Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 44: Chưa từng hối hận khi yêu anh



Tô Dương nhìn chằm chằm vào máy ảnh, trong đầu vẫn không có chút cảm hứng nào.

Muốn kể lại một câu chuyện tình yêu lãng mạn động lòng người bằng một quảng cáo mười mấy giây… Việc này có chút khó.

Tổng giám đốc của LACA có định nghĩa rất cao đối với “lãng mạn”.

Những tình tiết thông thường khó có thể khiến ông ấy rung động.

Thực sự là rầu chết người.

Di động trong túi reo chuông, Tô Dương nghiêng người rút di động ra, là Đinh Thiến gọi đến.

Đinh Thiến hỏi: “Cậu về nhà chưa?”

“Về từ một tiếng trước rồi, có chuyện gì thế?”

Đinh Thiến: “Mình đi nghe ngóng rồi, Kiều Cẩn sẽ có mặt trong tiệc từ thiện vào tối ngày kia.”

Tô Dương “A” một tiếng, cô đã sớm đoán được Kiều Cẩn sẽ không bỏ qua cơ hội để trút giận lên cô, nên hiện tại cũng không quá kinh ngạc.

Cô chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Kiều Cẩn, lần nào cũng ngã nhào ở chỗ cô mà về, nhưng cô ta vẫn không nhớ lâu, tiếp đó vẫn khiêu khích cô như cũ.

Cách nửa giây, Đinh Thiến uyển chuyển nói: “Dương Dương, hay là… Cậu ở nhà chơi đi, đừng tới được không, mình sẽ mang nhà nhiếp ảnh khác của studio theo. Bây giờ cậu đang là đề tài nóng bỏng, nếu cậu đi thì sẽ nổi bật hơn người khác mất.”

Tô Dương cười trêu ghẹo: “Sao lại tốt bụng suy nghĩ vì người khác thế, cậu trở thành người vị tha khiêm tốn từ lúc nào vậy?”

Đinh Thiến: “…”

Sau một hồi lâu, cô vẫn nghẹn họng không nói thành lời.

Tô Dương chậm chạp nói: “Mình vốn không định đi mà.”

Đinh Thiến: “Chết tiệt! Làm mình lo cho thể diện của cậu hoài! Mình không muốn cậu thua Kiều Cẩn, nhưng lại sợ bảo cậu không đi thì cậu sẽ khó chịu ở trong lòng.” Hóa ra là cô lo vớ lo vẩn cả nửa ngày.

Tô Dương: “Mình là loại người xem trọng mặt mũi hơn tâm tình sao? Dù mình ngốc cỡ nào thì cũng sẽ không vội vàng nhảy vào cái bẫy hiện rõ ở trước mặt đâu.”

Dựa theo tính tình ngày xưa của Tô Dương, cô nhất định sẽ có mặt, sẽ đáp trả Kiều Cẩn gấp bội.

Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không muốn thêm một mồi lửa vào sự việc vốn đang sôi sục.

Mẹ cô nói rất đúng, suy cho cùng, người nhà họ Tưởng cũng sinh hoạt trong giới thượng lưu, cô phải giành chút mặt mũi cho họ. Dù không tranh giành, ít nhất cô cũng không thể biến bọn họ thành đề tài trò chuyện của người khác.

Vậy nên, lần này cô sẽ không đối đầu với Kiều Cẩn.

Đinh Thiến tiếp lời: “Ừ, chỉ cần cậu nghĩ thông là được, từ xưa tới nay đều là nhiếp ảnh của tập đoàn Mỹ Ngu phụ trách những trường hợp như buổi tiệc lần này, mấy cái câu không thể vắng mặt với phải chụp ảnh mà Duy Y bảo hẳn là cái cớ mà cô ta cố ý dùng để ép cậu qua đó.”

Nói xong, Đinh Thiến không khỏi bắt đầu nhiều chuyện: “Cậu nói xem, nếu tối hôm đó Kiều Cẩn không thấy cậu thì cô ta sẽ thấy mất mát cỡ nào, có khi còn buồn bực hơn so với thất tình ấy chứ.”

Tô Dương: “… Đừng nói về bọn họ nữa, mất hứng lắm.”

Đinh Thiến chuyển đề tài: “Thế chúng ta nói về chuyện không gây mất hứng nhé.”

Tô Dương: “Chuyện gì?”

Đinh Thiến: “Ví dụ như, cậu đã nghĩ ra ý tưởng cho quảng cáo của LACA chưa?”

