Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 12: Sức Mạnh Mới



Chương 12: Sức Mạnh Mới

Chiếc nhẫn tự động trườn lên bàn tay trái của Cường mà hắn không kịp phản ứng. Trước khi hắn nhận ra điều gì, nó đã đeo chặt vào ngón giữa. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại lan khắp cơ thể hắn, như một làn sóng u ám len lỏi vào tâm trí.

Rồi từ bên trong chiếc nhẫn, những sợi tơ li ti màu đỏ bắt đầu tuôn ra, bám chặt lấy da thịt hắn. Các sợi mảnh mai nhưng sắc nhọn ấy đâm sâu vào ngón tay Cường trước khi tỏa rộng cắm rễ toàn thân như những loài dây leo tà ác. Cường cảm thấy đau rát tựa hàng ngàn mũi kim chích cùng lúc, và mỗi lần những sợi đó tiến sâu hơn, cơn đau thấu xương sẽ kéo đến, khiến cơ thể hắn run rẩy.

Một ấn ký trên mu bàn tay của Cường từ từ hiện ra, trông giống như đầu lâu ác quỷ từ địa ngục sâu thẳm. Đó là một biểu tượng ma quái, một chiếc đầu lâu với hai cặp sừng cong vặn vẹo, như thể chúng bị nung chảy và biến dạng dưới sức nóng của ngọn lửa u tối. Xung quanh chiếc đầu lâu là những chiếc gai nhọn đan xen với các đường nét sắc bén, tạo thành một vòng xoắn khép kín, như thể đang cố gắng cầm giữ một sức mạnh khủng kh·iếp bên trong.

Mặt đất rung chuyển khi ấn ký hoàn thiện, các đường nét đen đỏ trên chiếc đầu lâu như đang bùng cháy, phát ra một thứ ánh sáng u ám và lạnh lẽo, khiến không gian xung quanh như bị bóp méo. Từ những vết nứt trên đầu lâu, làn khói đen mỏng manh, tà khí lượn lờ, tạo cảm giác rợn người, như hơi thở của một thế lực cổ xưa đang thức tỉnh.

Cường cắn chặt răng, mồ hôi chảy dài trên trán. Hán nhìn xuống tay mình, ấn ký của ác quỷ đột nhiên sáng rực lên đỏ thẫm như máu, phả ra thứ tà khí kinh hoàng. Hắn cảm nhận rõ ràng, có một thứ gì đó quý giá bên trong cơ thể mình đang bị rút đi.

Đó không chỉ là sức mạnh, mà còn là một phần linh hồn, như thể từng mảnh nhỏ của hắn đang biến mất vào trong không gian vô định. Nhưng đồng thời, một luồng sức mạnh khác cũng đang trỗi dậy, mạnh mẽ và đầy hắc ám. Sự đau đớn tột cùng của hắn như đổi lấy thứ quyền lực không tưởng, một cảm giác uy quyền đen tối dần chiếm lĩnh cơ thể.

Cường cố gắng chống cự, nhưng nỗi đau quá khủng kh·iếp. Hắn gào thét, cố giữ mình tỉnh táo, nhưng không thể. Cảm giác như một cơn sóng lớn đổ xuống, quật ngã hắn, cuốn phăng mọi ý chí còn sót lại. Cơ thể hắn co rút, từng đợt run rẩy bủa vây, rồi hắn ngã gục xuống sàn, ý thức dần biến mất trong cơn đau không gì tả xiết.

Ngay bên cạnh, con Mốc vẫn nằm bất động, nhưng từ cơ thể nó, một luồng khí đỏ đậm dần lan tỏa. Làn khí đó từ từ bao trùm lấy nó, quấn quanh cơ thể như một tấm chăn huyền bí. Cơ thể Mốc bắt đầu động đậy, đôi mắt dần hé mở, ánh đỏ lập lòe từ sâu bên trong. Hơi thở của nó, yếu ớt ban đầu, trở nên mạnh mẽ hơn.



