Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 4: Ánh Sáng Giữa Cuộc Đời Tăm Tối



Chương 4: Ánh Sáng Giữa Cuộc Đời Tăm Tối

Những ngày sau đó, cơn mưa vẫn tiếp tục đổ xuống, nặng hạt và lạnh lẽo, như thể muốn vắt kiệt sức sống của mọi sinh vật dưới nó.

Cường và con mèo cũng chẳng thoát khỏi điều đó. Cả hai lang thang qua từng góc phố, lục lọi từng thùng rác, mong tìm được chút gì đó để cầm cự qua ngày. Nhưng dường như số phận không bao giờ đủ tử tế với họ. Những thùng rác bây giờ trống rỗng, không còn lại gì ngoài hộp xốp trống và vỏ bao ni-lông ướt nhẹp.

Cường không khỏi bực dọc, mắt quét khắp xung quanh, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng bước chân. Bọn trẻ kia chắc chắn đã lượn qua trước, gom hết mọi thứ có thể ăn được. Sự liều mạng của hắn trong trận đánh lần trước có lẽ đã khiến bọn chúng e ngại, không còn tìm đến gây sự nữa, nhưng điều đó chẳng giúp được gì khi miệng vẫn đói, bụng vẫn trống không.

Hôm nay, không may mắn như lần trước. Cường chỉ nhặt được vài hạt cơm thừa, vón cục trong góc một thùng rác, nhét vội vào miệng. Cái vị chua chát của thức ăn đã hỏng trộn lẫn với vị đắng của bùn đất, khiến hắn nhăn mặt. Đủ để lấp bụng? Đâu có. Đủ để tồn tại thêm ngày nữa? Khó mà chắc được.

Cường cùng con mèo lê bước trở lại góc hẻm cũ, nơi duy nhất họ có thể tránh mưa. Hắn ngồi phịch xuống, tấm lưng dựa vào bức tường lạnh ngắt, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Bên cạnh, con mèo cũng nằm dài, lông bết dính lại thành từng mảng. Nó không còn động đậy, chỉ có đôi mắt khép hờ, nhìn dòng nước mưa chảy xối xả trên mái nhà, như đang suy tư điều gì đó xa xăm.

Trong cơn đói và cơn mưa dai dẳng, thời gian dường như trôi chậm lại. Cường lặng lẽ ngồi đó, đầu óc dần mờ nhạt, mọi thứ xung quanh hòa quyện vào nhau, thành một màu xám đục. Hắn không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết cơ thể hắn nặng nề, mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi.

Bất chợt, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện từ xa, xuyên qua màn mưa như một làn gió nhẹ, như ánh sáng le lói giữa màn đêm u tối.



Cường mở mắt, và ngay trước mặt hắn là một cô bé. Cô khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng người mảnh mai, tay cầm chiếc ô đỏ tươi, chiếc váy dài lấm tấm nước mưa khẽ lay động theo từng cơn gió. Điều khiến Cường chú ý hơn cả chính là ánh mắt của cô, sáng trong và tĩnh lặng, như chứa đựng cả một bầu trời rộng lớn.

Cô đứng đó, dưới cơn mưa nặng hạt, nhìn hắn với ánh nhìn lạ lẫm nhưng không có chút e dè hay sợ hãi nào. Rồi, không một lời nói, cô bé từ từ cúi xuống, mở chiếc túi nhỏ trong tay và lấy ra một túi bánh bao. Động tác nhẹ nhàng, như thể mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ rất lâu.

"Cậu ăn đi," giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Cô đưa chiếc túi về phía hắn, không chút ngập ngừng.

Cường nhìn cô bé, ánh mắt không tin vào những gì mình đang chứng kiến. Bụng hắn gào thét vì đói, nhưng lý trí lại do dự. Hắn không dám tin vào điều đang diễn ra, không dám tin rằng có người lại xuất hiện giữa cơn mưa tàn nhẫn này, mang đến cho hắn thứ quý giá như vậy.

Bên cạnh, con mèo nhỏ khẽ cựa mình, đôi mắt cũng lóe lên một tia sáng hi vọng. Hắn đưa tay ra, chạm vào túi bánh còn ấm nóng, cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn như tỉnh mộng. Một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, hắn cảm thấy như mình vừa được cứu rỗi khỏi địa ngục đói khát này.

"Cậu ăn đi, không sao đâu," cô bé mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả thế giới xung quanh như bừng sáng. Dưới ánh đèn vàng vọt của phố phường, nụ cười ấy như một tia nắng len lỏi qua màn mưa xám xịt, chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối của Cường.

Cường ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc túi, nhẹ nhàng mở ra. Mùi thơm phức của bánh bao lan tỏa, lấp đầy không gian xung quanh, đánh thức tất cả giác quan trong cơ thể hắn.



Hắn cắn một miếng nhỏ, vị ngọt dịu của nhân thịt hòa quyện với lớp vỏ mềm mịn như tan chảy trong miệng. Cơn đói cồn cào lập tức được xoa dịu, từng miếng bánh bao như mang lại sức sống mới cho cơ thể rệu rã của hắn.