Tô Dương: “… Tạm biệt!”

Cô trực tiếp cúp điện thoại.

Ý tưởng quảng cáo phải liên quan tới LACA cùng mối tình đầu.

Thật là khó xử.

Cô nhìn chằm chằm vào những chiếc máy ảnh kia.

Chợt, cảm hứng hiện lên trong đầu.

Tô Dương vội vàng ngồi dậy, bấm số điện thoại của Tưởng Bách Xuyên, trong giọng không giấu nổi vẻ gấp gáp cùng hưng phấn: “Anh có đang bận không?”

Tưởng Bách Xuyên vừa tắm xong, một tay anh cầm khăn lau tóc: “Hiện tại thì không, lát nữa anh định xem bản kế hoạch.”

Tô Dương: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện.”

Tưởng Bách Xuyên: “Ừ, chuyện gì thế?”

Tô Dương hơi ngừng một chút, cố nén sự hưng phấn ở trong lòng.

Cô nói: “Chính là về quảng cáo mới mà LACA muốn quay ấy, em nghĩ ra ý tưởng rồi, nhưng… Trong đoạn quảng cáo cần dùng tường máy ảnh mà anh làm cho em.”

Đó là vật sở hữu của cả hai người bọn họ, phải được anh đồng ý thì cô mới có thể sử dụng nó ở trong quảng cáo.

Tưởng Bách Xuyên chẳng hề do dự: “Em cứ dùng đi.”

Không chỉ đáp ứng, ngoài dự liệu của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên còn nói: “Em có thể thêm chuyện của chúng ta vào ý tưởng nữa, có khi còn tạo ra hiệu quả chấn động đấy.”

Tô Dương cực kỳ kích động: “Thật sao? Em thực sự có thể làm vậy à? Anh không để ý chứ?”

Bởi vì vốn không nghĩ tới việc đưa chuyện tình cảm mà chính bản thân đã trải qua vào quảng cáo, chỉ chăm chăm nghĩ về mối tình đầu nên lúc trước Tô Dương mới đâm vào ngõ cụt, đầu óc cạn kiệt, không tài nào nghĩ ra được một ý tưởng hay.

Tưởng Bách Xuyên: “Thật mà, anh không để ý đâu.”

“Thế anh làm việc đi, em cúp máy nhé.”

Tưởng Bách Xuyên: “Em…” đã ăn cơm chưa?

Vừa nói được một chữ, điện thoại đã bị ngắt.

Anh nhìn màn hình di dộng đang dần tối xuống bằng ánh mắt bất đắc dĩ, một khi cô tiến vào trạng thái làm việc, ngay cả anh cô cũng sẽ không quen.

Tưởng Bách Xuyên ngồi lại trước máy tính, không vội viết bản kế hoạch mà lật lịch xem ngày, còn ba ngày nữa là tới sinh nhật của Tô Dương.

Vào sinh nhật năm ngoái của cô, anh chưa kịp cùng cô trải qua sinh nhật. Ở cạnh cô hết ngày Giáng Sinh xong, anh phải đi Tokyo.

Nếu ngày mai anh có thể hẹn được chủ tịch của Phương Vinh, anh có thể về Bắc Kinh vào ngày kia, bắt kịp sinh nhật của cô.

Anh lại gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em ngủ sớm một chút nhé, không được phép thức đêm đâu đấy!]

Mười phút trôi qua, Tô Dương vẫn không trả lời.

Tưởng Bách Xuyên không quấy rầy cô nữa mà bắt đầu lên kế hoạch.

Tô Dương vẽ xong toàn bộ những hình ảnh đặc sắc sau năm tiếng đồng hồ, cũng viết xong đoạn thoại dành riêng cho quảng cáo.

Cô xem lại lần nữa, đây chính là câu chuyện tình yêu của cô cùng Tưởng Bách Xuyên.

Sau khi xem xong, cô lấy di động chụp ảnh, muốn gửi cho Tưởng Bách Xuyên, mắt nhìn đồng hồ, không ngờ đã là hai rưỡi sáng.

Nếu hiện tại gửi cho anh thì nhất định sẽ bị mắng.

Cuối cùng, cô đành phải thôi.

Tắm xong thì đã là ba giờ sáng, sau khi bò lên giường, Tô Dương không tài nào ngủ nổi.

Có thể là vì nghĩ ra kế hoạch cho quảng cáo nên cô vui vẻ ở trong lòng, phấn khích tới mức không thấy buồn ngủ chút nào.

