“Từ bãi rác h·ôi t·hối, nơi chỉ có bóng đêm và c·ái c·hết, hắn đã bò lên bằng những ngón tay nhuốm đầy máu và lòng thù hận. Không ai biết tên thật của hắn. Những kẻ từng gặp hắn, nếu còn sống, chỉ nhớ về một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng đến mức khiến mọi thứ xung quanh như đóng băng. Hắn điều khiển mọi thứ từ trong bóng tối, không bao giờ để lại dấu vết. Với hắn, lòng trung thành chỉ là thứ có thể mua được, và lòng trắc ẩn là thứ yếu đuối của kẻ bại trận.”
***
Hải Thành,
Cơn mưa nặng hạt đổ xuống thành phố cảng, như những giọt nước mắt của một thế giới đang thối rữa. Mặt đất ngập nước bởi dòng chảy đen ngòm từ những đống rác thải chất chồng, tràn ra hẻm phố tối tăm. Ánh đèn đường hắt hiu, chỉ đủ soi sáng những bóng đen lướt qua như những linh hồn lạc lối, giữa âm thanh của tiếng nước chảy và tiếng gió rít từng hồi.
Phạm Cường, một cậu bé gầy gò, đứng co ro trong góc khuất của bãi rác, mái tóc lưa thưa bết dính nước, gương mặt nhợt nhạt như bóng ma.
Hắn không hề có một thân phận thật sự. Cái tên "Phạm Cường" chỉ là một nhãn mác mà hắn tự đặt cho mình, như một cách để tìm kiếm sự tồn tại trong cái thế giới tăm tối này. Từ khi còn nhỏ, hắn đã là một cô nhi, không biết ai đã bỏ rơi mình ở đây, chỉ biết rằng cuộc sống của hắn gắn liền với những đống rác và sự tàn nhẫn của cuộc đời.
“Mẹ kiếp, chả có gì ngoài rác rưởi!”
Cường lầm bầm, bàn tay dính bùn đất khi hắn lục lọi giữa những thứ thối tha, tìm kiếm thức ăn thừa. Để tồn tại, hắn phải chiến đấu từng ngày, những năm tháng lang thang đã dạy cho hắn cách sinh tồn dù là bi thảm nhất.
Trong lúc lục lọi, một ánh sáng lấp lánh bất ngờ thu hút sự chú ý của Cường. Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên và quan sát. Ánh sáng đó như một ngôi sao lạc giữa biển rác.
“Cái gì vậy nhỉ?” Cường tự hỏi, lòng có hơi hiếu kỳ. Cảm giác thôi thúc khiến hắn không thể cưỡng lại. Hắn kéo nó ra từ những mảnh rác ẩm ướt — một chiếc nhẫn hình tròn, bóng loáng với những hoa văn kỳ lạ.
Cường nhặt chiếc nhẫn, ánh mắt hắn sáng lên trong sự ngỡ ngàng. “Chất liệu gì nhỉ, nếu là vàng hay bạc thì tốt” hắn chép miệng ảo tưởng.
“Có lẽ lão Hải Hói sẽ biết!” Cường tự nhủ, dù chẳng biết chiếc nhẫn có thể làm được gì, nhưng cảm giác trong lòng hắn cho rằng đây có thể là một thứ gì đó may mắn.
Cường nhét chiếc nhẫn vào túi quần rồi quay lại với công việc của mình, tiếp tục bới rác. Hắn cần tìm chút thức ăn để làm lấp đầy cái bụng đói đang réo rắt.
Cường lục lọi trong các thùng rác, trong những mảnh vụn bẩn thỉu, lôi ra những đồ vật khác nhau — một cái bánh mốc meo, một miếng thịt thiu. Hắn không có quyền chọn lựa, bất kỳ thứ gì có thể nuôi sống hắn cũng đều quý giá.
“Ồ, có hàng!”
Cường khẽ reo lên mừng rỡ, hắn chợt bắt gặp một cái hộp nhựa, mở nắp ra, bên trong có một ít cơm nguội và một miếng cá. Tim hắn đập nhanh, cảm giác như đã tìm thấy kho báu.
