Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 5: Lãnh Thổ



Chương 5: Lãnh Thổ

Đợt mưa dai dẳng cuối cùng đã tạnh, để lại không khí ẩm ướt nặng nề, hòa lẫn với mùi h·ôi t·hối của rác thải. Bãi rác, nơi những số phận cùng khổ bị bỏ quên, bắt đầu thức dậy trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm. Tiếng gió rít qua những đống phế thải, cùng với tiếng rên rỉ, tiếng chửi rủa, và cả những giọt nước mắt lặng lẽ thấm vào đất đã trở thành âm thanh quen thuộc trong cuộc sống thường nhật nơi đây.

Nhiều nhóm trẻ em sống rải rác, mỗi nhóm mang một sắc thái khác nhau. Bằng, cậu bé gầy gò với khuôn mặt bám đầy bụi bẩn, là thủ lĩnh của một nhóm nhỏ. Áo quần rách rưới, nhưng ánh mắt của Bằng lại toát lên sự kiêu hãnh. Hắn dẫn dắt nhóm của mình lục lọi từng đống rác, tìm kiếm thức ăn và đồ vật hữu ích.

“Hôm nay ta sẽ giành lấy mảnh đất gần đống bê tông này!” Bằng tuyên bố với giọng lảnh lót, nhưng không thiếu phần hung hăng.

“Nhưng nhóm khác sẽ không nhường đâu!” Mây, cô bé nhút nhát, lo lắng nhìn quanh. Đôi mắt Mây đẫm nước, ánh lên sự sợ hãi mà tuổi thơ không nên phải gánh chịu.

“Chúng ta phải chiếm lấy! Chỗ này là bãi thải mới, chứa rác của một công trường, có rất nhiều đồ tốt!” Bằng gằn giọng, ánh mắt hắn như lửa.

Giữa không gian căng thẳng, một nhóm trẻ khác xuất hiện, dẫn đầu là Thành. Cậu bé tóc bờm xờm và vẻ mặt điên cuồng như một con mèo hoang, gầm lên: “Bỏ cái chai ra, thứ đó là của bọn tao!” Giọng nói đầy thách thức của Thành vang vọng giữa bãi rác.

“Tránh ra! Đó là của bọn tao!” Bằng quát lại, bàn tay nắm chặt lại thành đấm.

Cuộc cãi vã bùng nổ, không ai trong số họ nhớ rằng sự sống còn của họ phụ thuộc vào việc hợp tác với nhau. Những đứa trẻ lao vào nhau, tiếng động ầm ĩ vang vọng giữa bãi rác. Những đòn đánh, những tiếng kêu thét, tất cả như hòa vào nhau thành một bản nhạc bi thương của cuộc sống nơi đây.

Cường đứng gần đó, tim hắn đập thình thịch. Hắn không phải là một người hùng, mà chỉ là một n·ạn n·hân như bao người khác, bị cuốn vào cuộc đời tăm tối này. Hắn không muốn tham gia vào cuộc tranh giành, nhưng cũng không thể đứng nhìn mà không làm gì. Hắn thở hổn hển, lòng đầy mâu thuẫn.

Thấy Bằng và Thành lao vào nhau, Cường cảm thấy sự lo lắng dâng lên trong lòng. Một mảnh chai vỡ lăn lốc trên mặt đất, ánh sáng chói lọi của nó phản chiếu những nét mặt đau khổ của những đứa trẻ. Mọi thứ quanh hắn trở nên hỗn loạn, và từng giọt mồ hôi rơi trên trán khiến hắn càng cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng trong không khí.



Giữa lúc đó, một người phụ nữ trung niên tên Lan đứng bên cạnh đống rác, ánh mắt đượm buồn. Bà đã sống ở đây nhiều năm, chứng kiến sự giành giật, cuộc sống đầy cam go. “Mọi người hãy nhìn xem, bãi rác này không chỉ nuôi sống chúng ta. Nó còn lấy đi của chúng ta rất nhiều,” bà Lan thở dài, đôi mắt chạm vào những đứa trẻ đang tranh giành.