Cũng có thể là vì không có người ở bên gối…

Cô lấy di động ra, tiếp tục nghe chuyện xưa kể bằng tiếng Đức của Tưởng Bách Xuyên.

Gần bốn giờ sáng, cô mới mơ màng ngủ.

Sau ba tiếng, chuông báo của di động đánh thức Tô Dương.

Theo thói quen, cô vừa muốn tắt chuông, lại chợt nhớ mình phải dậy sớm để ra ngân hàng chuyển tiền cho Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương giãy dụa bò dậy.

Việc chuyển khoản rất thuận lợi, quản lý Trương mở đèn xanh cho cô, chưa tới mười phút đã xong xuôi.

Ra khỏi ngân hàng mới là chín giờ mười lăm phút.

Tô Dương kiểm tra chuyến bay từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, đặt chuyến lúc mười một giờ, chỉ mất hơn một tiếng để tới Thượng Hải.

Đặt vé xong, cô gọi cho Tưởng Bách Xuyên.

Tưởng Bách Xuyên gần như thức trắng đêm, tới năm giờ sáng mới làm xong bản kế hoạch.

Nếu hôm nay anh có thể hẹn được chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh, Tưởng Bách Xuyên sẽ để ông trực tiếp xem kế hoạch hợp tác giữa LACA cùng Phương Vinh, cố gắng khơi dậy sự hứng thú của ông đối với việc này.

Khi Tô Dương gọi tới, Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang ngủ.

Vào thời điểm chuông di động ngân vang, anh nhanh chóng cầm di động như phản xạ có điều kiện, tưởng là Hà tổng mang tới tin tức tốt, không ngờ lại là Tô Dương.

“Đồng Đồng, dậy sớm thế?”

Tô Dương: “Em dậy lâu rồi, anh thì sao?”

Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, thoáng tỉnh táo một chút.

“Anh còn đang ngủ.”

“Vậy anh ngủ tiếp đi, không có chuyện gì đâu. Được rồi, em chỉ muốn báo với anh một tiếng là em đã chuyển tiền cho chú năm rồi thôi.”

“Anh biết rồi, thế anh ngủ thêm chút nữa nhé, lúc dậy sẽ gọi lại cho em sau.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương ra sân bay cùng vệ sĩ.

Tới sân bay, còn nửa tiếng nữa mới có thể lên máy bay.

Vừa vào phòng nghỉ thì Cố Hằng gọi đến.

Tô Dương bắt máy, “Chào buổi sáng, Cố ảnh đế.”

Cố Hằng há có thể không nghe ra sự chế nhạo trong lời cô nói: “Đang ở đâu thế?”

Tô Dương: “Trái đất.”

Cố Hằng cũng không nhịn được mà chọc ngoáy cô: “Tôi còn tưởng trái đất không giữ được cậu cơ đấy.”

Tô Dương hừ lạnh một tiếng: “Nếu cậu tìm tôi để cãi nhau thì uống thuốc xong rồi hẵng gọi điện, tôi không muốn bắt nạt một kẻ điên.”

Cố Hằng: “… Đồng Đồng, cậu có thể nói chuyện tử tế được không?”

Tô Dương nói chẳng chút để ý: “Được chứ.”

Cố Hằng không tiếp tục so đo từng tý một với cô nữa, anh hỏi: “Cậu nhận được thư mời tới buổi tiệc từ thiện của Mỹ Ngu vào tối mai à?”

Tô Dương: “Ừ.”

Cố Hằng ngừng vài giây rồi mới nói: “Nếu cậu định tham dự thì đi với tôi đi, tôi có thể thay cậu cản phóng viên lúc cần thiết. Nhưng tốt nhất là cậu đừng đi, không phải chỉ có mình Kiều Cẩn chờ xem náo nhiệt đâu.”

Tô Dương không khỏi nắm chặt di động, “Ừ, tôi biết mà. Tôi vốn không định đi đâu, trong khoảng thời gian này cũng ngừng làm việc, chờ sự việc lắng xuống thì sẽ tiếp tục làm việc sau.”

Cố Hằng thở phào nhẹ nhõm, tuy anh không hiểu rõ Kiều Cẩn, nhưng thông qua vô số tin tức gần đây, anh cũng nhìn thấu Kiều Cẩn phần nào.