"Cậu... tại sao lại giúp tôi?" Cường ngước lên, nhìn cô bé với ánh mắt biết ơn lẫn bối rối.

Cô bé khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn đọng trên môi. "Vì cậu cần nó," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Nhưng mà..." Cường chưa kịp nói hết câu thì cô bé đã quay lưng đi, bước chân nhẹ nhàng trên nền đất ướt nhẹp, hòa mình vào cơn mưa mà không để lại dấu vết nào.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần, Cường không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Hắn ngồi dựa lưng vào bức tường ẩm ướt của con hẻm tối tăm, túi bánh còn lại trong tay hắn đã bắt đầu mềm nhũn vì hơi ẩm. Đôi tay hắn run run khi nới rộng túi bánh, trong lòng vẫn chưa tin vào vận may bất ngờ vừa đến với mình.

"Mốc, mày thấy không?" Cường thì thào, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ. Con mèo đen từ từ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi mắt vàng lạnh lùng của nó ánh lên vẻ tò mò.

Hắn bẻ đưa cho Mốc một nửa cái bánh bao từ trong túi, miệng cười khẽ, "Tao không biết tại sao tao lại may mắn đến vậy... một người lạ mặt, không quen biết, tự dưng lại cho tao cả một túi bánh. Tao còn tưởng là mơ cơ đấy."



Mốc không đáp, tất nhiên, nhưng đôi mắt sắc của nó vẫn chăm chú nhìn Cường, rồi từ từ cúi đầu ăn miếng bánh. Cường mỉm cười, nhìn con mèo với ánh mắt dịu dàng hơn. Hắn nhớ lại khoảnh khắc kỳ lạ khi cô gái đưa cho hắn túi bánh này. Khuôn mặt cô nhòa trong mưa, chỉ thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn và chiếc váy dài màu xanh nhạt. Không lời giải thích, không đòi hỏi gì. Chỉ có túi bánh, và một cái gật đầu khó hiểu.

"Chuyện đời đôi khi thật lạ lùng, Mốc ạ. Có những lúc, tao tưởng mình đ·ã c·hết đói ở cái xó xỉnh này rồi. Nhưng rồi... tao lại sống sót. Không phải lần đầu. Lần nào cũng vậy."

Cường thốt lên một câu đầy sự trải đời không hợp với độ tuổi, nhón lấy một mẩu bánh nhỏ, nhai chậm rãi. Cảm giác ấm áp từ thức ăn lấp đầy cơn đói cồn cào trong bụng, nhưng cũng không xua tan được những suy nghĩ rối bời trong đầu. Cường ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt phía trên, những giọt mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, nhưng giờ đây, chúng chỉ là âm thanh xa xăm, mờ nhạt.

"Nhưng mày biết điều gì đáng sợ nhất không?" Hắn nhìn Mốc, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh một chút ánh sáng. "Không phải đói, không phải lạnh, cũng không phải bị bọn khốn nạn kia đ·ánh đ·ập. Mà là cái cảm giác bị lãng quên. Tao nghĩ rằng, nếu tao biến mất ngay lúc này... có lẽ sẽ chẳng ai để ý. Không ai thèm quan tâm cả."

Con mèo Mốc ngừng ăn, ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng rực của nó dường như đang nhìn thẳng vào tâm hồn Cường. Nó không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Cường cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ giữa mình và con vật nhỏ bé ấy – như thể cả hai đang cùng chia sẻ sự cô độc giữa cuộc đời đầy bất trắc này.

"Tao cũng không biết tại sao mày lại theo tao lâu đến vậy," Cường tiếp tục, giọng nói trở nên trầm hơn, pha chút cảm giác buồn bã. "Chúng ta đều là những kẻ bị bỏ rơi, đúng không? Tao với mày, như hai cái bóng lang thang giữa cái thế giới rộng lớn này. Nhưng ít nhất, chúng ta còn có nhau."

Hắn với tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông ướt sũng của Mốc. Con mèo không hề phản kháng, nó chỉ khẽ gừ gừ, âm thanh trầm ấm phát ra từ cổ họng như một lời đồng tình thầm lặng.

"Mai sẽ ra sao, tao cũng không biết. Nhưng tao thề với mày, Mốc... tao sẽ không để mày c·hết đói hay c·hết rét đâu," Cường nói, giọng cứng cỏi hơn, như thể hắn đang tự thề với chính mình. "Chúng ta sẽ sống sót, bằng bất cứ giá nào."

Mốc liếc nhìn hắn, rồi tiếp tục ăn phần bánh còn lại. Cường cười buồn, rồi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Cả hắn và con mèo đen đều biết rõ, cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng dù thế nào đi nữa, họ sẽ không bỏ cuộc. Không phải hôm nay, không phải ngày mai.

Trời vẫn mưa, nhưng ở đâu đó trong lòng Cường, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên. Hắn biết, dẫu khó khăn đến đâu, miễn là còn có Mốc bên cạnh, hắn sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
— QUẢNG CÁO —