, là một trong những vệ sĩ của Tưởng Bách Xuyên.
Không ngờ hiện tại anh ta lại theo chân Tô Dương.
Kiều Cẩn xoay đầu, nhỏ giọng hỏi Lisa: “Duy Y đã đưa bọn họ thư mời của tiệc từ thiện đêm mai rồi chứ?”
Lisa, “Đưa rồi, chị còn cố ý dặn Duy Y mà.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Kiều Cẩn nhìn về phía Tô Dương, “Nếu cô ta đã để em mang tiếng xấu, em sẽ không để cô ta sống yên đâu.”
Lisa không khỏi lo lắng: “Em không sợ Tưởng Bách Xuyên tìm em tính sổ à? Cậu ta mà trở mặt thì chẳng nể nang gì ai đâu.”
Kiều Cẩn: “Bây giờ em đã thành thế này rồi, còn có thể tệ hơn được sao?”
Lisa không lên tiếng nữa.
***
Khi trời gần tối, Chu Minh Khiêm gọi cho Lục Duật Thành, báo chuyện Tô Dương mời ăn tối với hắn. Kết quả, Lục Duật Thành cự tuyệt chẳng chút do dự.
Chu Minh Khiêm buồn bực hồi lâu.
“Ôi chao, mấy hôm trước cậu còn bảo tôi cùng Diệp Đông vứt bỏ lương tâm để lừa Tô Dương đi ăn cơm cơ mà, bây giờ cô ấy chủ động ngỏ lời thì cậu lại bắt đầu dở chứng à?”
Lục Duật Thành nói: “Tôi không thích đi đấy, không được chắc?”
Chu Minh Khiêm: “…”
Anh không nhịn được mà mắng hắn hai câu.
Lục Duật Thành: “Tôi đang ở nhà, tới uống một ly đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Khiêm cầm áo khoác rồi tới nhà Lục Duật Thành. Cửa vừa mở, giai điệu quen thuộc của bài “Mười dặm gió xuân” truyền đến.
Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành đầy ghét bỏ: “Nghe bài này mấy trăm năm rồi mà cậu không thấy ngán à?”
Lục Duật Thành đóng cửa: “Cậu cũng ăn cơm mấy trăm năm rồi đấy thây, tôi có thấy cậu ngừng được bữa nào đâu.”
Chu Minh Khiêm nghẹn họng, thật lâu sau mới đáp: “Sao Tô Dương có thể so với đồ ăn chứ?”
Lục Duật Thành lấy ra hai chiếc ly cao cổ, liếc anh một cái. Hắn lẩm bẩm: “Cô ấy đâu chỉ là đồ ăn.”
Cô ấy là nước, là dưỡng khí.
Nếu thiếu thì sẽ chết.
Mấy năm nay, trái tim của hắn đã gần chết lặng.
Chu Minh Khiêm lười biếng tựa lên quầy bar, “Cậu không hỏi vì sao Tô Dương mời chúng ta ăn cơm à?”
Lục Duật Thành còn đang rót rượu, có vẻ khá thờ ơ.
“Không hỏi thì cậu cũng sẽ nói thôi.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Anh duỗi cẳng đá cái ghế chân dài của Lục Duật Thành.
“Thế thì hôm nay tôi không nói đấy.”
Lục Duật Thành: “Chẳng sao cả, dù gì tôi cũng chẳng muốn nghe. Cô ấy tìm tôi nhất định không phải là chuyện tốt, tai không nghe, tâm không phiền.”
Chu Minh Khiêm biết đây là những lời thật lòng của Lục Duật Thành.
Tô Dương không chỉ không đóng phim mà còn muốn thò một chân vào, cuối cùng, nhất định họ sẽ quay phim dựa theo ý kiến của cô. Đối với Lục Duật Thành, đây quả thực không phải là chuyện tốt.
Nhưng, lời cần nói thì vẫn phải nói, anh châm chước tìm từ: “Tô Dương nói, cô ấy muốn tham dự vào bộ phim mà cậu sắp quay bằng một hình thức khác.”