Anh nói với Tô Dương: “Kiều Cẩn bắt đầu làm việc trở lại rồi, chuyện lớn như vậy mà cô ta cũng chẳng bận tâm. Cậu cố gắng tránh xung đột giáp mặt với cô ta nhé, với một người phụ nữ không thèm để ý tới cả lòng tự tôn của mình như cô ta, người thua thiệt sau cùng sẽ là cậu đấy.”

Tô Dương: “Ừ, tôi biết mà.”

Tưởng Bách Xuyên cũng nói với cô như vậy.

Cố Hằng lại hô: “Đồng Đồng.”

Tô Dương: “Hả?”

Cố Hằng: “Nghe nói cậu muốn mời tôi ăn cơm hả.”

Tô Dương: “…”

Vừa định phản bác hai câu, Cố Hằng lại nói: “Chờ chuyện này qua đi thì cậu lại mời tôi nhé, lúc nào tôi cũng rảnh hết.”

Sau cùng, anh còn bổ sung một câu: “Nếu Lục Duật Thành không muốn thì lần sau khỏi cần lôi kéo cậu ta.”

Tô Dương không nói nên lời.

Nửa tiếng sau, khi lên máy bay, Tô Dương không ngờ mình sẽ đụng phải người quen.

Ngồi cạnh cô là người đại diện của An Ninh.

Người đại diện chủ động chào hỏi cô nhiệt tình.

Tô Dương thản nhiên gật đầu, cô không thích người có tính tình như người đại diện của An Ninh, lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, người nào dùng được thì người đó chính là sếp, chưa từng thật lòng muốn làm bạn với người khác.

Người đại diện nói: “Cảm ơn cô vì đã đề cử An Ninh với Diệp tổng nhé.”

Tô Dương giật mình, chợt nhớ, khi ăn cơm cùng đám Diệp Đông, họ từng bàn tới việc chụp cho bìa mặt của tạp chí. Cô nhiều chuyện một câu, nói An Ninh không tồi.

Nhưng cũng không làm thêm việc nào khác.

Cô nói: “Cũng không tính là tôi đề cử, tố chất của An Ninh vốn không tệ mà.”

Người đại diện cười cười nói thứ lỗi, không thể tiếp tục trò chuyện rồi đứng dậy rời đi.

Vài phút sau, An Ninh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hóa ra là đi đổi An Ninh qua đây.

An Ninh cười nhạt: “Chị Tô, trùng hợp quá.”

Tô Dương: “…”

Bị gọi là chị quả thực không quen lắm.

Cô hơi hơi gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật.”

Lại hỏi: “Đẩy nhanh tiến độ à?”

An Ninh: “Vâng, em đến Thượng Hải để tham gia một buổi công chiếu phim.”

Tô Dương thấy khi An Ninh không khoác trên mình một lớp gai nhọn cũng xem như thuận mắt, có ý nâng đỡ cô ta.

Cho dù giữa hai người từng không thoải mái, cô cũng không thực sự chán ghét An Ninh.

Cùng lắm chỉ là không thích mà thôi.

Tuy nhiên, cô rất tán thưởng thái độ làm việc của An Ninh.

Tựa như lần hợp tác đầu tiên của bọn họ, khi ấy, trời đổ tuyết, vì muốn chụp một bộ ảnh đẹp nên An Ninh đã giằng co mấy tiếng trong ngày tuyết, còn ăn mặc đặc biệt phong phanh.

Người mặc áo lông như cô còn bị cảm lạnh, nhất định An Ninh cũng chẳng khá hơn là bao.

Sau này xuất hiện chuyện không vui khi hợp tác, cũng là vì vấn đề “đồi núi” ở trong ảnh.

Về chuyện kia, hẳn là vì người đại diện muốn nịnh bợ Kiều Cẩn nên mới cố ý bới móc.

Sau đó, hai người cũng không nói gì nhiều.

Cửa máy bay đóng lại, Tô Dương tắt di động, tìm một quyển tạp chí để xem.

An Ninh không khỏi nhìn về phía cô vài lần.

Tô Dương cũng cảm giác được, sau cô nghiêng đầu, hỏi: “Sao thế?”

Dường như An Ninh có phần do dự, cuối cùng vẫn nói: “Chị và Lục Duật Thành… Rất thân với nhau ạ?”

Tô Dương nhìn chằm chằm cô ta vài giây, “Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”

An Ninh: “Chính là vì… Anh ấy không chỉ giành vị trí nữ chính trong một phim truyền hình cho em, mà còn cho em vài công việc cùng quyền phát ngôn cho một quảng cáo… Chị cũng biết là anh ấy chẳng hề tốt bụng như vậy mà, nên em mới nghĩ là… Có phải chị đã nói gì với anh ấy thay em nên anh ấy mới giúp em không.”