Ánh đỏ trong mắt Mốc dần rực lên, trông như hai đốm lửa từ địa ngục sâu thẳm. Cơ thể nó bắt đầu rung chuyển nhẹ, lông trên người dựng đứng, như bị một luồng điện vô hình chạy dọc qua. Làn khí đỏ đậm quấn quanh cơ thể Mốc càng lúc càng dày đặc, tạo thành một lớp sương mù mờ ảo, như một chiếc kén tà ác đang nuốt chửng lấy nó. Những v·ết t·hương vốn chằng chịt trên da thịt con mèo giờ đây đang dần lành lại, da thịt phục hồi một cách kỳ diệu, nhưng cũng vô cùng ma quái.

Cường nằm bất động trên sàn, mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể. Bàn tay mang ấn ký ác quỷ co giật không ngừng, những tia khí đen đỏ từ ấn ký vẫn chưa ngừng phát tán, bám vào không gian xung quanh hắn. Nhưng giờ đây, luồng khí đó không chỉ tác động lên hắn mà còn đang dần tràn sang Mốc, liên kết cả hai trong một vòng xoáy quyền lực hắc ám không thể cưỡng lại.

Một âm thanh rùng rợn phát ra từ chiếc kén khí bao quanh Mốc, như tiếng rên rỉ của linh hồn bị đọa đày. Đột ngột, lớp khí đỏ bùng nổ, tan ra thành từng đợt sóng lan rộng, đẩy bật không khí xung quanh. Mốc đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ lừ tràn đầy sát khí, thân hình nó giờ không còn là một con mèo yếu ớt nữa mà to lớn hơn, cơ bắp săn chắc và móng vuốt dài ra, sắc bén như những lưỡi dao. Khí lực tà ác từ cơ thể Mốc lan tỏa, khiến căn phòng chìm trong bầu không khí u ám và nặng nề.

Mốc quay đầu nhìn về phía Cường đang b·ất t·ỉnh, đôi mắt đỏ rực của nó ánh lên tia lạnh lùng, xa lạ. Nhưng rất nhanh nó liền cảm giác một mối liên kết vô hình với Cường, cả hai giờ đây cùng mang trong mình thứ sức mạnh tà dị, hắc ám.

Mốc bước tới gần Cường, tiếng móng vuốt cào lên sàn đá nghe rợn người. Nó ngồi cạnh hắn, đôi mắt lấp lánh tà khí như một sinh vật quyền lực đang chuẩn bị bảo vệ chủ nhân của mình.

Bỗng nhiên, cơ thể Cường co giật mạnh, mắt hắn mở bừng ra, ánh mắt đờ đẫn nhưng sâu thẳm chứa đựng một luồng khí lạ lùng.

Hắn ngồi dậy, đưa bàn tay với ấn ký ác quỷ lên trước mặt, ánh sáng đỏ thẫm vẫn không ngừng phát ra từ những đường nét trên chiếc đầu lâu tà ác. Hắn cảm nhận được từng nhịp đập của quyền lực đen tối trong huyết quản mình, mỗi nhịp đập đều mang đến một cảm giác khát máu và uy quyền vô tận.

"Thứ sức mạnh này..." Cường lẩm bẩm, giọng hắn khàn đục, trầm hơn trước, như thể một phần hồn phách của hắn đã bị thay đổi hoàn toàn.

Dưới tác động của ấn ký, cơ thể Cường không biến đổi rõ rệt về ngoại hình, nhưng bên trong, hắn cảm nhận sự khác biệt từng chút một. Những cơn đau âm ỉ hoàn toàn tan biến, các v·ết t·hương khép chặt như chưa từng tồn tại.



Cường vẫn có vóc dáng gầy gò, nhưng hắn cảm nhận một nguồn năng lượng mới tràn đầy. Mỗi khớp xương cử động trơn tru, hơi thở nhẹ nhàng mà vững chắc. Không còn những cơn mệt mỏi kéo dài, thay vào đó là sự tỉnh táo và sự dẻo dai chưa từng có. Hắn có thể cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn ấy chạy dọc qua từng mạch máu.

Cường siết chặt tay, dõi theo luồng khí mạnh mẽ đang hòa quyện vào máu thịt mình, một sức mạnh đầy cám dỗ và nguy hiểm, lặng lẽ chiếm chỗ trong tâm hồn hắn.