Khi Bằng và Thành lao vào nhau, tiếng chửi rủa vang lên, Cường cảm thấy mình bị cuốn vào dòng xoáy ấy. Hắn nhớ đến những lần trước, những đứa trẻ khác cũng đã từng đánh nhau vì miếng ăn, vì mảnh rác. Hắn biết, để sống sót, họ phải chọn bên.

“Mày đứng về phía nào?” một giọng nói khàn khàn cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Đó là Lão Diều Hâu Nam Rô, một gã đàn ông lớn tuổi, da dẻ sạm đen vì nắng gió, đang quan sát mọi thứ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Cường chần chừ, rồi lắc đầu. “Cháu không biết…”

“Mày phải chọn! Ở đây không có chỗ cho sự yên ổn!” Lão Nam nhấn mạnh, đôi mắt không rời khỏi hắn.

Cường cảm nhận được áp lực. Hắn muốn sống, nhưng hắn cũng không muốn làm hại ai. Thực tế nơi đây quá khắc nghiệt, và hắn biết mình không thể tránh khỏi cuộc chiến này mãi mãi. Những mảnh đời bi kịch xung quanh khiến hắn đau lòng. Hắn quyết định phải mạnh mẽ hơn. Hắn tiến tới giữa đám trẻ, giọng nói vang lên giữa không gian hỗn loạn.

“Dừng lại! Tất cả hãy dừng lại!”

Giọng Cường yếu ớt, lời kêu gọi của hắn không đủ mạnh mẽ để ngăn cản cuộc chiến. Những đứa trẻ vẫn tiếp tục đánh nhau, ánh mắt họ bừng bừng lửa giận, và sự thù hận trong lòng vẫn chưa dứt.

Trong khoảnh khắc, Cường cảm thấy chán nản. Hắn chỉ là một đứa trẻ, không có quyền lực, không có sức mạnh. Nhưng sự bức bách của cuộc sống khiến hắn phải đứng lên, dù biết rằng lựa chọn của mình có thể dẫn đến những hậu quả đau đớn.



Trận đánh giữa Bằng và Thành càng lúc càng căng thẳng. Máu bắt đầu chảy, những đứa trẻ b·ị t·hương nằm rạp xuống đất, tiếng khóc và tiếng chửi rủa xen lẫn nhau trong không khí. Cường thấy Mây ngã quỵ, đầu gối trầy xước, và một đứa bé khác bị đập vào mặt, máu chảy ròng ròng.

“ĐM! Gọi thêm người!” Thành hô lớn, tay chỉ về phía nhóm của Bằng. Hắn biết rằng trận chiến này không thể kết thúc nếu không có sự trợ giúp.

Bằng nhìn quanh, cơn giận dữ trào lên trong ánh mắt. “Thành, mày nghĩ tao sẽ cho mày thắng sao?” Hắn quát, nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng. Cuộc chiến đang nóng lên, và cả hai bên đều có thể chịu thiệt hại nặng nề.

Trong không khí căng thẳng, Cường cảm thấy mình bị cuốn vào dòng xoáy ấy. Hắn không chỉ đứng nhìn. Hắn biết rằng mình phải chọn bên. Những đứa trẻ ở bãi rác đều biết nhau, và quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn đến tất cả.

“Thằng kia, còn không vào đánh bọn nó!” Bằng thấy Cường đang đứng liền quát “Còn không nhanh thì bọn nó sẽ c·ướp hết đồ bây giờ!”

Thành nghe thấy vậy, cũng trừng mắt quát:

“Mẹ nó! Mày xem cho kỹ, chọn đứng về phe nó sau này đừng trách”

Lời của Bằng và Thành như một cái gậy nhắc nhở, Cường cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Hắn lăn lộn giữa dòng người, tâm trí rối bời, lòng không thôi nghĩ về việc lựa chọn bên nào.

“Mày không thể đứng nhìn mãi như vậy!” Lão Nam thúc giục, giọng điệu cố ý kích động, cứ như thể rất thích thú với màn đánh nhau trước mắt vậy. “Nếu không chọn bên, mày sẽ là mục tiêu tiếp theo!”