Từ lần chụp ảnh cho bìa tạp chí lúc trước, An Ninh nhận thấy Tô Dương thực sự muốn chụp một An Ninh tốt đẹp nhất, muốn giúp cô ta chuyên nghiệp hơn.

Tô Dương còn từng nói với Diệp tổng của tập đoàn Mỹ Ngu là cô ta rất có tiềm lực, kết quả, bởi vì những lời này của Tô Dương, Diệp tổng mới cho cô ta cơ hội xuất hiện trên bìa tạp chí trong 6 tháng của năm sau.

Tô Dương cũng không hiểu chuyện này: “Bây giờ em còn đang hẹn hò với Lục Duật Thành, đó không phải là chuyện cậu ta vốn nên làm sao? Chị có nói gì đâu.”

Khi còn hẹn hò, nếu hắn giành những tài nguyên kia cho An Ninh thì cũng chẳng phải chuyện kỳ quái, dù sao cũng là theo nhu cầu.

Nhưng mấu chốt là, An Ninh nói: “Em đã chia tay với anh ấy từ mấy hôm trước rồi, tuy anh ấy chẳng nợ em cái gì nhưng vẫn giúp em không ít…”

Cô ta vẫn rất tự biết mình, Lục Duật Thành chẳng hề giúp cô ta vì tình cảm.

Hắn là người vô tâm cực độ, chia tay chính là chia tay.

Sẽ không vui vẻ hòa hợp với người cũ.

Tô Dương tiếp lời cô ta: “Đại khái là cậu ta cảm thấy trước đây mình làm bậy quá nhiều nên bây giờ muốn hoàn toàn thay đổi để làm người một lần nữa ấy mà.”

An Ninh: “…”

Nghe giọng điệu này, xem ra hai người bọn họ không chỉ thân thiết ở mức bình thường.

Nếu Tô Dương không muốn nhiều lời về chuyện của Lục Duật Thành, An Ninh cũng thức thời không hỏi nhiều nữa.

Sau hai tiếng, máy bay hạ cánh.

Vừa vào sảnh đến, Đinh Thiến gọi điện thoại tới.

“Cậu bấm giờ để gọi đấy à?”

Đinh Thiến không hiểu: “Ý cậu là gì?”

Lúc này, Tô Dương mới nhớ, cô không nói với Đinh Thiến là mình tới Thượng Hải.

“Thiến Nhi, đoán xem bây giờ mình đang ở đâu nào?”

Đinh Thiến: “Đừng bảo là cậu đang ở sân bay đấy nhé.”

Tô Dương cười: “Đoán đúng rồi, mình đang ở sân bay Phố Đông này.”

Đinh Thiến kinh ngạc tới mức hồi lâu không nói nên lời.

“Cậu bị tình cảm chi phối rồi à?”

Tô Dương: “Ừ, hiếm khi có một lần không lý trí như thế này.”

Vì nhớ Tưởng Bách Xuyên, muốn lập tức nhìn thấy anh nên cô bay tới Thượng Hải.

Thỉnh thoảng làm kẻ điên tình cũng tốt.

Sau khi tỉnh táo, Đinh Thiến nói chuyện quan trọng với cô: “Sau tuần tới chúng ta sẽ đi Đức.”

Tô Dương: “Đi quay quảng cáo mới của LACA à?”

Đinh Thiến: “Ừ, chúng ta sẽ lấy cảnh ở ngay thành phố LACA. Cậu đã đi dạo ở đó nhiều lần rồi, nghĩ trước xem chỗ nào hợp cho việc quay chụp đi.”

Việc này thì không cần nghĩ, đương nhiên là phải lấy cảnh ở nhà thờ rồi.

Trong bản vẽ ý tưởng cho quảng cáo cô làm vào tối hôm qua, cô đã vẽ nhà thờ.

Nhà thờ là nơi mà cô muốn cầu hôn Tưởng Bách Xuyên trong tương lai,  nên nơi đó phải xuất hiện ở trong quảng cáo.

Ba rưỡi chiều, Tô Dương mới tới thành phố Thượng Hải.

Cô không đi khách sạn mà vào quán cà phê ngày hôm qua.

Gọi một ly trà nhài, cô tìm một góc vắng vẻ để ngồi.

