Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 2: Chiếc nhẫn kỳ lạ



Chương 2: Chiếc nhẫn kỳ lạ

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

Cường co rúm người lại khi cơn hắt hơi dữ dội làm hắn giật mình khỏi dòng suy nghĩ.

Mưa rơi liên tục suốt cả buổi chiều, khiến cơ thể hắn lạnh ngắt. Từ lúc ra khỏi bãi rác, đôi chân đã tê cứng vì cái lạnh xuyên thấu, còn bụng hắn cồn cào, co thắt vì đói.

Tìm kiếm mãi cũng không được gì, những thức ăn có thể nhặt được từ bãi rác hôm nay đã bị người khác tranh giành hết. Hắn thở dài, rồi lặng lẽ rời khỏi nơi đó, quyết định quay về căn lều tạm bợ.

Trời càng lúc càng tối. Mưa dường như nặng hạt hơn, rơi xuống không ngớt, táp vào khuôn mặt gầy guộc của Cường. Ánh đèn từ những khu nhà xa xa hắt qua màn mưa, yếu ớt như những điểm sáng lạc lõng giữa một biển tối đen. Hắn lảo đảo bước qua con đường mòn bùn lầy, nơi hai bên là những đống phế thải và cây cỏ dại mọc um tùm, dẫn về khu bãi hoang.

Khu vực này là nơi những con người bị xã hội bỏ rơi tụ tập lại. Một dải đất bỏ hoang, bị lãng quên giữa lòng thành phố phồn hoa. Những căn lều xiêu vẹo dựng lên bằng những mảnh gỗ, vải bạt, và tôn rỉ sét chen chúc nhau. Hầu hết chúng đều chỉ đủ che chắn tạm bợ khỏi nắng gió, nhưng lại chẳng chống đỡ nổi cái giá lạnh của m·ưa b·ão.

Tiếng ho khan, tiếng rên rỉ, và cả những lời thì thầm lo âu vang vọng trong màn đêm mờ mịt. Những người sống ở đây, họ không chỉ đối mặt với đói khát và bệnh tật mà còn với nỗi cô đơn, tuyệt vọng đã ăn sâu vào từng ánh mắt, từng tiếng thở dài nặng nề.

Cường bước tới trước căn lều của mình. Căn lều nhỏ đến mức chỉ cần nằm xuống là chạm tới mọi góc. Bức tường làm từ những tấm vải cũ rách nát, mỗi cơn gió thổi qua lại phát ra tiếng lạch phạch, như sắp đổ sập đến nơi.

Bên trong là một manh chiếu đã cũ sờn, vết bùn bám đầy, và một chiếc chăn mỏng rách loang lổ. Có người nhìn qua đã hỏi làm sao hắn sống được ở đây suốt ngần ấy năm, giữa bãi hoang đầy côn trùng và rác thải, chịu đựng cái mùi nồng nặc khó chịu quanh năm không đổi.

***



"Ha... hắt xì!"

Tiếng hắt hơi bất ngờ vang lên trong đêm lạnh. Cường rùng mình, kéo cao cổ áo che chắn trước cơn gió se lạnh len qua khe cửa. Hắn khẽ dụi mắt, nhìn quanh căn lều tồi tàn của mình. Cái giường ọp ẹp, tấm chăn mỏng dính không đủ giữ ấm cơ thể gầy gò của hắn. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn chập chờn hắt bóng lên những bức tường vải rách rưới.

Cường cựa mình, vừa định nằm xuống tiếp tục giấc ngủ thì một tiếng động nhỏ ở góc lều khiến hắn giật mình.

Ánh mắt hắn đăm đăm về phía bóng đen nhỏ bé đang động đậy, rồi một cái đuôi dài ngoáy lên.

Con mèo! Con mèo mà hắn gặp ở bãi rác vẫn bám theo hắn suốt từ khi hắn về đến nhà.

Cường ngồi dậy, nhăn mặt. "Mày vẫn chưa chịu đi à?" Hắn lẩm bẩm, nhìn con vật nhỏ bé đang co ro trong một góc, lông xù lên vì lạnh.

Con mèo không trả lời, dĩ nhiên. Nhưng đôi mắt vàng rực của nó vẫn hướng về phía hắn, long lanh dưới ánh nến mới đốt. Cường thở dài, chẳng hiểu sao nó lại bám hắn như cái bóng. Hắn tự nhủ với lòng rằng mình đã làm hết sức khi chia sẻ thức ăn với nó. "Đáng lẽ mày phải biết đường mà bỏ đi chứ, đồ ngốc."

"Mèo hoang cũng thật lì lợm, hở tí là theo người ta như cái đuôi..." Hắn lẩm bẩm và nhìn ra cửa sổ, nhớ lại những ngày lang thang ở bãi rác, nơi hắn từng nghĩ mình là kẻ cô độc nhất trên đời.

Bỗng tiếng sột xoạt vang lên, nhẹ nhàng nhưng đều đặn. Cường quay đầu lại, ngạc nhiên. Ai có thể đến nhà hắn vào giờ này? Bàn tay hắn khẽ đặt lên con dao cùn dưới gối, lòng có chút bất an.