Sau khi nói xong, Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành chằm chằm, nhưng bất ngờ thay, anh chẳng nhìn thấy chút vẻ kinh ngạc hay tò mò nào trên khuôn mặt hắn.
Anh không nhịn được hỏi: “Cậu không muốn biết cô ấy dùng hình thức gì sao?”
Lục Duật Thành không lên tiếng, nhẹ nhàng lắc chiếc ly chân dài trong tay, nhưng cũng chỉ làm vậy mà chẳng uống một giọt rượu nào.
Khúc “Mười dặm gió xuân” truyền tới từ trong loa, vừa hay tới đoạn: [Tôi nói, hết thảy rượu nồng đều không bằng em…]
Chợt, Lục Duật Thành nói: “Cô ấy không muốn đóng phim nhưng vẫn muốn đầu tư, đúng chưa?”
Chu Minh Khiêm kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu hiểu cô ấy thật đấy.”
Lục Duật Thành nói: “Hiện tại việc này khó nói lắm, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thấy cao hứng, để cô ấy ném chút tiền vào, nhưng tỉ lệ tôi gặp cô ấy mà thấy cao hứng gần như bằng không.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Nói thế chẳng khác gì chưa nói.
Anh lại hỏi: “Chuyện ăn cơm thì sao? Cậu thực sự không đi à?”
Lục Duật Thành: “Ừ.”
Chu Minh Khiêm thấy hắn không giống như đang đùa, “Thế bây giờ tôi gửi tin nhắn cho cô ấy nhé. Sau khi xuống máy bay, cô ấy sẽ thấy liền.”
Lục Duật Thành vẫn chưa ngăn cản.
Gửi tin nhắn xong, Chu Minh Khiêm vẫn cảm thấy khó tin.
“Rốt cuộc cậu nghĩ gì thế?”
Lục Duật Thành sâu kín nói: “Nghĩ chuyện mà cậu không thể hiểu nổi.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Giận tới mức một hơi uống cạn rượu trong ly.
Anh đặt mạnh ly lên quầy.
“Tôi về đây.”
Lục Duật Thành buông ly rượu, vào phòng sách.
Hắn tiếp tục xử lý nốt công việc còn dang dở.
Mới xem hơn nửa phần e-mail, hắn lại không tập trung nổi, nghĩ tới việc Tô Dương mời khách nhưng bị hắn từ chối.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định giải thích rõ ràng với cô.
Lục Duật Thành nhìn đồng hồ, có lẽ cô đã ra sân bay rồi.
Điện thoại nhanh chóng thông qua, người ở đầu kia vẫn chẳng hòa nhã với hắn.
“Có chuyện gì không?”
Lục Duật Thành: “Đêm nay tôi không tới đâu.”
Tô Dương: “Tôi biết mà, còn phải nói lại lần thứ hai à?”
Lục Duật Thành: “…”
Tô Dương: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy nhé, tôi đang bận lắm.”
Lục Duật Thành: “Đồng Đồng, cậu không thể nói chuyện tử tế với tôi sao?”
Đầu bên kia yên lặng.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Tô Dương nói: “Tôi biết rồi.”
Biết cái gì?
Biết là lần sau nên nói chuyện tử tế với hắn, hay là biết đêm nay hắn không tới ăn cơm?
Lục Duật Thành khẽ thở dài, lại căn dặn cô: “Đang ở đầu sóng gió thì ngồi ở nhà đi, không có việc gì thì cậu đừng lắc lư ở ngoài! Kiểu Cẩn chỉ chờ thời cơ để gây phiền toái cho cậu thôi, cậu cần gì phải cho cô ta cơ hội này?”
Nếu không phải sợ mình sẽ mang tới phiền phức không cần thiết cho Tô Dương, hắn đã sớm làm Kiều Cẩn thân bại danh liệt. Loại đàn bà này chỉ mang tới chướng khí mù mịt cho giới giải trí, giữ lại cũng chỉ tổ ô nhiễm bầu không khí.
Bầu không khí ở Bắc Kinh vốn đã rất đáng lo rồi.