Lúc này, nhất định Tưởng Bách Xuyên đang bận rộn. Tô Dương không quấy rầy anh, cô lấy laptop ra, bắt đầu xem bản vẽ dành cho quảng cáo.

Một đoạn trong quảng cáo là về tường máy ảnh mà Tưởng Bách Xuyên xây cho cô, phần còn lại lấy bối cảnh của nhà thờ, không biết tầng cấp cao của LACA có bằng lòng với kế hoạch này không.

Nếu được thông qua suôn sẻ, cô còn phải tìm một người mẫu nam có vóc dáng đẹp, không cần lộ mặt, chỉ cần một bóng lưng xuất hiện ở trước nhà thờ của thành phố nhỏ là được.

Sau đó, cô thầm nghĩ tới việc để người nào đó diễn vai khách mời.

***

Khi xem xong toàn bộ bản vẽ thì đã là năm rưỡi.

Tô Dương không quá hài lòng với một số chi tiết nhỏ, nhưng trên laptop là bản scan, nếu hiện tại bắt đầu sửa lại thì quá phiền phức. Cô tạo một ghi nhớ ở ngay bên cạnh, dự định sẽ sửa lại trên bản gốc khi về đến nhà.

Tô Dương đóng laptop, trà nhài trong chén đã nguội, cô nhờ nhân viên phục vụ thêm trà vào ly.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối.

Ngẫm nghĩ, có lẽ Tưởng Bách Xuyên đã làm việc xong, cô bèn lấy di động ra, gửi anh đoạn thoại mà cô nghĩ cho quảng cáo tối hôm qua.

Lúc này, trong khách sạn.

Hôm nay, Tưởng Bách Xuyên vẫn không hẹn được chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh. Hà tổng nói, Dung tổng đang ở Hồng Kông, phải ngày kia mới về.

Hà tổng hỏi anh: Vẫn tiếp tục hẹn sao?

Ngày kia là ngày 28, sinh nhật của Tô Dương.

Nếu ngày đó có thể hẹn được Dung tổng, anh sẽ không thể bay về để cùng trải qua sinh nhật với cô.

Tưởng Bách Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Hẹn chứ, tôi sẽ chờ Dung tổng về.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh mở tin nhắn của Tô Dương mà mình nhận được.

Tô Dương: [Đây là đoạn thoại cho quảng cáo mà em nghĩ ra tối qua, anh xem xem có chỗ nào không phù hợp không để em còn sửa ~]

[Năm 2005, tôi gặp được anh, gặp được LACA,

Trong mười một năm, tôi nhận được 129 bộ máy ảnh LACA,

Trong mười một năm, tôi vẫn luôn ở trên đường,

Trên con đường theo đuổi ước mơ, tôi chưa từng bỏ cuộc,

Trên con đường truy đuổi LACA, tôi chưa từng ngừng lại,

Trên con đường yêu anh ấy, tôi chưa từng hối hận.

Yêu người ấy, vĩnh viễn vô bờ. ]

Tưởng Bách Xuyên nhìn ba lần rồi trả lời cô: [Không cần sửa đâu.]

Anh cảm thấy mỗi chữ đều rất tốt.

Đặc biệt là bốn chữ “Chưa từng hối hận” kia.

Tô Dương lại gửi tin nhắn, cô hỏi anh: [Có đang bận không?]

Anh trả lời: [Không, anh đang ở khách sạn.]

Trong quán cà phê.

Nhân viên phục vụ bưng ly trà nhài của Tô Dương tới.

Tô Dương nói một câu “Cảm ơn”.

Cô vừa sâu kín uống trà, vừa gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Tưởng Bách Xuyên, em muốn gặp anh trong vòng nửa tiếng nữa.]

Nhìn những chữ này, Tưởng Bách Xuyên chợt nở nụ cười, [Bây giờ anh đi tìm em ngay đây.]

Tô Dương hỏi anh: [Anh biết em ở đâu để tìm à?]

Tưởng Bách Xuyên trả lời: [Anh biết chứ, nửa tiếng nữa anh sẽ có mặt.]

Tô Dương: [Nếu anh không tìm thấy em thì, hừ hừ hừ…]

Trong lời nói tràn ngập vẻ uy hiếp.

Tưởng Bách Xuyên cất di động, cầm áo xuống tầng.

Sau khi ngồi lên xe, anh nói với người lái xe: “Tới nhà hàng Tây trưa hôm qua nhé.”

Trưa hôm qua, Tô Dương đã mời anh ăn cơm ở chính nơi đó.