Cơn mưa dai dẳng đã kéo dài suốt ba ngày, không ngừng đổ xuống như tức giận với những bất công của cuộc đời.
Cường đứng chôn chân giữa bãi rác ngập ngụa, mọi ngóc ngách hắn từng lục lọi giờ chỉ còn là những đống phế liệu mục rữa, bốc mùi h·ôi t·hối xộc thẳng vào mũi. Dù cố đến mấy, hắn vẫn không tìm thấy một thứ gì có thể ăn được. Bụng đói cồn cào, đôi mắt mờ dần vì kiệt sức, nhưng hắn không thể bỏ cuộc.
Mưa lạnh tạt vào mặt, từng đợt gió quất mạnh khiến cái áo rách nát trên người hắn dính bết lại vào cơ thể, không còn chỗ nào khô ráo. Cường hít sâu, đôi bàn tay gầy guộc siết chặt. Hắn phải tìm cách sống sót.
Nhìn xa xa về phía khu phố ẩm thực, nơi ánh đèn mờ ảo của các quán ăn lấp ló dưới cơn mưa, Cường quyết định đánh liều.
Khu phố ẩm thực là nơi cấm kỵ với những đứa trẻ lang thang như hắn – nơi ấy đã bị một băng nhóm khác kiểm soát, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Bụng đói và sự cám dỗ từ thức ăn thừa ở những thùng rác đó khiến hắn phải mạo hiểm.
Cường co người, lẻn vào con hẻm tối nhất của khu phố. Dưới ánh đèn vàng leo lét, những mẩu thức ăn thừa trong các thùng rác hiện lên như kho báu. Tay hắn run rẩy khi nắm lấy một miếng bánh mì ẩm, rồi nhét vội vào miệng, cảm giác ngon lành tràn ngập dù nó đã ướt nhoẹt nước mưa. Hắn đang lục lọi, hi vọng tìm thấy một miếng thịt thừa thì nghe thấy tiếng bước chân giậm mạnh từ phía sau.
"Thằng chó, mày dám bén mảng tới đây à?"
Một cú đá trời giáng vào lưng khiến Cường bật ngửa ra đất. Chiếc bánh mì rơi khỏi tay hắn, lăn vào vũng nước bẩn. Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn thấy bốn, năm đứa trẻ xuất hiện, mặt mày đầy sự dữ dằn. Đứa lớn nhất, rõ ràng là thủ lĩnh, đứng trước hắn với đôi mắt lạnh lùng. Cường nuốt khan, biết rằng mình vừa đụng phải tổ ong.
"Mày không biết đây là địa bàn của ai à?" thằng nhóc thủ lĩnh hất hàm, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Cường. "Đã nghèo đói còn ngu, lại dám ă·n t·rộm trên địa bàn của bọn tao?"
Cường cố gắng đứng lên, nhưng chưa kịp nói lời nào thì một cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn loạng choạng. Những đứa trẻ còn lại lập tức lao vào, túm áo hắn, kéo lê hắn vào giữa con hẻm. Chúng đấm, đá không thương tiếc, khiến Cường chỉ có thể co mình lại, cố che chắn những cú đánh vào mặt và bụng.
Mưa rơi nặng nề, tiếng thét và tiếng rên của Cường bị lấn át bởi tiếng nước chảy rào rào. Hắn cảm thấy cơ thể mình như muốn tan nát dưới những cú đá liên tục, cơn đau từ khắp các thớ thịt dội lên từng hồi. Mỗi cú đạp là một lần sự sống trong hắn dần biến mất.
"Con chó ghẻ, mày nghĩ mình là ai mà dám tới đây?" Thằng thủ lĩnh vừa chửi, vừa giáng thêm một cú đá vào bụng Cường khiến hắn ho sặc sụa. Cơn đói, cơn đau và cơn lạnh hòa vào nhau, biến hắn thành một cái xác sống không còn sức kháng cự.
Đúng lúc đó, từ trong bóng tối, một tiếng gào dữ tợn vang lên. Con mèo của Cường – con vật nhỏ bé từ đâu đó trong bãi rác vẫn luôn bám theo hắn – xuất hiện như một tia chớp giữa cơn mưa. Nó xù lông, đôi mắt vàng rực rỡ trong đêm tối, gầm gừ lao thẳng vào thằng nhóc đứng gần nhất. Móng vuốt sắc lẹm của nó rạch một đường dài trên mặt đứa trẻ, khiến thằng bé hét lên kinh hoàng, máu hòa với nước mưa tuôn xuống mặt đất.
"Con mèo c·hết tiệt!" Thằng thủ lĩnh hét lớn, ra hiệu cho đồng bọn t·ấn c·ông con vật. Nhưng con mèo không lùi bước, nó tiếp tục lao vào, cào xé với sự dữ dội không kém phần điên cuồng.