“Ít nhất hôm nay cũng không c·hết đói,” Cường tự nhủ, một nụ cười nhẹ nở trên môi, mặc dù đồ ăn dính thêm ít cát và nước mưa nhưng đối với hắn, đây chính là sự sống.
“Grao… Grao”
Bất chợt, từ bóng tối của một đống rác gần đó, một con mèo hoang xuất hiện, lông xù xì, đôi mắt vàng rực như hai viên kim cương. Nó lén lút tiến lại gần, và ngay khi Cường mở hộp nhựa, mùi cá rán tỏa ra đã khiến nó không thể cưỡng lại. Trong khoảnh khắc, Cường cảm nhận được ánh nhìn của nó, đầy khao khát và thèm thuồng.
Con mèo không do dự, lao tới, một cú nhảy mạnh mẽ. Cường chưa kịp phản ứng, nó đã vồ lấy miếng thức ăn trong tay hắn. Hắn cảm thấy hơi hoảng hốt, và trong khoảnh khắc, cả hai bên cùng dính chặt vào nhau trong một cuộc c·hiến t·ranh giành sống còn.
Cường lùi lại, nhưng con mèo không buông tha. Nó gầm gừ, mồm mở to như muốn cắn vào tay hắn, mồ hôi trên trán Cường toát ra như những giọt nước mưa, chảy ròng ròng.
“Buông ra!” Cường hét lên, nhưng con mèo vẫn giữ chặt miếng cá rán, không chịu thua. Một cú cào mạnh từ móng vuốt của nó khiến Cường cảm thấy đau rát, để lại một vệt máu đỏ trên tay. Hắn nhanh chóng phản ứng, dùng chân đạp vào thân mèo, một cú đá đủ mạnh để làm nó văng vào cạnh thùng rác.
Cú ngã khá đau nhưng con mèo đều không muốn từ bỏ, nó khó khăn đứng dậy. Cường có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong ánh mắt của con mèo. Nó cũng đang chiến đấu để sống sót. Cả nó và hắn đều là những kẻ bị bỏ rơi trong cuộc đời này, bị đẩy vào những góc khuất tối tăm.
Cường quay lại, nhanh chóng giành lại miếng thức ăn từ con mèo. Hắn không có ý định để con vật ấy thắng. Hắn biết cuộc sống này không dành cho kẻ yếu. Đó là bài học mà hắn đã học được từ những ngày tháng lang thang trong bãi rác này. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
Con mèo, dù đã thua trong cuộc chiến, vẫn không chịu bỏ cuộc. Nó ngồi lặng lẽ, ánh mắt khao khát nhìn Cường, chờ đợi một cơ hội sống sót. Mồ hôi đổ trên trán Cường, lòng hắn nặng trĩu, nhưng sự đồng cảm không dễ dàng xuất hiện nơi những kẻ sống sót như hắn. Trong bãi rác này, tình thương chỉ là một thứ xa xỉ.
Hắn bắt đầu nhai miếng thức ăn nhỏ bé, tay siết chặt lại, không một chút ý nghĩ chia sẻ. Nhưng rồi, ánh mắt hắn chạm phải hình ảnh con mèo. Đôi mắt nó hiện lên vẻ yếu ớt, và máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nhỏ từng giọt trên nền đất bẩn thỉu. Mặc dù cơ thể nó gầy guộc, đôi chân run rẩy, nhưng ánh nhìn ấy chứa đựng một sự cầu khẩn, khiến cho trái tim Cường thắt lại.
“Mày không thể làm phiền tao,” Cường gằn giọng, nhưng không thể nào phớt lờ cái nhìn đầy tuyệt vọng từ con mèo.
Hắn bậm miệng, miếng thức ăn trong tay dường như trở thành một gánh nặng. Cơn đói cồn cào trong bụng hắn chiến đấu với lòng thương cảm đang chực dâng lên. Hắn nhắm mắt lại, tránh nhìn vào dáng vẻ thảm thương của con vật.
Khoảnh khắc trôi qua, hắn thấy một dòng máu khác chảy xuống từ khóe miệng của nó, vẽ nên một hình ảnh bi thảm của sự sống đang cạn kiệt. Hắn cảm thấy một cơn chấn động trong lòng, và rồi, một suy nghĩ nảy ra: “Nó cũng giống như mình, phải không?”