Cường nhìn quanh, tim hắn đập thình thịch. Hắn thấy không chỉ có Bằng và Thành mà còn nhiều đứa trẻ khác đang dồn sức vào cuộc chiến này, và mỗi bên đều muốn bảo vệ lãnh thổ của mình. Hắn phải chọn bên nếu không muốn trở thành một n·ạn n·hân của sự tàn nhẫn này.

Cuối cùng, khi chứng kiến những đứa trẻ xô xát với nhau, Cường thốt lên: “Tao… tao sẽ về phe với thằng Bằng!” Giọng nói của hắn tuy yếu ớt nhưng mang trong đó một quyết tâm. Hắn nắm chặt tay lại, như thể đang tự thuyết phục bản thân.



“Còn không nhanh đánh tụi nó!” Bằng quát lên, đôi mắt vẫn cháy bỏng.

Cường lao vào cuộc hỗn loạn, tìm kiếm một chỗ đứng, nhưng trong lòng vẫn đầy mâu thuẫn. Dẫu rằng cuộc sống ở bãi rác đầy khắc nghiệt, nhưng ít nhất giờ đây hắn đã chọn một bên, và trong thế giới tăm tối này, việc đó có lẽ chính là cách duy nhất để sống sót.

***

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Bằng cuối cùng cũng đã giành được quyền kiểm soát khu vực gần đống bê tông. Những đứa trẻ trong nhóm của hắn thở hồng hộc, mặt mũi lấm lem bùn đất và máu. Một số đứa ngã lăn ra đất, ôm lấy những v·ết t·hương trên cơ thể, nhưng ánh mắt họ vẫn ánh lên niềm hạnh phúc tạm thời. Chúng đã vượt qua một cuộc chiến cam go, và bây giờ, chúng là chủ nhân của một mảnh đất mới.

“Tao đã bảo mà! Chúng ta không thể thua!” Bằng kêu lên, giọng nói vang dội giữa không gian ẩm ướt. Hắn vươn tay chỉ về đống bê tông, như thể đang chỉ ra một vương quốc mới mà hắn đã chiếm được. Nhóm của hắn vui mừng nhảy múa, nhưng bên trong lòng mỗi người đều thấm đẫm nỗi lo lắng. Bọn họ biết rằng niềm vui này có thể ngắn ngủi.

“Nhưng… mày nghĩ Thành sẽ để yên cho mình à?” Mây, cô bé nhút nhát, lo lắng nhìn quanh. Sự không chắc chắn thể hiện rõ trên gương mặt của cô. “Nó sẽ không dễ bỏ qua đâu!”

Bằng lắc đầu, tỏ vẻ tự tin. “Sợ chó gì. Nếu nó muốn lấy lại, bước qua xác tao” Hắn nhìn nhóm của mình, ánh mắt đầy hung hăng.

“Hừ… cứ to mồm đi! Đợi đó cho tao!”

Cách đó không xa, Thành ngồi xổm bên một đống rác, máu từ v·ết t·hương trên má ròng ròng chảy xuống. Hắn cảm thấy cơn giận dữ trào dâng trong lòng, như một cơn bão sắp sửa bùng nổ. Hắn hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận. Hắn không thể để Bằng chiếm ưu thế lâu. “Con chó chờ đó! Mày chỉ tạm thời thắng thôi!” Thành nghĩ thầm, và nỗi thù hận trong lòng càng đậm sâu.

Thành quay lại, nhìn nhóm trẻ của mình. Một số đứa trẻ vẫn đang băng bó v·ết t·hương cho nhau, trong khi một số khác ngồi im lặng, ánh mắt đầy u uất. Hắn cảm thấy bị mất mặt khi là kẻ thua cuộc trong trận chiến giành quyền lực này.

“Nản cái gì! Thằng Bằng không ở được mấy bữa đâu. Tao sẽ để nó biến khỏi bãi mới, nó đừng nghĩ mình có thể yên ổn ở đây lâu dài”