Con Mốc đứng cạnh, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào hắn như một người bạn trung thành, nhưng không còn là con mèo hiền lành trước đây nữa. Cường đưa tay xoa lên đầu nó, cảm nhận sự thay đổi cả về ngoại hình lẫn linh hồn của con vật. Cả hai giờ đây đã trở thành những thực thể mới, trong khoảnh khắc ấy, Cường hiểu được một sức mạnh khủng kh·iếp đã b·ị đ·ánh thức, và giờ đây hắn chính là kẻ sở hữu nó.

***

Trong lúc Cường trải qua quá trình lột xác, bên ngoài căn lều, bầu không khí căng thẳng và ồn ào.

Tiếng chân người giẫm đạp vang dội, và tiếng la hét, rên rỉ của đám trẻ vang lên khắp bãi đất trống. Đám d·u c·ôn đã quay lại, lần này kéo thêm nhiều người hơn. Ngoài những gã đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy sẹo và ánh mắt sắc lạnh thì còn có Thịnh — kẻ đã từng thất bại trong cuộc tranh giành lãnh địa với đám trẻ do Bằng cầm đầu.

Thịnh nhếch mép cười hung hăng, ánh mắt đầy khinh bỉ khi nhìn những đứa trẻ trước mặt.



"Bằng! Tao đã nói là mày sẽ không thể chiếm bãi đó được lâu. Hôm nay, chúng mày hết cửa rồi!"

Ưu thế số lượng và bất ngờ không còn, Bằng và đám trẻ nãy giờ chống trả rất yếu ớt, những cú đấm và cú đá của đám trẻ không thể so bì với sức mạnh của đám d·u c·ôn to xác. Bằng b·ị đ·ánh trúng vào mặt, loạng choạng lùi lại, máu mũi chảy ròng ròng. Các đồng bọn của hắn lần lượt gục ngã, kêu rên trong đau đớn. Mọi chuyện dường như sắp kết thúc.

Thịnh nhặt lên một cây gậy lớn, bước về phía Bằng. "Để xem giờ mày còn chống cự được bao lâu!" Hắn vung cây gậy mạnh mẽ, nhắm thẳng vào đầu Bằng. Bằng không kịp phản ứng, chỉ biết giơ tay lên ôm đầu chuẩn bị hứng chịu đòn chí tử.

Bỗng “Bụp.. crak” âm thanh v·a c·hạm và tiếng gậy gãy đôi vang lên, hung khí trong tay Thịnh b·ị b·ắn ra khỏi tay hắn. Cùng lúc đó, một giọng nói trầm đục nhưng đầy uy lực vang lên:

"Dừng tay!"

Cả bọn giật mình quay đầu lại, ánh mắt đám trẻ và đám d·u c·ôn đổ dồn về phía căn lều. Từ bên trong, rèm cửa nhẹ nhàng được vén lên. Cường bước ra, đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn lạnh lùng nhưng đầy uy lực quét qua cả đám.

Mặc dù hắn vẫn giữ vóc dáng mảnh khảnh, quần áo rách rưới lôi thôi nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn khác biệt. Từng bước chân của hắn mạnh mẽ, điềm tĩnh, và dường như một áp lực vô hình toát ra từ trên thân, khiến mọi kẻ đối diện đều cảm nhận được áp lực.

Tay hắn khẽ vung, không ai biết Cường đã làm gì, nhưng không khí xung quanh như đột ngột nặng nề hơn. Đám d·u c·ôn cảm thấy khó thở, còn Thịnh đứng sững, mặt tái đi. Ánh mắt Cường lúc này như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào tâm trí bọn họ, khiến cả đám bất giác lùi lại một bước, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi vô hình.

"Thằng nào muốn sống thì tự đánh gãy một cánh tay" Cường nói, giọng rền vang rét lạnh. "Không thì đừng trách!"

Tên d·u c·ôn cầm đầu sau ít giây bị khí thế trên người Cường áp chế, lúc này mới có chút hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh, cười nhạt, nhưng tiếng cười không giấu nổi sự run rẩy:

"Chỉ một mình mày? Mày nghĩ mày có thể ngăn được tao sao?"

Cường không đáp. Hắn chỉ đứng đó, bình thản, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn một con chó c·hết.