Cuối cùng, sau giây phút đấu tranh nội tâm mãnh liệt, Cường nhắm mắt lại như thể không thể chịu đựng được sự hiện diện của con mèo. Hắn gằn giọng, “Mày không c·hết đâu, đừng có giả bộ.” Nhưng ánh mắt yếu ớt của nó khiến hắn không thể làm ngơ.
Rốt cuộc, hắn cắn chặt môi, nhắm mắt, và bẻ ra một miếng nhỏ từ miếng thức ăn trong tay. Hắn đưa tay ra, đặt miếng thức ăn xuống đất với một chút do dự, như thể đang thách thức số phận.
“Tao cho mày một chút thôi,” Cường nói, âm thanh trầm thấp và nặng nề, như thể lời nói ấy là một hi sinh lớn lao. Con mèo khập khiễng tiến tới, nhanh chóng cắn lấy miếng thức ăn, khó khăn nuốt xuống.
Cường nhìn con mèo đang nhóp nhép miếng thức ăn, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một cảm giác ấm áp lướt qua trái tim hắn. Hắn lại cắn miếng cá cuối cùng, rồi sau đó, bẻ ra một phần thức ăn còn lại, mặc dù lòng hắn vẫn trĩu nặng.
“Tao thật sự không có nhiều đâu,” hắn lầm bầm, nhưng đôi tay lại không ngần ngại khi đưa ra thêm một miếng cho con mèo. Nó khẽ mỉm mỉm nhai, đôi mắt nhìn Cường dường như có thêm một sắc thái khác.
Xem cảnh tượng ấy, Cường không biết sao đành vội vàng ăn nốt phần thức ăn của mình, nhưng chút ít đó thật không đủ no chút nào.
“Giờ thì đi tìm thứ khác thôi,” Cường nghĩ, đứng dậy và bắt đầu quay trở lại với công việc bới rác. Hắn cần phải tìm thêm thức ăn để đủ sức sống sót qua đêm.
Chỉ là khi hắn đứng lên, con mèo không bỏ đi. Nó lưỡng lự một hồi liền bám theo sau hắn, từng bước chậm chạp nhưng kiên quyết.
“Cái gì vậy? Mày theo tao làm gì?” Cường xua tay, cố gắng tỏ ra khó chịu. Nhưng con mèo chỉ né tránh, đôi mắt vàng rực vẫn dõi theo hắn, không rời. Hắn cảm thấy hơi bực bội, tự hỏi tại sao nó lại không chịu bỏ đi.
“Biến!” Cường hét lên, nhưng không có gì thay đổi. Con mèo chỉ đứng lại một chốc, rồi lại lặng lẽ đi theo hắn. “Tao không có thời gian cho mày, mày biết không?” Hắn cảm thấy bực bội với sự bám đuổi không dứt của con mèo, nhưng một phần trong hắn cũng thấy cảm thương cho nó.
Cường tiếp tục bới rác, nhưng cảm giác như có điều gì đó đang đeo bám. Con mèo đói khát nhưng vẫn kiên trì, như thể không có nơi nào khác để đi. Cường hít một hơi thật sâu nghĩ đến một chuyện gì đó nhưng rồi lại lắc đầu, tự nhủ rằng mình không cần một đồng minh trong thế giới này. Hắn muốn sống một mình, không cần phải lo cho những sinh mạng yếu đuối khác.
“Chỉ là một con mèo thôi mà,” hắn thầm nghĩ, nhưng tiếng loạt xoạt của con mèo vẫn khiến hắn không thể tập trung. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Cường đành mặc kệ nó. Hắn tiếp tục công việc của mình, lục lọi giữa những đống rác thải, nhưng âm thanh bước chân của con mèo vẫn luôn hiện hữu sau lưng.
Thế giới này vốn đã tăm tối, mà giờ đây, bên cạnh hắn lại có thêm một bóng hình nhỏ bé, yếu ớt. Hắn không thể hiểu tại sao bản thân lại không thể đuổi nó đi, và cảm giác chán nản cứ lớn dần. Nhưng bất kể hắn làm gì, con mèo vẫn không rời xa, như thể nó đã tìm thấy một nơi an toàn trong lòng, dù cho hắn không hề muốn.