Tô Dương yên lặng một lát rồi mới nói: “Ừ, tôi biết mà.”
Lục Duật Thành: “Trước cứ thiếu nợ bữa cơm tối nay đi, một thời gian sau cậu mời tôi là được.”
Tô Dương không lên tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Lục Duật Thànhthực sự muốn quăng quách di động đi.
Nhìn cô ấy bây giờ mà xem!
Gần mực thì đen, câu này chẳng sai chút nào.
Bị Tưởng Bách Xuyên làm hư rồi!
***
Khi Tô Dương về đến nhà, trời đã sẩm tối.
Phòng khách rộng lớn trống trải vô cùng.
Cô thuận tay đặt ba lô lên sô pha rồi nằm ngửa trên ghế, đờ đẫn nhìn trần nhà, chẳng muốn làm bất kỳ việc gì.
Cả căn phòng dường như thay đổi.
Khi Tưởng Bách Xuyên ở nhà, phòng khách thành tiên cảnh, bốn mùa đều như xuân, là bảy sắc cầu vồng.
Mà khi Tưởng Bách Xuyên không ở nhà, phòng khách tựa như thị trấn Mạc Hà giá rét, không phải đen thì chính là trắng.
Nằm trên sô pha một lát, Tô Dương ngồi dậy, vào phòng bếp làm mỳ để ăn. Cô vừa làm xong mỳ, Tưởng Mộ Tranh liền gọi đến.
“Alô, chú năm ạ.”
Tưởng Mộ Tranh: “Cháu thực sự dễ dàng đưa tiền cho Tưởng Bách Xuyên như vậy sao? Có phải cháu hung hăng đả kích nó một phen rồi mới cho không?”
Tô Dương cười nói: “Sao cháu lại phải đả kích anh ấy chứ?”
Tưởng Mộ Tranh cười nhạo một tiếng: “Bởi vì cháu và chú rất giống nhau, bắt được cơ hội còn không chỉnh chết Bách Xuyên chắc? Cháu đừng bảo cháu là người tốt nhé, cháu nói không thấy chột dạ nhưng chú nghe mà phải chột dạ thay đấy.”
Tô Dương ăn chậm nhai kỹ, hơi ngừng rồi nói: “Chú năm à, cháu chưa bao giờ làm chuyện giậu đổ bìm leo với Tưởng Bách Xuyên đâu.”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha: “Cháu lừa kẻ ngốc à!”
Tô Dương thực sự muốn nói một câu, đúng vậy, cháu đang lừa kẻ ngốc đấy, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Cô vừa chân thành vừa nghiêm giọng nói: “Chú năm, cháu thực sự không ép buộc Tưởng Bách Xuyên mà. Anh ấy vốn đã mệt mỏi vì chuyện hợp tác giữa LACA và Phương Vinh gần đây rồi, tại sao cháu lại phải làm anh ấy khó chịu ở thời điểm này? Cháu nhận được tin tài khoản của anh ấy biến động, bên trong không có tiền nên mới đoán anh ấy gặp vấn đề tài chính, sau đó trực tiếp chuyển tiền cho anh ấy.”
Tưởng Mộ Tranh nghi hoặc: “Thực sự không phải Tưởng Bách Xuyên hỏi vay cháu sao?”
Tô Dương: “Vâng, anh ấy không nói, là cháu tự đoán ra.”
Tưởng Mộ Tranh yên lặng, còn chưa quá tin tưởng: “Đồng Đồng, đừng nói lời trái với lương tâm nữa, cháu đã quên chú năm đối xử với cháu tốt nhường nào rồi sao?”
Tô Dương nâng tay đỡ trán: “Cháu chưa quên.”
Khi cô còn học cấp ba, vào mỗi kỳ nghỉ đông cùng nghỉ hè, bố mẹ sẽ đăng ký đủ mọi lớp học thêm cho cô, ngay cả chút thời gian vui chơi cũng không có.
Tưởng Bách Xuyên phải nhờ Tưởng Mộ Tranh giúp một tay.