Cửa mở ra, để lộ một bóng người cao lớn. Là Lão Kền Kền Hải Hói – một người quen trong khu ổ chuột, người đàn ông luôn bám lấy những mảnh vụn còn sót lại của cuộc sống. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác nâu bẩn thỉu, mái tóc rụng lưa thưa để lộ cái đầu hói loáng thoáng dưới ánh đèn pin.

"Cường, mày còn thức à?" Hải Hói lên tiếng, đôi mắt tinh ranh lấp lánh sau cặp kính cận.

"Chẳng phải ông đang ở sới bạc sao? Đến đây làm gì?" Cường nhíu mày, nhìn hắn đầy cảnh giác.

Hải Hói bước vào không chút do dự, đóng cửa lại rồi ngồi phịch xuống góc chiếu. "Mưa to quá, sới đóng cửa sớm. Tao biết mày có một món đồ thú vị... định đến xem thử."

Cường khựng lại. "Món đồ gì chứ? Chẳng có gì thú vị ở đây cả."

"Đừng giả vờ nữa, thằng nhóc." Hải Hói nhếch mép cười khẩy. "Tao nghe nói mày nhặt được một thứ ở bãi rác, cái nhẫn đúng không? Đừng tưởng tao không biết. Những món đồ như thế này thường có giá trị đấy."

Cường liếc nhìn hắn, xem chừng lúc mình nhặt được đồ đã bị ai đó nhìn thấy.

Mặc dù Hải Hói thường không đáng tin cậy nhưng chỗ này người biết xem hàng cũng chỉ có mình ông ta. Cường chần chừ một hồi liền móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, tay vẫn cầm khư khư giơ về trước.

Hải Hói định cầm lên quan sát nhưng bị Cường cự tuyệt, khẽ nhếch miệng cười:

“Nếu tao muốn c·ướp, một thằng nhóc như mày còn giữ được à?”

Cường khẽ bĩu môi, miệng thằng cha này nói vậy, nhưng nếu chiếc nhẫn trong tay hắn thật là đồ quý giá, có c·ướp hay không cũng không dựa vào mấy câu nhân phẩm từ miệng lão ta được.



Nghĩ là vậy nhưng cuối cùng vẫn đưa chiếc nhẫn cho đối phương. Hải Hói cầm đèn pin, cẩn thận săm soi một hồi, ánh mắt vô cùng chăm chú. Nhưng kết quả để ông ta có chút thất vọng:

“Thứ này chắc chắn không phải vàng hay bạc, cũng không phải vật liệu quý giá nào cả." Hải Hói thở dài, ném lại chiếc nhẫn cho Cường, như thể đang vứt một món đồ bỏ đi. "Giữ lấy đeo chơi cũng được."

Cường cảm thấy một sự hụt hẫng. Hải Hói chép miệng, đứng dậy phủi bụi trên áo:

"Cứ tưởng mày gặp vận cứt chó, rõ là đến một chuyến mất công” đi ra đến cửa lại bồi thêm một câu: “Lần sau gặp được đồ gì... nhớ tìm tao." Hắn nháy mắt một cái, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa, để lại một bầu không khí tĩnh mịch.

Cường ngồi đó, tay vẫn vô thức nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Con mèo từ góc lều nhảy tới, tiến lại gần hắn, đôi mắt vàng của nó như đang dò xét.

"Mày nghĩ sao?" Cường khẽ hỏi, dường như tìm kiếm sự đồng tình từ con vật nhỏ bé. Nhưng con mèo chỉ tò mò xem xét một chút lại nhảy lên giường, cuộn tròn lại và nằm ngủ ngon lành.

"Haizzz… đúng là mơ mộng hão huyền một phen… đi ngủ cái đã" Cường lẩm bẩm, đem chiếc nhẫn ném vào một góc, thoáng chốc liền hoàn toàn quên đi nó.

Mệt mỏi cả ngày, Cường nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ say, những cơn gió ngoài cửa sổ bắt đầu thổi mạnh, làm cho không gian xung quanh trở nên ồn ào với tiếng mưa rơi lộp độp. Ánh sáng từ ngọn nến le lói dường như cũng sắp tắt theo nhịp của cơn bão bên ngoài.

Bất ngờ, chiếc nhẫn mà Cường đã ném sang một bên lại phát ra một luồng sáng yếu ớt, rồi từ từ tăng cường độ. Ánh sáng nhấp nháy, chiếu rọi khắp phòng, tạo ra những bóng đổ lạ lùng trên vách. Không khí trở nên trầm đục, và một làn sóng năng lượng khó hiểu lan tỏa khắp không gian.

Ánh sáng từ nó chớp tắt vẽ nên những hình ảnh kỳ lạ trong căn lều tối tăm. Từng vòng tròn ánh sáng xoay tròn, tạo thành những ký tự huyền bí lấp lánh giữa màn đêm. Những âm thanh nhỏ nhẹ, giống như tiếng thì thầm của gió, vang vọng xung quanh, như thể đang kể một câu chuyện không lời.

Cơn gió bên ngoài gầm gào, và tiếng mưa càng lúc càng to hơn, nhưng bên trong căn lều, mọi thứ dường như ngưng đọng. Chiếc nhẫn lấp lánh như thể đang gửi đi một thông điệp, một tín hiệu mà chỉ có những người được chọn mới có thể cảm nhận được.
— QUẢNG CÁO —