Cường thấy cảnh đó, trái tim đập thình thịch, như thể một tia sáng lóe lên trong đầu. Hắn cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng vùng dậy, nhặt lấy một thanh gỗ vứt bên cạnh và lao vào trận chiến.
Cơn mưa không ngừng đổ xuống, nhưng sự sống còn không còn phụ thuộc vào những cơn đau hay sự sợ hãi nữa. Hắn vung gậy, đập mạnh vào thằng nhóc vừa t·ấn c·ông con mèo. Một cú đập trúng vai khiến thằng bé loạng choạng, rồi ngã gục xuống đất. Những đứa trẻ còn lại ngừng lại trong giây lát, sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt chúng.
Nhưng Cường không dừng lại. Hắn biết rằng, nếu hắn gục xuống lần nữa, không còn ai cứu hắn. Cơn đói, cơn đau, và nỗi sợ hãi hòa quyện vào nhau thành một cơn thịnh nộ không thể kìm nén. Hắn đánh, hắn cắn, hắn đá, mặc cho đôi bàn tay rách nát vì thanh gỗ cứng hằn vào da thịt.
Những đứa trẻ kia hoảng loạn, cố chống trả nhưng không ngờ Cường lại có thể phản kháng mạnh mẽ đến vậy. Con mèo cũng không ngừng gào rít, lao vào bất kỳ ai đến gần. Cả con hẻm giờ chỉ còn là tiếng gào thét hỗn loạn của những đứa trẻ, dưới cơn mưa không ngớt.
Cuối cùng, sự kinh hãi hiện rõ trên mặt thằng thủ lĩnh. Nó cúi người, kéo thằng nhóc b·ị t·hương nặng đứng dậy, lầm bầm điều gì đó rồi bỏ chạy. Những đứa còn lại cũng nhanh chóng rút lui theo. Chỉ còn lại Cường và con mèo, cả hai kiệt sức và đầy v·ết t·hương.
Cường ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, cảm giác chiến thắng vừa hiện ra liền bị lấp đi bởi cơn đau thấu tim. Hắn cúi xuống nhìn thân thể mình – những vết bầm tím chằng chịt, vết rách dài ở khuỷu tay rỉ máu, đôi bàn tay rách nát đến mức móng tay gãy đôi. Mỗi lần nhấc tay lên, cơn đau nhói buốt chạy dọc lên đến tận vai.
Con mèo tiến lại gần, từng bước loạng choạng. Một bên tai nó bị xé rách, máu tươi hòa với nước mưa chảy xuống, đôi mắt vàng giờ mờ đục vì đau đớn. Lông của nó bết lại, ướt sũng, thân thể nhỏ bé rung lên từng đợt, nhưng nó vẫn ngoan cường tiến tới Cường, cọ vào chân hắn như để an ủi.
Cường đưa tay vuốt ve con mèo, cảm nhận được sự sống còn mong manh của cả hai. Một người, một mèo, đều đang b·ị t·hương trầm trọng, cả cơ thể như muốn tan rã, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường, một ý chí sinh tồn không thể bị khuất phục.
Cường cúi xuống, nhặt lại mẩu bánh mì thấm đầy bùn đất, đôi tay run rẩy vì kiệt sức. Hắn nhìn mẩu bánh, chẳng còn phân biệt được đâu là bánh mì, đâu là bùn đất nữa. Cơn đói cồn cào như một ngọn lửa cháy bỏng trong bụng, và hắn lặng lẽ cắn một miếng, mặc kệ mọi thứ. Mùi vị đắng chát hòa cùng bùn lầy, nhưng hắn không quan tâm, thứ duy nhất quan trọng là hắn đã sống sót.
Nhìn con mèo đôi chân run run vì thương tích, Cường xé ra một miếng nhỏ từ mẩu bánh đã ướt nhẹp, đưa tới miệng nó. Con mèo nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt như lấp lánh dưới cơn mưa, rồi từ từ cắn lấy mẩu bánh mì, nhai một cách chậm rãi, đau đớn.
Họ không nói lời nào, một người một mèo, cùng chia sẻ những mẩu vụn của cuộc sống. Tiếng nhai nhóp nhép hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách, tạo nên một khung cảnh lặng lẽ mà bi thương. Họ đứng cạnh nhau, nhấm nháp từng chút thức ăn thừa, dẫu biết rằng đó chỉ là tạm bợ, nhưng đối với họ, đây là khoảnh khắc của sự sống còn.
Dưới cơn mưa lạnh buốt, giữa những v·ết t·hương chưa kịp lành, Cường và con mèo vẫn đứng đó, như hai chiến binh nhỏ bé vừa thoát khỏi một trận chiến tàn khốc. Cuộc đời có thể tàn nhẫn, nhưng đêm nay, dù thê lương, họ vẫn còn tồn tại bên nhau.