Mới đầu, Tưởng Mộ Tranh không sẵn lòng giúp đỡ như vậy. Anh thấy cô còn quá nhỏ, đang ở tuổi học tập, không thể chỉ mải yêu đương, còn nói mình đang “giúp làm điều ác”, sẽ không cưới được vợ.
Cuối cùng, không chịu nổi việc cô nhõng nhẽo, Tưởng Mộ Tranh đành phải đáp ứng.
Tưởng Mộ Tranh tới gặp bố Tô, nói muốn mang cô vào quân đội để đào tạo và huấn luyện bí mật, tăng cường thể chất lực, mở mang kiến thức.
Bố Tô không quá bằng lòng, ông vốn muốn cô học thật giỏi, thi đậu trường đại học nào tốt một chút để có thể tìm được công việc ổn định trong tương lai, thực sự không cần phải tăng cường thể lực, mở mang kiến thức gì gì đó.
Thế nhưng, Tưởng Mộ Tranh nói: Với thành tích học tập của cô, cho dù không ăn không ngủ, học bù cả ngày thì cũng chẳng cứu vãn được bi kịch trượt đại học.
Bố Tô không thể phản bác.
Tưởng Mộ Tranh lại cho ông mấy viên thuốc an thần: Nếu Đồng Đồng thực sự không thi đậu thì cứ tùy tiện vào một trường đại học, sau khi con bé tốt nghiệp, cháu sẽ sắp xếp cho con bé làm việc ở tập đoàn Trung Xuyên.
Con người bố Tô quá thành thật, ngại phải trực tiếp bác bỏ mặt mũi của Tưởng Mộ Tranh, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Kỳ thực, cô chưa bao giờ tới quân đội.
Cô thật sự không thể ra ra vào vào một nơi nghiêm ngặt như vậy, cô chỉ lấy lý do đó để lừa bố mẹ mà thôi.
Không cần phải tới lớp học thêm, cô cùng Tưởng Bách Xuyên “lêu lổng”, không về nhà trong nhiều ngày.
Đặc biệt là sau khi có hộ chiếu đi Mỹ, cô trực tiếp bay đến New York vào kỳ nghỉ hè.
Tưởng Bách Xuyên không ở lại New York quá lâu. Khi anh đi công tác ở nước khác, một mình cô sẽ chụp ảnh ở New York mà chẳng mang theo mục đích gì.
Có lúc, cô sẽ ngồi ở quán cà phê ngoài trời, chụp cảnh nhân sinh muôn màu trên phố.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp tổng giám đốc của LACA, nhưng khi ấy, cô không biết ông cụ lãng mạn và hài hước kia lại nắm giữ chức vị như vậy.
Cho tới khi vô tình gặp lại ông ở Paris.
Giọng Tưởng Mộ Tranh truyền tới từ di động: “Nếu chưa quên thì cháu cũng không thể lừa chú năm chứ? Cháu nói thật đi, có phải cháu đã mạnh tay chỉnh Tưởng Bách Xuyên không?”
Anh phải ghi âm để sau đó đi trêu Tưởng Bách Xuyên mới được!
Trước đây, khi Tưởng Mộ Tranh hỏi vay tiền Tô Dương, anh từng bị Tưởng Bách Xuyên chế giễu đủ đường. Hiện tại, anh không thể bỏ qua cơ hội trêu chọc Tưởng Bách Xuyên!
Tô Dương giả vờ nói với giọng bất đắc dĩ: “Chú năm, cháu không biết là cháu thay đổi hay chú thay đổi, hay là thế giới này thay đổi nữa… Vì sao khi cháu nói thật thì chú lại không tin?”
Tưởng Mộ Tranh: “…Bạn học Tô Đồng Đồng, lương tâm của cháu bị cái gì ăn hết rồi!”
Tô Dương nín cười, “Chú năm à, cháu… Vẫn luôn thiếu hụt thứ gọi là lương tâm, cháu của chú gần như chẳng có chút lương tâm nào đâu.”
Tưởng Mộ Tranh nghẹn một bụng tức.
“Cháu chẳng khác gì Bách Xuyên cả, đều là thứ lòng lang dạ sói hết!” Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Dương nhìn màn hình di động đã tối đi, không nhịn được mà bật cười. Cô đặt di động ở bên cạnh, bắt đầu ăn mỳ.
Cô ăn hiếp Tưởng Bách Xuyên thì mình cô biết là được, đó là tình thú giữa vợ chồng với nhau, còn ở trước mặt người khác, cô sẽ không để bất cứ thứ gì động đến thể diện của anh.
Cơm nước xong xuôi, Tô Dương vào phòng làm việc. Cô cần tiếp tục suy nghĩ sáng ý cho quảng cáo mới nhất của LACA.
Nghiền ngẫm một đường trên máy bay, cô chẳng có chút linh cảm nào.
Tổng giám đốc của LACA muốn lấy mối tình đầu làm chủ đề, đây đúng là một ý tưởng bốc đồng.
Tô Dương bật máy tính lên, vắt óc hồi lâu, vẫn không có chút suy nghĩ nào. Đóng máy tính lại, cô đứng dậy, vào phòng để đồ ở cách vách.
Đây là phòng lưu trữ máy ảnh LACA mà Tưởng Bách Xuyên đặc biệt trùng tu cho cô, phòng được xây lại từ một phòng để đồ và một phòng ngủ. Trên ba mặt tường, các thợ mộc tạo nên những ô gỗ có hình dạng khác nhau, trong mỗi ô đặt một chiếc máy ảnh, hiện đã có hai mặt được lấp đầy.
Tất cả máy ảnh đều được sắp xếp theo thứ tự mà Tưởng Bách Xuyên tặng cô, trong mỗi ô vuông còn có một loại nhãn dán ghi rõ ngày Tưởng Bách Xuyên tặng máy cùng tên của từng chiếc máy ảnh.
Khi ấy, cô cười nói, đây chính là chứng minh thư của chúng.
Tô Dương nằm trên thảm trải sàn, nhìn những hồi ức đặc biệt kia.
Năm cô tròn mười tám tuổi, Tưởng Bách Xuyên đã mua căn nhà này, viết tên của cả hai lên giấy tờ.
Anh nói, sau này nơi đây sẽ là nhà của bọn họ.
Đã nhiều năm trôi qua, càng ngày càng có nhiều khu nhà xa hoa mới mẻ được xây dựng, nhưng bọn họ vẫn không chuyển đi.
Những chiếc máy ảnh ở trên tường đã chứng kiến tình yêu của cô cùng Tưởng Bách Xuyên.
Từ đó tới nay, ngọt bùi đắng cay đều có.
Chiếc máy ảnh nằm ở ô thứ năm, hàng thứ ba là quà mà Tưởng Bách Xuyên tặng cô sau một trận cãi vã.
Khi ấy cô giận dỗi không muốn nó, tiếp tục chiến tranh lạnh với anh.
Sau này, Tưởng Bách Xuyên tự tay dựng thang, đặt chiếc máy ảnh lên kệ gỗ theo đúng thứ tự, còn dán một cái nhãn nhỏ, đặt tên cho bộ máy ảnh này là: Tô vô lý, rốt cuộc em muốn chiến tranh lạnh tới năm nào?
Lúc đó, khi nhìn thấy cái tên dài ngoằng kia, cô vừa tức vừa buồn cười, còn trừng anh vài lần.
Tưởng Bách Xuyên không thèm để ý, chỉ từ tốn nói: Tô Dương, anh biết em không chỉ muốn nhận cái máy ảnh này mà còn vô cùng muốn làm hòa với anh, chỉ là em không thể hạ mình mà thôi.
Cô: “…”
Tưởng Bách Xuyên bước tới chỗ cô, vòng tay cô qua hông mình, chẳng biết xấu hổ mà nói với cô một câu: Anh còn biết em muốn ôm anh nữa cơ, anh hào phóng lắm chứ lòng dạ không nhỏ tới mức phải dùng kính hiển vi mới soi thấy như em đâu.
Cô tay đấm chân đá Tưởng Bách Xuyên một phen, sau đó, hai người cứ thế làm hòa.